Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 24


Đọc truyện Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi – Chương 24


Kinh hỉ đến quá đột ngột, Hạ Mộc được vô tội phóng thích, ra khỏi văn phòng, đến căn tin trường mua một túi cá khô, ăn mừng tai qua nạn khỏi.
Trước khi quay về lớp, cô còn không quên gọi điện thoại cho biểu tỷ, chia sẻ tin tốt cho nàng biết.
Điện thoại mới vừa chuyển được, nàng liền không kịp chờ đợi lớn tiếng nói: “Biểu tỷ! Ta mới vừa bị ủy viên kỷ luận gọi lên, ngươi đừng gấp, ta không khai ngươi ra, ta nói cho hắn biết là tự ta thay đổi thông tin, ngươi đoán hắn đã nói như thế nào?”
Chu Mẫn Lôi suy đoán, Hạ Mộc chí ít sẽ bị ghi một lỗi lớn, sau này khẳng định không thể được tuyển thẳng vào cao trung, trong lòng cũng xem như thăng bằng, hướng điện thoại giả vờ lo lắng nói: “Sao ngươi lại xung động như thế? Trước đó không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, xảy ra chuyện cứ đẩy hết cho ta, ngươi thi vào trường cũng không dễ dàng, ta hy vọng ngươi có thể thuận lợi học đến tốt nghiệp đại học.”
Hạ Mộc nghe vậy trong lòng ấm áp, thân mật nói: “Nếu như hại ngươi đánh mất công việc, vậy ta làm sao có thể an tâm tiếp tục học ở chỗ này?”
” Đều là người một nhà, hà tất tính toán những chuyện này, có thể giúp ngươi tiếp tục học ở trường này, tương lai sẽ có tiền đồ sáng lạn, loại chức vị như thư ký của ta, có gì đáng nói?” Chu Mẫn Lôi ngoài miệng lau mật, nói xong, lại không kịp chờ đợi hỏi: “Thế nào, hình phạt không nghiêm trọng chứ?”
Hạ Mộc cười hắc hắc: “Không nghiêm trọng, đặc biệt không nghiêm trọng.”
Chu Mẫn Lôi sững sốt tiện đà lại thở dài nói: “Nha đầu ngươi chính là thích tỏ ra kiên cường, tính cách giống hệt tiểu di! Ngươi nói thật cho ta biết, nếu như hình phạt quá nghiêm trọng ta có thể chủ động thừa nhận với ủy viên kỷ luật, nói là sai lầm của ta.”
” Đừng nha!” Hạ Mộc vội vã nói: “Ta là nói thật! Nói thật cho ngươi biết, lão sư căn bản không xử phạt ta, còn nói xin lỗi ta! Hắn hệ thống tuyển sinh của trường còn tồn tại bất công, khiến ta chịu ủy khuất! Nga được rồi, hắn còn khen ngợi ta có chí khí!”
Chu Mẫn Lôi: “…”
Hạ Mộc hưng phấn chia sẻ niềm vui cùng biểu tỷ: “Lão sư còn ta, ta có thể sẽ trở thành một bước ngoặt lịch sử của đại học quân đội, sau này Omega thi vào trường, nhất định cảm kích ta!”
Chu Mẫn Lôi: “…”
Hạ Mộc: “Biểu tỷ? Alo? Ngươi còn nghe không?”
Chu Mẫn Lôi suýt nữa không thở nổi, sắc mặt trắng bệch, run giọng hỏi: “Lãnh đạo thực sự nói như vậy sao? Ngươi cũng đừng cậy mạnh thổi phồng.”
“A! Chuyện này có gì đáng thổi phồng?” Hạ Mộc cười nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, ủy viên kỷ luật con người đặc biệt tốt.”
Cúp máy, Chu Mẫn Lôi ôm một tập hồ sơ đứng trên sân thượng phòng làm việc, hồi lâu, lấy lại tinh thần, tựa như u hồn mà quay trở về.
Bước qua cửa kính tự động, giày cao gót của nàng đập vào ngưỡng cửa, không kịp đề phòng nên nhất thời lảo đảo, tập hồ sơ trong tay phiêu tán trước mắt như thiên nữ tán hoa.
“Bộp” một anh thanh trầm muộn vang lên, khuôn mặt hướng xuống, ngã rạp dưới đất.

* * * * *
Buổi chiều thứ bảy, Hạ Mộc lần thứ hai bị gọi vào văn phòng của giáo viên chủ nhiệm – tổn hại của phòng thí nghiệm truy cứu trách nhiệm.
Đồng thời trình diện còn có Giang Vũ, và năm nam sinh bị thương.
Do những người bị thương nghiêm trọng đều là xuất từ tay tiểu thái tử, vương hậu nghe tin tức tự mình trình diện, tham dự hội nghị.
Dựa theo kế hoạch đã thống nhất tại trong phòng thí nghiệm hôm đó, vài học sinh trả lời vấn đề của các lão sư.
Sự kiện này cuối cùng được nhận định làm một sự cố ngoài ý muốn, năm nam sinh chịu trách nhiệm chủ yếu, do người giám hộ của bọn họ phụ trách nhiệm bồi thường bảy phần thiệt hại.
Bộ khóa mật mã đặt trên bàn hội nghị, vương hậu vừa nhìn thấy liền chột dạ thiếu chút nữa trốn xuống bàn – nhất định là con nhóc nhà nàng gây ra họa!
Cho nên, ba phần thiệt hại còn lại, được vương hậu chủ động gánh chịu, sự việc kết thúc tại đây.
Sau khi rời khỏi văn phòng, vương hậu cố ý gọi Hạ Mộc và Giang Vũ lại, cười nói: “Hôm nay kịch tổ nghỉ ngơi, buổi chiều nếu như các ngươi không có việc gì thì cùng ta vào chung đi dạo, đúng lúc hôm nay Đồng Đồngcó một buổi huấn luyện phi hành, nếu các ngươi có thể ở bên cạnh cổ vũ, Đồng Đồng nhất định học càng tích cực.”
Hạ Mộc và Giang Vũ nhìn nhau.
Đây chính là lời mời của vương hậu, hai người ăn gan hùm mật gấu cũng không dám nói mình có việc nên lập tức nhu thuận đáp ứng.
Chương trình huấn luyện phi hành?
Hạ Mộc rất ít tiếp xúc tộc thú nhân có cánh, đến nay lần đầu nghe nói, thì ra phi hành còn cần huấn luyện, không phải là đến tuổi tự nhiên sẽ biết bay cũng như tự nhiên sẽ biết đi sao?
Cô ở ghế sau nhỏ giọng một bên Giang Vũ: “Lúc nhỏ ngươi cũng từng huấn luyện phi hành sao?”
Giang Vũ suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Chỉ có thể nói là từng luyện tập, ta không tham gia khóa khọc chuyên về phi hành, tộc loại bọn ta thông thường lúc ba bốn tuổi thì có thể bay ở hình thái gốc.
Địch Hách Lạp phải trễ hơn vài tuổi, bởi vì cấu tạo của cánh rất phức tạp, độ linh hoạt cao hơn chúng ta, nếu so sánh, độ khó trong việc giữa thăng bằng cũng lớn hơn, quả thật cần huấn luyện một cách có hệ thống.”
“Khó trách….”
Trong đầu Hạ Mộc hiện lên thân ảnh béo phì của Trứng Cuốn điện hạ.
Với bộ dạng sổ sửa đó của điện hạ, muốn giữ thăng bằng, chỉ dựa vào huấn luyện làm sao đủ?

Tốt xấu gì cũng phải cai sữa cắt bánh pudding cắt bánh kem trước đi?
Đó không phải là muốn mạng của điện hạ sao…
Hạ Mộc không ôm bất kỳ hy vọng nào, theo vương hậu xuống xe, trực tiếp vòng qua cửa chính hoàng cung, từ cửa hông góc tây nam đi vào ngự hoa viên.
Từ trước đến nay, Hạ Mộc thường bởi vì nhà mình có một cái hồ bơi mà cảm thấy vô cùng tự hào, nhưng giờ này khắc này, một bước tiến vào hậu viện hoàng gia, cô bỗng nhiên có một loại lưu mỗ cảm giác như kẻ hủ lậu vào nhà quan lớn.
Diện tích hoa viên không cách nào xác định, trước mắt có mê cung cây xanh, trên tường đủ loại hoa dạng dây leo, dưới ánh mặt trời hoa viên hiện lên sắc điệu ấm áp.
Trong phạm vi thị lực, hồ nước trong suốt bao quanh hoa viên, có hơi nước lan tràn trên một mảnh hoa cỏ.
Thủy quang phải chiếu hình ảnh hoa cỏ ướt át, dưới gió nhẹ linh động phát sáng.
Theo vương hậu đi qua mê cung, phía nam có một cối xay gió, bệ cao hình trụ cao đến năm sáu mét, cánh của cối xay gió là màu trắng, mơ hồ có thể thấy được những ô cửa sổ trên trên tầng cao, có những người mặc áo đuôi yến đi đi lại lại.
Đây là hoa viên hoàng gia.
Hạ Mộc đi trong hoa viên, ánh mắt đảo qua mỗi một khu vực đều làm cô nóng lòng muốn chạy đến, sa vào mỹ cảnh cả ngày.
Dọc đường, Giang Vũ vẫn trò chuyện cùng vương hậu.
Dù sao các nàng đều thuộc bộ tộc bạch khổng tước, nói cũng là những chuyện lý thú trong gia tộc, Hạ Mộc thật sự không chen miệng vào được, nên chỉ có thể bảo trì bình tĩnh mỉm cười, tự mình thưởng thức mỹ cảnh.
Đi khoảng hơn mười phút, dưới sự hướng dẫn của người giúp việc, ba người đi vào một mảnh sân kiến tạo rất đặc biệt.
Dốc đứng bằng gỗ, mặt đường tráng nhựa, phía dưới bệ phóng có một tấm điệm hơn rất lớn, xung quanh còn có rất nhiều dây an toàn.
Nơi này chính là bãi huấn luyện phi hành trong truyền thuyết.
Phía ngoài bãi huấn luyện trống trải rất trống trải, Hạ Mộc có chút không biết làm sao, theo hoàng hậu đi vào sân huấn luyện, không bao lâu, chợt nghe thấy xa xa truyền đến giọng nam trầm ổn.
” Đây là trang bị giữa thăng bằng mới nhất chúng ta mới nghiên cứu, vô cùng an toàn, xin điện hạ cứ yên tâm mang vào, nó thậm chí có thể để cho thú nhân không có cánh bình ổn lướt đi hơn trăm mét trên không trung, tuyệt đối sẽ không khiến ngài mất thăng bằng trên không.”
Hạ Mộc nhón chân lên, tò mò nghiêng đầu nhìn xuyên qua những huấn luyện viên trước mắt, liền nhìn thấy cạnh bậc thang bên dưới cầu nhảy — Trứng Cuốn điện hạ cúi đầu bĩu môi, hồ nghi nhìn chằm chằm trang bị trong tay huấn luyện viên.

“Tin tưởng ta điện hạ, mang nó sẽ vô cùng an toàn, sau khi ngài nhảy xuống khỏi bệ phóng, có thể hoàn toàn thả lỏng mà vươn cánh.”
Vương hậu chợt dừng bước, xoay người phất phất tay, để mọi người trốn phía sau bệ phóng, nhẹ giọng nói với Hạ Mộc và Giang Vũ: “Xuỵt, tạm thời đừng đến đó, ta vừa xuất hiện, Đồng Đồng sẽ cố ý bị ngã, muốn chạy trốn học.”
Hạ Mộc: “…”
Ngay cả mẹ ruột cũng bị phúc hắc ấu tể này đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Ba người trốn ở thạch bích phía sau bệ phóng, yên lặng quan sát.
Điện hạ nhìn chằm chằm trang bị một lúc lâu, rốt cuộc phụng phịu, bất đắc dĩ xoay người.
Những người khác cấp tốc dựa theo chỉ thị của huấn luyện viên, đeo trang bị lên cho điện hạ.
“Bắt đầu đi điện hạ, xin ngài hít sâu, hoàn toàn thả lỏng, trong quá trình lướt đi lúc thỉnh thoảng mất cân đối, xin không cần bỗng nhiên ra vảy, đột nhiên gia tăng trọng lượng sẽ làm trang bị không cách nào cân bằng trọng lực kịp thời. Ngài chỉ cần thả lỏng, dựa theo tư thế đã luyện tập, dang cánh ra, được không?”
Trứng Cuốn điện hạ không trả lời, cất bước leo lên bệ phóng, thần sắc từ đầu đến cuối vẫn buồn bực đè nén.
Hạ Mộc trốn ở trong góc vô cùng kinh ngạc, nhóc con này rất bài xích huấn luyện phi hành?
Thực sự là sống trong phúc không biết phúc!
Thân là mèo tai cong, Hạ Mộc nằm mơ cũng hy vọng mình mọc ra đôi cánh!
Có thể bay lượn trên không trung, là một chuyện tuyệt vời cỡ nào a, cô nóng lòng muốn tiến lên, dùng thử thiết bị giữ thăng bằng của huấn luyện viên, có thể lướt đi một trăm mét a! Ngã chết cũng đáng!
Không bao lâu, ánh dương quang bao phủ thân ảnh phì nộn trên bệ phóng, từ trên gương mặt trắng nõn của Đoạn Tử Đồng toát ra một tầng mồ hôi, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng, mái tóc cong nhẹ dính vào khóe môi, che khuất gương mặt, chỉ chừa cho Hạ Mộc một hàng mi dài, cùng gò má đường nét tinh xảo.
“Điện hạ hình như… Rất sợ?” Hạ Mộc lần đầu thấy Đoạn Tử Đồng hoảng loạn như vậy.
Vừa rồi dưới bệ phóng, cô cho rằng ấu tể này chỉ là không thích, lúc này mới phát hiện, sự tình cũng không phải là như vậy.
Huấn luyện đứng dưới bệ phóng ngước mặt hô: “Không cần chạy quá nhanh! Lúc nhảy lên xin ngài hãy giương cánh ra!”
Trứng Cuốn điện hạ vẫn không đáp lại, trên khuôn mặt béo tròn mồ hôi liên tục tuôn ra, đôi thiển đồng màu tím nhạt dao động bất định, giống như đang tìm kiếm vòng tay của mẹ.
“Bắt đầu đi điện hạ! Xin không cần lo lắng!” huấn luyện viên bên dưới thúc giục, do dự không tiến lên chỉ có thể làm tăng thêm cảm giác khẩn trương.
Đoạn Tử Đồng liếm đôi môi phát khô, giương cằm, dừng lại, chạy lấy đà, chạy nước rút, nhảy lên một cái.
Bên dưới bệ phóng: “Không nên quá nhanh! Không nên quá nhanh!”
“Sát” một tiếng, Hạ Mộc ở xa hơn mấy chục thước cũng có thể nghe thấy âm thanh đôi cánh xoè ra.

Giang Vũ ở bên cạnh bỗng nhiên siết chặt nắm tay, vội vã hô lên: “Không xong! Điện hạ dùng sức quá mức rồi!”
Vừa dứt lời, Trứng Cuốn điện hạ giữa không trung liền biểu diễn hình parabon, bắt đầu rơi xuống…
“Bup, bụp, phịch…”
Hạ Mộc ngơ ngác nhìn ấu tể kia nảy lên ba cái trong điểm hơn, rốt cuộc nằm yên.
Mọi người xung quanh và huấn luyện viên đồng thời xông lên.
Một trận huyên náo thăm hỏi, Đoạn Tử Đồng hờ hững ngồi dậy từ điệm hơi, bỗng nhiên đẩy tất cả những người đến đỡ mình ra, nhanh chóng nhảy khỏi điệm hơi, phẫn nộ lại cấp thiết tháo bỏ trang bị giữa thăng bằng trên lưng!
“Điện hạ…” Huấn luyện viên tay chân luống cuống theo phía sau, môi mấp máy, muốn giải thích.
“Cút đi! Cút đi!” Đoạn Tử Đồng bỗng nhiên giống như biến thành một người khác, một cổ khí tức công kích nồng đậm nhất thời tràn đầy sân huấn luyện, mang theo khí tức nguy hiểm của Địch Hách Lạp cấp SS.
Đôi tử đồng tràn đầy lệ khí, tức giận nhìn chằm chằm huấn luyện viên vừa đảm bảo với nàng là sẽ không bị ngã: “Cút đi! Cút đi!”
Vương hậu trốn ở trong góc vội vàng chạy đến.
Hạ Mộc bị cổ khí tức công kích làm sợ hãi đến cuộn người trong góc.
Trước nay chưa từng thấy ấu tể kia không nói lý lẽ mà nổi giận như thế, Hạ Mộc quay đầu nhìn về phía Giang Vũ: “Điện hạ làm sao vậy? Chỉ là một lần thất bại mà thôi, tại sao lại tức giận đến thế….”
Giang Vũ hé miệng lắc đầu, do dự chốc lát, cúi đầu nhỏ giọng nói cho cô biết: “Chuyện này cũng nhờ phúc của quốc vương bệ hạ.”
“Cái gì?” Hạ Mộc nghi ngờ nhìn nàng.
Giang Vũ kể cho cô nghe chuyện ba năm trước đây, trong một buổi tiệc mừng năm mới đã xảy ra một chuyện.
“Lúc đó, những người lớn ồn ào muốn các hài tử ba tuổi trong gia tộc bọn ta thử phi hành, tộc khổng tước phi hành tương đối sớm, trẻ con cơ bản đều có thể xiêu xiêu vẹo vẹo mà bay một đoạn.
Quốc vương bệ hạ lúc đó uống quá chén, ép buộc tiểu thái tử cũng phải thử phi hành.
Điện hạ lúc đó mới ba tuổi, ấu lân còn chưa ra đủ, vùi ở trong lòng vương hậu không chịu đi ra.
Bệ hạ không mấy vui vẻ, có thể là cảm thấy mất mặt, nên lỡ lời nói một câu, lúc ta ba tuổi như ngươi, chưa từng thua cho những đứa trẻ khác.
Kết quả…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.