Đọc truyện Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp – Chương 15
“Chú Tô! Ta cùng Tiểu Mao về rồi đây.”
Tiểu Mao là tên của Viêm Địa Điểu, bởi vì Tô Bảo Nhi thấy những con gà khác đều có lông, mà Viêm Địa Điểu lại không có, nên liền lén lấy một tên may mắn cho nó, chắc là mong về sau Tiểu Mao có thể mọc lông một cách nhanh chóng. Mà về sau cái tên này lại được mọi người đồng ý tiếp nhận.
Tô Đạt kinh ngạc mà nhìn Thang Lâm thả xuống đất một con động vật có chút giống cá sấu mà trước đây không lâu khi mọi người cùng nhau ra ngoài săn thú cũng đã từng gặp phải.
Con vật này là sinh vật bơi dưới nước, nhưng khi bò trên cạn cũng không gặp phải khó khăn gì, lớp da bên ngoài của nó lại cứng như giáp sắt nên cho dù là Tô Đạt đi chăng nữa thì cách nó quá xa cũng chỉ làm nó bị thương nhẹ. Sau khi nó chạy thoát thì cũng không đuổi theo nữa, lại không ngờ là bị Thang Lâm săn được.
Nhìn trên lưng con vật có miệng vết thương đã bị hư thối, nên Tô Đạt chắc chắn nó chị là con đã bị hắn công kích. Dù sao thì yêu đao cũng chứa đựng yêu khí, sau khi dùng nó làm thương kẻ khác thì cũng không dễ dàng khỏi được.
Tô Đạt lo lắng kiểm tra toàn thân Thang Lâm, phát hiện chỉ có vài vết thương nhẹ, liền sờ sờ đầu của hắn như khen ngợi.
Khuôn mặt của Thang Lâm bởi vì bị ánh mặt trời triếu thẳng, hơn nữa trải qua một quãng thời gian vận động dài là cho hai má ửng đỏ, vậy nên dù cho bây giờ ngượng ngùng tới đỏ cả mặt cũng không ai phát hiện ra.
Thang Lâm tự mình kể lại quá trình: “Lúc đang về nhà cháu tình cờ gặp được Tiểu Mao nên liền mang nó về cùng, không ngờ con cá sấu này lại bỗng nhiên nhảy ra tấn công, cũng may lúc đó có Tiểu Mao ở đó, nếu không cháu sợ là một mình cháu không phải đối thủ của con cá sấu này.”
Trừ bỏ vết thương cũ do Tô Đạt tạo ra đã hư thối, thì những vết thương khác đều là mới, thật sự giống như lời nói của Thang Lâm, có vết thương giống như bị mổ, cũng có vết thương tạo ra từ ám khí, phần lớn vết thương là ở bụng, xem ra Thang Lâm cũng biết lớp da lưng cá sấu rất cứng, không bị thương một cách dễ dàng cho nên liền lựa chọn công kích vào phần bụng mềm yếu nhất.
Cuối cùng, Tô Đạt tìm ra được một kích trí mạng nhất, chính là đôi mắt con cá sấu đã bị mổ tới nát bét.
Tô Đạt vỗ vỗ bả vai của Thang Lâm, đổ cho hắn một cốc nước rồi bào lớp vỏ bên ngoài của Trị Thương Đan vào đó, mới đưa nước cho Thang Lâm uống.
Nhiều lần Thang Lâm bị thương trước Tô Đạt cũng làm như vậy, tuy rằng hiệu quả bị giảm đi rất nhiều tốc độ khôi phục cũng tương đối chậm, thậm chí là bị hạn chế chỉ chữa khỏi những vết thương ngoài da, nhưng mà chỉ cần một chút như vật là cũng đủ dùng.
Tô Đạt nghĩ về sau hắn lại tìm một cơ hội giao dịch cùng Thanh Vân Đạo Trưởng mới được.
Xong việc Tô Đạt mới chuyển tầm mắt đến con cá sấu bị Thang Lâm gọi là Ngạnh Xác Long.
Dùng yêu đao đem phần giáp cứng trên lưng lột ra, Tô Bảo Nhi liền tò mò hỏi: “Chú ơi, con này chúng ta có thể ăn sao?”
Tô Đạt liền dùng hệ thống quét thông tin, xem một chút liền gật đầu khẳng định.
Ở gần đây có một con sông, tuy rằng là sông lại không có cá hay những thứ kì lạ khác nên Tô Đạt thường ở chỗ này xử lý con mồi, lại còn bởi vì không có nguy hiểm nên sau khi dạy Tô Bảo Nhi học được bơi lội thì cũng yên tâm cho bọn nhỏ chơi ở chỗ này.
Thang Lâm đã học được bơi lội từ rất sớm, mà Tiểu Mao cùng Ngưu Ngưu thì từ khi mới sinh ra liền biết bơi lội, vậy nên Tô Đạt càng yên tâm giao Tô Bảo Nhi cho bọn họ chiếu cố.
Trong lúc sơ chế Ngạnh Xác Long, Tô Đạt cũng phát hiện thịt của nó phi thường nộn, cũng không biết sau khi làm chín thì sẽ có vị như thế nào.
Máu của Ngạnh Xác Long bị nước sông cuốn trôi đi, Tô Đạt cầm số thịt đã sơ chế xong bỏ vào kho hàng chỉ để lại 10 khối thịt ở bên ngoài, lại nói gần đây dù kho hàng đã không còn phải cất giữ gia cụ nữa nhưng vẫn bị đồ ăn lấp đầy, mà hắn thì vẫn không biết điều kiện để thăng cấp theo như lời hệ thống theo nói là như thế nào.
Manh theo thịt về nhà, Tô Bảo Nhi cũng đeo sọt đan bằng mây trechạy tới, mệt mỏi nhưng lại vô cùng cao hứng nói: “Chú ơi, cháu hái được một ít đồ ăn kèm này, chú nhìn xem có thể ăn không?”
Tô Đạt đặt thịt ở trên bàn đã, cầm lấp sọt chứa đầu rau từ trên lưng Tô Bảo Nhi, hắn đem đồ vật ở bên trong cầm ra, mới phát hiện bên trong còn có mấy cây nấm, lập tức liền nhíu mày.
Hắn cố tình đặt nấm đặt ở một bên, hướng Tô Bảo Nhi lắc lắc tay.
“Chú Tô, làm sao vậy?” Thang Lâm nghe được tiếng động ở bên này, liền mang theo Ngưu Ngưu cùng Tiểu Mao vào nhà.
Tô Đạt mím môi, gọi Thang Lâm lại.
Thang Lâm nhìn số nấm ở trên mặt đất, liền ngồi xổm xuống nhìn chúng hỏi: “Số nấm này không thể ăn sao? Nhìn chúng cùng các loại nấm bình thường khác cũng không có gì khác biệt nha.”
Tô Đạt gật đầu, liền ném nấm đi ra ngoài, nhưng lông mày lại vẫn nhăn nhúm lại cùng nhau, hắn tìm một nhánh cây rồi viết chữ trên mặt đất: “Loại nấm này có độc, về sau tìm được nấm ở bên ngoài các ngươi không thể tự tiện ăn, không rõ có thể mang về hỏi ta.”
Thang Lâm kinh ngạc, hắn chỉ biết tới nấm có nhan sắc tươi đẹp thì rất độc, lại không biết rằng ngay cả loại nấm có vẻ ngoài bình thường như thế này cũng có độc.
Tô Đạt sợ bọn họ không tin, không để trong lòng, liền từ mang từ hậu viện ra một con gà mà bọn họ bẫy được, hắn nhặt lại cây nấm bị hắn ném ra ngoài nhét vào trong miệng của nó.
Cũng chỉ hơn mười giây sau, toàn thân gà rừng liền run rẩy kịch liệt, miệng thì xủi bọt, sau một lúc lâu thì đã không có hô hấp nữa.
Thang Lâm cùng Tô Bảo Nhi giật nảy mình, Tô Bảo Nhi thì khẩn trương ôm tiểu mao vừa chạy tới, sắc mặt trắng bệch: “Chú, thực xin lỗi, lần sau cháu sẽ không bao giờ nhặt nấm nữa.”
Chỉ cần nghĩ đến cây nấm này cư nhiên có độc, nếu ăn nhầm một cây nhỏ thôi cũng sẽ chết giống như con gà rừng kia thì Tô Bảo Nhi liền sợ hãi đến muốn khóc.
Tô Đạt thở dài một hơi, hắn lau lau nước mắt treo ở khuôn mặt Tô Bảo Nhi đi, nhìn một cái vẫn còn có chút dại ra Thang Lâm, hắn không phải cố ý muốn dọa bọn họ, mà là việv này thật sự quá mức quan trọng, quan trọng đến hắn cần thiết dạy cho bọn họ nhận thức được nguy hiểm ở trong đó.
•~~~~~•~~~~~•~~~~~•
Thứ 4 tuần này do bận nên Miêu đã không đăng được chương 14, thứ 7 mới sửa lại phần thông báo lại thành chương 14 đấy nhé mọi người.
Nhớ đọc nha.