Toái Phong Thiên

Chương 26: Đông chí


Đọc truyện Toái Phong Thiên – Chương 26: Đông chí

Có thể do Lục Vũ Hạo vẻ mặt suy tư quá nghiêm trọng, khiến Lãnh Lãm gắt gao nắm lấy y phục hắn lo lắng có thể hội mất đi Lục Vũ Hạo, mọi suy nghĩ đều viết lên mặt hắn.

” Hạo ca ca ngươi…… nguyên lai thích thế giới kia? Rất muốn trở về sao? Nơi đó không có Lam nhi cũng không có Phụ hoàng.”

Lời nói yếu ớt kéo Lục Vũ Hạo từ cõi tiên trở lại thực tại.

Lục Vũ Hạo cúi xuống, mặt nhợt nhạt chua xót nói,” Ta…… Cũng không biết được, ở thế giới này rất vui. Rất hạnh phúc nhưng cũng thực thống khổ…… Ngươi còn nhỏ, đại khái cũng không hiểu rõ.”

” Vậy ngươi hứa vĩnh viễn ở tại đây……”

” A a……” Lục Vũ Hạo cười nhưng không nói, ôm lấy đứa nhỏ,” Được rồi chúng ta cũng nên đi. Bởi vì Thiên Phong cùng Thủy Nguyệt hòa thân, Lục Tiểu Mục được thả về, ngươi không phải rất muốn gặp hắn sao?”

Nghe thấy tên Lục Tiểu Mục, Lãnh Lam lập tức quên mất cuộc nói chuyện vừa nãy, khoa chân múa tay sung sướng nói,” Hảo a hảo a! Hạo ca ca chúng ta nhanh đi gặp Tiểu Mục! Ta hảo muốn gặp hắn a!”

Hai người rời đi, Lãnh Phong Lam đứng ở sau thạch trụ đỏ thẫm, hắc mâu thâm thúy lóe lên. Bàn tay nắm chặt lại. Nói đến nhân vật quan trọng, Lục Vũ Hạo chính là người thứ nhất, hắn Lãnh Phong Lam chính là thứ hai. Sư phụ chính miệng nói, thậm chí nói Lục Vũ Hạo xuất hiện là bởi vì trùng hợp…… Nói cách khác nếu tiếp theo có gì kì lạ địch thực là trùng hợp…… Lục Vũ Hạo sẽ ly khai.

Lưu lại được không?

Nếu hiện tại tình cảm phát triển, đến hồi cuối cùng đối mặt có thể hội cực kỳ thống khổ.

Thế nhưng đã vô tình reo rắc mầm mống…… Mọc rễ nẩy mầm lúc sau vẫn còn có thể nhổ tận gốc rẽ…


Tên kia một điểm tự giác còn không có. Cũng có thể là, Lục Vũ Hạo có một chút điểm phát hiện nhưng lại giả ngốc?

Cảm nhận được bên cạnh có hơi thở kì lạ, Lãnh Phong Lam cảnh giác quay đầu, tay đã tới cổ họng người nọ nhưng dừng lại —

” Nhĩ hảo, ta là Lạc Tiểu Mặc. Nếu ngươi đối ta có chút ấn tượng thì khả dị có thể dừng bước nói chuyện?”

” Tiểu Mục, Tiểu Mục, Tiểu Mục, Tiểu Mục, Tiểu Mục, Tiểu Mục, Tiểu Mục, Tiểu Mục!”

Lục Vũ Hạo đan khửu tay chống trán, khóe miệng run rẩy.

Tiểu quỉ đang đuổi bắt đệ đệ ngu ngốc của mình cùng với đứa nhỏ hôm trước tiến lên tát Kim Thành có phải là một?

Đệ đệ ngàn đao vạn quả hiện nay đang cùng Thái tử điện hạ ” Thân thiết nhiệt tình” nhìn thấy mình lại dùng ánh mắt oán hận?

” Nghe nói ngươi cư nhiên không phải ta ca ca của ta, hơn nữa cư nhiên còn đã cứu ta, thật sự là phi thường cảm tạ a.” Nhìn xem, hắn thực vô lí.

” Aha cáp, ngươi tựa hồ thực sự lưu ý chuyện ta cứu ngươi, ngươi có cái gì bất mãn sao chứ?” Lục Vũ Hạo tựa tiếu phi tiếu hỏi. (ngoài cười nhưng trong không cười)

” Đương nhiên, ta chính là người thừa kế “duy nhất” của Tiêu Dao Vương, bị ngươi cứu chẳng phải là thực không có mặt mũi?” Lục Tiểu Mục cũng không cam yếu thế.


” Thật đúng là thẳng thắn, vậy ngươi muốn như thế nào? Đánh ta một trận đến khi giải tỏa phẫn nộ của ngươi được không?” Lục Vũ Hạo thiêu mi hỏi.

” Đánh ngươi? ‘cha ta’ nghìn vạn lần dặn dò phải “ hảo hảo” đối đãi ngươi a, ta như thế nào dám cãi lời? Còn đem lệnh bài gia truyền cấp‘ngoại nhân’ như ngươi, còn không biết thụ sủng nhược kinh đến cảm tạ ‘cha ta’đại ân đại đức lại đứng ở trước mặt ta còn chỉ cao khí ngang……”

Lục Vũ Hạo không thể nhịn được nữa rốt cục bùng nổ,” Lục Tiểu Mục ta cho ngươi hay, tuy rằng ta không phải ca ngươi, nhưng thân thể này tuyệt đối là ca ca ngươi. Trước kia hắn là ngốc tử ngươi liền nghĩ nếu hắn làm người thừa kế Tiêu Dao Vương sẽ rất xấu hổ? Hơn nữa hận không thể loại bỏ nhanh chóng!”

” Ngươi không phải ca ca ta! Ngươi chiếm thân thể hắn lại còn được cha coi trọng, dựa vào cái gì đối ta hô to gọi nhỏ? Ta từ nhỏ cỡ nào nỗ lực…… Bất luận cái gì đều mong làm được tốt nhất, nhưng cha lại lúc nào cũng coi ngươi quan trọng. Mọi lần đều khẩn trương vì ngươi, ngươi có bệnh liền mang ngươi dạo chơi thiên hạ tìm kiếm danh y, thậm chí vi ngươi đem tọa sơn……Tọa sơn kia là tâm huyết mười mấy năm của cha a, nó là cửa quan quan trọng giữa ngũ đại quốc, thông hướng Địa Hỏa quốc, ngọn núi quan trọng dưới ‘quỷ hầu hạp’ lại hiểm yếu cực kỳ. Nơi đây không chỉ có thịnh sản bảo thạch hoàng kim, còn có rất nhiều thiết (sắt). Ngũ đại quốc là nơi chủ yếu sản xuất thiết, có thể nói Tiêu Dao Vương phủ có địa vị như hôm nay chính là bởi tọa sơn kia! Ngươi…… Dựa vào cái gì……Là ca ca cũng không phải, muốn đoạt hết thảy của ta! Cha còn không xem ta…… Ta…… Ta……” Đứa nhỏ quật cường, giờ phút này con ngươi ngấn lệ phiếm hồng nhìn xuống mặt đất……

Lãnh Lam lo lắng đi đến, muốn giữ chặt tay Lục Tiểu Mục, lại bị hắn phẫn nộ gạt ra.

” Vì cái gì a, ngươi nói cho ta vì cái gì a!” Lục Tiểu Mục cực phẫn nộ gào lên.

Vì cái gì……

Ta như thế nào biết……

Vì cái gì ta đến thế giới này ta cũng không biết……


Vì cái gì thế giới này lại có Lục Vũ Hạo cùng ta bộ dạng giống nhau như đúc ta cũng không biết được……

Nếu không phải ta, ngươi liệu sẽ được Lục Thuấn Hành yêu quí sao?

Lục Vũ Hạo ảm đảm cười,” Tốt lắm a, ngươi đến làm Lục Vũ Hạo, ta đổi lại làm Lục Tiểu Mục, đổi một chút cho ngươi nguyện ý?”

Lục Tiểu Mục đang khóc bỗng dừng lại, im lặng.

” Tìm được một cái giá rồi gả cho một nam nhân. Vị trí này rất nhiều người thực hâm mộ a.” Lục Vũ Hạo xoay người không nhìn tới Lục Tiểu Mục cùng Lãnh Lam,” Nếu hiện tại cho ngươi rời bỏ thế giới mình đã sống nhiều năm, đến một thế giới mà mình không biết, đã bị người khác trách mắng là rất hạnh phúc, ngươi vì sao lại không thích?…… Thế giới kia ta chưa từng biết đến tình thương gia đình, nói thật ta là đích thực cảm thấy hạnh phúc lắm. Nếu ngươi có thể cho ta trở về thế giới của ta, ta thực cảm kích. Ta không lấy những gì của ngươi. Cũng không có bởi vì đoạt đi hết thảy mọi thứ của ngươi mà đắc chí hô to gọi nhỏ, ta…… Nếu có khả năng rời khỏi thế giới này ta hội đem ca ca trả lại cho ngươi.”

” Ngươi thích nói thế nào tùy ngươi!” Lục Tiểu Mục dùng sức lau nước mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào..

” Ôm oán hận không giải quyết được chuyện hiện tại, không bằng để cho cha ngươi nhận thức ngươi.” Lục Vũ Hạo hảo hảo nói.

” Hừ! Cái gì tốt nhất ta đều làm, nhưng hắn lại không thèm liếc nhìn! Hắn……” Lục Vũ Hạo ngắt lời, ” Chính là bởi vì ngươi rất xuất sắc, hắn ngược lại đối với ngươi rất yên tâm, mới có thể xem nhẹ ngươi. Nếu ngươi có khả năng khiến cha ngươi biết ngươi cần hắn, hắn có lẽ hội nhận thức ngươi. Nếu ngươi đem thực lực ra nói thẳng thắn cho hắn, hắn đại khái cũng sẽ lo lắng. Đây là cách thử nhưng không chỉ cần có — thời gian, còn có thân tình……”

Lục Tiểu Mục đại khái là lần đầu tiên bị người nói như vậy, có chút trợn mắt há hốc mồm.

Lục Vũ Hạo bỗng nhiên tức giận quát,” A lạp, ta…… cũng không đem mấy chuyện lý lẽ này ra giảng giải, ta cũng không là gì của ngươi…. Tóm lại, ngươi cùng cha nói chuyện đi, có lẽ sẽ có kết quả tốt.” Lời nói ra có chút khó chịu.

Hắn ngay cả phụ thân cũng chưa từng biết đến……

Lục Tiểu Mục chẳng biết sao đỏ mặt xoay người bước đi, Lãnh Lam vội vàng cùng Lục Vũ Hạo nói câu gì đó liền đuổi theo sau……


Bên kia hôn lễ của Thủy Nguyệt Hàm đang chiêng trống vang trời, đại đường chói lọi trái ngược với nơi này tiêu điều……

Trở về, có khả năng sao?

Thà rằng thi vào trường Cao Đẳng, tốt nghiệp ra trường tìm được một công việc, dốc sức làm việc thật tốt…… Tìm được một người yêu thương tuy rằng phía trước có vẻ mờ mịt…… Thế giới kia không ai quan tâm, để ý đến mình…… ngay cả mẫu thân……

Gió lạnh từng cơn, Lục Vũ Hạo chậm rãi thu người lại.

Bầu trời kia cùng với thế kỉ 21 có gì khác nhau…… Nhớ đến bản thân mình trước kia thường đứng đơn độc trong gió lạnh……

Nhất kiện da cừu dày ấm áp không biết từ đâu xuất hiện ngăn trở gió lạnh, Lục Vũ Hạo cả kinh. Một đôi tay to lớn ở trước mặt hắn, giúp hắn thắt dây áo da cừu, âm thanh trầm thấp nhàn nhạt mang theo ý khiển trách,” Mùa đông đã đến, cũng không chịu mặc thêm y phục.”

Lục Vũ Hạo nâng lên mặt, nhìn về phía đôi mắt đôi diện. Tựa hồ thiên địa hết thảy đều ngừng lại.

Đối diện mình là đôi tay to lớn, hai người khoảng cách cận kề, Lục Vũ Hạo chớp mắt thấy mờ mịt.

” Nếu không trở lại bình thường ta liền ôm trụ ngươi nga.” Có thể là do kinh sợ sự ôn nhu trước mắt, Lục Vũ Hạo lại ngơ ngác.

Đối phương cúi người xuống, đôi môi sắp cận kề thì liền bị Lục Vũ Hạo một phen hồi tỉnh mà đẩy ra,” Làm ta sợ muốn chết, ngươi muốn vui đùa cái gì? Đột nhiên bỏ ra đây, ngươi không phải tại hôn lễ của Thủy Nguyệt Hàm sao?”

Hắn đưa tay nắm lấy lọn tóc của Lục Vũ Hạo, chậm rãi nói,” Hạo, không cần để ý người khác nói gì, ngươi chính là ngươi. Vì lo lắng và cảm thấy có lỗi với người khác mà tự trách bản thân mình là không được. Không cần để ý, Lục Tiểu Mục còn nhỏ, hắn chậm rãi sẽ hiểu được.”

” Lam…… Ta kỳ thật không nên tới nơi này…… Dù sao ta vốn không thuộc về nơi đây, ở lại hay không có gì khác nhau.” Lục Vũ Hạo uể oải cúi đầu,” Có ai, cần ta sao……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.