Đọc truyện Tỏa Tình Khiên – Chương 24: Phiên ngoại 1. Hồi kinh
Phản loạn ở Linh Châu rốt cục đã được giải quyết, người Tây Quyết cũng bị đánh cho chạy về thảo nguyên. Bắc Đường Diệu Nhật và Ti Diệu Huy cùng nhau chậm rãi quay về kinh.
Bởi vì lần này sinh trên lưng ngựa, thân thể Bắc Đường Diệu Nhật suy nhược nghiêm trọng, cũng may y thuật của Ti Diệu Huy cũng cao, trên đường luôn chăm sóc kĩ lưỡng, không muốn y phải quan tâm mệt nhọc. Cẩn thận điều dưỡng, khi tới kinh thành đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.
Sau khi Bắc Đường Diệu Nhật trải qua trận chiến tranh này, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt rất nhiều, hơn nữa sinh nhi tử, tâm tính cũng biến hóa ít nhiều.
Nửa đường bọn họ ở quay về kinh gặp được phu phu lão Bắc Đường vương và Ngôn Phi Ly. Lúc ấy Bắc Đường Diệu Nhật đang cùng nhi tử nghỉ ngơi trong xe ngựa, Ti Diệu Huy ngồi một bên cười đùa với anh nhi (trẻ con), bỗng nhiên cửa xe đột ngột bị mở ra.
Ti Diệu Huy giận dữ, đang muốn nổi bão (nổi điên), đến khi thấy rõ người trước mắt liền không khỏi sợ tới mức ngậm miệng lại.
Sắc mặt Bắc Đường Ngạo xanh mét đứng trước cửa xe, nhìn chằm chằm vào Bắc Đường Diệu Nhật và anh nhi trong lòng hắn. Lông mày Ngôn Phi Ly nhăn chặt lại, lo lắng đứng một bên.
“Phụ, phụ vương…” Ti Diệu Huy ấp úng.
Ngược lại Bắc Đường Diệu Nhật lại vô cùng bình tĩnh gọi, “Phụ vương, phụ thân.”
Cấm vệ quân bên ngoài mặc dù thấy trên tay Bắc Đường Ngạo có lệnh bài, nhưng bọn họ vẫn chưa gặp qua lão Bắc Đường vương bao giờ, thấy ông xông vào ngự giá (xe vua) của hoàng đế, không khỏi đều kinh hãi vây quanh.
Lúc này Ti Diệu Huy mới phản ứng lại, vội vàng quát cấm vệ quân, “Đều lui ra! Toàn bộ xa xa lui ra!”
Khi Bùi Tố Hoa đang đi theo các đại thần phía xa, thấy sắc mặt của lão Bắc Đường vương cũng không dám đến hành lễ, đành phải theo cấm vệ quân tránh đi.
Bắc Đường Ngạo đi vào trong xe, nhìn lướt qua anh nhi trên giường, âm thanh lạnh lùng nói, “Đây là có chuyện gì? Hai người các ngươi, ai có thể giải thích cho ta một chút?”
Ti Diệu Huy muốn mở miệng, Bắc Đường Diệu Nhật lại giành trước nói, “Đây là con ta, Quân Tình. Bắc Đường Quân Tình.”
Y cố ý nhấn mạnh hai chữ “Bắc Đường”, làm sắc mặt Bắc Đường Ngạo quả nhiên hoãn hoãn.
Ti Diệu Huy đã sướm nghĩ cái tên cho hài tử rồi; bất luận nam nữ gì đều có một chữ ‘tình’. Bắc Đường Diệu Nhật hiểu được tâm ý hắn, một thế hệ Bắc Đường gia này đều có tự là ‘quân, hài tr của hai người liền gọi là Bắc Đường Quân Tình. Về phần dòng họ, cũng là do y quyết định. Ti Diệu Huy cũng không dị nghị chuyện này, bởi trong tâm hắn thì hắn vẫn là họ “Bắc Đường”,
Cho nên hài tr dù có theo họ ai cũng không sao cả.
Bắc Đường Ngạo nhìn thẳng Bắc Đường Diệu Nhật, “Ngươi sinh?”
“… Vâng.”
Bắc Đường Ngạo quét mắt về phía Ti Diệu Huy, trong con ngươi đen trong trẻo nhưng lạnh lùng thấp thoáng ánh lửa đỏ. “Ngươi giải thích thế nào?”
Ti Diệu Huy kiên trì nói, “Phụ vương, Tình nhi…. đúng là hài nhi của ta và đại ca sinh.”
Bắc Đường Ngạo giận dữ, vung một chưởng lên mặt hắn.
Bắc Đường Diệu Nhật kinh hãi, “Phụ hoàng!”
Bắc Đường Ngạo lại đánh thêm một chưởng thật mạnh lên mặt y.
Một chưởng này còn mạnh hơn nhiều so với Ti Diệu Huy. Bắc Đường Diệu Nhật không dám vận khí chống cự, không thể chịu được lực của cú đánh đó, một âm thanh đánh mạnh lên thành xe.
“Đại ca!”
“Khiêm Chi!” Ngôn Phi Ly kinh hãi, xông về phía trước che trước người hai huynh đệ, thấp giọng nói, “Đây là trong ngự liễn (xe vua), ngươi nhẹ giọng một chút, chừa chút mặt mũi cho bọn nhỏ.”
Sắc mặt Bắc Đường Ngạo lạnh lùng, “Bọn chúng còn biết mặt mũi? Huynh đệ loạn luân, Bắc Đường gia ta còn có mũi gì nữa mà nói!”
Ti Diệu Huy phịch! một tiếng quỳ xuống dưới chân ông, ôm lấy hai chân ông, cầu xin, “Phụ vương, đều là lỗi của Huy nhi. Tất cả đều do Huy nhi không đúng. Ngài đừng trách đại ca.”
“Huy nhi!” Bắc Đường Diệu Nhật ngồi dậy, trấn định kéo người phía trước ra, nhìn Bắc Đường Ngạo lẳng lặng nói, “Phụ vương, dung túng Huy nhi là ta, sinh hài tử cũng là ta. Thân là đại ca, việc này là hài nhi không đúng. Vô luận ngài trách phạt như thế nào, hài nhi đều không lời nào để nói.”
“Các ngươi…” Tay Bắc Đường Ngạo chỉ vào hai người phát run, đang muốn nói cái gì nữa, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non.
“Oa… Oa oa…” Nguyên bản anh nhi đang ngủ say trong tã lót, giờ bị biến cố trong xe làm tỉnh giấc, oa oa khóc lớn lên. Tiếng khóc này bỗng chốc hòa tan không khí khẩn trương trong xe. Sắc mặt Bắc Đường Ngạo vỗn xanh mét cũng trở lại bình thường.
Trong lòng Ngôn Phi Ly cũng có chút lo lắng. Việc này nõi lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ; nhưng người sinh ra hài tử này dù sao cũng là Ly nhi mà mình yêu thương nhất.
Ông đau lòng vì hài tử chịu khổ. Mắt thấy Bắc Đường Ngạo động chân hỏa (thực sự tức giận), liền nhanh chóng ôm lấy tôn nhi (cháu trai), vừa dỗ nó vừa ngắt lời người kia, “Khiêm Chi, nhìn hài tử này sinh ra bộ dáng đích thực đoan chính, rất giống Ly nhi trước đây a.”
Nói xong mở tã lót ra nhìn, thấy anh nhi chưa đầy tháng này đúng là có một cái bớt hoa mai nho nhỏ trên ngực trái, giống như đúc cái bớt trên người Bắc Đường Ngạo và Bắc Đường Diệu Nhật.
Ngôn Phi Ly cho Bắc Đường Ngạo nhìn cái bớt của anh nhi. Mặt Bắc Đường Ngạo vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt cũng không còn phẫn nộ và lạnh lùng như trước nữa.
Bắc Đường Diệu Nhật và Ti Diệu Huy vẫn nghiêm túc quỳ xuống. Ngôn Phi Ly biết lúc này cần có người giảng hòa, liền thấp giọng nói, “Ly nhi, thân thể ngươi thế nào? Hài tử sinh khi nào? Sao khi ở Linh Châu không nghe ngươi nhắc tới?”
Bắc Đường Diệu Nhật nghe được lời quan tâm của phụ thân, nhớ lại lúc mình sinh hài tử trên chiến trường, trên lưng ngựa sinh hài nhi có biết bao gian nan, nhưng trong lòng nhất thời chua xót, giọng nói như nghẹn lại, nói không ra lời.
Y chưa bao giờ yếu đuối như thế, càng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt hai vị phụ thân, nhưng y cũng không thể khống chế tâm trạng chính mình, chỉ có thể cúi đầu không nói.
Ti Diệu Huy không để ý hai vị phụ thân ở đây, gắt gao cầm tay y, mắt mang ý cầu xin nhìn Ngôn Phi Ly, “Ngôn phụ thân, đại ca sinh hài tử trên chiến trường, vô cùng hung hiểm, thân mình cũng suy yếu nghiêm trọng. Hài tử sinh ra cũng không đủ tháng, đại ca hắn…”
Hắn nói tới đây, sắc mặt Ngôn Phi Ly đã đại biến, “Ly nhân, ngươi sinh hài tử trên chiến trường? Khó trách hài tử này nhìn qua nhỏ yếu như thế. Thân thể ngươi thế nào? Có khả năng lưu lại di chứng gì không?”
Bắc Đường Ngạo cũng có chút động dung. Ông và Ngôn Phi Ly nghe Ngôn Tử Tinh nói lại việc này, cũng có thể đoán ra hài tử là do Bắc Đường Diệu Nhật sinh ra. Nghĩ đến y bôn ba chiến trường mà còn sinh hài tử, đều là vừa giận vừa lo.
Nhưng Bắc Đường Diệu Nhật luôn luôn làm việc trầm ổn, giải quyết mọi việc gọn gàng; Ngôn Tử Tinh lại không rõ chân tướng, nói cũng không rõ ràng, cho nên Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly căn bản chưa bao giờ nghĩ tới nhi tử của mình lại gặp phải nguy hiểm như thế.
Ti Diệu Huy thấy Ngôn Phi Ly thân thiết dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói), vội bắt lấy cơ hội, “Ngôn phụ thân, ngài không biết…” Hắn một phen thêm mắm thêm muối, kể rõ chuyện Bắc Đường Diệu Nhật sinh sản trên chiến trường gian khổ thế nào, vốn tình hình thực tế vô cùng rõ ràng, qua lời của hắn càng thêm khiến người kinh tâm động phách.
Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly nghe mà mấy lần biến sắc, Ngôn Phi Ly ôm tôn nhi trong tay mà cũng không thể ngừng phát run.
Lúc này Bắc Đường Quân Tình đã đừng khóc, nằm trong lồng ngực Ngôn Phi Ly hanh hanh (tiếng trẻ con nói).
Ngôn Phi Ly thấy cực kỳ đau lòng, quở trách nhi tử, “Ly nhi, ngươi quá cậy mạnh rồi. Cho dù không vì chính mình thì cũng phải vì hài tử chứ, sao có thể để mình nguy hiểm đến thế.”
Bắc Đường Diệu Nhật thấp giọng nói, “Vâng, nhi tử biết sai rồi.”
Bắc Đường Ngạo thấy hài tử khổ cực nhiều như vậy, lửa giận vừa rồi cũng sớm giảm đi, lúc này thật sự không mắng nổi nữa, chỉ thở dài, “Huy nhi, đỡ đại ca ngươi quay về trên giường nằm đi.”
Ti Diệu Huy mừng rỡ, vội đỡ Bắc Đường Diệu Nhật về giường nằm.
Trong lòng Bắc Đường Ngạo tuy bất mãn huynh đệ hai người hắn làm ra chuyện sai trái, nhưng bây giờ Ti Diệu Huy thân là vi đế vương chi tôn, lại không phải thân sinh cốt nhục của mình; huống chi hài tử cũng đã sinh ra rồi, có nói cái gì đi nữa cũng vô ích.
Bắc Đường Quân Tình lúc này chưa được đầy tháng, gầy còm bé nhỏ nhưng lại vô cùng khẻ mạnh. Mặt mày nó cũng có vài phần nảy nở, vô cùng giống như Ti Diệu Huy.
Bắc Đường Ngạo ôm tôn tử vào trong ngực, nhíu mi nói, “Hài tử này giống Huy nhi như thế, tương lai chỉ sợ không ai không biết thân phận của nó.”
Ti Diệu Huy nói, “Biết thì sao chứ. Ta còn mong muốn tất cả mọi người đều biết đây.”
Bắc Đường Ngạo lạnh lùng trừng hắn, “Đại ca ngươi sinh hài tử cho ngươi, ngươi liền cao hứng như vậy a.”
Ti Diệu Huy vội hỏi, “Phụ vương, nhi tử không phải có ý kia. Bất quá Tình nhi chung quy cũng là cốt nhục của ta và đại ca, để người khác biết cũng không có gì.”
Ngôn Phi Ly biết Bắc Đường Ngạo chỉ là có chút tiếc nuối khi bộ dạng của hài tử không giống Ly nhi, nhân tiện nói, “Hài tử còn nhỏ, dung mạo khi lớn lên mới chậm rãi hiển lộ ra, còn chưa biết là giống ai đâu.”
Bắc Đường Diệu Nhật thản nhiên nói, “Giống ai cũng không sao cả, dù sao cũng là nhi tử của ta.”
Bắc Đường Ngạo nhìn y một cái, quay đầu nói với Ti Diệu Huy, “Hiện tại Hồng Châu đang chăm sóc Hàm nhi?”
Ti Diệu Huy nghe ông đột nhiên nhắc tới Hồng Châu, không khỏi hoảng sợ, “Phụ vương, ngài… sao ngài lại biết Hồng di?”
Bắc Đường Ngạo hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn hai nhi tử, “Nếu không phải ta cho Hồng Châu trước một bước xử lý Triệu Thái hậu, các ngươi nghĩ cung các ngươi có thể xử lý việc trong hậu sao?
Hai người cùng kinh ngạc.
Vẫn là Bắc Đường Diệu Nhật phản ứng trước, “Khó trách Triệu Thái hậu tự tử đúng lúc như thế. Là hài nhi sơ sót; đa tạ phụ vương ra tay tương trợ.”
Bắc Đường Ngạo trầm giọng nói, “Các ngươi nhớ kỹ, có một số việc không thể khoan dung. Nhân từ nương tay, nói không chừng cuối cùng sẽ hại đến tính mạn chính mình.”
Trong lòng Bắc Đường Diệu Nhật và Ti Diệu Huy đều có chút run sợ, cùng kêu lên, “Vâng, hài nhi đã hiểu.”
Bắc Đường Ngạo nhìn bọn họ, ảm đạm cười, yên tâm nói, “Về sau này, dù là Diêu Kinh hay thiên hạ cũng đều là của các ngươi, phụ vương cũng không muốn quan tâm đến những chuyện này nữa.” Nói xong nghiêng đầu nhìn Ngôn Phi Ly, cùng nhau cười.
Bắc Đường Diệu Nhật và Ti Diệu Huy thấy chuyện với hai vị phụ thân đại nhân đã được giải quyết, đều nhẹ nhàng thở ra.*******************
Trở lại kinh thành, đường xá vôthường thuận lợi. Khi đến Diêu Kinh, Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly ở bên hai nhi tử một thời gian, đến khi nhận được thiệp mời từ Văn quốc do Đông Phương Hạo Diệp đưa tới mới khởi hành đến Du kinh, tham gia lễ trăm ngày của hai tôn nhi song bào thai.
Ti Diệu Huy lúc này mới nhớ tới, sau khi quay về kinh lại bỏ lỡ mất lễ đầy tháng của Tình nhi, quá mấy ngày nữa là đã đến lễ trăm ngày rồi. Nhưng Bắc Đường Diệu Nhật quả quyết cự tuyệt.
“Tình nhi là thế tử của Bắc Đường vương phủ ta, ta không chịu nổi những loại yến hội xã giao như thế, không cần làm.”
Ti Diệu Huy còn muốn nói gì nữa, đã thấy bên hai nhi tử bên kia đang chơi đùa với nhau.
“Đệ đệ, đệ đệ…” Ti Quân Hàm đã hơn một tuổi, hai cái chân ngắn ngủn nhỏ bé lảo đảo ghé vào bên giường, thấy Bắc Đường Quân Tình bọc kín trong tã, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, liền đưa tay nhào nắn khuôn mặt nó.
Bắc Đường Quân Tình đã hai tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nộn nộn đáng yêu. Vốn đang ngủ say, nhưng bị ca ca làm tỉnh giấc, lập tức mở to hai mắt chớp chớp, oa oa khóc lớn.
Ti Quân Hàm như hoảng sợ, vội vàng đưa tay giấu ra sau lưng, vẻ mặt vô tội nhìn phụ thân bên cạnh, bộ dáng như ta đây có làm gì đâu.
Vử mặt Ti Diệu Huy nghiêm túc, “Hàm nhi, ngươi làm cái gì? Sao lại làm đệ đệ khóc rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ti Quân Hàm nhăn nhăn, lắc lắc thân nhỏ, không nói lời nào.
Bắc Đường Diệu Nhật ha ha cười nói, “Đừng trách nó. Hàm nhi thích đệ đệ mới làm như vậy, đúng không?”
Ti Quân Hàm vội vàng nhu thuận gật gật đầu.
Ti Diệu Huy bất đắc dĩ, “Đại ca, là ngươi nói với ta, sau này Hàm nhi phải kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, cần phải cẩn thận giáo dục từ nhỏ, nghiêm gia yếu cầu (yêu cầu nghiêm khắc). Nhưng ngươi xem xem, ngươi hiện tại cứ sủng nó như vậy, về sau ta còn quản nó thế nào được.”
“Nó vẫn còn nhỏ mà. Vẫn chưa đến hai tuổi nữa, ngươi yêu cầu sớm vậy làm gì?”
Ti Diệu Huy cảm thấy từ khi sinh Tình nhi, tính tình Bắc Đường Diệu Nhật cũng mềm dẻo hơn rất nhiều. Chẳng lẽ là hậu sản mẫu tính đại phát (mẫu tính hóa sau khi sinh ^^)?
Hắn miên man suy nghĩ, chợt nghe Bắc Đường Diệu Nhật ở bên tai nói, “Đợi đến lúc Tình nhi đầy tháng, một nhà bốn người chúng ta làm một bữa tiệc nhỏ trong phủ là được.”
Ti Diệu Huy nghe được câu “một nhà bốn người “, ánh mắt lập tức sáng lên, “Đại ca…”
Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn cười cười, “Sao? Không muốn?”
“Nguyện ý! Rất nguyện ý!” Ti Diệu Huy nhịn không được cầm tay y, thấp giọng nói, “Một nhà bốn người chúng ta, trong lòng ta thật vui vẻ.”
Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười, nắm lại tay hắn.