Đọc truyện Tỏa Tình Khiên – Chương 22Quyển 2 –
“Diệu Nhật!” Ti Diệu Huy thấy Bắc Đường Diệu Nhật đột nhiên xuất hiện, không khỏi chấn động.
Ngày ấy hắn và cấm vệ quân bị kỵ binh Tây Quyết đột nhiên xuất hiện làm tách khỏi cùng đại quân, tránh vào sơn cốc, bất tri bất giác lại đến Nham thành.
Ti Diệu Huy cũng biết sự tình không đúng.
Sao có thể trung hợp đến thế được? Hắn đã vạch kế hoạch đến vạn vô thất nhất (tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn), vả lại ngoài thành Linh Châu đều biết đại quân Minh quốc, còn có thể biết hoàng đế kẻ thù bên ngoài bức lui.
Khi hắn sắp tập hợp với đại quân lại bất ngờ bị Tây Quyết bức mỗi người một phương, như muốn cố ý bức hắn đến biên cảnh vậy. Hơn nữa phụ cận Linh Châu từ khi nào xuất hiện những kị binh Tây Quyết này?
Sau khi hắn tới Nham thành, lập tức cho người điều tra việc phòng thủ, cho các thám tử tản ra thăm dò tình hình. Ai ngờ vừa qua hai ngày đã thấy Bắc Đường Diệu Nhật tự mình đuổi tới.
Ti Diệu Huy vừa tức vừa vội, quả thực không có cách nào khác để hình dung, vội vàng cho mọi người lui, cùng y vào nội thất, đưa tay bắt mạch y.
Bây giờ Bắc Đường Diệu Nhật mệt mỏi không chịu nổi, trên người vô cùng khó chịu, chỉ nhẹ nhàng ngăn tay hắn, nói, “Nơi này không an toàn, ngươi nhanh theo ta rời khỏi, về Linh Châu trước cùng Trương đại nhân và Úc tướng quân bọn họ hội hợp, rồi lập tức quay về kinh.”
“Được được. Linh Châu không phải đã dẹp xong rồi sao, ngươi nhanh theo ta về kinh thôi.”
“Ta vẫn cảm thấy tình hình không ổn…”
“Ta tuyệt đối không cho ngươi ở lại!” Ti Diệu Huy không đợi y nói xong liền đánh gãy lời y, gầm nhẹ, “Dù có gì không ổn cũng phải nhanh theo ta về kinh!”
Bắc Đường Diệu Nhật mặt nhăn mày nhíu, muốn nói gì đó, đột nhiên trong bụng đạp mạnh một cái cắt đứt lời y, sắc mặt lập tức trắng toát, đưa tay âm thầm che bụng, đau đến nhất thời nói không ra lời.
“Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?” Ti Diệu Huy kinh hãi, đưa tay tìm đến bụng y, cảm giác thai nhi động kịch liệt, khôi giáp dày như thế cũng không ngăn được. “Mau cởi chiến giáp ra, ta giúp ngươi nhìn xem.”
Bắc Đường Diệu Nhật cũng lo lắng. Nhiều ngày nay gây sức ép như thế, sẽ không sinh non chứ? Hắn lúc này thật sự khó chịu, cũng không cùng Ti Diệu Huy tranh luận nữa, cởi khôi giáp nặng chịch, cơ hồ xụi lơ trên ghế.
Ti Diệu Huy lấy ra an thai hoàn (viên thuốc an thai), đưa nước lên cho y ăn hai viên, lại giúp y chẩn mạch, cảm thấy kì quái, nhíu mi không nói.
Bắc Đường Diệu Nhật ăn xong duyên thai hoàn, sợ hắn nhìn ra cái gì, thấp giọng nói, “Không cần lo lắng, đại khái là do nhiều ngày quá mệt mỏi.”
Ti Diệu Huy lẩm bẩm nói, “Hài tử không có việc gì. Nhưng rõ ràng ngày đã gần, sao không có dấu hiệu sắp sinh?”
Bắc Đường Diệu Nhật cười khổ, “Cái này không phải chuyện tốt sao? Chẳng lẽ ngươi muốn sinh hài tử trên chiến trường?”
Ti Diệu Huy nghiêm mặt nói, “Đương nhiên ta không muốn, nhưng ngày đã đến gần như thế rồi. Diệu Nhật, ngươi không thể ở đây nữa, phải nhanh chóng cùng ta quay về kinh mới được.”
Bắc Đường Diệu Nhật thản nhiên nói, “Còn cần chút thời gian nữa.”
Ti Diệu Huy thấy y không đồng ý, quả thực giận đến giơ chân. Thật sự là vương gia bất cấp cấp tử hoàng đế (Vương gia không vội làm chết hoàng đế). Đã sắp hoài thai mười tháng mà y còn muốn ở lại chiến trường?
Bắc Đường Diệu Nhật thấy hắn nhăn đôi mi thanh tú, ngắt lời nói, “Tình hình biên quan gần đây rất quỷ dị, chỉ sợ chúng ta không phải muốn đi là có thể đi đâu.”
Ti Diệu Huy nghĩ đến kỵ binh Tây Quyết bỗng nhiên xuất hiện, cũng cảm thấy bất an.
Bắc Đường Diệu Nhật thở dài, thấp giọng nói, “Yên tâm, ngày mai ngươi theo ta quay về Linh Châu cùng đại quân hội hợp trước, động tĩnh của Tây Quyết sẽ từ từ tìm hiểu sau. Nếu không có biến cố gì thù giao nơi này lại cho Úc tướng quân, chúng ta quay về kinh.”
Ti Diệu Huy thấy y không kiên trì muốn ở lại nữa, cảm thấy mừng rỡ, vội vàng đồng ý.
Bắc Đường Diệu Nhật còn muốn thương lượng với hắn một chút sắp xếp ngày mai, nhưng trên người thật sự chống đỡ không nổi nữa, sau khi thấy Diệu Huy vẫn bình an thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm thấy người mình mềm nhũn.
Ti Diệu Huy thấy y đột nhiên không nói, cảm thấy kỳ quái, nhìn lại đã thấy y từ từ trượt xuống, không khỏi cả kinh, vội ôm lấy y, mới phát hiện người đã hôn mê bất tỉnh.
Bắc Đường Diệu Nhật ngất cả đêm, khi tỉnh lại đã là bình minh ngày hôm sau.
Thân thể mệt mỏi không chịu nổi, nhất là chỗ thắt lưng càng như bị một tòa núi nhỏ đè ép, ngực bị nén đến thở cũng khó.
Y trì hoãn một lúc mới sờ soạng xuống giường, thấy mình đang ở trong một ngọa thất (phòng ngủ) xa lạ, một lúc mới nhớ ra đây là gian phòng trong Nham thành thành thủ.
Ngồi dậy lại thấy bụng nở đến phình to, phía dưới trĩu xuống khiên người ta phát hoảng.
Bắc Đường Diệu Nhật xốc chăn lên, phát hiện trên bạch bố người đã bị cởi bỏ. Cái bụng mất đi trói buộc có vẻ lớn hơn so với ngày xưa rất nhiều, thai nhi cũng tự do hơn, ở bên trong sung sướng nhảy nhảy lên.
Một ít vết thương nhẹ khi tấn công Linh Châu cũng đều được băng bó lại, ‘cảm giác thấy cả vị thuốc đông y mát mát.
Bắc Đường Diệu Nhật thấy bên giường có để một bộ quần áo sạch sẽ, khôi giáp của mình để trên y giá (giá treo đồ) bên cạnh.
Mới vừa mặc quần áo xong liền nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến.
“Đã dậy rồi sao?” Ti Diệu Huy tự mình bưng đồ ăn sáng đứng ở cửa, sắc mặt có chút tiều tụy nhưng khóe miệng lại có ý cười.
“Ân.” Bắc Đường Diệu Nhật thản nhiên lên tiếng.
Ti Diệu Huy thấy y cố hết sức xoay người lấy giày, vội nói, “Ta đến.” Nói xong buông đồ ăn sáng, ngồi xổm trước người y.
“Huy nhi…”
Ti Diệu Huy biết hắn muốn nói cái gì, ngẩng đầu cười cười, “Đại ca, nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi đừng xem là hoàng đế nữa, ta sẽ không vui đâu.” Nói xong vỗ vỗ chân y, nói, “Nâng lên một chút.”
Bắc Đường Diệu Nhật ưỡn bụng. Cơ thế y giờ đã vô cùng bất tiện, chỉ có thể ngửa ra phía sau, cố gắng từ trên giường nâng chân lên.
Ti Diệu Huy cúi đầu giúp y đi giày, lại sững sờ tại chỗ.
Bắc Đường Diệu Nhật đợi một lúc lâu, chân đã nâng đến mỏi, lại bị bụng chắn mất tầm nhìn, không thấy rõ động tác của hắn, thúc giục, “Xảy ra chuyện gì? Nhanh lên.”
“Giày… hơi nhỏ.” Ti Diệu Huy lẩm bẩm nói.
Chân Bắc Đường Diệu Nhật đã sớm phù thũng, giày không đủ lớn. Lúc này y mới nhớ tới. “A, ta đã quên đổi, giày hơi chật nhưng vẫn có thể đi.”
Ti Diệu Huy cúi đầu đứng lên, vội vàng nói, “Không thể đi nữa, không thoải mái. Ta cho người tìm một đôi cho ngươi.” Nói xong không đợi y đồng ý đã đi lấy giày ra ngoài.
Ti Diệu Huy ra khỏi phòng, yên lặng dựa vào cửa, đứng đó một lúc lâu, đưa tay lau mặt, trong lòng bàn tay đều đã ẩm ướt.
Chờ hắn tìm về một đôi giày mới thích hợp, khi trở lại nội thất đã thấy Bắc Đường Diệu Nhật đã đi bố miệt (vớ bằng vải bố), đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn đồ ăn sáng.
Thấy hắn tiến vào, Bắc Đường Diệu Nhật cười cười, “Ngươi đi lâu quá, ta lại đói bụng, chờ không kịp nên ăn trước.”
Ti Diệu Huy nở nụ cười, “Không sao, lạnh sẽ không ăn ngon.” Nói xong đi đến, ngồi xổm xuống trước người y.
Bắc Đường Diệu Nhật nói, “Để ta tự đi.”
“Ngươi ăn của ngươi đi.” Thanh âm Ti Diệu Huy rầu rĩ, cố chấp nâng chân y lên, thật cẩn thận đi giày mới vào cho y, nhìn nhìn nói, “Lúc này mới thích hợp.”
Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn, thấp giọng kêu, “Huy nhi.”
“Ân?”
“Ngẩng đầu lên.”
Ti Diệu Huy cơ hồ nằm sấp trên đùi y, vẫn không nhúc nhích.
Bắc Đường Diệu Nhật đưa tay nâng đầu hắn lên một chút, lẳng lặng nhìn một lát, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên, khẽ cười nói, “Bao nhiêu tuổi mà vẫn còn như hài…”
Y nói còn chưa dứt lời, Ti Diệu Huy đã bổ nhào vào ngực y, gắt gao chôn mặt trong lồng ngực y, bả vai khẽ run.
Bắc Đường Diệu Nhật sửng sốt, chậm rãi ôm lấy vai hắn, sau một lúc lâu, cúi đầu thở dài, “Ngươi áp đến bụng của ta.”
Ti Diệu Huy lập tức buông tay ra, vẻ mặt hoang mang bối rối, sờ sờ cái bụng y, nói, “Có đè lên ngươi không? Có phải khí lực của ta quá lớn không? Ta, ta…”
“Ngươi không cần căng thẳng như thế, ta cũng không suy yếu như vậy.” Bắc Đường Diệu Nhật sờ sờ tóc hắn, chỉ cảm thấy sợi tóc trong tay như nước.
Cho dù là lúc chiến sự chật vật như vậy, Ti Diệu Huy vẫn bất khả tư nghị (khó tin) bảo trì sự hoàn mĩ và phong phạm của hắn như vậy. Hắn như người do trời sinh vậy, bất đồng với người thường.
Ngón tay có mùi dược liệu nhàn nhạt, là mùi hương cơ thể đã nhiễm từ nhỏ trên người hắn.
Bắc Đường Diệu Nhật nhất thời có chút thất thần, đến khi Ti Diệu Huy lôi kéo tay áo y mới hồi phục tinh thần lại.
“Tốt lắm, nhanh đi ăn điểm tâm đi.”
“Đại ca, ngươi thực không sao chứ?” Ti Diệu Huy vẫn có chút lo lắng nhìn cái bụng y.
Bắc Đường Diệu Nhật cười cười, “Hài tử ngoan lắm, không cần lo lắng.”
Ti Diệu Huy nghĩ đến mạch tượng hôm qua của y, mơ hồ cảm thấy kì quái. Lẽ ra bây giờ đã phải có chút gì đó, nhưng hài tử lại không có chút dấu hiệu ra đời.
Bất quá nghĩ đến lời Bắc Đường Diệu Nhật nói. Hiện tại việc biên quan gấp gáp, không thể cho y sinh hài tử trong quân daonh được a.
Nhưng cái gọi là người định không bằng trời định. Hai người còn chưa kịp ra khỏi thành, người Tây Quyết đã vây quanh Nham thành…**********************
Trên sơn đạo hoang vu nhỉ hẹp, một tuấn mã màu đen đang phi nước đại, trên lưng nó chở một người nhỏ bé.
Người nọ nằm trên lưng ngựa vẫn không nhúc nhích, trên áo choàng nhiễm đầy máu, hình như bị thương, nhưng thuật cỡi ngựa rất tốt, ngay cả khi như vậy cũng khôngrơi xuống khỏi lưng ngựa. Con ngựa kia vô cùng có linh tính, tuy không có lệnh của chủ nhưng vẫn chạy không ngừng trên con đường nhỏ.
Không biết qua bao lâu, người trên lưng ngựa cuối cùng từ từ tỉnh lại, đúng là Đại Minh quốc Bắc Đường vương ─ Bắc Đường Diệu Nhật.
Sắc mặt y tái nhợt, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh. Khi mới tỉnh lại ánh mắt còn mơ hồ, sau một lúc mới rõ ràng tình hình của mình.
Bắc Đường Diệu Nhật chậm rãi nâng người lên, lại đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, thân mình hoảng loạn, thống khổ nắm chặt bờm ngựa.
Đau quá…
Sắc mặt y trắng bệch, cơ hồ ngã xuống lưng ngựa, run rẩy đưa tay che bụng. Trận đau nhức vừa rồi trong bụng kia nhắc nhở y có thể hài tử đang bị nguy hiểm. Nhưng lúc này, lúc này…
Thủ thành (thành phòng thủ) Nham thành chiến đấu giằng co ba ngày, đại quân cứu viện của Úc Phi Khanh lại chậm chạp chưa tới rồi. Bắc Đường Diệu Nhật cuối cùng không để ý đến sự phản đối của Ti Diệu Huy, điểm huyệt đạo hắn, cho một tiểu binh mi thanh mục tú hóa trang thành Hoàng thượng, cùng y xông ra Nham thành, dụ đại bộ phận binh lực địch rời khỏi.
Bọn họ một đường vừa đánh vừa lui, nhưng đám người Tây Quyết kia lại giảo hoạt ngoài ý muốn. Khi phát hiện Hoàng Thượng là giả mạo lập tức đem toàn bộ mục tiêu tập trung đến trên người mình. Vì muốn cho mình chạy khỏi trùng vây, tất cả thân binh đều chiến đấu quên mình.
“Vương gia đi mau ─”
Bắc Đường Diệu Nhật nhớ những tướng sĩ chặn đường cho mình, tiếng hô của bọn họ tựa hồ vẫn ong ong bên tai, không khỏi đau lòng. Nhưng nghĩ đến Diệu Huy còn ở lại Nham thành lại thấy lo như bị kim châm, không biết bây giờ đại quân của Úc tướng quân đã đuổi tới hay chưa.
“Ách ─” Lại là một trận đau đớn. Bắc Đường Diệu Nhật cắn nhanh môi dưới, xương sống đau như bị chặt đứt.
Tuy rằng còn ôm chút hy vọng may mắn nhưng trong lòng y biết rõ mình sợ là phải sinh. Duyên thai dược của Thu thần y mặc dù có inh nghiệm thế nào đi nữa cũng không chịu nổi mấy ngày bôn ba và huyết chiến liên tục.
Trên mặt y đều là mồ hôi, xuyên qua tầm mắt mông lung, miễn cưỡng nhìn sắc trời và bốn phía xng quanh, nguyên bản bốn phó tướng thề chết bảo vệ bên người y cũng không thấy bóng dáng.
Võ công bọn họ cao cường, đều là ám vệ của vương phủ. Lúc này Bắc Đường Diệu Nhật tình nguyện tin bọn họ thất lạc chứ không muốn nghĩ rằng bọn họ đã mất mạng dưới lưỡi đao của địch nhân.
Mặc Lôi cực hiểu tính chủ nhân, vẫn luôn chạy về hướng đông bắc. Đường núi vô cùng xa lạ nhưng xem cảnh sắc xung quanh có lẽ đã rời xa thảo nguyên, tiến vào vùng trung bộ Minh cảnh rồi.
“Ngô…” Bắc Đường Diệu Nhật nhẫn nhịn cơn đau đớn, run rẩy đưa tay sờ vào ngực, lấy một dược bình. Mở ra vừa thấy, lọ thuốc an thai vốn luôn tràn đầy giờ chỉ còn lại một viên.
Y cười khổ một chút, vừa định đem dược nuốt vào trong miệng, ai ngờ bụng đột nhiên đau đớn. Y bị bất ngờ, tay run lên, viên thuốc trân quý kia rớt xuống, lẫn vào mặt cỏ.
Từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán rơi xuống. Bắc Đường Diệu Nhật cắn chặt răng, động tác vụng về chậm chạp trượt xuống lưng ngựa.
Ai ngờ mới vừa vừa xuống đất, hai chân liền bủn rủn, căn bản không đỡ nổi chính mình, cái bụng nặng nề lại trĩu xuống, thắt lưng đau như bị cắt đứt.
“Ách ─” Bắc Đường Diệu Nhật rên một tiếng, ôm bụng lắc lư, trước mắt hoa lên, cuối cùng chống đỡ không được, phịch! Một tiếng quỳ xuống đất.
“A ─” Ykhẽ kêu một tiếng, ôm bụng nằm trên mặt đất, mồ hôi lạnh một giọt rơi xuống bụi cỏ. Đến khi trận đau đớn này giảm bớt sau một lúc khá lâu, y cũng không đứng dậy nổi, chỉ có thể chậm rãi sờ soạng xung quanh.
Y nhớ rõ vừa rồi kia viên thuốc kia rơi xuống chỗ này, cách nơi y xuống ngựa chỗ chỉ có vài bước. Nhưng dù chỉ là vài bước ngắn ngủi thế này, với y bây giờ mà nói cũng là xa như lên trời vậy.
Bắc Đường Diệu Nhật liên tiếp chiến đấu kịch liệt mấy ngày, nội lực cơ hồ hao hết, nếu không phải công lực y thâm hậu, lúc này còn không biết thành bộ dáng gì nữa.
Chật vật sờ soạng trong bụi cỏ cho đến khi lấy được viên thuốc, tuy trên đó dính đầy bùn đất nhưng Bắc Đường Diệu Nhật không chút do dự ăn luôn. Lúc này y đã không trông cậy vào viên thuốc an thai này được nữa rồi, chỉ mong nó có thể giúp y bổ nguyên khí để có thể ứng phó với việc y sắp phải sinh, thậm chí còn có thể sắp gặp phải địch nhân nữa.
Bắc Đường Diệu Nhật không biết đến khi nào Tây Quyết sẽ đuổi theo, không dám chậm trễ nữa. Y vẫy tay, gọi Mặc Lôi đang đứng bên cạnh, cắn răng, túm dây cương trên lưng ngựa chậm rái đứng lên.
“Ách ─”
Đau đớn trong bụng đã không thể hình dung, Bắc Đường Diệu Nhật vịn vào Mặc Lôi bên cạnh, lần đầu tiên hối hận sao lại lựa chọn ái mã to lớn như thế. Y vài lần đề khí nhảy lên nhưng mỗi ki động khí, thai nhi trong bụng cũng mạnh mẽ đạp y, biến y thành một thân mồ hôi đầm đìa, hai chân như nhũn ra, căn bản không thể nhảy lên lưng ngựa.
Mặc Lôi cực có linh tính, tựa hồ phát giác chủ nhân hành động khó khăn. Nó chà chà chân, bỗng nhiên tứ chi gấp lại, quỳ xuống.
Trong mắt Bắc Đường Diệu Nhật nổi lên sự cảm kích và vui mừng. Thấy trên thân Mặc Lôi cũng có mấy miệng vết thương, không khỏi đau xót trong lòng, vỗ vỗ cái đầu to của nó, nói giọng khàn khàn, “Hảo hài tử… Đợi chúng ta thoát khỏi hiểm cảnh, ta nhất định hảo hảo báo đáp ngươi!”
Mặc Lôi khẽ kêu một tiếng, như nghe hiểu lời y nói.
Bắc Đường Diệu Nhật cố hết sức leo lên lưng ngựa, hai chân dạng ra, bỗng nhiên cảm giác thai nhi lại chuyển xuống bụng dưới, tiếp theo lại thấy đùi trong ẩm ướt, như có cái gì đã tràn ra.
Bắc Đường Diệu Nhật dường như đã hiểu, nhíu mày lại, cảm thấy ưu cấp (lo lắng cấp bách). Y biết đại khái là nước ối đã vỡ. Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng khi ở quân doanh, y đã hỏi qua Thu Diệp Nguyên việc sinh sản của nam tử Ma Da.
Bởi vì thân thể nam tử Ma Da có cấu tạo đặc thù, tuy sinh sản có gian nan hơn nữ tử nhưng nếu có thể sinh một cách thích hợp thì cũng không có gì nguy hiểm. Huống chi khi còn ở Nham thành, Ti Diệu Huy đã kiểm tra cho y, thai nhi hết thảy bình thường. Nhưng giờ phút này tình trạng nguy cấp, y sao có thể an tâm sinh sản? Chỉ hận hài tử không chịu ảnh hưởng của duyên thai dược, đúng hạn phải xuất thế (ra đời).
Trong phút chốc, trong lòng Bắc Đường Diệu Nhật hạ quyết tâm. Dù phải sinh hài tử trên lưng ngựa, cũng không thể dừng lại trong sơn cốc này.
Hắn cắn răng ngồi xuống, vỗ vỗ Mặc Lôi, cho nó đứng lên. Lần thứ hai đánh giá bốn phía một chút, phân biệt phương hướng rồi giục ngựa chạy gấp. Nhưng lúc này y đã sắp sinh, mỗi lần Mặc Lôi chạy nhanh một chút liền làm cho y đau đau đớn không chịu nổi. Nguyên bản thai nhi trong bụng vỗn thích nhất là theo y trên lưng ngựa xóc nảy, nhưng lúc này lại không muốn phối hợp nữa, giãy dụa muốn bằng mọi cách phải thoát khỏi cơ thể y.
Bắc Đường Diệu Nhật khổ không nói nổi, nhưng nghị lực y kinh người, lại cố nén cơn đau bụng sinh, một đường giục ngựa chạy gấp. Nước ối đã vỡ, không ngừng chậm rãi chảy dọc theo hai đùi y, trong đó còn lẫn ít máu nhàn nhạt. Nhưng tình thế bắt buộc, y đành phải làm vậy.
Sơn cốc này không dài, rất nhanh đã ra khỏi. NHưng ra khỏi núi mới phát hiện mặt sau sơn cốc mới phát hiện dãy núi kéo dài mênh mông vô bờ.
Bắc Đường Diệu Nhật cực lực nhớ lại địa hình vùng phụ cận, đoán rẳng hẳn mình đã tiến nhập Miên Sơn Lĩnh. Nếu theo phương hướng hiện tại và lúc trước, không đến hai ngày là có thẻ trở lại Linh Châu.
Nhưng khi nghĩ đến đây, y không khỏi cười khổ.
Hai ngày, hắn làm sao chờ được? Chỉ là nửa ngày chỉ sợ cũng đã nguy hiểm rồi.
Dường như đáp lại ý nghĩ của y, vừa đến đây thì trong bụng lại truyền đến cơn đau đớn, bụng trướng như muốn nứt ra, thai nhi cũng đã trượt xuống dưới.
Bắc Đường Diệu Nhật không tự chủ được ngửa về sau, hai chân ghì chặt bụng ngựa, nâng thân thể lên.
“A ─”
Y gầm nhẹ một tiếng, cảm giác trong khoảnh khắc khi mông rời khỏi lưng ngựa, đỉnh đầu thai nhi đã muốn lọt ra ngoài. Cả xương cốt ở khố gian dường như bị vỡ ra.
Cả người Bắc Đường Diệu Nhật mồ hôi lạnh đầm đìa, biết không thể chờ được nữa, hài tử đã muốn chào đời rồi.
Lúc này y đúng là tiến thoái lưỡng nan, căn bản không kịp nhảy khỏi lưng ngựa. Nhưng nếu cường ngạnh ngồi trên lưng ngựa mà sinh thì có thể phá hỏng hài tử duy nhất. Chính mình dù có khó chịu cũng không thể làm hài nhi bị thương.
Mặc Lôi dường như cảm thấy chủ nhân đang trong cơn nguy cấp, nguyên bản cước bộ vốn cự nhanh đã chậm lại. Bắc Đường Diệu Nhật xóc nảy theo từng bước chân chậm chạp của nó, hận không thể chết ngay được.
“Dừng, dừng lại…” Y đã không còn sức cưỡi ngựa nữa, đành phải thấp giọng gọi.
Mặc Lôi đã quen với mệnh lệnh của chủ nhân, dừng cước bộ, bất an cào cào chân.
Bắc Đường Diệu Nhật lấy một loại tư thế kỳ quái cưỡi trên lưng ngựa. Tay phải y đưa ra sau, chống lên mông Mặc Lôi, làm điểm tựa để đỡ người mình, tay trái đỡ lấy vòng eo to bè của mình, không tự chủ mà đè ép nó.
Hai chân y run lên, hoàn toàn không thể kẹp chặt bụng ngựa nữa mà dạng hai chân rộng ra, dẫm lên bàn đạp dưới bụng ngựa.
Thiên ─
Trong lòng Bắc Đường Diệu Nhật lớn tiếng kêu khổ, nhưng lúc khẩn cấp này y cũng hoàn toàn không có cách nào nữa, trừ phi y có thể nghiêng người xuống lưng ngựa. Nhưng lúc này bụng y đã lớn lắm rồi, lại sắp sinh tới nơi, đau đớn khó nhịn, căn bản không thể khống chế động tác của mình.
Huống hồ Mặc Lôi lại cao lớn như thế, dưới mặt đất lại là đá cứng. Vạn nhất ngã xuống…
Bắc Đường Diệu Nhật không dám mạo hiểm, đành phải duy trì loại tư thế cổ quái này, dùng sức đẩy bụng xuống. Nhưng thai nhi sau khi va chạm mãnh liệt lúc nãy, giờ lại hoàn toàn không có phản ứng.
Bắc Đường Diệu Nhật run rẩy đưa tay trái, chật vật mà vội vàng xé rách khôi giáp của mình y mới có thể cởi bỏ giáp trụ đang bó lấy bụng mình.
Cái bụng to tròn hoàn toàn lộ rõ. Y luồn tay vào quần áo mình, sờ soạn đến phía sau, thấy phía sau đã ẩm ướt lộn xộn, mùi máu tanh tràn ngập.
“Ách… A, a ──”
Lại là một trận đau bụng sinh mãnh liệt, thân mình Bắc Đường Diệu Nhật như ngã vật ra, cơ hồ không chống đỡ được chính mình nữa. Nếu không phải Mặc Lôi vẫn đứng yên bất động, y lại có thuật cưỡi ngựa rất tốt, chỉ sợ lúc này sớm đã ngã nhào xuống.
Cảm giác hài tử lại dùng lực đạp bụng mình, sắc mặt Bắc Đường Diệu Nhật trắng bệch, cắn môi dưới đến tràn ra vết máu.
Y đã đau đến sắp ngất đi nhưng lại mồm hít sâu, cố gắng bảo trì thanh tỉnh. Lần thứ hai đưa tay đò xét, lại kinh hãi phát hiện mình sờ phải thứ gì đó cưng cứng, chỉ là là cái đầu của hài tử…
Lúc này Bắc Đường Diệu Nhật đã cơ hồ nằm thẳng trên lưng ngựa, loại tư thế này căn bản không thể làm cho y an tâm sinh hạ hài tử. Nhưng lúc này y không có lựa chọn nào khác. Sinh sản là một hành động khi đến đúng thời điểm thì sẽ không thể khống chế được. Nhưng y lo lắng nhất là bây giờ mình đang ở trên lưng ngựa, làm thế nào tiếp được hài tử?
Mặc Lôi tựa hồ có chút bất an, đợi đã lâu mà không thấy chủ nhân có chỉ thị gì thêm, không kiên nhẫn nổi nữa mà thong thả đi vài bước.
Bắc Đường Diệu Nhật bị cử động của nó làm kinh hãi, khàn giọng nói, “Mặc Lôi ngoan, đừng… đừng cử động… Ân, ách… Nhịn nữa, nhẫn nhẫn…”
Mặc Lôi ngoan ngoãn đứng vững, vẫn không nhúc nhích. Cảm giác chủ nhân trên lưng mình giãy dụa vặn vẹo, chất lỏng nóng hầm hập theo lưng mình chậm rãi chảy xuống.
Nó phì phì mũi, kiên nhẫn chờ đợi, cảm thấy chủ nhân có chút kỳ quái, không chỉ không cưỡi trên lưng mình như thường ngày mà còn thỉnh thoảng phát ra tiếng động như vô cùng thống khổ.
Nó cùng Bắc Đường Diệu Nhật tâm ý tương thông, biết chủ nhân hiện tại đã tới thời khắc mấu chốt, bởi vậy vẫn kiên nhẫn nghe lời giữ nguyên tư thế. Không biết qua bao lâu, cuối cùng nghe thấy một âm thanh mỏng manh như tiếng mèo kêu vang lên trên lưng mình.
Thanh âm kia không phải của chủ nhân. Nhưng thân thể chủ nhân lập tức buông lỏng, sức nặng hoàn toàn đặt trên lưng mình làm cho nó biết hình như việc đã xong, nhưng một số việc chỉ mới vừa mới bắt đầu.
Hai chân Bắc Đường Diệu Nhật cong lại bên sườn ngựa, thân thể vẫn nằm thẳng trên lưng ngựa, bày ra một góc độ kì quái.
Cả người y đều là mồ hôi lạnh, như mới từ trong nước đi ra, sắc mặt trắng đến dọa người. Mái tóc đen dài cũng xõa ra khỏi mũ sắt, ướt sũng dính trên người.
Cái bụng vốn nhô cao của y cũng đã khôi phục lại hình dáng bình thường, giữa hai chân là sinh mệnh mỏng manh.
Bắc Đường Diệu Nhật thở dài một tiếng, vô lực nhắm mắt lại. Nhưng chỉ trong nháy mắt, lần thứ hai y mệt mỏi kiên định mở ra.
Y không dám động mạnh, chỉ hơi nhấc thân thể đã bủn rủn vô lực của mình, tay phải cẩn thận luồn vào y phục, đụng đến vật nhỏ mơi chui từ thân thể mình ra. Khi cảm nhận được tiểu sinh mệnh còn đỏ hỏn kia, Bắc Đường Diệu Nhật xúc động đến muốn khóc.
Y chưa từng nghĩ tới hài tử của Bắc Đường Diệu Nhật y lại được sinh ra trong hoàn cảnh hiểm ác như thế, lại còn sinh ở trên lưng ngựa.
Anh nhi nho nhỏ, chỉ không lớn hơn bàn tay mình bao nhiêu, tựa hồ như nếu nhẹ nhàng sờ cũng có thể tan vỡ.
Bắc Đường Diệu Nhật thật cẩn thận ôm lấy nó vào lồng ngực, cuống rốn của nó vẫn còn trong cơ thể mình.
Đây là một nam anh (bé trai sơ sinh), thấy tiếng khóc rất lớn, nhìn qua vô cùng khỏe mạnh, tay chân cuộn lại rung động, cái đầu nho nhỏ còn có thể vặn vẹo.
Bắc Đường Diệu Nhật yêu thương đưa nó ôm vào trong lồng ngực, mò thanh chủy thủ trên người cắt cuống rốn cho nó.
Trong bụng lại một trận đau đớn, tiếp theo hạ thân không thể khống chế mà tuân ra một vật. Bắc Đường Diệu Nhật biết đại khái đó là cuống rốn và các loại uế vật linh tinh. Y không có kinh nghiệm, chỉ chịu đựng cơn đau này rồi thu dọn qua loa một chút, lực chú ý đã đặt toàn bộ lên người anh nhi trong lòng.
Lúc này sắc trời đã tối sầm, không khí trên núi rét lạnh vô cùng.
Bắc Đường Diệu Nhật dùng phong y (áo khoác ngoài dày) bao lấy anh nhi. Bây giờ toàn thân y đã suy yếu vô lực, hạ thể còn vô cùng đau đớn nhưng vẫn cắn răng đề khí, thúc dục Mặc Lôi chạy trốn.
Nhưng khi chạy không đến nửa canh giờ, y đã không thể chịu được nữa. Hơn nữa anh nhi vừa mới sinh trong lồng ngực cũng không thể chịu được loại xóc nảy này, vẫn khóc nỉ non suốt.
Hai mắt Bắc Đường Diệu Nhật sáng rõ, trong đêm đen cũng có thể nhìn rõ mọi vật. Y vất vả mới tìm được một huyệt động tránh gió, chậm rãi xuống lưng ngựa, cho Mặc Lôi nghỉ ngơi quanh đó, chính mình thì bám vào vách đá đi vào hang.
Dường như hạ thân còn chảy máu, nhưng nội lực y thâm hậu, thân thể cường tráng, ăn xong bổ huyết hồi đan mang theo cũng không lo ngại gì nữa. Nhưng sau khi sinh sản, thân thể bị hư hao tổn hại, lại trải qua mấy trận đấu kịch liệt trước đó nên thân thể có chút vô lực.
Y qua loa nhặt mấy cây cỏ dại trải xuống, ôm hài tử từ từ nằm xuống, cởi bỏ phong y thì thấy hài tử đã ngủ.
Trong lòng Bắc Đường Diệu Nhật buông lỏng, mệt mỏi tích tụ bao lâu này đánh úp lại. Y ôm chặt hài tử trong ngực, ngã vào thạch động mê man.
Khi tỉnh lại thì thấy trời đã sáng. Trước ngực Bắc Đường Diệu Nhật cảm thấy kì quái làm y giật mình tỉnh giấc.
Y vừa thấy, không khỏi chua xót trong lòng. Thì ra trong anh nhi mới sinh trong lồng ngực đã tỉnh trước y, đói bụng rồi, theo bản năng cọ mở vạt áo mình, tìm được nhũ thủ (đầu v*) liền đưa cái đầu nhỏ vào mút mút.
Chỉ tiếc mình thân là nam nhi, làm sao có sữa để nuôi nấng hài tử?
Giờ khắc này Bắc Đường Diệu Nhật bỗng nhiên cáu giận. Y giận mình vì sao không phải là nữ nhân? Nếu có thể sinh dục con nối dòng thì tại sao lại không thể có sữa cho hài tử ăn no? Y cũng không biết rằng năm đó khi phụ thân Ngôn Phi Ly của y hạ sinh y cũng từng có nỗi tiếc nuối này.
Nhũ thủ bị hài tử mút đến đỏ bừng, đau đớn khó nhịn. Nhưng y cũng không nhẫn tâm tách hài tử ra, ngược lại còn cài phong y lại thật chặt, cột hài tử vào trước ngực.
Minh Nguyệt thần công của Bắc Đường gia rất có khả năng tự cung cấp năng lượng, là thần công dưỡng thương liệu khí (chữa khí tức bị hư hao tổn hại). Trải qua một đêm chuyển khí, thân thể và tinh thần y đã có chuyển biến tốt đẹp.
Bắc Đường Diệu Nhật ra khỏi động tìm một vòng, phát hiện ở gần đó có nguồn nước liền dùng trường kiếm tùy thân đâm mấy con cá trắm đen.
Lúc này là đầu hạ, trong sơn cốc cũng có quả dại nhưng vị đắng chát chưa chín. Y cũng không quản nhiều đến vậy, phàm là quả ăn được đều hái về.
Đến khi trở lại trong động, hài tử trong lồng ngực đã bị đói đến hữu khí vô lực, tiếng khóc cũng nhỏ đi rất nhiều, cũng không mút nhũ thủ của y nữa.
Bắc Đường Diệu Nhật lựa mấy quả dạ có nhiều nước, cạy cái miệng nhỏ nhắn của hài tử ra nhỏ nước trái cây xuống. Anh nhi nho nhỏ lập tức mấp máp cái miệng nhỏ nhắn, nuốt nuốt nước trái cây vào bụng.
Bắc Đường Diệu Nhật nhìn bộ dáng đói khát của hài tử, cảm thấy vô cùng khổ sở khó chịu. Không ngờ hài tử của Bắc Đường Diệu Nhật y, hương vị đầu tiên mà nó nếm được sau khi sinh ra không phải là dòng sữa ngọt ngào mà là quả dại trên núi…
Y bắt buộc mình phải mạnh mẽ hơn, cho hài tử ăn vài quả dại. Tiểu gia khỏa cuối cùng cũng thỏa mãn, bẹp bẹp cái miệng nhỏ, nghiêng đầu qua… ngủ.
Bắc Đường Diệu Nhật lau khuôn mặt nhỏ nhắn cho hài tử, lúc này mới có thời gian cẩn thận đánh giá hài tử. Thấy trên mặt nó mũm mĩm toàn thịt là thịt, không nhìn ra là giống ai. Nhưng đôi mắt hẹp dài này, cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn này, đúng là đúc từ một khuôn ra với Ti Diệu Huy.
Không biết đến khi nó mở mắt thì có bộ dáng gì nhỉ?
Bắc Đường Diệu Nhật si ngốc nhìn hài tử đang ngủ, không biết qua bao lâu mới hồi phục tinh thần lại, đem hài tử đặt ở một bên, nướng mấy con cá cho mình.
Y hoạt động nhiều như thế, bụng đã đói đến kêu vang. Mấy con cá và quả dại này cũng đủ để loát bụng, cuối cùng cũng có cảm giác thể lực đã khôi phục lại.
Y cân nhắc trứ kế tiếp nên hành động như thế nào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động, y vội ôm lấy hài tử bước nhanh rời khỏi sơn động, đứng tren một chỗ cao cao núi, trông thấy xa xa có một đội nhân mã Tay Quyết xuyên qua rừng.
Bắc Đường Diệu Nhật biến sắc, quay người trở về động, hô lên một tiếng, gọi Mặc Lôi.
Y nhìn nhìn ấu tử trong lồng ngực, do dự một lát, cuối cùng quyết tâm lấy từ trong ngực ra thọ lễ hà bao mà Ti Diệu Huy đã tặng mình mừng sinh thần lúc đại niên – hà bao hinh hương thêu hình hoa mai.
“Trẫm biết đại ca không thích phô trương, cũng không thích những tục vật này nọ. Nhưng hà bao này do chính trẫm tự tay điều phối, chứa các loại thảo dược có thể tránh được trăm loại độc, vô sắc vô vị, trong vòng ba trượng, ngay rắn rết trùng thử đều tránh không kịp.”
Lời nói của Ti Diệu Huy như còn bên tai.
Bắc Đường Diệu Nhật quàng hà bao lên cổ hài tử, dùng phong y quấn chặt lấy nó,; lại tìm một tảng đá lớn trong sơn động giấu hài tử. Rồi y mới cắn răng, bất chấp tất cả ra khỏi sơn động.
Không thể tưởng được đường đường Bắc Đường vương y lại để chính nhi tử mới sinh được một ngày của mình để ở nơi ở hoang sơn dã lĩnh!
Bắc Đường Diệu Nhật đau lòng như cắt, không dám quay đầu lại, nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, lao xuống đường nhỏ.
Đội quân kia quả nhiên là đám người Tây Quyết đã truy kích y hôm qua, bất quá nhân số không nhiều lắm, tựa hồ cũng có chút mỏi mệt. Người cầm đầu xa xa thấy Bắc Đường Diệu Nhật, không khỏi mừng rỡ, thét to một câu Tây Quyết, đuổi đến đây.
Bắc Đường Diệu Nhật lạnh lùng nhìn bọn chúng, xoay người chạy đến hướng khác. Hắn muốn dẫn chúng vào miên sơn (những dãy núi kéo dài, ý chỉ con đường hiểm trở) trong rừng rồi mới nghĩ biện pháp thoát thân. Ai ngờ mới vừa chạy không bao lâu liền nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía trước truyền đến.
Sắc mặt Bắc Đường Diệu Nhật đại biến, nghiêng tai lắng nghe, nhân số đối phương không ở trăm người dưới, lại thêm nhân mã phía sau…
Tiền hậu giáp công!
Lúc này y không khỏi cảm thấy may mắn vì đã để hài tử lại trong sơn động. Nếu mình có thể phá vòng vây mà ra đương nhiên sẽ mau chóng quay lại tìm nhi tử. Nhưng nếu lầm này mình lành ít dữ nhiều… chỉ mong nhi tử có thể cát nhân thiến tướng (Người hiền, trời giúp cho. Ý nói Người hiền đức thì được trời giúp), bảo trụ cái mạng nhỏ.
Sắc mặt Bắc Đường Diệu Nhật tái nhợt, trong lòng lại điềm tĩnh như tuyết.
Y chậm rãi rút trường kiếm bên hông, vỗ vỗ Mặc Lôi, thấp giọng nói, “Hảo hài tử, chạy nhanh lên, theo ta lao ra đi!” Nếu có thể xông ra phía trước thì còn có một đường hi vọng, có thể đến thẳng Linh Châu, cùng đại quân hội hợp.
Mặc Lôi hí vang một tiếng, giơ móng trước lên, tinh thần phấn chấn.
Bắc Đường Diệu Nhật ha ha cười, cao giọng nói, “Hảo hài tử, có ngươi bồi ta, thiên đường địa ngục, cũng ta cùng vào! Đi!” Nói xong vẻ mặt y kiên định, giơ roi phóng ngựa, thẳng tiến về phía trước.