Đọc truyện Tỏa Tình – Chương 14
“Ca, có phải tứ đệ đã xảy ra chuyện gì không?… Có phải hắn bị thương ở đâu, mới không theo quân đội về kinh?”
Đối mặt với câu hỏi thấp thỏm của đệ đệ, Mộ Dung Tĩnh không biết nên đáp lại thế nào. Hắn thở dài, quay mặt đi.
“Hắn đã về rồi.”
Thấy Mộ Dung Tĩnh không nói được lời nào, Hình Phi đành giải thích thay hắn, chỉ lên cái bình trên bàn. “Bất quá chỉ là dùng một loại phương thức khác.”
Ánh mắt của Mộ Dung Trí nhìn theo hướng chỉ của Hình Phi. Kì thực cái bình nhỏ kia y cũng đã thấy, chỉ là không thể tin, hay nói đúng hơn, có lẽ là không muốn tin vào suy đoán của mình.
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?!”
Hình Phi không đáp lại, dường như nghĩ đã không cần phải giải thích thêm nữa. Mộ Dung Trí không thấy hồi đáp, liền nhìn về phía Mộ Dung Tĩnh.
“Ca…”
Thấy đệ đệ ngày thường lạnh lùng nghiêm nghị, giờ lại lo lắng không yên, Mộ Dung Tĩnh không khỏi thở dài.
“Sống chết có số. Tứ đệ có thể hi sinh trên sa trường, cũng là vinh quang của đệ ấy.”
Mắt Mộ Dung Trí nhất thời hoa lên, một tia mong muốn còn sót lại cũng bị lời nói của Mộ Dung Tĩnh đánh thất linh bát lạc. Trái tim đột nhiên rơi xuống thật nhanh, khiến cả người y như hư thoát.
Mộ Dung Trí bước tới trước bàn, đem tiểu đàn ôm vào lòng. Cảm giác băng lãnh trên bình khiến tâm y dường như cũng lạnh lẽo dần.
A Viễn làm sao có thể ở nơi lạnh lẽo thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con người luôn luôn ở bên y dây dưa không ngớt kia, tại sao trong nháy mắt đã không còn?…
Là y hại chết A Viễn rồi. Nếu y không bức A Viễn ra khỏi phủ, hắn sẽ không tòng quân. Là y gián tiếp hại chết thân đệ đệ của mình rồi!
“Kì thực trước khi đệ trục tứ đệ ra khỏi phủ, hắn cũng đã tự tiến cử với bộ binh rồi.”
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Mộ Dung Trí, Mộ Dung Tĩnh liền giải thích. “Uất Trì tướng quân là bằng hữu của đệ ấy, mà ta cũng muốn để đệ ấy đi rèn luyện một phen, cho nên khi biết đệ ấy tự tiến cử cũng không ngăn cản. Đây là do chính đệ ấy tuyển trạch, cái chết của hắn không liên quan gì đến đệ cả.”
Mộ Dung Trí cười khổ. “Ca, huynh đang an ủi ta sao?
“Ta chỉ là nói sự thật thôi.”
Sự thật?
Sự thật thế nào đi nữa, Mộ Dung Trí cũng không muốn biết. Từ trước đến giờ y vẫn chưa từng tìm ra sự thật nào. Y không biết, phía sau con người luôn mang theo chiếc mặt nạ tươi cười kia, đến tột cùng che giấu bao nhiêu sự thật không muốn để người biết tới?
Y vẫn đợi Mộ Dung Viễn hồi triều, chờ đích thân hỏi hắn rất nhiều sự việc mà y không sao hiểu được. Nhưng người kia lại tiêu thất không chút bóng dáng, không hề cho y một cơ hội nào để hỏi.
Bàn tay ôm bình có chút run rẩy, Mộ Dung Trí không để ý đến hai người bên cạnh, chỉ đạm đạm nói một câu.
“Để ta đưa tứ đệ về nhà.”
“Tam đệ!”
Mộ Dung Tĩnh gọi giật lại Mộ Dung Trí đang muốn quay người đi.
“Ngày trước đệ đã trục xuất tứ đệ khỏi gia môn trước mặt mọi người, hiện tại lấy cớ gì đưa hắn trở về? Có lẽ tứ đệ đã không còn muốn trở về căn nhà kia rồi!”
“Ca…”
“Tứ đệ là một người luôn sống tùy ý, loại phủ đệ trầm muộn tịch liêu này vốn không phải là cuộc sống hắn muốn. Ngày đó, khi ta rời phủ đã nhờ hắn chiếu cố đệ. Vì thỉnh cầu ấy, hắn đã bị giam giữ ở nơi đó vài chục năm. Hiện giờ hắn khó khăn lắm mới rời khỏi đó, đệ còn muốn đưa hắn trở về làm gì?!”
Nghe xong lời này, Mộ Dung Trí giật mình nhìn Mộ Dung Tĩnh. “Chiếu cố ta?”
“Đúng, ta không biết từ đó tứ đệ rốt cuộc đã làm gì, để đại nương cùng đại ca không thể đụng đến đệ, khiến đệ có thể dễ dàng nắm giữ gia nghiệp Lạc Diệp Sơn trang, nhưng hắn cũng đã vì chuyện này mà phiền não không ít. Tứ đệ không muốn nói, ta cũng không có tư cách nhắc tới, nhưng đến tận giờ này, nếu ta cứ tiếp tục im lặng, sẽ quá thẹn với hắn. Hắn giờ đã không còn, thì đệ cũng không nên ràng buộc hắn nữa…”
Mộ Dung Trí đột nhiên ngắt lời hắn.
“Ca, huynh để ta tùy hứng một lần được không?”
Mộ Dung Tĩnh còn muốn nói gì đó, nhưng Hình Phi ngăn hắn lại, nói. “Để y mang Mộ Dung Viễn trở về đi.”
Thấy Hình Phi ngăn cản, Mộ Dung Tĩnh thở dài, cũng không nhiều lời thêm nữa.
Dù sao giờ tranh nhau một vò tro cốt cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Y vốn định an táng Mộ Dung Viễn bên tam nương, coi như một thiếp thất được mua về. Tam nương sau khi qua đời không đủ tư cách an táng trong từ đường Mộ Dung gia, mà được chôn ở một nơi khác. Y vốn nghĩ Mộ Dung Viễn mong muốn nhất là được chôn bên mẫu thân, nhưng yêu cầu của Mộ Dung Trí giờ đây lại khiến y vô pháp cự tuyệt.
Thôi, chuyện của hai người họ để họ tự giải quyết đi. Có lẽ dù tam đệ làm gì đi nữa, tứ đệ đều sẽ đồng ý thôi.
Nhìn Mộ Dung Trí chậm rãi đi ra ngoài, sống lưng luôn ưỡn thẳng giờ lại có chút khom xuống, hoàn toàn không còn phong thái kiêu ngạo ngày xưa. Hình Phi than một câu. “Đó là một tên ngốc. Y đến tận bây giờ vẫn không biết với mình, thứ trân quý nhất là gì.”
“Tiểu Phi, xem dáng vẻ hiện tại của tam đệ, có lẽ cũng không có tâm trạng để ý sinh ý. Mấy ngày nữa ta qua Lạc Diệp sơn trang, chuyện trong phủ đành giao cho ngươi.”
Hình Phi nhìn vẻ mặt u sầu của Mộ Dung Tĩnh, không nói gì nhiều, chỉ ra sức gật đầu một cái.
Đương nhiên Mộ Dung Trí không thể nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, chỉ lê bước đi, nhãn thần có chút mông lung, nghiêm túc thì thầm. “A Viễn, chúng ta về nhà thôi.”
=====
“Tam công tử, đây là nơi Uất Trì tướng quân từng đóng quân.”
Một binh sĩ dẫn theo vị công tử tuấn tú đến nơi Uất Trì tướng quân từng đóng quân, nói với y.
Gã vốn là tiểu binh trong quân doanh trấn thủ biên cương, hôm nay đột nhiên được đầu lĩnh gọi đến để dẫn đường cho vị công tử trẻ tuổi phong trần mệt mỏi này. Gã chỉ là một tiểu binh địa vị rất thấp, cũng chưa từng tiếp xúc sự đời, nhưng thấy thái độ tất cung tất kính của thượng cấp với vị công tử này, cũng đoán được địa vị của đối phương nhất định không bình thường, tự nhiên cũng không dám chậm trễ, dẫn vị công tử đó đến các chiến trường hai quân tương chiến cùng các nơi đóng quân, rồi liến thoắng về tình cảnh chiến trường chống giặc ngoại ngày ấy.
Gã từng tham gia đối chiến với Lệ tộc, cho nên tình cảnh khi ấy cũng nói đến thao thao bất tuyệt, nhưng gã nói đến khi nước miếng tung tóe, miệng lưỡi khô khốc, vị công tử này vẫn chỉ lặng lẽ lắng nghe, một từ cũng không nói.
Nhưng khiến tiểu binh kì quái nhất chính là khi gã nhắc đến một người, vị công tử này mới lộ ra tiếu ý trong ánh mắt, không ngừng truy hỏi chuyện người nọ. Trong long tiểu binh liền nghi ngờ, vị công tử này cũng mang họ Mộ Dung, lẽ nào là thân thích của Mộ Dung quân sư?
Mộ Dung Viễn kỳ thực chỉ là một thư lại, nhưng các tướng sĩ cùng hắn kề vai chiến đầu cũng rất tự nhiên coi con người thường bày mưu tính kế này như quân sư, tiếng xưng hô này ngoại trừ mang theo chút thân thiết, còn có cảm kích và tôn sùng.
Vị công tử này chính là Mộ Dung Trí. Y không đem chôn tro cốt Mộ Dung Trí, mà mang theo tới biên cương. Y muốn biết thật nhiều chuyện liên quan đến Mộ Dung Viễn, muốn biết mấy tháng nay người ấy ở nơi biên cương, đã từng sống như thế nào.
Vì vậy, y vừa đem mọi chuyện trong sơn trang giao cho Mộ Dung Tĩnh xong, liền thúc ngựa không ngừng, một mạch chạy đến nơi biên cương từng trải qua quyết đấu thảm liệt này.
Nghe tiểu binh kể lại, trên mặt Mộ Dung Trí dần hiện ra một tia tiếu ý. Trước mắt y như hiện ra hình ảnh Mộ Dung Viễn phóng ngựa rong ruổi, đẩy lùi quân địch, tư thế biết bao oai hùng. Đây hẳn là cuộc sống hắn mong muốn. Xếp nghiên gác bút theo nghiệp binh đao cũng không phải vì muốn một chức quan sau này, mà chỉ muốn ngang dọc sa trường, da ngựa bọc thây thôi.
Đây cũng là lời Hình Phi đã nói với y trước khi đi. Không ngờ một người huynh đệ sống cùng Mộ Dung Viễn vài chục năm trời, còn không hiểu hắn bằng người ngoài.
Con người nói hại y rồi lại cứu y, cố tình đối nghịch ở mọi nơi, rồi lại âm thầm tương trợ y kia, đến tột cùng đã nghĩ gì?
Y vì quyết định trong lúc phẫn nộ của mình mà đã phải trả cái giá quá đắt. Khi Mộ Dung Viễn thực sự biến mất, y mới phát hiện ra trong lòng mình, người kia còn quan trọng hơn rất nhiều so với trong tưởng tưởng.
Lần đầu cảm nhận được cái cảm giác bàng hoàng bất lực trong đời. Mộ Dung Viễn là đối thủ cũng được, huynh đệ cũng được, cũng đã theo y như hình với bóng vài chục năm trời. Khi Mộ Dung Trí phát hiện ra mình đã quen với sự tồn tại của hắn bên cạnh, hắn lại tiêu thất không còn chút bóng dáng.
Mộ Dung Trí không biết loại cảm giác này là ỷ lại, hay là tình yêu. Y chỉ biết, những ngày không có người kia ở bên, y còn gian nan hơn cả một cái xác không hồn, còn phải chịu thêm dày vò cả cuộc đời.
Đó là loại thống khổ còn sâu hơn cả khi y buông tha Tiểu Phi.
Mộ Dung Trí vốn cho rằng mình yêu Tiểu Phi, đã từng vì Tiểu Phi mà liều chết với đám sát thủ. Khi Tiểu Phi rời đi, y cũng từng có một thời gian rất ủ rũ trầm lặng, nhưng dần dần, cũng chậm rãi khởi sắc. Nhưng lần này, vì sao lại không thể?
Vì sao từng ngày trôi qua càng nhiều hơn, y lại càng đau lòng? Gương mặt luôn tự tiếu phi tiếu của Mộ Dung Viễn không hề theo thời gian mà tan biến, trái lại càng ngày càng rõ ràng hơn?
Đó, rốt cuộc là loại tình cảm gì?