Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 103


Đọc truyện Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi – Chương 103

Tại loại thời khắc này đề cập đến ba, không thể nghi ngờ là một loại thủ đoạn đồng quy vu tận.
Mi tâm của Trứng Cuốn điện hạ lập tức vặn chặt, mờ mịt nhìn cô: “Cái gì?”
“Chào buổi tối bệ hạ, chào buổi tối điện hạ.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói đồng loạt của người giúp việc.
Quốc vương và vương hậu giật mình tỉnh giấc trong lúc ngủ mơ lập tức chạy tới, vừa vào phòng, liền đầy mặt kinh ngạc nhìn về phía tiểu vương trữ, cùng nữ nhân bị đặt ở trên giường.
Một đám thủ vệ vây quanh bên giường, ngoài hành lang cũng đứng đầy người, tấm nệm bị cắt làm hai nửa, tựa như cành gãy nằm trên mặt đất, cục diện làm cho người ta rất bất an.
Đoạn Khuynh Trạch hồi hộp liếc mắt nhìn về phía quản gia.
Quản gia lập tức gật đầu giải thích: “Bệ hạ, điện hạ vỡ lòng rồi.”
Vương hậu xoa nhẹ đôi mắt chưa tỉnh ngủ, góc độ của nàng, chỉ có thể nhìn thấy Hạ Mộc nằm trên giường, đỉnh đầu đối diện với nàng, dĩ nhiên không nhận ra người quen.
” Tiểu cô nương kia là Đồng Đồng nhặt trở về? Mau đưa người ta về nhà! Đừng truyền ra ngoài để người khác nói xấu!”
Hạ Mộc được nhặt về nghe vậy ngẩng đầu lên, bởi vì bị Quyển Quyển đặt ở trên giường, cô chỉ có thể ngửa đầu nhìn về phía quốc vương và vương hậu, xấu hổ chào hỏi: “Bệ hạ buổi tối tốt lành.”
Quốc vương lập tức nhận ra khuôn mặt của cô, mi tâm căng thẳng, không kiên nhẫn phân phó: “Kéo Đồng Đồng ra, tiễn nàng rời cung.”
Thủ vệ lên tiếng trả lời, nhưng thủy chung không dám đến gần vương trữ, thần sắc nao núng.
Quốc vương lập tức quát lớn với tiểu vương trữ: “Thu hồi long cánh lại!”
Đoạn Tử Đồng lúc này đã khôi phục phần lớn thần chí, nghe được phụ vương ngữ khí lạnh nhạt, lập tức ngoan ngoãn thu hồi long cánh, bản thân từ trên giường đứng lên, đưa tay kéo Hạ Mộc, nhỏ giọng trả lời: “Ta tự mình đưa nàng về.”
” Không thể!” Đoạn Khuynh Trạch không thể nhịn được nữa mà oán giận: “Bảo ngươi gần đây cẩn thận một chút, chính là không nghe! Hiện tại đêm hôm khuya khoắc, ngươi còn muốn…”
” Ngô!” Vương hậu thét kinh hãi một tiếng cắt đứt hắn oán giận: “Đồng Đồng!”
Vương hậu lúc này mới nhìn thấy, trên vai ấu tể nhà mình vẫn cắm ống tiêm, nhất thời hoảng trương xông đến trước mặt Đoạn Tử Đồng, nhìn kỹ, kim tiêm dĩ nhiên cắm sâu vào thịt!
” Ngươi đây là tiêm thuốc thế nào?!”
Vương hậu tức giận đến hoa dung thất sắc, quay đầu nộ trừng bác sĩ.
Bác sĩ tuổi già ấp úng giương mắt nhìn Hạ Mộc.
Quốc vương cho chúng thủ vệ một ánh mắt, mấy người lập tức tiến lên, đỡ Hạ Mộc tiễn cô ra khỏi phòng.
” Hạ Mộc?” Đoạn Tử Đồng cất bước muốn đuổi theo, lại bị vương hậu ngăn cản lối đi.

” Đừng lộn xộn! Mau ngồi xuống, bác sĩ đâu? Còn đứng đó làm gì? Mau rút kim ra!”
Lúc Hạ Mộc ra cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Quyển Quyển ngồi trên giường, đối diện ánh mắt của cô.
Hạ Mộc nặn ra một nụ cười, dùng khẩu hình yên lặng nói: “Cố gắng nghỉ ngơi.”

Lúc trở lại con hẻm, trước mặt là hai chiếc xe cảnh sát, đầu hẻm và những lối đi lân cận đều bị phong tỏa, Hạ Đóa Đóa một mình đứng cạnh xe cảnh sát.
Hạ Mộc bước nhanh đến, vội vàng hỏi: “Tìm được người sao?”
Hạ Đóa Đóa trì độn giương mắt nhìn cô, trên mặt có thần sắc chết lặng do sợ hãi quá độ, ngây ngốc lắc đầu, nói: “Ngao Cốc cũng không thấy nữa, mẹ và cảnh sát cùng đi tìm người rồi.”
” Ngươi nói cho mẹ biết?”
Hạ Đóa Đóa gật đầu.
Hạ Mộc vỗ vai nàng: “Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ta ở chỗ này chờ, có tin tức sẽ thông báo cho ngươi.”
Hạ Đóa Đóa không trả lời, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ chăm chú nhìn cô.
” Làm sao vậy?” Hạ Mộc sờ khuôn mặt béo của muội muội.
Hạ Đóa Đóa mấp máy môi, khàn khàn lên tiếng: “Ta sợ…”
” Ta sợ mẹ cũng bị con hẻm này ăn tươi, giống như ba và Ngao Cốc.”
Nàng nói xong liền khóc, nước mắt như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
” Sẽ không.” Hạ Mộc ôm đầu nàng: “Sẽ không sẽ không có chuyện gì, đơn giản chính là đánh cướp hoặc bắt cóc, không có việc gì, ta có tiền, dù cho gặp chuyện không may cũng có thể chuộc ba về, Đóa Đóa đừng sợ.”
Hạ Đóa Đóa vùi mặt vào lòng cô, trầm muộn nghẹn ngào: “Chúng ta cũng đi vào đó tìm ba mẹ đi, không tìm được thì bị cùng nhau ăn tươi, có được hay không? Như thế một nhà chúng ta sẽ ở bên nhau, ở bên nhau ta sẽ không sợ nữa, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ thiếu đi một người, thiếu ai cũng không được.”
“Xuỵt!” Hạ Mộc cảm thấy sống mũi ê ẩm, trong mắt cũng nổi lên nước mắt, ngoài mạnh trong yếu quát lớn: “Không được nói chuyện xui xẻo!”
Thẳng đến bầu trời nổi lên màu ngân bạch sắc, cảnh sát vẫn không có manh mối gì, rất nhanh sẽ thu đội lập án.
Chỉ trong một đêm mẹ cô tiều tụy rất nhiều, không khóc cũng không nói chuyện, sau khi về nhà an vị trên sô pha, giống như một pho tượng.

Ngao Cốc cũng mất tích, Trầm a di gấp điên rồi, không ngừng tự trách bản thân, không nên bức Ngao Cốc cùng đến trường quay.
Căn nguyên mọi chuyện, tựa hồ đều nằm trên người Hạ Mộc.
Bởi vì quay phim muộn, ba tới đón cô, đã xảy ra chuyện, Ngao Cốc đuổi theo ba, cũng xảy ra chuyện.
Nhưng hiện tại không phải lúc tự trách, Hạ Mộc liên hệ đồng sự CGA, phát động mọi quân hệ, tìm kiếm manh mối về chuyện tối qua.
Rất nhanh, Trần Gia Thụ còn đang thực tập gọi điện thoại tới: “Hạ Mộc, đoạn giám sát kia đã lấy được rồi, ngươi đến trong cục xem sao? Chỉ có một đoạn ghi hình gần nơi đỗ xe, trong hẻm không có.”
Hạ Mộc nghe được trầm trọng trong ngữ khí của hắn, run giọng hỏi: “Ba ta thế nào rồi? Máu là của kẻ bắt cóc đi?”
Trần Gia Thụ không trả lời.
Tâm của Hạ Mộc trong nháy mắt lạnh đi.
Tuy rằng xảy ra chuyện, nhưng trong lòng cô, ba vẫn luôn có thể một mình đảm đương một phía, cho nên đến nay cô vẫn cảm thấy, máu trên xe nhất định là của kẻ bắt cóc bị ba cô đánh bị thương.
Ba cô lợi hại biết mấy? Sẽ không gặp chuyện không may.
“Là của ba ta?” Giọng nói của Hạ Mộc trầm xuống, lạnh như băng, giống như bị người ép buộc chấp nhận một sự thực, trong giọng mũi có nghẹn ngào áp lực: “Bị thương ở đâu? Thấy rõ sao?”
Đầu kia điện thoại lại là một trận trầm mặc.
Hồi lâu, Trần Gia Thụ trầm giọng trả lời: “Hạ Mộc, ngươi nên có chuẩn bị tâm lý, nếu như không thể, cũng đừng xem nữa, ta nói cho ngươi nghe, cũng không phải quá nghiêm trọng.”
Cả người Hạ Mộc cũng căng thẳng, dừng một chút trả lời: “Ta sẽ đến ngay.”
Cô không dám nói cho mẹ mình biết, cũng không muốn cho Hạ Đóa Đóa đi theo, lo lắng đoạn băng ghi hình vượt quá khả năng chịu đựng của mọi người, cho nên chỉ gọi hai khuê mật, cùng nhau đến cảnh cục.
Trần Gia Thụ để cô bình tĩnh một lúc, nhấp một ngụm trà, mới bắt đầu phát đoạn băng ghi hình.
Trong màn hình, xe của ba cô chậm rãi lái trên đường, bỗng nhiên giảm tốc độ, dừng ở ven đường, chính là vị trí cuối cùng tối qua bọn họ phát hiện.
Con đường này cách phim trường một đoạn, hơn nữa ven đường cũng không phải chỗ cho phép đỗ xe, nhưng trong băng ghi hình, ba cô chính là bỗng nhiên dừng xe, nhìn không ra nguyên nhân.
Hình ảnh chất lượng rất thấp, phạm vi quay chụp cũng không lớn.
Hạ Mộc thấy ba cô ló đầu ra từ cửa sổ xe, bất động chăm chú nhìn về một phương hướng.
Cử động này, người bên ngoài có thể nhìn không rõ, nhưng Hạ Mộc biết, hắn nhất định là phát hiện nhân vật khả nghi hoặc nguy hiểm gì đó.

Thân là đặc công, phản ứng đầu tiên của hắn không phải thoát đi hoặc công kích, mà chỉ là bình tĩnh tùy cơ hành động.
Một đoạn thời gian chờ đợi, khô khan đến làm cho người ta bất an, bởi vì biết tiếp theo sẽ có chuyện gì phát sinh, dây thần kinh trong đầu Hạ Mộc kéo căng đến sắp đứt.
Lúc thời gian trên màn hình hiển thị đến 01:10, ba cô mở cửa xe, đi ra ngoài, tay trái vói vào ống tay áo bên phải.
Trái tim của Hạ Mộc sắp nhảy đến cổ họng.
Trong tay áo của ba cô giấu một cây nhuyễn côn.
Rốt cuộc là nhìn thấy người nào, lại khiến một lão đặc công kinh nghiệm phong phú cẩn thận như thế?
Ngay sau đó, ba cô rời khỏi phạm vi ghi hình.
Một đoạn thời gian trống rỗng, hắn đi vào góc chết của camera.
Thật ra chỉ có bảy phút, Hạ Mộc lại dường như đợi nửa thế kỷ.
Ba cô lần thứ hai xuất hiện trong màn ảnh, hơn nữa còn có một người khác.
Một người áo đen nhân đội mũ trùm đầu.
Ba dùng nhuyễn côn quấn hai tay người đó ra sau lưng, tay kia giữ chặt cổ hắn, ấn hắn vào trong xe, tựa hồ muốn tháo mũ trùm đầu của hắn xuống.
Người áo đen đội mũ trùm đầu kia không hề thành thật, nhấc chân đá ra phía sau, nỗ lực đánh lén, lại không thực hiện được, bị ba cô tránh được công kích.
Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, ba cô tuy rằng nhiều năm không xuất thủ, nhưng độ nhanh nhẹn cũng không có thoái hóa, hắn trở tay chính là xuống trỏ, cố sức đánh vào huyệt Thái Dương của người áo đen.
Người áo đen cả người run lên, ba cô lần nữa giữ chặt cổ hắn, nỗ lực đẩy hắn vào trong xe.
Ngay trong nháy mắt này, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Hạ Mộc thấy thân thể ba của chấn động mạnh, bởi vì lực đánh nào đó, hắn gục lên người áo đen.
Tròng mắt của Hạ Mộc đột nhiên co rút, sắc mặt nhất thời trắng bệch như tờ giấy.
Là súng.
Trúng đạn rồi.
Hạ Mộc không dám tiếp tục xem nữa, nhưng lại không có cách nào hết hy vọng, chỉ có thể cường chống tinh thần nhìn kỹ màn hình, nỗ lực thấy rõ vị trí trúng đạn.
Không có khả năng…
Không có khả năng, nếu như nổ súng, đoàn phim đều có thể nghe thấy!
Trừ phi là lắp ống hãm thanh.
Hạ Mộc ngừng thở, nắm chặt song quyền.

Trong đoạn ghi hình, ba cô ra sức kéo người áo đen ra làm tấm chắn, nỗ lực chạy vào trong xe, lại rõ ràng thể lực không chống đỡ nổi, dĩ nhiên bị người áo đen xoay người đánh ngã xuống đất.
Hạ Mộc gắt gao cắn môi dưới, trong cổ họng phát sinh tiếng nức nở, nhưng lại cực lực ẩn nhẫn.
Cô giơ tay lên, muốn ngăn trở ánh mắt không dám nhìn nữa, nhưng đôi mắt đỏ bừng vẫn xuyên qua khe hở, thống khổ nhìn thấy ba cô giãy dụa trong đoạn băng…
Ba cô bị người đó đá một cước, thuận thế lăn ra sau, trực tiếp bỏ xe lại, bưng vai tránh né về phía sau, nỗ lực trốn thoát khỏi phạm vi ngắm bắn.
Hạ Mộc thấy ba cô há to miệng, dường như đang hô hoán, đang cầu cứu.
Cho dù đoạn ghi hình không có âm thanh, nhưng cô cũng có thể cảm thụ được sự tuyệt vọng của ba mình khi đó, xuyên qua màn hình, từng chút đánh vào thần kinh yếu đuối của cô.
Ngay sau đó, ba cô lăn người né tránh, ra sức chạy vào trong hẻm, vừa chạy vừa kêu cứu.
Hạ Mộc nhận thấy, trước khi hành động, trong nháy mắt ba có chút do dự, ánh mắt đầu tiên là đảo qua phương hướng của đoàn phim.
Đó không thể nghi ngờ chính là phương hướng thoát đi tốt nhất.
Đoàn phim có người, hơn nữa cách rất gần, không giống như con hẻm yên lặng đêm khuya, cho dù khu dân cư có người nghe tiếng kêu cứu, cũng không tất sẽ người phản ứng hắn, tối đa chỉ là báo cảnh sát.
Nhưng hắn cuối cùng lại lựa chọn chạy vào trong hẻm.
Đại khái là bởi vì, hai đứa con gái của hắn đang ở trong đoàn phim, mà đối phương lại có súng.
Hắn vô cùng khát vọng lúc này có thể được cứu, nhưng cũng không hy vọng người đó là con gái của hắn.
Quá nguy hiểm, con gái lớn của hắn lại xung động như vậy, giống như mẹ cô, nếu trúng đạn thì phải làm thế nào?
Vì vậy, Hạ Mộc mắt mở trừng trừng nhìn ba cô chạy khỏi phạm vi giám sát, nhằm phía khu dân cư với hy vọng được cứu vớt xa vời.
Trong màn hình lại xuất hiện mấy người áo đen, cũng đội mũ trùm đầu, không nhìn thấy khuôn mặt.
Mọi người đi hết, con đường lớn đêm khuya lại khôi phục vẻ tĩnh mịch.
Chỉ còn lại chiếc xe cũ của ba, vẫn đỗ ven đường, cửa xe chưa đóng kín.
Đoạn ghi hình chất lượng thấp, đèn đường mờ tối, chiếu xuống vết máu trên mặt đất tối đen như mực nước.
Thế giới của Hạ Mộc long trời lở đất, khuôn mặt nhăn thành một khói, vừa hé môi, tiếng khóc nức nở như trẻ con liền tràn ra.
Hai người bạn bên cạnh ôm chặt lấy cô.
Cô vẫn cảm thấy trên thế giới, chỉ còn lại một mình cô.
Cô dường như một mình chui vào màn hình, trở lại ban đêm u ám kia, mũi có thể ngửi được mùi thuốc súng, còn có mùi máu tanh.
Bên tai cô vang lên tiếng kêu cứu tuyệt vọng của ba, một tiếng lại một tiếng, càng lúc càng xa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.