Tòa Thành Trên Không

Chương 26


Bạn đang đọc Tòa Thành Trên Không FULL – Chương 26


Editor: Linh LeHình ảnh đó cũng kích thích Tống Thư Nhiên.

Anh nhìn thật sâu vào Tracy, Tracy của anh.
Nhìn thấy cô lần đầu tiên, anh rung động.

Nhìn thấy cô lần thứ hai, anh thực sự động lòng.

Cảnh tượng đó dường như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Cô lên cơn sốc trong vòng tay anh.

Lúc đó, nhờ thân phận bác sĩ này, màn anh hùng cứu mỹ nhân đã rơi vào tay anh.
Bên cạnh ngọn lửa đang rực cháy, cô từ từ mở mắt ra trong vòng tay anh, đáy mắt cô có ánh lên một tia lửa rực rỡ, mặc quần áo như một cô gái Gypsy, phụ kiện trên tay cô phát ra âm thanh vui tai, tựa như một giấc mơ.
Sau đó, anh biết được rằng, vào thời điểm đó, cô đã nghĩ đó là ngày cuối cũng mình được sống trên đời, vì vậy mà cô đã đến đó, cô muốn rời hỏi thế giới này với một phong thái đẹp nhất.
Ngày hôm ấy, cô mặc trang phục truyền thống của người Gypsy.

Truyền thuyết kể rằng, tổ tiên của người Gypsy sẽ giúp con cháu mình hoàn thành một ước nguyện trước khi họ phải dời sang thế giới bên kia.
Khi cô tỉnh lại trong vòng tay anh, Tống Thư Nhiên biết được tại sao mới sáng sớm anh lại muốn lái xe từ Đức đến Thụy Điển để tham gia lễ hội lửa trại này.

Hóa ra, chuyến hành trình này được an bài để gặp cô.
Khi cô tỉnh lại trong vòng tay anh, những tư tưởng về cuộc sống độc thân trước đó trở nên vô nghĩa.

Tống Thư Nhiên bỗng chốc cũng trở thành phàm phu tục tử, anh cũng muốn sau này có thể cùng cô trở thành hai ông bà lão cùng nắm tay dắt chó đi dạo trong công viên.
Vì thế mà, Tống Thư Nhiên bắt đầu sự theo đuổi “ sứt sẹo” của mình.

Khi sự “ sứt sẹo” trở nên trắng trợn, cô nói thẳng với anh, Tống Thư Nhiên, anh đừng có lãng phí thời gian nữa.

Tôi là một người đêm nay nằm xuống không biết ngày mai có tỉnh lại được hay không.
“ Em quên rồi à, anh là một bác sĩ, anh sẽ không để điều đó xảy ra với em.”
Sau một thời gian nữa, tình yêu điên cuồng Tống Thư Nhiên dành cho Tracy dường như làm cả thành phố phải biết đến.

Lúc đó, Tracy đã phải nói với anh, Tống Thư Nhiên, chúng ta không có khả năng đâu.

Tôi đã quyết cả đời không kết hôn rồi.
“ Vậy thì chúng ta càng nên ở bên nhau.


Bởi vì, trước khi biết em, anh cũng từng quyết định cả đời không kết hôn.

Vì thế, chúng ta là một cặp trời đất tạo thành rồi còn gì.”
Để theo đuổi Tracy, Tống Thư Nhiên đã làm rất nhiều việc tổn thương đến lòng tự tôn của mình, nhưng vẫn không thể có được trái tim cô.

Cuối cùng, ông cô mất.
Sau đám tang, cô trốn dưới một giàn hoa, cuộn mình lại như một con mèo nhỏ không nhà đi lạc.

Anh đi đến, vòng tay ôm lấy cô.
Cô ngẩng đầu lên, giống như một con nai mê man trong rừng nói, Tống Thư Nhiên, cuối cùng, tôi đã bị bỏ mặc một mình trên thế giới này rồi.

Tôi phải làm sao giờ? Tôi thật sự chỉ còn một mình nữa thôi.
“ Không đâu, em còn có anh! Tống Thư Nhiên sẽ không bao giờ rời bỏ Tracy.”
Ba ngày sau họ đính hôn.

Ba tháng sau họ kết hôn.

Sau khi kết hôn, họ có thể được xem như là một đôi vợ chồng ân ái, nhưng là do lúc đó cảm thấy bản thân mình có chút dậu đổ bìm leo, Tống Thư Nhiên vẫn thấy có chút chột dạ.

Trong mơ hồ, anh cảm thấy như vợ mình đang cất giấu một ai đó sâu tận đáy lòng.
Tuy nhiên, Tracy thật sự là một người vợ tốt, dịu dàng và khéo hiểu lòng người.

Mặc dù ánh mắt cô thỉnh thoảng có chút lạc lõng và cô đơn.

Tuy nhiên, Tống Thư Nhiên luôn tự nhủ rằng chắc có lẽ suy nghĩ quá nhiều rồi, mình đã vất vả lắm mới có thể biến cô thành vợ của Tống Thư Nhiên mà.
Nhìn hai cái đầu càng lúc càng sát vào nhau, Tống Thư Nhiên đột nhiên đứng dậy, giật lấy chai nước khử trùng trong tay Tracy, nói với người phụ nữ của mình một cách giận dữ: “ Thân ái, hình như em quên rằng chồng mình là một bác sĩ thì phải.”
Tracy tránh sang một bên và sững sờ: “ Đúng rồi ha! Em hình như lại phạm phải tật xấu này rồi.”
Lệ Xuân Hiểu cũng ngồi xuống bên cạnh Trì Kinh Hồng, đau lòng nhìn mấy vết thương trên tay anh.

Dựa vào những vết thương đó, xem ra lúc đó thủy tinh chắc là cắm vào rất sâu.
“ Được rồi, được rồi, lúc đó làm sao mà cái cốc có thể vỡ được nhỉ?” Lệ Xuân Hiểu oán trách: “ Anh có dùng sức quá mạnh khi cầm nó không?”
Sau này, khi Lệ Xuân Hiểu nhớ lại khoảnh khắc này, cô cảm thấy bản thân mình đúng thật là hết thuốc chữa.

Có một số điều chỉ có thể suy ra bằng cách nghĩ sâu vào vấn đề, nhưng bản thân mình lại không muốn nghĩ quá nhiều.
Sau khi xử lý xong vết thương cho Trì Kinh Hồng, Tống Thư Nhiên kéo tay Tracy đi luôn mà không ngoảnh đầu lại.


Tracy ngoan ngoãn đi theo anh.

Lát sau trở lại phòng, Tracy ngoan ngoãn nhận nụ hôn trừng phạt của anh.
Nụ hôn triền miên đã xua hết cơn giận của Tống Thư Nhiên.

Biểu cảm của hai người lúc nãy khiến anh phát hoảng.
“ Về sau, tránh xa Trì Kinh Hồng ra.” Tống Thư Nhiên miễn cưỡng: “ Người đàn ông đó quá hấp dẫn.”
“ Được rồi! Em nghe anh, về sau sẽ tránh xa anh ta.”
“ Vậy là, em thừa nhận anh ta hấp dẫn em?”
Sự nóng nảy vừa mới kiềm chế được nay lại bùng phát trở lại.
“ Thư Nhiên.” Tracy ôm chầm lấy anh, giọng quyến luyến: “ Em đi Ấn Độ với anh nhé, được không?”
“ Không được!” Tống Thư Nhiên rất muốn đi đâu cũng có cô đi cùng, nhưng lần này thì không được: “ Điều kiện sống ở đó quá nguyên thủy, anh không muốn em phải chịu khổ với anh.”
“ Em nói em không sợ.”
“ Nhưng anh muốn em mỗi ngày đều được nhàn nhã uống trà chiều ở một nơi thoải mái.

Còn nữa, bây giờ là anh đi công tác, nếu anh đem em theo thể nào cũng bị cười cợt mất.

Ngoan ngoãn ở đây chờ anh, nếu rảnh thì cũng Xuân Hiểu tới nhà Cô bồi dưỡng tình cảm.

Đừng quên, lần này anh đưa em về đây là để lấy lòng Cô anh.

Khi còn nhỏ, bố mẹ anh đều rất bận rộn, Cô đã lo cho anh rất nhiều.

Nếu không, có khi hiện tại anh đã là một đứa bị tự kỷ rồi.
“ Bốn mươi ngày sau, anh sẽ về.”
Tống Thư Nhiên nghe được tiếng thở dài như có như không của Tracy.
Ngày hôm sau, Tống Thư Nhiên phải rời đi, Lệ Xuân Hiểu và Tracy đến sân bay để tiễn anh.

Lúc đó, anh vỗ vai cô và nói, Xuân Hiểu nhà chúng ta đã trở thành một công chúa thực thụ rồi.
Câu nói này làm Lệ Xuân Hiểu có chút cảm động.

Không ngờ, câu tiếp theo mà anh nói lại là, trong lúc anh trai em đi vắng, giúp anh chăm sóc Tracy nhé, khi nào rảnh hãy ở cùng với cô ấy.
Sự thật là, Tống Thư Nhiên, người từng sống như một tiên nhân, bây giờ đã bắt đầu trở nên tầm thường và sáo rỗng rồi đây.
Vì thế mà, vào ngày thứ hai sau khi Tống Thư Nhiên rời đai, Lệ Xuân Hiểu đã đưa Tracy đi uống trà chiều tại nhà hàng West Point nổi tiếng nhất Thượng Hải.

Hai người vừa nhấm nháp hương vị thơm ngon của ly Blue Mountains, vừa trò chuyện với nhau.

Phần lớn thời gian, Lệ Xuân Hiểu nói chuyện và Tracy lắng nghe.
Lệ Xuân Hiểu phải thừa nhận răng Tracy là một người biết lắng nghe.

Bất giác, Lệ Xuân Hiểu nói như một cái máy.

Người phụ nữ này có một đôi mắt yên tĩnh như khu rừng lặng gió.

Trong vô thức, Lệ Xuân Hiểu nói về thời thơ ấu mà mình luôn chôn dấu tận đáy lòng.
Một đứa con gái ngoài giá thú, cái mác này giống như một ngọn núi đè lên trái tim Lệ Xuân Hiểu.

Cuối cùng, nó khiến cô không nói thành lời.
“ Em hãy nghe chị nói này, Xuân Hiểu, ít ra em vẫn còn có cơ hội được sống với bố mẹ mình.” Tracy đặt bàn tay mình lên tay cô.
“ Có một số người thậm chí còn không có cơ hội như thế.

Chị có quen một cô gái mất đi người mẹ của mình ngay khi cô ấy vừa chào đời.

Sinh nhật của cô ấy mỗi năm là ngày giỗ của mẹ.

Tới ngay cả việc bố mình trông như thế nào, có còn sống hay không, cô ấy cũng không biết.

Từ khi còn nhỏ, mỗi khi trường có cuộc họp phụ huynh, người đi luôn là ông cô ấy.

Cô ấy luôn tự hỏi như vậy, tự hỏi rằng các bạn cùng lớp có biết không, tại sao lần nào cũng đều hỏi cô ấy một về một chủ đề như thế.

Theo thời gian, cô ấy bắt đầu sợ hãi việc họp phụ huynh, cực kỳ sợ hãi.

Sợ đến mức không muốn đến trường.”
Tracy nói với đôi mắt cụp xuống.

Trong một khoảnh khắc, giọng nói trầm thấp và buồn bã của Tracy khiến Lệ Xuân Hiểu bỗng cảm thấy như thể Tracy đang nói về tổn thương sâu sắc của chính mình.
“ Cô ấy luôn nói chuyện với không khí từ nhỏ, nói chuyện với chính mình, tự kể chuyện cho bản thân nghe! Tự hát những bài hát mà chỉ có bản thân mình mới có thể hiểu.

Giả vờ rằng những câu chuyện đó là được nghe từ bố của cô ấy, giả vờ rằng những bài hát đó là do mẹ cô ấy dạy.”
“ Sau đó, rốt cuộc, có một người đã xuất hiện trong cuộc đời của cô ấy, một người khiến cô ấy không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Cô ấy rất rất vui vẻ và hạnh phúc, cô ấy mong được ở bên người đó mãi mãi, sau đó…”
Dừng một lúc, Tracy không nói tiếp nữa.
“ Sau đó, sau đó chuyện gì đã xảy ra?” Lệ Xuân Hiểu không thể không muốn biết được chuyện gì đã xảy ra với cô ấy.
“ Không có sau đó nữa.


Sau đó chị ra nước ngoài và mất liên lạc với cô gái đó.”
Một lát sau, cô ấy ngẩng đầu lên và mỉm cười nhẹ với cô, nụ cười đó xua đi những cảm xúc khe khẽ thoáng qua giữa hai đầu mày cô ấy.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lệ Xuân Hiểu vang lên.

Lệ Xuân Hiểu tránh sang một bên nghe điện thoại, chồng cô không đợi cô bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì mà hỏi, giờ em đang ở đâu?
Cúp điện thoại,Lệ Xuân Hiểu có chút hãnh diện.

Trì Kinh Hồng thậm chí còn nói là sẽ đến đón cô nữa đấy.

Phải biết là, giờ đang là lúc làm việc.
Hơn nửa tiếng sau, Lệ Xuân Hiểu thấy chiếc Cayenne của Trì Kinh Hồng.
Anh không phải nói là đang ở gần đây sao? Gần kiểu gì mà tốn tới bốn mươi phút lái xe thế, nhưng nhìn thấy Trì Kinh Hồng cũng đã đủ để khiến cô vui vẻ không ngừng rồi.
Lệ Xuân Hiểu kéo má, qua tấm kính trong suốt thưởng thức Trì Kinh Hồng, người đàn ông của Lệ Xuân Hiểu cô.
Trì Kinh Hồng mặc áo sơ mi đen, khoác bên ngoài là áo măng tô ngắn màu trung tính, đẩy cửa xe Cayenne ra trong tư thế tuyệt đẹp.

Ánh mặt trời buổi chiều uể oải chiếu quanh anh, giống như một đoạn quảng cáo được tạo ra có chủ ý.
Hiện tại, Lệ Xuân Hiểu hận không thể đem Trì Kinh Hồng giấu đi.

Từ lúc anh bước ra khỏi xe tới giờ, anh bắt đầu hút chặt lấy ánh mắt của tất thảy phụ nữ trong nhà hàng.

Những ánh mắt ái mộ đó khiến lòng Lệ Xuân Hiểu lạnh hẳn đi.
Anh bước đến bên cô nhàn nhạt nhìn cô một cái: “ Đi thôi!”
Lệ Xuân Hiểu đứng dậy, đặt tay mình trong lòng bàn tay Trì Kinh Hồng với sự hãnh diện không kể xiết, ném ánh mắt cảnh cáo đến đến những người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào Trì Kinh Hồng như hổ đói rình mồi, đây là người đàn ông của cô, của cô.
“ Cô không đi cùng à?”
Trì Kinh Hồng nói một câu như thế làm Lệ Xuân Hiểu mới nhớ tới rằng mình cùng mấy người phụ nữ kia “ đọ chiêu” mà đã quên mất Tracy rồi.

Cô kéo Tracy: “Cùng đi đi.”
“ Không.” Tracy vẫn cúi đầu.

“ Tôi muốn ngồi ở đây thêm chút nữa.”
Lệ Xuân Hiểu cảm thấy Tracy đáng yêu cực kỳ, hiểu lòng người cực kỳ.

Cô vô cũng hài lòng với cấu trả lời của cô ấy.

Ai ngờ.
Trì Kinh Hồng như không để ý, cầm lấy túi của Tracy, dùng giọng điệu lạnh lùng nói.
“ Đi thôi! Không phải người chồng thân yêu của cô dặn chúng tôi quan tâm thật nhiều tới cô à?”
– —————————
Hết chương 26.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.