Đọc truyện Toàn Chức Yêu Sư – Chương 25: Tin Tức Về Địa Liệt Thành
Trong khi Hoàng Nguyên Bách giải quyết tên thuộc hạ xui xẻo, Thiên Chí lấy một vò rượu tạt vào mặt mụ chủ quán để đánh thức mụ. Mụ chủ quán bị tạt rượu lập tức tỉnh dậy, hoang mang nhìn quanh, nói:
– Tha…tha…tha mạng cho ta đi, ngươi…ngươi muốn gì ta cũng đồng ý.
Thiên Chí lạnh lùng nói:
– Mau đưa giải dược của Mê Hồn Thảo ra đây, nếu không ta sẽ đốt ngươi thành tro bụi.
Để tăng thêm tính uy hiếp, Thiên Chí còn thả luôn cả Tinh linh long ra ngoài. Vừa nhìn thấy mụ chủ quán, tiểu Tinh linh long liền gọi ra mấy quả cầu lửa làm mụ sợ đến tè cả ra quần, vội vàng nói với giọng run rẩy:
– Đừng…đừng đốt nữa, ta đưa, ta đưa.
Vừa nói, mụ vừa đưa tay vào trong người lục lọi. Một lát sau, mụ lấy ra một chiếc lọ nhỏ, run lẩy bẩy đưa cho Thiên Chí, nói:
– Đưa…đưa cho tiểu tử mập đó ngửi, hắn sẽ tỉnh ngay.
Thiên Chí mở nắp chiếc lọ, ngay lập tức một mùi thơm thoang thoảng bay ra. Thiên Chí cũng không vội đưa cho Vũ Kim Tiên ngửi mà lên tiếng hỏi Bạch Linh:
– Bạch Linh, cái lọ này không có vấn đề gì chứ?
– Ta nghĩ không có vấn đề gì đâu, cứ đưa cho tên mập đó ngửi đi.
Nghe Bạch Linh nói vậy Thiên Chí cũng như được uống một viên định tâm hoàn, ngay lập tức đưa chiếc lọ tới trước mũi Vũ Kim Tiên. Vừa đưa chiếc lọ lại được vài giây, Vũ Kim Tiên lập tức bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn quanh rồi hỏi:
– Có chuyện gì vậy, đây là đâu, sao ta lại ở đây?
Lúc này, Hoàng Nguyên Bách cũng đã xong việc với tên thuộc hạ, vừa bước vào thấy Vũ Kim Tiên đã tỉnh liền nói:
– Tên mập, tỉnh rồi hả, ngươi có biết suýt chút nữa ngươi đã thành heo quay rồi không?
Vũ Kim Tiên ngơ ngác:
– Ta…heo quay, mồm quạ đen ngươi đang nói gì vậy?
Thiên Chí liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho hắn nghe. Vừa nghe hết câu chuyện, Vũ Kim Tiên đã nổi giận đùng đùng bước tới đá vào người mụ chủ quán hai cái, nói:
– Con mẹ ngươi dám ám hại Vũ gia gia ta, xem ta đánh ngươi răng rơi đầy đất.
Thiên Chí vội kéo hắn lại, nói:
– Kim Tiên đừng vội, ta có vài chuyện cần hỏi mụ ấy.
Sau đó, hắn quay qua hỏi mụ chủ quán:
– Tại sao ngươi lại muốn bắt bọn ta đem bán tới Nô Lệ Tràng?
Mụ chủ quán ăn hai cú đá của Vũ Kim Tiên, đau đớn thở hổn hển, nói:
– Dạo…dạo gần đây, nô lệ ở Nô Lệ Tràng đều là cung không đủ cầu, giá cả tăng lên rất nhiều nên ta mới tới đây mở quán trọ, rình những kẻ giống như các ngươi bắt lại đem bán.
Nghe mụ chủ quán trả lời, trong lòng Thiên Chí nổi lên tầng tầng nghi vấn. Hắn tiếp tục hỏi:
– Ngươi có biết tại sao nô lệ ở Địa Liệt Thành lại khan hiếm vậy không?
Mụ chủ quán thở hổn hển, nói:
– Ta cũng không…không rõ ràng lắm, ta chỉ nghe nói hình như thành chủ và mấy đại gia tộc trong Địa Liệt Thành muốn khai quật thứ gì đó nên mới mua nhiều nô lệ như vậy còn cụ thể ra sao ta cũng không biết được chi tiết.
Thiên Chí nghe mụ chủ quán nói xong, nghi vấn trong lòng cũng không giảm đi chút nào nhưng hắn biết có cố gặng hỏi cũng không biết thêm được gì. Đúng lúc này, Hoàng Nguyên Bách lên tiếng hỏi:
– Vậy trước bọn ta, mụ đã bắt bao nhiêu người rồi?
Mụ chủ quán:
– Khoảng…khoảng chục người, ta nhốt chúng ở phía sau nhà. Ta đã nói hết tất cả mọi chuyện rồi, các…các ngươi tha cho ta đi.
Mụ vừa dứt lời thì Thiên Chí vung ra một trảo kết liễu tính mạng mụ. Mụ chủ quán chết không nhắm mắt, trước khi chết trong mắt mụ vẫn tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng. Thiên Chí lấy mạng mủ chủ quán, mặt không hề biến sắc quay sang nói với Hoàng Nguyên Bách:
– Nguyên Bách, đệ thu dọn chỗ này, ta và Kim Tiên ra phía sau nhà xem.
Thiên Chí và Vũ Kim Tiên bước ra phía sau tòa nhà thì phát hiện ở đó có một gian phòng nhỏ, cửa gian phòng bị khóa vô cùng cẩn thận. Thiên Chí bước tới, vung tay phá khóa cửa rồi đẩy cửa bước vào, Vũ Kim Tiên theo ngay sau hắn. Bước vào gian phòng, đập vào mắt Thiên Chí là một nhóm khoảng mười người có nam có nữ, chủ yếu là những đứa trẻ tầm tuổi hắn đang hôn mê bất tỉnh. Đột nhiên, Vũ Kim Tiên ở sau lưng hắn lao tới ôm lấy một cô bé đang bất tỉnh, kêu lên:
– Liên nhi, Liên nhi, muội mau tỉnh lại.
Thiên Chí thấy vậy liền bước tới lấy lọ thuốc giải ra đưa tới trước mũi cô bé. Gần như ngay lập tức cô bé choàng tỉnh dậy, hét lên:
– Buông ta ra, buông ta ra, thiếu gia mau đến cứu ta, mau đến cứu ta a.
Vũ Kim Tiên vội giữ lấy cô bé, nói:
– Liên nhi muội bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, ta ở đây rồi.
Cô bé dần dần bình tĩnh lại, nhìn thấy Vũ Kim Tiên liền lao vào ôm chầm lấy hắn, vừa khóc vừa nói:
– Thiếu gia, thiếu gia người đừng bỏ Liên nhi lại, đừng bỏ Liên nhi lại, Liên nhi không muốn xa người.
Vũ Kim Tiên vội ôm chặt cô bé, nói:
– Được, được, ta sẽ không bỏ muội lại, ta hứa.
Đợi cô bé nín khóc bình tĩnh lại, Vũ Kim Tiên mới hỏi:
– Liên nhi tai sao muội lại ở đây?
Cô bé Liên nhi đưa tay quệt nước mắt, nói:
– Muội…muội đi theo đại đương gia tới Địa Liệt Thành. Đại đương gia ra lệnh cho bọn muội tản ra tìm xem xung quanh có tung tích gì của huynh không, muội đi lạc tới đây thì bị bắt.
Vũ Kim Tiên hỏi:
– Cha ta sao? Cha ta tới Địa Liệt Thành xa xôi này làm gì?
Liên nhi:
– Muội cũng không rõ, muội chỉ nghe được loáng thoáng rằng đại đương gia tới vì di tích gì đó.
Nghe cô bé và Vũ Kim Tiên nói chuyện, sự tò mò trong lòng Thiên Chí càng nồng đậm. Hắn thật sự muốn biết rốt cuộc Địa Liệt Thành có thứ gì mà khiến nhiều người náo loạn như vậy?