Toàn Chức Pháp Sư

Chương 5: Khai giảng đại điển


Đọc truyện Toàn Chức Pháp Sư – Chương 5: Khai giảng đại điển

Mạc Phàm về đến nhà, trong đầu cậu chỉ toàn những lời nói của Mục Hạ, những câu nói hờ hững nhưng ý tứ sâu xa, thể hiện sự hinh thường không ít đối với cậu và gia đình.

Gì mà một Ma Pháp Sư cấp thấp cũng không làm nổi?

Lão tử đây cười vào mặt lão.

Mạc Phàm thừa nhận, thời gian trước đây cậu và tiểu công chúa Mục Ninh Tuyết qua lại có chút thân cận, nhưng vì còn nhỏ nên cậu không biết rằng đã đem thêm rắc rối cho gia đình nghèo khó của mình, bắt đầu từ ngày đó Mạc Phàm ý thức được rằng xã hội nàycũng giống như thời trước tồn tại năm bảy loại người.

“Mạc Phàm, hahaha, chuyện của con giải quyết xong rồi. Ba gọi điện thoại cho một lão bằng hữu, ông ấy bây giờ rất giỏi, là chủ nhiệm dạy học ở trường cao trung ma pháp Thiên Lan, ông ấy nói chỉ cần con cố gắng nỗ lực luyện tập thì sẽ đưa con tiến vào trường cao trung ma pháp Thiên Lan, làm cho con thức tỉnh hệ ma pháp của riêng mình. Cơ hội như thế này cả đời mới có một lần, lần này con nhất định phải nỗ lực, biết không? “. Mạc Gia Hưng sắc mặt vàng vọt như nến đi vào vỗ vai Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn nụ cười vui sướng của ba, đổi lại bình thường cũng sẽ cùng ba uống chút rượu ăn mừng, nhưng biết được chân tướng rồi thì lấy đâu ra vui vẻ như người ba trung hậu đang cười to của mình. Điều này khiến Mạc Phàm không muốn tin tưởng người ba của mình vẫn hằng tôn kính, kỳ thực ở cái xã hội này từ trước tới nay vốn dĩ đã không có ai tôn kính ông..

“Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá rồi, không hổ là lão ba của con, sự tình gì cũng có thể giải quyết hết, haha“.

Rốt cuộc, Mạc Phàm cũng đổi một khuôn mặt cười, cùng ba kề vai đi vào.

“Đó là đương nhiên, cũng không xem ba ngươi là ai sao?“. Mạc Gia Hưng cảm thấy tiểu tử này vỗ mông ngựa không tồi, nụ cười trên mặt ngày càng tươi hơn nữa.


Tối đó, hai phụ tử quyết định uống vài chén. Trong lúc uống rượu Mạc Gia Hưng uyển chuyển nói:

“Mạc Phàm, con trọ trực tiếp ở trường nên ta tính toán đem căn nhà này cho thuê, kiếm thêm sinh hoạt phí cho chúng ta“.

Mạc Phàm kỳ thực cũng biết, cái nhà này cũng giống như bán cho Mục Hạ, xác nhà chẳng đáng giá bao nhiêu nhưng mảnh đất này trong nội thành giá rất cao.

“Được ạ, cho thuê đi, dù sao con cũng rất ít khi trở về, chỉ là Tâm Hạ ở bên kia… “. Mạc Phàm giả vờ không biết nói sao.

“Tâm Hạ ở nhà dì được rồi, nói thật hai người đàn ông chúng ta cũng không chiếu cố tốt cho Tâm Hạ, nha đầu kia là đứa hiểu chuyện, không cần chúng ta lo lắng quá nhiều“. Mạc Gia Hưng nói.

“Vậy được, ba nhớ thường xuyên tới thăm con đó nha“.

“đã biết, ba mệt rồi ngủ trước đây, con ngày mai cũng đến trường rồi “. Mạc Gia Hưng uống cạn ngụm rượu cuối cùng, có chút lung lay đứng lên.

Mạc Phàm nhìn ba xoay người, nhìn bóng dáng này khiến cậu nhớ đến nhà văn Chu Tự Thanh năm đó.

Chính mình trọ ở trường, Tâm Hạ ở nhà dì, hai đứa nhỏ đều đã dàn xếp tốt, vậy còn đàn ông trung niên này không biết ở nơi đâu?

Cuối cùng, Mạc Phàm cũng không nói trắng ra chuyện này.


Trên thực tế, Mạc Gia Hưng nguyện ý hy sinh như vậy với ông mà nói chính là chức trách và vinh quang của một người phụ thân, ông chỉ muốn nhi tử mình biết, ngươi chuyên tâm học hành, chuyện ngươi không giải quyết được ta sẽ giúp ngươi giải quyết.

Mà Mạc Phàm cũng biết, nếu đem sự tình nói trắng ra sẽ khiến Mạc Gia Hưng cảm thấy bi thương cùng không chỗ dung thân, rốt cuộc người đàn ông nào làm bất kể điều gì vì con trai mình, cũng đều mong muốn nó thấy mình có một người ba giỏi giang, không phải sao?

Mạc Phàm không thể nói trắng ra, người khác có thể không tôn trọng lão ba, nhưng chính mình tuyệt đối không thể.

Ngôi nhà nhỏ đơn sơ này, có lẽ không thể tiếp tục ở lại nữa, đợi ba năm sau, chờ chính mình có thành tựu ma pháp rồi thì cái gì cũng đều sẽ có.

Xã hội này, ma pháp làm đầu.

Chính mình nhất định sẽ trở thành một Ma Pháp Sư đỉnh thiên lập địa.

Kì nghỉ hè hai tháng trôi qua nhanh chóng, Mạc Phàm cảm giác cả người đang rơi vào một biển sách.

Thư viện của trường cao trung ma pháp Thiên Lan sách gì cũng có, mà loại sách mà pháp này căn bản cũng phức tạp như sách khoa học, việc học là vô bờ bến.

Bất quá, Mạc Phàm đã có thu hoạch rất lớn, ít nhất hắn không còn thất học, lượng kiến thức của chín năm phổ cập ma pháp cơ bản đã nắm vững, giống như khí thế khi Trương Vô Kỵ luyện thành thần công Càn Khôn Đại Na Di chân đạp trên đỉnh Quang Minh vậy.


Mùng 1 tháng 9 khai giảng, ngày này đối với tất cả các học sinh trường ma pháp mà nói đều cực kỳ trọng đại. Bởi vì không chỉ có quan hệ với những học sinh mới bước vào con đường học tập để trở thành Ma Pháp Sư mà nó còn liên quan đến những học sinh sắp trở thành Ma Pháp Sư thật sự.

“Thức Tỉnh”, ý nghĩa của nó như tên gọi, chính là để sức mạnh ẩn chứa bên trong thân thể thức tỉnh.

“Tiểu quỷ, chúc ngươi may mắn, tốt nhất là thức tỉnh Hỏa hệ, như vậy ở trong đám học sinh ma pháp này sẽ chiếm được tiện nghi rất lớn. Còn hệ khác tuy rằng cũng được nhưng từ sức chiến đâu của sơ giai Ma Pháp Sư, Hỏa hệ vẫn là tốt nhất, Băng hệ cũng được, Phong hệ cũng không tồi…” Cố lão đầu – tổng quản lý thư viện nói.

Mạc Phàm chỉ dạ một tiếng, không để ý đến ông ấy. Ông lão này mà nói chuyện nếu không im lặng sẽ chẳng thể dừng được.

Nói thật, Mạc Phàm suốt đêm không thể ngủ, đối với cậu việc thức tỉnh ma pháp hôm nay không đơn thuần chỉ là một lần vận mệnh thay đổi, mà còn là việc trước đây chưa từng thử, ở thế giới cũ ma pháp là thứ không tồn tại, hôm nay chính mình đã có thể nắm chặt lấy nó.

Trái tim nhỏ của Mạc Phàm đang tung tăng nhảy nhót.

Mạc Phàm được phân vào ban 8, số thứ tự cuối cùng 48.

Không có biện pháp, trên cơ bản hắn là đi cửa sau vào.

Số thứ tự càng phía trước đồng nghĩa với việc điểm thi ngày càng cao dần những người như vậy sau khi thức tỉnh ma pháp rồi tốc độ tu luyện so với người bình thường sẽ nhanh hơn bởi vì họ đã thông hiểu hết tri thức và đạo lí về ma pháp.

Thật không may, người cao điểm nhất ban 8 lại là bạn cũ của Mạc Phàm – Mục Bạch.

Mục Bạch kỳ thực chính là người của Mục gia, có vẻ như là một chi thứ sống nhờ trong sơn trang, hắn sở dĩ vẫn luôn xem thường Mạc Phàm bởi vì ở trong sơn trang hắn cũng được xem là tiểu thiếu gia, còn Mạc Phàm là người con của người hầu, nên cũng chỉ là người hầu.


Đáng tiếc, tên này và tiểu công chúa không cùng một cấp bậc, Mục Bạch trước đây thường hay bày trò lấy lòng Mục Ninh Tuyết, nhưng tiểu công chúa không đoái hoài gì đến hắn.

Thành tích ma pháp của Mục Bạch rất tốt, trong Mục gia cũng coi như đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Nghe nói tên này nếu thức tỉnh ma pháp Băng hệ của Mục gia tộc thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ tăng lên vài lần, vì dù sao Mục gia có nhiều tài nguyên cung cấp cho Mục Bạch, một tên đệ tử chi thứ thì người bình thường không cách nào bì kịp.

“Các bạn học, hoan nghênh các ngươi đã gia nhập vào trường, hôm nay có lẽ nhiều bạn rất kích động chờ đợi thức tỉnh ma pháp, nhưng trước khi tiến hành, ta có vài lời muốn nói với các ngươi“.

Trên sân thể dục,1500 tân học sinh chia làm 20 lớp chỉnh tề xếp thành từng khối vuông ngay ngắn, nhìn qua vô cùng đồ sộ.

“Các bạn học, các ngươi biết vì sao trở thành một Ma Pháp Sư không? “.

“Các ngươi bất kể là ở vị trí Ma Pháp Sư nào cũng không cần quên, Ma Pháp Sư chúng ta vì nhân loại phát triển, lấy bảo vệ nhân loại làm sứ mệnh quan trọng nhất. Các ngươi ở trong thành thị rất an nhàn nhưng bên ngoài có vô số yêu ma như hổ rình mồi“.

Hiệu trưởng nói một hồi rất dài, rất dài, rút cuộc cũng đến khúc mọi người muốn nghe nhất:

“Được rồi, thức tỉnh ma pháp chính thức bắt đầu. Hy vọng các ngươi sẽ là những ngôi sao vụt sáng trong giới Ma Pháp Sư“.

Hiệu trưởng vừa dứt lời, học sinh trên sân thể dục đã không thể kiềm chế nổi nội tâm vui sướng.

Ai mà không muốn kiểm soát ngọn lửa đầy sức mạnh hủy diệt, ai mà không muốn điều khiển cái lạnh đóng băng tất cả cái ác, ai không muốn điều động đại khí rong ruổi khắp đất trời, ai không muốn có năng lực điều khiển đất đá chống đỡ xâm lấn?

Trong biết bao chuyện xưa, video, phim ảnh có vô số anh hùng mà họ sùng bái, khiến họ có khát vọng trở thành Ma Pháp Sư. Hôm nay, là bước đầu tiên trên con đường ma pháp sư của họ.Dù là Ma Pháp Sư theo nghiệp đánh đuổi yêu thú ngoài thành thị hay nắm giữ quyền lực trong thành phố, tất cả đều rất đáng để kiêu ngạo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.