Bạn đang đọc Tòa Thành Trên Không FULL – Chương 30
Editor: Linh LeLúc trở về nhà, đêm đã rất khuya rồi, quản gia Hách đang đợi và nói cho họ biết rằng lái xe của nhà Cô vừa nãy đã tới đây lấy một ít quần áo thay giặt của Tracy đi.
Người lái xe còn nói, Tracy muốn ở lại nhà Cô vài ngày tới để bồi dưỡng tình cảm.
Không biết vì sao khi Lệ Xuân Hiểu nghe xong trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi: “ Như vậy cũng tốt.”
Trì Kinh Hồng không nói gì, chỉ bước nhanh lên tầng hai, đi thẳng vào thư phòng của mình ở tầng hai, Lệ Xuân Hiểu nhần nhìn cánh cửa thư phòng tới ngẩn người.
Thời tiết đầu xuân ở Thượng Hải vẫn còn lưu lại chút sương giá của mùa đông.
Tracy khoác một chiếc áo choàng dày, ngồi trên một tấm chiếu trong đình viện kiểu Nhật Bản được xây trên mặt nước, ánh đèn mềm mại ở đình viện khiến cho thân ảnh của cô ấy có chút cô độc.
Ngô Bảo Châu bước thêm một chút nữa mới biết được rằng Tracy lúc này đang nói chuyện điện thoại, giọng nói của cô ấy ép tới mức rất thấp, nghe kỹ còn có một chút ý làm nũng trong đó.
“ Thư Nhiên, em tới đó gặp anh không được sao? Hm? Anh không thích hương vị cà ri sao? Em đi tới đó nấu ăn cho anh.
Để anh vừa trở về là có thể ăn đồ ăn Trung Quốc nóng hổi không được sao? Còn nữa, buổi tối khi anh về em sẽ mát xa cho anh, em tới đó sẽ không chạy lung tung đâu, thật đấy, em hứa! Hm?…!Thư Nhiên, anh để em đi đi!”
Sau một lúc, cô dịu giọng nói: “ Anh cũng biết mà, em sợ lạnh.
Thượng Hải quá lạnh, cho nên, em cũng không muốn ở lại đây.”
Ngô Bảo Châu nghĩ rằng, ngay cả khi Tracy làm nũng như thế, Tống Thư Nhiên cũng sẽ không đồng ý.
Tiểu tử đó sẽ không bao giờ để vợ mình đi theo chịu khổ đâu.
Theo như lời Tống Thư Nhiên nói, chỗ của nó đang thiếu nước nghiêm trọng, một tuần cũng chỉ tắm được có một lần.
Nếu muốn gọi điện thoại thì phải leo lên cây, hoặc đôi khi còn phải leo lên mái nhà mới bắt được tín hiệu.
Bọn họ mỗi ngày đều ăn những đồ đóng hộp chán đến buồn nôn…
Có điều, người ta đâu chỉ có tướng mạo thôi đâu, Tracy này thực sự là một tay làm nũng chuyên nghiệp, giọng nói đó cô nghe còn thấy nhộn nhạo hết cả lên, huống hồ gì tiểu tử đó, đêm hay, haha…
Quả nhiên, Tracy sau khi nghe xong đã rất bực mình, cô ấy nói vào điện thoại, Tống Thư Nhiên, đừng hối hận.
Nói xong liền hung hăng cúp ngay điện thoại.
Ngay sau đó, điện thoại lại vang lên.
Tracy vừa nhấc máy đã nói, Tống Thư Nhiên, anh đổi ý rồi chứ?
Tracy ngẩn người cầm điện thoại, người ở bên kia đường dây dường như im lặng hồi lâu.
Có một sự im lặng chết chóc lan ra trong không khí.
Một lúc lâu sau, Ngô Bảo Châu thấy cô ấy đờ đẫn ngắt điện thoại.
Sau khi ngắt máy xong chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, cô ấy cũng trực tiếp ngắt máy mà không nhìn.
Sau đó, cứ như thế gục đầu xuống, vuốt ve điện thoại, nói.
Tống Thư Nhiên, bây giờ em đang rất sợ, em không biết sẽ làm ra chuyện gì nếu tiếp tục ở lại đây nữa.
Ngô Bảo Châu lặng lẽ lui ra ngoài.
Cô đứng ở cửa ngây người một lúc lâu.
Có một chút sự tình mà cô không muốn đối mặt như đang trở nên sinh động hơn trong đầu cô.
Ngô Bảo Châu thích Tracy, ban đầu có lẽ là bởi vì Tống Thư Nhiên, nhưng sau đó thì không.
Sau vài lần ở chung, cô đã thực sự thích người phụ nữ như có chút không biết gì này.
Khi đó, cô đưa cô ấy đến một đại lý xe ô tô, chỉ vào một loạt những chiếc xe nổi tiếng và bảo cô ấy hãy chọn lấy một chiếc.
Tống Thư Nhiên nói rằng cô ấy hay thích chạy lung tung nên cô nhất định phải cho cô ấy một chiếc xe.
Khi đó, cô ấy nói, không cần thiết đâu.
Cô ấy chỉ ở lại Thượng Hải trong ba tháng.
Còn nữa, loại xe này rất đắt, không cần phải lãng phí như thế.
Ngô Bảo Châu đã tốn rất nhiều nước bọt để nói cho cô ấy biết rằng chồng cô ấy có rất nhiều bất động sản, có thể coi như là một người giàu có, cô ấy lơ đãng trả lời, là như thế à!
Khẩu khí đó nghe giống như thể trả lời cho có lệ vậy.
Cuối cùng, chiếc xe đó không được mua, nhưng cô ấy lại thích chiếc xe Beetle cũ mà Ngô Trân Châu để lại, mỗi ngày đều thản thiên, hài lòng lái chiếc xe ấy đi khắp nơi.
Âm thanh động cơ chiếc Beetle kia lên tới thanh tám.
Có một lần, Tracy đến trường đón con gái lớn của cô về nhà.
Cô con gái lớn của cô đen mặt khi vừa bước ra khỏi xe.
Nguyên do là khi họ đang chờ đèn giao thông, tiếng ồn của động cơ cùng khói đen bốc lên từ phía sau xe thu hút rất đông người dân tới xem, Tracy không biết gì đó còn hỏi có phải trên mặt mợ dính thứ gì đó không.
Càng “ tuyệt diệu” hơn còn ở phía sau.
Có một lần cô đưa cô ấy đến bữa tiệc tụ hội cũng những người bạn.
Những người phụ nữ đó vừa gặp nhau đã bắt đầu bình luận về nhữngmón đồ xa xỉ.
Không biết thế nào mà lại hỏi tới Tracy.
Cô ấy nói, tôi cũng biết mấy thứ đó, Chanel và LV.
Chanel bán nước hoa, LV bán giày da.
Cô ấy ngồi ở đó, trên mặt là biểu cảm ngây ngốc, bộ dáng vô cũng thú vị, ngay lúc đó, cô đã thích người phụ nữ tên Tracy này.
Cô cũng biết rằng người phụ nữ tên Tracy này cất giấu trong đáy lòng một số chuyện mà người khác không thể nào.
Ví dụ như, cô ấy sợ chụp ảnh.
Ví dụ như, cô ấy thường ngẩn người trong một lúc lâu.
Ví dụ như, cô ấy thường không yên lòng.
Ví dụ như giữa hai hàng lông mày của cô ấy thỉnh thoảng sẽ hiện lên một chút bi thương.
Lại ví dụ như, bây giờ cô ấy đang sợ hãi thứ gì?
Nhìn thấy thân ảnh vừa bước ra từ hiệu sách, Tần Tiếu Quân trong lòng hừ lạnh.
Cô vừa muốn tìm người phụ nữ kia nói chuyện, không ngờ cô ta lại tự mình đưa đến cửa.
Sau khi đi bộ qua đó, Tần Tiếu Quân ngăn người như đang muốn vùi toàn bộ khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ lại: “ Tracy, nói chuyện chút đi.’
Cô ta (*) ngẩng đầu lên nhíu mày: “ Tại sao?”
Vì đây là lời của Tần Tiếu Quân nên mình sẽ đề xưng hô là “ cô ta” thay vì “ cô ấy” nhé.
Tại sao? Người phụ nữ này còn hỏi cô tại sao! Vươn một tay ra miễn cưỡng bắt lấy tay cô ta kéo vào quán cà phê cạnh hiệu sách.
Cô ta nâng đôi mắt trong suốt như nước lên nhìn cô, như thể đang chất vấn về hành động này của cô.
Tần Tiếu Quân thầm nguyền rủa trong lòng, thật sự chán ngán mà, người phụ này có phải cũng dùng loại ánh mắt này để mê hoặc Trì Kinh Hồng không?
“ Cô, về sau cách xa Trì Kinh Hồng đi.” Tần Tiếu Quân đi thẳng vào vấn đề.
Mặc dù, Tần Tiếu Quân biết được từ miệng Lệ Xuân Hiểu rằng người phụ nữ này không ở trong nhà của họ mấy ngày nay rồi, nhưng trong mắt cô, hành động này giống như kỹ xảo lấy lùi làm tiến.
“ Đừng ảo tưởng về những người không thuộc về cô.
Đừng quên, Trì Kinh Hồng là chồng của Lệ Xuân Hiểu còn cô là vợ của Tống Thư Nhiên.
Nơi này không phải là nước ngoài, cũng không chấp nhận được việc cô can dự vào.”
“ Cô Tần.” Tracy liếc cô một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào ly cà phê trong tay cô ta, như thể cô ta đang muốn kiếm chút hơi ấm từ đó: “ Không có chuyện như cô đang nghĩ đâu.”
Tần Tiếu Quân nhìn chằm chằm cô ta, ngữ khí bức người.
“ Không có? Vậy thì tại sao cô luôn nhìn lén Trì Kinh Hồng khi không có ai chú ý, vậy thì, cô giải thích thế nào về việc cô ôm lấy áo của Trì Kinh Hồng ở trong quán bar? Tôi từng làm người dẫn chương trình radio trong một khoảng thời gian rất dài, tôi từng tiếp xúc với rất nhiều suy nghĩ thầm kín của rất nhiều người, vì thế mà tôi có thể đoán được cô đang nghĩ gì.”
“ Không như những gì cô nghĩ đâu.” Cúi đầu, Tracy nhỏ giọng nói.
“ Không như những gì tôi nghĩ sao?” Tần Tiếu Quân cười lạnh: “ Đúng, đúng thật khó để không động lòng với người một đàn ông như Trì Kinh Hồng, nhưng mà có động lòng tới mức nào thì cũng là người đàn ông của người ta, đừng quên bây giờ mối quan hệ của cô và anh ta là gì, anh ta còn phải gọi cô một tiếng chị dâu nữa đấy.”
“ Tôi không động lòng với anh ấy.” Tracy nhanh chóng đứng bật dậy: “ Cô đừng…!cô đừng nói hươu nói vượn, cô…!đừng nói lung tung.”
Nhìn người phụ nữ đó bỏ chạy vội vàng, trong lòng Tần Tiếu Quân cũng không cảm thấy gì nhiều, cô cùng không muốn làm kẻ xấu, nhưng nếu cô không nhắc nhở cô ta về sự tình lộn xộn này, cô cũng hy vọng là mình đã đoán sai, cũng hy vọng bản thân là kẻ tiểu nhân.
Tốt nhất hai người kia không có gì giống như Tracy nói là do cô tự tưởng tượng thôi.
Thế nhưng cuộc gọi của Trì Kinh Hồng đã đánh tan suy nghĩ của cô, người đàn ông lạnh lùng nói trong điện thoại, ở yên đó và đừng đi đâu cả.
Anh xuất hiện trong quán cà phê với một tốc độ chóng mặt, vẻ mặt lạnh lùng.
“ Cô đã nói gì với cô ấy? Ai cho cô cái quyền được phép khoa tay múa chân trước mặt cô ấy?”
“ Xem ra có vẻ như hai người thực sự có qua lại.
Thế nào, là cô ta kể cho anh nghe ủy khuất của cô ta à? Trì Kinh Hồng, tôi thực sự không ngờ anh lại là loại người ấy đấy.”
“ Tôi là loại người nào không quan trọng.
Quan trọng là tôi muốn cô nhớ rằng từ giờ trở đi tôi không muốn nhìn thấy việc như ngày hôm nay xảy ra thêm bất cứ một lần nào nữa.”
Biểu cảm của người đàn ông này rất tàn nhẫn, tất thảy mọi việc không cần nói cũng biết.
Trong lòng Tần Tiếu Quân cảm thấy tuyệt vọng, sau này Xuân Hiểu sẽ phải làm sao? Lệ Xuân Hiểu yêu Trì Kinh Hồng nhiều như thế thì phải làm sao?
“ Trì Kinh Hồng, cho dù thời đại này có thay đổi từng ngày nhanh đến mức nào đi chăng nữa, có một vài thứ không thể đụng tới thì vẫn là không thể đụng tới.
Đừng quên, hiện tại anh đang là chồng hợp pháp Xuân Hiểu.
Còn nữa, tôi muốn nhắc nhở anh một câu, nếu anh mất đi cái danh chồng của Lệ Xuân Hiểu này thì anh sẽ không còn gì nữa đâu.”
Trì Kinh Hồng bật cười, như thể cô đang kể một câu chuyện rất đáng buồn cười vậy.
Một lúc sau, anh nói, những cái đó tôi không cần.
“ Trì Kinh Hồng, Trì Kinh Hồng…” Tần Tiếu Quân có chút kích động, cô kéo tay Trì Kinh Hồng: “ Anh không thể đối xử với Xuân Hiểu như thế, cô ấy yêu anh nhiều như thế nào anh cũng biết, anh không thể tàn nhẫn như thế được.”
Trì Kinh Hồng không hất tay cô ra, mắt anh nhìn thẳng xuống lòng đường phía ngoài quán cà phê.
“ Kể từ cô ấy xuất hiện, tất thảy đều là định mệnh rồi.
Vì thế, tôi không quản được nhiều chuyện như thế.”
Đôi mắt của Trì Kinh Hồng dừng ở góc bàn, nới có một cuốn sách mà Tracy lúc nãy quên mang đi.
Sau đó, ánh mắt của Trì Kinh Hồng trở nên nhu hòa, mềm mại như giọt nước mùa xuân, tay vươn ra, đem cuốn sách cầm trong tay mình.
Một Trì Kinh Hồng như thế này đã khiến Tần Tiếu Quân bắt đầu sợ hãi.
Trì Kinh Hồng không như kiểu đàn ông bình thường gặp dịp thì chơi, cũng không giống như nhất thời ý loạn tình mê, sao có thể, anh ta là Trì Kinh Hồng, một người có thể sánh với Liễu Hạ Huệ.
Xung quanh mỹ nữ vô số nhưng chưa từng nghe nói rằng anh mập mờ ám muội với anh.
“ Trì Kinh Hồng, anh hãy nghe tôi nói, anh chỉ là nhất thời bị quỷ ám thôi, đúng thế, người phụ nữ đó có chút không giống với những người khác.
Anh chỉ là tạm thời bị cô ta mệ hoặc thôi, ít lâu sau anh sẽ hiểu thôi, Trì Kinh Hồng.
Trì Kinh Hồng, hãy nghe tôi nói, một người phụ nữ như anh có thể khiến nhiều người phụ nữ kìm lòng không đậu, người phụ nữ tên Tracy kia cũng có thể kìm lòng không đậu với anh, cho nên, cô ta chỉ là đang giở thủ đoạn ra đùa giỡn với anh thôi.
Anh chẳng qua là chưa nhìn rõ thủ đoạn của cô ta thôi.
Trì Kinh Hồng…”
Lúc này đây, Tần Tiếu Quân có chút không mạch lạc.
“ Đừng dùng bộ tiêu chuẩn của cô để đánh giá thế giới tình cảm của một người khác.” Trì Kinh Hồng lạnh mặt, giọng nói có ẩn chút chua xót: “ Cô ấy trốn tránh tôi còn không kịp, nhìn thấy tôi giống như đang nhìn thấy quỷ.”
Làm sao lại có thể? Hai người kia mới biết nhau được bao lâu, có đánh chết cô cũng không tin trong một thời gian ngắn như thế, một người đàn ông lại có thể dành ra một tình cảm sâu đậm đến thế cho một người phụ nữ.
Đây cũng có phải phim tình cảm đâu.
“ Đừng quên, Trì Kinh Hồng, cô ta là chị dâu của vợ anh, cũng là chị dâu của anh.”
“ Rất nhanh thôi sẽ không như thế nữa đâu.” Trì Kinh Hồng không thèm liếc cô thêm một cái, cứ như thế quay đầu và bước về phía cửa.
Không! Không! Không thể rất nhanh thôi sẽ không như thế nữa! Làm sao mà Trì Kinh Hồng lại có thể nói ra mấy lời vô trách nhiệm đó được chứ? Xuân Hiểu phải làm sao bây giờ?
“ Trì Kinh Hồng, người phụ nữ đó có phải đã hạ cổ thuật (*) lên người anh không?” Sự tuyệt vọng khiến Tần Tiếu Quân nói một cách không lưỡng lự.
“ Cho nên, cổ thuật của người phụ nữ kia đã mê hoặc ánh mắt anh, mê hoặc tâm trí anh, làm cho trong mắt anh không có bất cứ thứ gì khác.”
(*) Hạ cổ thuật: nghĩa gần giống với bỏ bùa ý.
“ Tần Tiếu Quân, tôi cũng hy vọng trên đời này có loại cổ thuật như thế.
Như vậy thì, tôi có thể hạ lên người cô ấy, để trong mắt cô ấy chỉ có mình tôi, để miệng cô ấy chỉ có thể gọi tên tôi, để cô ấy chỉ cho mình tôi nắm lấy tay cô ấy, để cô ấy có thể mọi lúc mọi nơi chỉ xuất hiện trước mặt tôi thôi.”
Tần Tiếu Quân ngồi thừ ra trên ghế.
Thế giới là rốt cuộc là như thế nào thế? Tại sao rõ ràng là một chuyện đi trái với đạo đức lại có thể nói một cách công khai như thế?”
Lâm Kiều thở dài.
Anh Trì căn bản không nghe cô đang nói gì.
Từ khi bước vào phòng tới giờ trong mắt anh Trì cũng chỉ có cuốn sách được anh mang về.
Anh giữ chặt nó, như thế đó là báu vật hiếm có trên đời.
Lâm Kiều đang đọc thơ bằng tiếng Tây Ban Nha.
Thỉnh thoảng, ánh mắt cô dừng ở trên người người đàn ông đang ngồi đối diện.
Anh như không thấy gì.
Cuối cùng, khi miệng anh đọc lên bài thơ mà cô đang đọc, ánh mắt cô si ngốc dừng trên người anh.
Cô bị giọng nói của anh mê hoặc trước tiên.
Vào lúc cô không còn hy vọng gì vào ca phẫu thuật của mình, anh thường an ủi cô qua điện thoại.
Giọng nói của anh như rượu vang nguyên chất.
Cứ như thế, trước khi được nếm thử rượu, cô đã bị say mê bơi hương thơm của rượu, việc yêu anh trở thành một lẽ dĩ nhiên.
Vào một ngày xuân, anh đem theo một chậu dây leo xanh nhỏ đến gặp cô.
Anh nói rằng dây leo là một loại cây có sức sống bền bỉ mạnh mẽ.
Tôi tin là cô cũng sẽ như vậy.
Anh đứng trước giường cô với dáng người cao ráo, gương mặt cực kỳ đẹp trai, đẹp trai đến mức làm cho người ta không thể rời mắt, đẹp trai đến mức khiến cho cô đỏ mặt mỗi khi nhìn vào.
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Lâm Kiều quống quýt kéo mở tầm mắt.
Trì Kinh Hồng đi tới một góc nghe điện thoại, giọng nói của anh khẽ run lên, nói một câu đại loại như là, cậu cứ đứng ở đó, đừng kinh động tới cô ấy.
Cũng tuyệt đối đừng để cô ấy phát hiện ra.
Chỉ cần đứng ở đó là được!
Bàn tay đang cầm điện thoại yếu ớt buông xuống, sau đó, anh dựa người vào tường, hít một hơi thật sâu, sau đó là nắm chặt tay, sau đó là cầm lấy chìa khóa xe để một bên lên rồi chậm rãi bước về phía cửa.
Lâm Kiều cảm thấy hoảng loạn vô cớ, như thể cô từ nay về sau sẽ không thể chạm tới người đàn ông tên Trì Kinh Hồng này được nữa.
“ Anh Trì.
Anh đi đâu thế?” Cô run giọng hỏi anh.
Quay đầu lại, anh nhìn cô, cười một cách thoải mái, giống như một đứa trẻ vô ưu vô lo, anh nói.
“ Tôi đi tìm báu vật đã mất từ lâu của tôi.”
– ————————–
Hết chương 30.