Đọc truyện Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp – Chương 4
Tô Đạt kích động nhìn chằm chằm viên đan dược cải tử hồi sinh, nhưng khi nhìn về phía giá cả ngay lập tức nhụt trí.
Nghĩ cũng đúng, trên đời lấy đâu ra bữa cơm trưa miễn phí.
Bỏ qua đan dược cải từ hồi sinh với giá mười vạn điểm, Tô Đạt tiếp tục lướt xem thương phẩm khác, thứ khiến hắn chú ý tiếp theo chính là “Vòng cổ không gian của Vương tử Huyết tộc”, giá của nó chỉ nằm trong mức 2000 điểm.
Vòng cổ không gian được hệ thống giới thiệu là: Vòng cổ không gian chỉ dùng để chứa vật không còn sự sống, thời gian của đồ vật sẽ dừng lại kể từ khi được đặt vào, đồ vật cũng sẽ không tạo cảm giác nặng nề cho người đeo nhẫn. Là nơi các Huyết tộc bảo quản máu tươi yêu thích.
Lưu ý trước khi mua: Bởi vì chỉ là vật phẩm được phục chế lại, cho nên vòng cổ không gian có hạn lượng là 20 ô để hàng, số lượng đồ vật có điều kiện giống nhau được đặt trong một ô là 999. Nếu sau khi mua lại có thể thoả mãn tất cả các điều kiện cần thiết để tăng cấp nhẫn không gian thì số ô chứa đồ có thể tăng lên.
Vừa nhìn tới giới thiệu, mắt Tô Đạt liền sáng lên, với hắn thì vòng cổ không gian đúng là thứ hắn đang mong đợi.
Do không có phương tiện đi lại, nên cứ mỗi lần di chuyển từ nơi này sang nơi khác hắn luôn phải bỏ lại rất nhiều đồ vật cần thiết mà lại tốn công sức rất lớn mới làm ra được.
Tuy rằng 2000 điểm đối với Tô Đạt bây giờ là rất đắt, nhưng dù sao cũng không phải giá trên trời như 10 vạn điểm nên hắn tin rằng chỉ cần kiên trì tích lũy một khoảng thời gian nữa thôi thì sẽ dành dụm đủ.
•~~~~~•~~~~~•~~~~~•
Lại một đêm bình an vô sự trôi qua, Tô Đạt đã có thói quen ngủ dậy sớm nên từ khi trời mới tờ mờ sáng hắn đã cõng theo Tô Bảo Nhi còn đang ngái ngủ ra ngoài tìm đồ ăn cho ngày hôm nay.
Nếu có ai hỏi hắn ở bình nguyên có thứ gì nhiều thì hắn sẽ không ngần ngại trả lời là cỏ dại. Hơn nữa do bề ngoài của rau dại lại vô cùng giống cỏ dại nên nếu không nhờ vào kinh nghiệm làm đầu bếp, chắc chắn Tô Đạt đã bỏ qua rất nhiều loại rau dại ăn được.
Tô Đạt dùng nhưng dây mây đan vào nhau thành một chiếc giỏ đựng rau, tập trung chú ý đi tìm xung quang một lúc thì đã tìm được một vài loại rau, hơn nữa còn may mắn phát hiện một vài hang thỏ.
Nhưng khi nhớ tới cá Phệ Thiên đáng sợ ngày hôm qua, Tô Đạt cũng không dám tự mình bắt thỏ mà tím cách để dụ chúng ra ngoài.
Ngay khi tận mắt nhìn thấy một con thỏ với đôi tai dài quá mức cùng cặp mắt đỏ ngầu và cái miệng phun ra lửa, Tô Đạt đã cảm thấy vô cùng may mắn vì quyết định của mình.
Rình coi thành công Tô Đạt liền bỏ đi xa một chút tìm một khối đá lớn và cứng rắn, hắn dùng yêu đao cẩn thận khoét đi từng miếng đá tạo thành một cái nồi cùng mấy cái bát nhỏ. Tuy nhìn hình dạng bên ngoài rất khó coi, nhưng ít ra nó có thể giúp Tô Đạt làm mấy món khác ngoài đồ nướng.
Sau khi thu hồi yêu đao, Tô Đạt cũng không nhìn đến con thỏ vốn đang ăn cỏ đằng sau ở cách đây không xa như bị thứ gì đó doạ sợ tới mức chạy nhanh trốn về hang thỏ.
Có nồi cùng rau dại, vậy cũng chỉ còn thiếu nước!
Trong khi hắn đang nấu canh thì Huyền môn đệ tử tại khu bình luận của phòng phát sóng trực tiếp than vãn: “Mấy cọng cỏ kia nhìn rất quen thuộc!”
Tô Đạt chú ý thấy bình luận nhưng do không có cách nào giải thích nên đành mặc kệ đối phương hiểu lầm.
Kết quả Huyền môn đệ tử khóc lóc kể lể nói: “Ta còn nhớ năm đó khi mới gia nhập Huyền môn đã bị sư bá bắt buộc dưỡng linh thảo suốt 5 năm! Đám linh thảo đó liền có bề ngoài tương tự như cụm cỏ của chủ bá!”
Thanh Vân đạo trưởng vốn sớm ngồi xổm ở phòng phát sóng của Tô Đạt cũng tán đồng nói: “Cơ duyên của tiểu đạo hữa xem ra cũng rất tốt, nhưng lại quá lãng phí.”
Bởi vì sợ hành động mạnh mẽ lên án của bản thân lại dẫn đến xa lánh, vậy nên Thanh Vân đạo trưởng lần này nói chuyện vô cùng ôn nhu, Tô Đạt vì thế cũng không nhịn được có chút được sủng mà sợ, tới động tác ăn canh rau dại cũng chậm lại.
Tô Bảo Nhi lại hoàn toàn trái ngược, vô tri vô giác ăn uống vui vẻ.
Tây Sơn Tiểu Yêu ngày hôm qua mới tranh thủ được chỗ tốt thì hì hì cười nói: “Vị đạo trưởng này, ta thấy ngươi không nên trách chủ bá, dù sao vừa thấy liền nhận ra hắn cũng chỉ là một người thường tới không thể lại thường thêm nữa, hắn cùng với đám lão bất tử các ngươi tuổi tác kém quá lớn.”
Thanh Vân đạo trưởng: “……”
Huyền môn đệ tử: “……”
Tô Đạt nhẫn nhịn không được cười một cái, xem mọi người ở khu bình luận của phòng phát sóng trực tiếp nói chuyện kỳ thật cũng làm hắn bớt đi một chút mờ mịt do tách đi sinh hoạt xã hội. Mặc dù từ trước đến giờ hắn đều không thể nói chuyện với người khác, nhưng đôi lúc vẫn sẽ nghe hai nữ nhân viên trong tiệm lải nhải về thần tượng, tiểu thuyết ngôn tình, manga anime.
Huyền môn đệ tử tuy rằng rất muốn phản bác, nhưng lại không biết cãi giả ra sao, nên đành hướng Tô Đạt thương lượng: “Trước mắt trên tay ta chỉ có một quyển luyện đan sơ cấp, không biết có thể dùng nó đổi lấy số linh thảo còn lại của chú bá hay không?”
Tô Đạt kinh ngạc, hắn cảm thấy lấy số rau dại ít ỏi này đổi lại quý trọng như vậy vật phẩm thật sự là quá bỉ ổi, cho dù hắn cũng biết số rau dại này ở trong mắt đối phương có thể là rất quan trọng, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy áy náy vô cùng.
Tô Đạt giải thích một chút lại nói chờ thêm một vài ngày nữa hắn hái thêm nhiều rau dại lại cùng đối phương trao đổi, Huyền môn đệ tử nghe vậy lập tức đồng đồng ý rồi nói: “Ta hiện tại có sự tình khẩn cấp phải đi trước, tạm biệt chủ bá.”
Tô Đạt sau khi phát sóng trực tiếp xong liền mang giỏ rau dại ít ỏi đã hái được cất đi, không tính lấy ra ăn nữa. Hắn tuy không xác định bản thân có dùng được quyển luyện đan sơ cấp kia hay không, nhưng dù sao đúng lúc hắn có thể hái được rất nhiều loại rau dại này, đối phương lại muốn có, nên vừa nãy cũng đồng ý giao dịch.
Trời vừa tối, Tô Đạt lại đi săn cá Phệ Thiên, tay nghề bắt cá bây giờ của hắn so với lúc trước đã lưu loát hơn rất nhiều, chỉ một lúc đã bắt được hai con. Sau khi nấu chín thì tuy rằng không cho thêm muối lúc nấu nhưng lại thơm vô cùng, xem ra động thực vật ở nơi này đã hoàn toàn không phải chủng loài mà hắn vẫn quen thuộc.
Sau khi Tô Bảo Nhi ngủ, Tô Đạt liền bắt đầu luyện tập Bước trên mây bộ pháp, nhờ ý chí quyết tâm hiện tại hắn đã đạt tới tầng thứ hai, tốc độ có thể so với một cơn gió.
Luyện tập tới nửa đêm mới dừng lại, mệt đến đứng cũng không thẳng nên Tô Đạt không dám liều mạng tới gần dòng suối tắm mà trực tiếp nằm xuống bên cạnh Tô Bảo Nhi, dù sao trên người cả hai chú cháu đều bẩn, chẳng ai thèm chê ai.
Cứ như vậy qua ba bốn thiên, Tô Đạt mới vừa cùng Huyền môn đệ tử làm giao dịch, luyện đan thư tới tay sau hắn lật vài tờ, cũng thử dùng hắn hiện có rau dại linh thảo luyện đan. Có thể là khuyết thiếu một ít đồ vật, cũng có khả năng hắn không có bực này thiên phú, luyện ra tới đan không giống như là bên trong nói tinh oánh dịch thấu, mà là đen tuyền, như là bị đốt trọi.
Cuộc sống của Tô Đạt cứ bình yên như vậy trôi qua ba bốn ngày mới dùng rau dại đổi luyện đan thư sơ cấp với Đệ tử Huyền môn. Sách đến tay hắn thử đọc vài tờ, lại dùng số rau dại luyện một phương thuốc đơn giản nhất, nhưng có thể là do khuyết thiếu nguyên liệu hoặc cũng có thể là do hắn không có thiên phú trong lĩnh vực này nên số đan dược hắn luyện ra không giống như sách miêu tả mà lại nhìn như một nắm bông tròn bị đốt trụi lủi.
Đây cũng là Tô Đạt dự kiến bên trong, hắn sẽ nấu ăn, lại cũng không nhất định sẽ luyện đan, nhưng chỗ tốt được đến hắn cũng không chê, đem thư đặt ở trên người, chờ Tô Bảo Nhi hiểu chuyện có lẽ có thể cho hắn nhìn xem nhận nhận tự.
Tô Đạt không hề tỏ ra ngoài ý muốn, hắn hoàn toàn đã dự kiến ra kết quả này. Dù sao thì có thể nấu ăn cũng không đồng nghĩa với có thể luyện đan.
Nhưng tính ra mà nói thì hắn cũng đã có lời rồi.
Ăn rau dại cùng cá Phệ Thiên mấy ngày rồi khiến Tô Đạt chỉ cần nghĩ tới con thỏ phun ra lửa là nước miếng liền chảy ròng ròng.
Tìm một chỗ nấp ở gần hang thỏ, hắn chỉ đợi cho con thỏ ló đầu ra tới liền dùng vỏ yêu đao gõ mạnh vào đầu nó.
Cũng không biết bị dọa sợ quá mức, hay là bị gõ choáng váng nằm ngất trong hang mà Tô Đạt đợi một lúc lâu sau cũng không thấy con thỏ chui ra khỏi hang nữa.
Trên đường trở về, Tô Đạt lại thấy một tổ ong mật, đối với đàn ong vừa nhỏ lại biết bay và có độc hắn cũng chỉ có thể chẹp miệng tránh ra xa, nếu như không vướng phải tình huống bắt buộc thì hắn cũng không nghĩ chọc tới chúng, tất nhiên nếu hắn đủ năng lực mà nói lấy một chút để dữ trữ cũng vô cùng cần thiết.
Bởi vì mấy ngày nay đều ăn đi ăn lại một loại đồ ăn cùng nội dung rập khuôn, Tô Đạt sợ khán giả xem phát chán nên chuẩn bị tất cả thật tốt sau đó mở phát sóng trực tiếp trước giờ cơm.
Người vào xem phát sóng trực tiếp vẫn luôn không vượt qua hai con số, Tiểu Yêu Tây Sơn luôn xem hắn trực tiếp cũng thấy bối cảnh lạ lẫm liền bình luận: “Hôm nay chủ bá không nấu cơm sao?” Tô Đạt hướng màn hình cười cười, xua xua tay xác định câu hỏi của Tiểu Yêu Tây Sơn.
Mọi người thấy thế liền vui vẻ hơn rất nhiều, trước kia đều là ngồi xem Tô Đạt nấu nướng rồi lại ăn uống này nọ, hôm nay rốt cuộc cũng làm mới chủ đề một lần.
Tô Đạt nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp của mình rốt cuộc cũng náo nhiệt được một lần lập tức vui vẻ chỉ về hướng con thỏ đang cặm cụi ăn cỏ cho khán giả xem, ngụ ý chính là chuẩn bị bắt con thỏ làm bữa tối.
Bình luận trong nháy mắt yên lặng, Tiểu Yêu Tây Sơn vẫn là người đứng ra hỏi han: “Chủ bá đang muốn biểu diễn cho chúng ta xem ngươi bắt thỏ sao?”
Thanh Vân đạo trưởng đang xem phát sóng trực tiếp tâm tình cũng vô cùng quỷ dị: “Săn con thỏ cũng rất tốt a, trước kia bần đạo chưa tích cốc cũng rất thích ăn thịt thỏ, hơn nữa vừa nhìn cũng có thể nhận ra con thỏ này tuyệt đối không phải loại thỏ thường.”
Vương tử Huyết tộc cũng phát một bình luận: “Con thỏ này chắc chắn cũng có một chút năng lượng mà một con thỏ bình thường không thể có được.”
Đệ tử Huyền môn nghĩ đến mấy ngày trước bản thân vì lấy lòng đồng môn sư tỷ mà ở trong bí cảnh tìm kiếm một con yêu thú làm sủng vật, hình dạng cũng khá là giống con thỏ kia, hiện tại lại nhìn Tô Đạt chuẩn bị săn thỏ kia nét mặt cũng hiện rõ vẻ hoang mang.
Có một câu hắn vẫn chưa nói, tuy là con thỏ có năng lượng nhưng cũng chỉ có thể làm sủng vật thôi a, muốn ăn thì chỉ cần tìm đến hang của nó, tiện tay tóm một con là được rồi, vậy nên cái vụ đánh nhau với thỏ thật sự cần thiết sao?
Nhưng không biết vì sao, Đệ tử Huyền môn lựa chọn im lặng.
Tô Đạt gài yêu đao ở bên hông, cúi người cẩn thận tiếp cận con thỏ từng bước một, hắn cũng tận lực giảm bớt những tiếng động phát ra lúc di chuyển để con thỏ không hốt hoảng cảnh giác.
Qua nhiều ngày nay hắn cũng phát hiện ra con thỏ phun hoả rất sợ yêu đao, nếu như hắn rút yêu đao ra quá sớm thì nó khẳng định sẽ ngay lập ức chạy về hang, về phần đặt bẫy rập gì đó thì cũng không giúp ích được chút gì, một mồi lửa của con thỏ kia là đủ đót cháy rụi.
Bởi vì tinh thần Tô Đạt đang vô cùng cảnh giác khiến cho khán giả ngồi xem cũng áp lực vô cùng, khu bình luận cũng chỉ còn những dòng chào đón khán giả vào xem.
Thấy lỗ tai của con thỏ phun lửa khẽ nhúc nhích, Tô Đạt liền biết cơ hội của mình tới rồi. Hắn sử dụng Đạp Vân bộ pháp nhanh chóng lao về phía con thỏ nhanh như một trận gió mạnh.
Chủ nhân của Đạp Vân bộ pháp là Thanh Vân đạo trưởng thấy thế vô cùng bất ngờ bình luận: “Bần đạo lần đầu thấy có người sử dụng Đạp Vân bộ pháp thuần thục như vậy, hơn nữa bá chủ cũng mới chỉ luyện tới tầng thứ hai.”
Vẫn luôn duy trì trầm mặc Đệ tử Huyền môn nhanh chóng bình luận: “Con thỏ này phun lửa a! Thì ra không phải là sủng vật a!”
Tây Sơn Tiểu Yêu: “……”
Vương tử Huyết tộc ngay từ ban đầu liền nhìn ra con thỏ này không bình thường nên cũng không kinh ngạc, hắn bình luận: “Haha, ta liền nói con thỏ này không bình thường mà.”
•~~~~~•~~~~~•~~~~~•~~~~~•
Chương 4 sau bao ngày bỏ xó nhờ ánh hào quang của ngày kỉ niệm 2 năm sắp tới thì cuối cùng cũng thành công nhìn thấy ánh mặt trời.
Một chuyện hệ trọng nữa là từ chap sau sẽ có thêm một edit nữa làm chung với Ca đó chính là Miêu yêu dấu.
Chuyện hệ trọng tập 2 là từ tuần này chở đi, mỗi 1 tuần sẽ có 2 chương được ra lò nhờ Miêu đó. Hãy chào đón Miêu đại thần nha mọi người~~~