Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 27


Đọc truyện Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi – Chương 27


Ánh mắt tập trung lên lầu ba, Hạ Mộc phát hiện phúc hắc ấu tể quỳ một gối xuống trước lan can, vẻ mặt chuyên chú quan sát cự ly giữa bản thân vào mặt sân theo góc vuông, dáng vẻ chuẩn bị nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Hạ Mộc vội vàng quát: “Điện hạ! Ngài mở cánh ra! Không được chơi xấu!”
Địch Hách Lạp là một trong những thú nhân có tứ chi cùng thần kinh vận động kết hợp hoàn mỹ nhất, lúc tự chỗ cao rơi xuống, chỉ cần tốc độ phản ứng đủ nhanh, nắm giữ tốt cân đối, cơ bản lông tóc đều sẽ không tổn hao gì.
Nhưng, dưới tính huống mở cánh ra, khống chế cân đối là cần kinh nghiệm cùng kỹ xảo.
Đối với ấu tể Địch Hách Lạp chưa biết bay mà nói, từ lầu ba trực tiếp nhảy xuống, thậm chí còn an toàn hơn là bay xuống.
Rất hiển nhiên, Trứng Cuốn điện hạ lúc này đã theo bản năng quên năng lực phi hành của bản thân, dự định trực tiếp nhảy lầu lấy bánh pudding.
Nghe Hạ Mộc nhắc nhở, điện hạ phồng khuôn mặt bánh bao, đôi cánh tử sắc đạm nhạt chậm quá xuyên thủng T-shirt, mở rộng.
Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, hô lên: “Ngài nhớ kỹ trọng điểm các huấn luyện viên đã hướng dẫn chứ! Xin ngài tập trung lực chú ý, bắt đầu đi!”
Đoạn Tử Đồng dang cánh ra, dự định dùng phương thức an toàn nhất, lướt xuống, chỉ cần không tùy tiện vỗ cánh, sẽ không mất thăng bằng giữa không trung.
Đôi mắt Hạ Mộc nhìn chằm chằm ấu tể sân thượng, trong lòng trầm mặc đếm.
” 3, 2, 1!”
Ấu tể nhảy xuống, nhưng cũng không vỗ cánh, bằng vào trở lực của khí lưu, bằng phẳng lưới xuống, góc nghiêng dầu giảm xuống.
Hạ Mộc tập trung toàn bộ lực chú ý, chạy nhanh về phía ấu tể.
Dưới sự bổ trợ của giày thể thao đặc chế, sức bật vốn dĩ xuất sắc của cô được phát huy đến mức tận cùng.
Đôi mắt màu hổ phách nhạy bén nhìn ra vị trí cùng góc độ ấu tể sẽ rơi xuống, Hạ Mộc nhảy lên mấy cái, nhanh như chớp, đến vị trí tiếp đất trước một bước.
Khoảng cách hai mươi mét.
Mười mét.
Năm mét.
Đôi mắt mèo của Hạ Mộc nhìn chằm chằm ấu tể từ xa lao xuống.
” Mau tránh ra! Ngươi làm gì vậy! Mau tránh ra!”
Ý thức được con mèo ngu xuẩn bỗng nhiên từ dưới lầu, “thuấn di*” đến vị trí tiếp đất của mình, Trứng Cuốn điện hạ trong lúc hoảng loạn bắt đầu vỗ cánh, nỗ lực ngăn chặn việc rơi xuống, tránh va chạm cùng miêu nữ.
*Thuấn di: dịch chuyển tức thời.
Động tác đột ngột này thay đổi quỹ đạo rơi của điện hạ.
Hạ Mộc ngừng thở, tựa như người cá dưới nước, lúc điện hạ cách mặt đất ba thước, bỗng nhiên bật người nhảy lên.

Chuẩn xác tiếp được ấu tể, ở giữa không trung điều chỉnh cân đối.
“Phịch” một tiếng, hai người an toàn chạm đất.
Thành công rồi!
Đây là lần thứ hai Trứng Cuốn điện hạ bị mèo con ngu ngốc mạnh mẽ ôm vào lòng.
Một con mèo không hương không vị.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đôi tử đồng tràn ngập biểu tình thống khổ “ngươi có biêt bản thân đang làm gì không?”
Hạ Mộc kích động hỏng rồi, cảm giác khẩn trương trước đó lập tức tan biến.
Cô vui vẻ nâng cao ấu tể, cười lớn xoay quanh: “Ha ha ha… Ta đã nói ta nhất định sẽ không để ngài bị ngã!”
“Thả ta xuống.” Tôn nghiêm bị tổn hại, vương trữ bị nâng lên giữa không trung, ánh mắt tuyệt vọng.
” Úc! Xin lỗi!” Hạ Mộc vội vàng buông ấu tể: “Ta quá kích động rồi, điện hạ, chúng ta thành công rồi!”
Trứng Cuốn điện hạ không đáp lại, yên lặng thu hồi đôi cánh, mặt không biểu tình mà lách qua con mèo ngu ngốc, cất bước về phía hội trường.
” Điện hạ?” Hạ Mộc vội vàng xoay người đuổi theo: “Đã nói là luyện tập ba lần, ngài còn có hai lần cơ hội, nếu như ta không tiếp được ngài, mỗi ngày sẽ mang cho ngài ba cái bánh pudding!”
” Không cần.”
“Như vậy sao dduowjc1 Chúng ta đã thỏa thuận rồi, ta tuyệt đối sẽ không để ngài bị ngã!”
Điện hạ cũng không quay đầu lại: “Ngươi cảm thấy so với bị ngã trên mặt đất, thì đè chết một con mèo, nghe ra có bao nhiều đáng kiêu ngạo?”
” Ta sẽ không bị đè chết!” Hạ Mộc vội vàng biện giải: “Ta có thể cách hai thước tiếp được ngài, phản xung lực có thể cho chúng ta cùng nhau an toàn rơi xuống đất!”
” Ta không cho rằng ngươi mềm mại hơn đệm hơi.”
” Điện hạ!” Hạ Mộc hô to một tiếng, nhìn bóng lưng của Đoạn Tử Đồng cấp thiết giải thích: “Ta không phải muốn làm đệm hơi cho ngài, ta là người, là người quan tâm ngài, ta hy vọng ngài có thể xem ta là một người bạn đáng tin tưởng! Không nên một mình gánh chịu áp lực, xin cứ yên tâm dũng cảm sảy cánh trên bầu trời.
Bất luận phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ tiếp được ngài, bảo vệ ngài, tuyệt đối sẽ không thất thủ.”
Đoạn Tử Đồng dừng bước, lại không nhiều do dự, tiếp tục cất bước rời khỏi.
” Điện hạ!” Hạ Mộc vội vàng đuổi theo: “Ngài đã đáp ứng rồi, ba lần cơ hội! Đường đường vương trữ, lẽ nào muốn thất tín với thần dân sao?”
Đoạn Tử Đồng nghe vậy liền hối hận, xoay người, trừng con mèo ngu ngốc một cái, nghiến răng nghiến lợi đi trở về, lần thứ hai ưu thương bò lên sân thượng lầu ba.
Ấu tể bi phẫn gần chết mà nhảy xuống, mèo con vui vẻ vững vàng tiếp được.

Lặp lại hai lần, nhiệm vụ hoàn mỹ kết thúc.
Hạ Mộc ôm ấu tể: “Quá tuyệt vời rồi điện hạ, cự ly ngài lướt đi xa hơi ba thước so với lần đầu, sau này mỗi ngày sau khi hết tiết hai, đều phải đến nơi này luyện tập!”
Trứng Cuốn điện hạ khẽ động long, dùng ánh mắt “ngươi không nên ức hiếp rồng quá mức” nhìn thẳng Hạ Mộc.
Hạ Mộc bị trừng đến rụt cổ: “Vậy… Mỗi tuần tập luyện một lần, có thể chứ?”
Nhưng vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
” Điện hạ! Hạ Mộc?”
Là người của kịch tổ tìm đến.
Hạ Mộc chỉ đành buông Trứng Cuốn, theo người của kịch tổ quay về hội trường.
— — — — — —
Lúc vào hậu trường, phía sau bỗng nhiên nhảy ra một người, đụng mạnh vào vai Hạ Mộc.
Hạ Mộc lảo đảo, ổn định bước chân, nghiêng đầu nhìn lại — Tần Giai Tú mặt không biểu tình chăm chú nhìn cô, cười lạnh nói một câu “ngại quá”.
Tần Giai Tú thay thế diễn vai Diệp thị, lưu tại kịch tổ.
Tuy nói chỉ là một vai diễn nhỏ, nhưng cũng phải tham dự tập luyện, cùng Hạ Mộc rốt cuộc là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Hạ Mộc không dự định phản ứng người điên này, Giang Vũ nói không sai, không thể trêu vào thì tốt nhất là tránh né, tìm cơ hội phản kích, vẫn luôn tốt hơn dùng trứng chọi đá.
Hạ Mộc mặt không biểu tình lách qua Tần Giai Tú, lại nghe nàng ta ở sau người cười lạnh nói: “Ngươi hao tổn tâm cơ ở lại học viện, chính là vì tiếp cận thái tử? Dựa vào việc lấy lòng tiểu thái tử, giành vai diễn, thật không sợ báo ứng sao?”
Hạ Mộc nhíu mày quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi nói báo ứng với ta? Ngươi nghĩ rằng ta không biết đám nam sinh trong phòng thí nghiệm là ai sai khiến sao?”
Tần Giai Tú khẽ động đuôi lông mày, vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại: “Nam sinh gì chứ?”
“Bớt giả vờ ở trước mặt ta đi.” Hạ Mộc liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi có bản lĩnh thì hoàn toàn bịt miệng bọn họ đi, dựa vào uy hiếp, rồi cũng sẽ có người thế lực lớn hơn ngươi, giấy không thể gói được lửa…”
Nhiệt huyết trong lòng Hạ Mộc dâng trào, suýt nữa đem lời thoại kinh điển trong truyện trinh thám nói ra “chân tướng chỉ có một”, cũng may nửa đường kịp dừng miệng.
Mèo con quả nhiên không giỏi khẩu chiến, lúc có thể động tay tốt nhất là không nên động khẩu.
— — — —
Lại đến buổi chiều thứ năm, Hạ Mộc bật chế độ cùng học, bức bách Trứng Cuốn điện hạ tới ” Sân huấn luyện”.
Luyện tập ba lần, cự ly lướt đi trên không trung đã hơn ba năm thước, Hạ Mộc cảm thấy thành công.

Về đến nhà, viết xong bài tập, cô rửa mặt lên giường bấm điện thoại.
Thanh trạng thái bỗng nhiên xuất hiện tin nhắn riệng, Hạ Mộc nhàn nhã mở tin nhắn, vừa nhìn, nhất thời trợn to mắt.
” Mộc Mộc! Ngươi mau nhìn bài post này, có người công khai tin xấu của ngươi trong kịch tổ! [Liên kết].”
Hạ Mộc da đầu tê rần.
Một bài đăng trên Weibo trước đó đã khiến cô bị dọa ra ám ảnh tâm lý, trực giác sẽ không là chuyện tốt.
Cô cả người buộc chặt ngơ ngác nhìn liên kết, luôn mãi do dự, mới run rẩy nhấn vào.
Tiêu đề đỏ rực đập vào mắt: “818 tiểu diễn viên vai Cố Sanh lúc nhỏ của học viên quân đội, nữ nhân tâm cơ.”
Trái tim trầm xuống, Hạ Mộc vội vàng đặt đưa điện thoại di động lên ngực, không có dũng khí tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Hòa hoãn hồi lâu, cô cầm điện thoại lên, vô thố ngồi dậy, trong lòng sợ hãi cần một phương pháp phát tiết.
Sững sờ giây lát, cô lần nửa mở màn hình lên, rồi lại lập tức đặt lại trên mặt bàn, cũng rời khỏi App chát đang liên tục báo tin nhắn, tìm dãy số của Giang Vũ trong danh bạ, gọi đi.
“Alo, Hạ Mộc?” Bên kia điện thoại giọng nói ôn hòa.
” Xin lỗi…Trễ như vậy còn quấy rầy ngươi, không ảnh hưởng ngươi nghỉ ngơi chứ?” Giọng nói của Hạ Mộc nhịn không được run rẩy.
Bên kia mỉm cười: “Lúc này còn chưa tới chín giờ, làm sao vậy, tiểu thư đồng của ta?”
” Úc.. Ta… Ta chính là muốn nói cho ngươi biết.” Hạ Mộc hối hận, sao cô có thể gọi điện thoại kể khổ với Giang Vũ? Quan hệ không thân thiết đến mức đó, có bị ghét hay không?
Cô níu lấy góc chăn, xấu hổ nói: “Chuyện đó, tiền mua thuốc ức chế mẹ đã cho ta rồi, đêm mai ta trả lại cho ngươi.”
“Đã nói là không cần, tính tình của ngươi thật là…” Bên kia dừng một chút, Giang Vũ bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, trầm giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại cố ý gọi điện thoại nói cho ta biết? Ngày mai lúc tập luyện không phải cũng có thể gặp mặt sao?”
Hạ Mộc nhất thời đỏ mặt, ấp úng trả lời: “Ta… Ta nghĩ thông báo cho ngươi trước.”
Giang Vũ đã xác định tiểu nha đầu này không thích hợp, lập tức nghiêm túc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
” Không! Không!” Hạ Mộc còn muốn che giấu, mũi lại bỗng nhiên ê ẩm, nước mắt bất ngờ rơi xuống.
Cô vội vàng dùng tay che miệng, âm thanh nghẹn ngào vẫn từng tiếng trượt ra khỏi cổ họng.
” Rốt cục làm sao vậy? Ngươi hiện tại ở đâu?” Giang Vũ ở bên kia rất nóng lòng.
Trầm mặc hồi lâu.
” Lại… Lại có ở trên mạng… Bịa… Bịa đặt nói xấu ta…” Hạ Mộc nhịn không được ủy khuất, nức nở trả lời: “Ta không muốn diễn nữa, ta muốn rời khỏi kịch tổ.”
Giang Vũ trả lời như đinh đóng cột: “Lại là lời đồn giống như trên Weibo? Đừng nóng vội, ta giúp ngươi xử lý.”
” Không phải Weibo, là diễn đàn, nhất định lại là Tần Giai Tú, nàng sẽ không bỏ qua cho ta, xóa đi lại có ích lợi gì? Nàng còn có thể đăng bài khác.” Hạ Mộc trong lòng chỉ còn lại tuyệt vọng: “Ta có thể công khai những hành vi của nàng trên mạng không?”
” Trước tiên người đừng gấp, gửi liên kết cho ta xem.”
Hạ Mộc cúp máy, gửi liên kết, sau đó vùi đầu nằm xuống.
Không muốn biết trong bài post viết những gì, rồi lại nhịn không được miên man suy nghĩ.

Nửa đêm, Giang Vũ gửi tin nhắn đến, nói cho cô biết bài post đã bị xóa, để cô tạm thời không nên đứng ra thanh minh bất cứ điều gì, chờ phong ba qua đi.
— — — — —
Buổi tập hôm sau, Hạ Mộc từ đầu đến cuối không thể tập trung, nghỉ ngơi giữa buổi, vẫn không quên kéo Trứng Cuốn điện hạ đến sân huấn luyện.
Hai lần luyện tập trước, Hạ Mộc đuổi theo rất cực lực.
Phúc hắc ấu tể trên không trung nỗ lực thay đổi quỹ đạo, theo Hạ Mộc, đây là “điện hạ hôm nay rất dụng tâm”, cho nên, cô liều mạng đem hết toàn lực không hề có một câu oán hận mà đuổi theo, nhảy lên, vững vàng tiếp được, thực hiện lời hứa của bản thân.
Trứng Cuốn điện hạ đã hạ quyết tâm, muốn vào hôm nay hoàn toàn thoát khỏi miêu nữ xấu xa.
Liên tiếp hai lần thay đổi quỹ đạo, hao hết thể lực của mèo con.
Lần thứ ba cất cánh, điện hạ đột nhiên thu hai cánh lại giữa không trung, thẳng tắp rơi xuống phía dưới.
Mà Hạ Mộc lúc này đã dựa theo quỹ đạo vốn có, chạy nước rút đến điểm tiếp đất.
Cô xoay người, đồng tử đột nhiên co lại.
Khoảng cách hơn hai mươi thước, ấu tể đang thẳng tắp rơi xuống.
” Điện hạ!” Hạ Mộc hô to một tiếng, điên cuồng chạy về phía Đoạn Tử Đồng.
Không còn kịp rồi…
Không còn kịp rồi!
Mười thước.
Năm thước.
Hai thước….
Ngay thời khắc ẩu bế phì nộn rơi xuống đất, Hạ Mộc bỗng nhiên xoay người ngửa ra sau, hai chân dồn sức đạp mạnh xuống mặt đất!
Lưng dán mặt đất trượt đi mấy thước.
“Phịch” một tiếng, vật nặm rơi vào trong ngực.
Thời gian dường như dừng lại.
Tiếng thở dốc của Hạ Mộc, bởi vì đau đớn mà mang theo run rẩy.
Sau gáy cùng cánh tay ma sát với mặt sân trải nhựa một cự ly dài, đau đơn nóng rát.
Trước ngực bỗng nhiên nhẹ đi, Hạ Mộc bất an mở mắt ra — một đôi tử đồng đang ở khoảng cách rất gần, vô cùng kinh ngạc nhìn chăm chú vào cô.
Hạ Mộc giơ lên tay, nhéo nhéo gương mặt bánh bao, máu đỏ theo vết trầy xước chậm rãi chảy xuống, dọc cánh tay rơi xuống mặt sân.
” Ta tiếp được ngươi rồi, ta tiếp được ngươi rồi…” Nước mắt làm nhòe đường nhìn: “Tin tưởng ta, điện hạ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.