Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1757: Tiền truyện (16): Thời khắc quyết chiến (3)


Đọc truyện Toàn Chức Cao Thủ – Chương 1757: Tiền truyện (16): Thời khắc quyết chiến (3)

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Đó là trận kết thúc cuối cùng trên sân với kết quả khiến cả khán đài sững sờ trong thinh lặng, chỉ còn tiếng loa báo danh sách bốn đội chiến thắng hiệp hai và chúc mừng họ giành được tấm vé vào bán kết.

Bá Đồ và Bách Hoa lục tục rời phòng đấu. Dàn tuyển thủ Bá Đồ phấn khích như điên, nhào vào định ôm đội trưởng để rồi đứng khựng lại khi bắt gặp ánh mắt hắn. Họ xìu xuống, đập tay nhau, bắt tay nhau và ăn mừng thắng lợi trong trật tự. Hàn Văn Thanh cười cười, không lên tiếng mà chỉ nhìn về phía hai cậu đối thủ hắn mới đánh bại.

Thua à?

Lúc bước ra khỏi phòng đấu, Tôn Triết Bình còn chưa tin nổi. Hắn quay đầu, thấy Trương Giai Lạc còn ngồi trong phòng, tròn xoe mắt ngơ ngác. Đồng đội khác thì ủ ê cúi mặt.

Màn hình lớn treo cao đang chiếu lại pha highlight mà Hàn Văn Thanh một mình dứt điểm cả hai trong nháy mắt. Tôn Triết Bình đứng đờ ra xem đi xem lại, hệt như cách hắn đã xem pha end game của Diệp Thu cái hồi còn chưa lên chuyên. Trương Giai Lạc đến bên cạnh từ khi nào, hắn cũng không phát hiện.

“Móa.” Xem tận bốn lần, Tôn Triết Bình bỗng cất tiếng chửi thề.

Màn hình lớn không chỉ chiếu lại cảnh đánh đấm mà gom cả khung chat vào.

“Tiền bối, cám ơn đã nương tay.”

“Đánh bại anh, cũng như đánh bại Diệp Thu, đều không dễ dàng.”

Hắn tự cho là thắng rồi, hắn tự cho là đã chân thành khen ngợi Hàn Văn Thanh, nhưng bây giờ thì những điều ấy chẳng khác nào hai cú vả ngược, trái một cú, phải một cú.

Nỗi xấu hổ còn lớn hơn niềm đau thua trận.


“Là sai lầm của tôi.” Hắn nói với các đồng đội xung quanh.

“Tôi nợ mọi người một trận thắng.” Hắn cúi đầu, chẳng còn mặt mũi nhìn ai.

“Ặc…” Các đội viên của hắn nhìn nhau, ngập ngừng.

“Gì chứ?” Rốt cuộc có người mở miệng, “Đội trưởng đừng vậy, tụi mình đều là tân binh, anh nói vậy tụi tui làm sao trả lời?”

“Đúng đúng đúng.” Những người khác dồn dập hùa theo.

Tôn Triết Bình ngẩng đầu lên, nhìn mọi người.

“Cứ coi như học được bài học đi!” Trương Giai Lạc nói.

“Cậu còn nói như không liên quan tới mình.” Tôn Triết Bình lườm Trương Giai Lạc, “Lúc nãy cũng có một phần của cậu.”

“Khặc khặc.” Trương Giai Lạc ho sù sụ.

“Vậy đi, năm sau quay lại.” Tôn Triết Bình nói với mọi người.

“Năm sau quay lại.” Mọi người đồng tâm gật đầu.


Tôn Triết Bình nhìn về bên kia sàn đấu, bắt gặp ánh mắt của đội trưởng Bá Đồ Hàn Văn Thanh. Hàn Văn Thanh vừa chạm mắt với hắn thì khẽ gật đầu một cái, dẫn chiến đội Bá Đồ xuống sân trong tiếng hoan hô của khán giả. Với fan Bá Đồ mà nói, pha cuối game đã mắt miễn bàn, thật không uổng tiền mua vé.

Tứ kết đã hạ màn như thế. Tất cả các chiến đội thẳng tiến vòng sau đều chỉ cần hai hiệp để tiễn chân đối thủ.

Bán kết sẽ đánh với…

Hàn Văn Thanh đứng trước bảng điện tử tại nhà thi đấu, nhìn lộ trình thi đấu đã được cập nhật.

“Hô Khiếu hả?” Một giọng nói từ phía sau cất lên, Hàn Văn Thanh quay đầu lại, thấy Diệp Thu bập điếu thuốc đứng sau lưng mình, cũng đang tra lịch trình.

Chiến đội Hô Khiếu mà Diệp Thu nói tới chính là đối thủ bán kết của Bá Đồ, còn Gia Thế sẽ đụng độ với —— Hàn Văn Thanh rảo mắt sang bảng đấu còn lại, chiến đội sắp tranh tấm vé chung kết với Gia Thế là…

“Vi Thảo.” Hắn nói.

“Ờ.” Diệp Thu gật gù, “Có ku tân binh chơi trị liệu cũng khá, mà nói chuyện đó tui thấy hình như anh thiếu một trị liệu trình top giống vậy, biết kiểm soát toàn diện. Có tính lôi kéo cậu ta qua Bá Đồ mấy anh không?”

“Còn non lắm.” Hàn Văn Thanh đáp. Hắn biết về người mà Diệp Thu đề cập: Phương Sĩ Khiêm, tân binh chiến đội Vi Thảo, một tuyển thủ trị liệu cực mạnh. Từ đầu mùa giải đến nay đã có không ít chiến đội ngắm nghía cậu ta, ông chủ Bá Đồ cũng từng đến hỏi ý kiến Hàn Văn Thanh, hắn chưa cho câu trả lời. Hàn Văn Thanh không phủ nhận tài năng của Phương Sĩ Khiêm, nhưng nhìn vào hiện tại hắn cảm thấy Phương Sĩ Khiêm vẫn chưa đủ chín. Nhất là cái trò đổi nghề qua lại, dùng cả hai nghề trị liệu là mục sư và sứ giả thủ hộ cùng lúc, Hàn Văn Thanh nghĩ kiểu thay đổi xoành xoạch này không phải phong cách của trị liệu Bá Đồ trong lòng mình.

“Ê nè, anh đừng có coi thường tân binh chứ! Nó chơi tới hai nghề, cho mình ôm tim hồi hộp.” Diệp Thu nói.

“Vậy cậu ráng đừng thua cậu ta.” Hàn Văn Thanh nói, quay lưng bỏ đi.


“Tui sợ anh thua tên lưu manh kia thì có.” Diệp Thu nói. Trong chiến đội Hô Khiếu, đối thủ bán kết của Bá Đồ, cũng có một tân binh đáng gờm: Lâm Kính Ngôn, cầm tài khoản lưu manh.

“Chung kết gặp.” Hàn Văn Thanh khoát tay, thản nhiên đi mất.

Sau ba ngày, hiệp một vòng bán kết diễn ra. Bốn đội chia làm hai cặp đấu, kết quả chung cuộc nghiêng hẳn về một phía như các dự đoán trước trận. Tuy Vi Thảo và Hô Khiếu đều có tân binh xuất sắc, nhưng vẫn không địch lại sức mạnh và kinh nghiệm của Diệp Thu bên Gia Thế và Hàn Văn Thanh bên Bá Đồ. Sau hai hiệp, Vi Thảo và Hô Khiếu cũng K.O nhanh gọn, một kết quả như lẽ dĩ nhiên, như thể hai đội này sinh ra chỉ để chiến bại.

Phù…

Phương Sĩ Khiêm bước khỏi phòng đấu, thở hắt một hơi, vẻ mỏi mệt hiện rõ trên mặt.

Gia Thế… Quả thật quá mạnh.

Phương Sĩ Khiêm xoa hai bàn tay mỏi nhừ, thở dài. Cậu đã cố gắng hết sức, vậy mà rốt cuộc vẫn không ngăn nổi thắng lợi của Gia Thế. Cậu không muốn đổ lỗi cho bất cứ ai. Trận đấu này đã cho cậu thấy khoảng cách xa xôi giữa Gia Thế và Vi Thảo mình.

“Sĩ Khiêm vất vả rồi.” Đội trưởng Vi Thảo là Lâm Kiệt đi tới trước mặt cậu. Nói chuyện với một tân binh như Phương Sĩ Khiêm, Lâm Kiệt lại có thái độ khá nhún nhường.

“Đội trưởng và mọi người cũng đều vất vả ạ.” Phương Sĩ Khiêm vội đáp.

“Bọn anh vất vả đến mấy cũng có làm được gì đâu?” Lâm Kiệt cười khổ. Việc anh lễ độ với một tân binh không phải không có nguyên nhân, là vì cậu tân binh Phương Sĩ Khiêm này trình cao hơn các anh nhiều lắm.

Chính nhờ có Phương Sĩ Khiêm đằng sau liều mạng chống đỡ, Vi Thảo mới cầm cự được lâu đến thế. Nhưng cuối cùng, tất cả vẫn là công cốc. Làm tiền bối, họ lại trở thành gánh nặng của hậu bối, lấy mặt mũi đâu nhìn đời?

“Anh đừng nói vậy…” Phương Sĩ Khiêm hoảng hốt. Cậu không hề có ý trách móc trình độ của các tiền bối, nhưng họ lại tự trách mình, khiến cậu cảm thấy nhói lòng. Cậu không biết nên làm gì hay cư xử thế nào thì các tiền bối mới thôi xem nhẹ bản thân.

“Yên tâm đi! Mùa giải sau chắc chắn sẽ khác.” Lâm Kiệt nói, đưa mắt nhìn về phía khán đài. Nơi đó có fan Vi Thảo đang ngồi, càng có tương lai của chiến đội Vi Thảo.


Anh tin rằng mình không nhận định sai.

“Ý anh là?”

“Cậu hiểu mà.” Lâm Kiệt cười, “Cậu ta đã thực sự đủ mạnh rồi.”

“Nhưng đội mình bây giờ đâu có slot trống?” Phương Sĩ Khiêm dè dặt nói. Số lượng tuyển thủ ra trận có hạn, người mới ngồi vào, người cũ sẽ bị chèn ra. Các tiền bối đều quá tốt, bất kể ai bị thay đi Phương Sĩ Khiêm đều không đành lòng.

“Slot ra trận, ai mạnh thì người ấy ngồi.” Lâm Kiệt nói, “Thật ra, cái trình của anh đâu có xứng với chức đội trưởng này!”

Ánh mắt anh nhìn về phía các tuyển thủ Gia Thế và Bá Đồ đang ăn mừng thắng lợi, trong khi người mạnh nhất trong hàng ngũ bọn họ lại đã lẳng lặng rời sân. Mỗi khi nghĩ đến trình của người đó, Lâm Kiệt chỉ biết chua chát mà cười, bởi dù anh có nằm mơ cũng không với tới.

“Đội trưởng, anh…!” Phương Sĩ Khiêm kinh ngạc nhìn đội trưởng của cậu. Không thể tưởng tượng nổi, đội trưởng muốn thoái vị nhường ngôi ư? Lấy slot đánh của mình, tấm thẻ tài khoản của mình, trao lại cho tên nhóc kia ư? Cậu thừa nhận tên kia rất mạnh, bản thân cũng không có thành kiến gì với cậu ta, nhưng…

“Đội trưởng, tụi em không thể không có anh!” Phương Sĩ Khiêm kêu lên.

“Nói gì đó.” Lâm Kiệt cười, “Trong đội này người yếu nhất chính là anh mà? Acc ngon đến vậy lại rơi vào tay anh, phí hết của trời! Anh chỉ muốn nhìn thấy nó tỏa sáng thôi.”

“Anh có thể làm được điều đó!” Phương Sĩ Khiêm vội nói.

“Lời ngốc nghếch.” Lâm Kiệt lắc đầu, ánh mắt lại tìm về khán đài Vi Thảo.

“Sau này trông cậy vào các cậu rồi.” Anh nói.

“Đội trưởng…” Phương Sĩ Khiêm nhìn anh, hoang mang không nói nên lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.