Đọc truyện Tòa Thành Tội Ác – Chương 49: Va Chạm (Thượng)
Sơn Dữ Hải cũng không quên hai từ dát vàng nhưng nàng nói quá thẳng, dù cho nàng có chú ý dùng đến kính ngữ ngài nhưng lại không chú ý đến sắc mặt càng lúc càng khó coi của pháp sư truyền kỳ. Đương nhiên, kể cả nàng có chú ý đến sắc mặt của pháp sư truyền kỳ thì điều cần nói nàng cũng sẽ nói.
Tô Hải Luân đột nhiên cười, tròng mắt mị lên như trăng lưỡi liềm đầy mê hoặc động lòng người, không vui lúc trước bỗng chốc tan biến: “Dát vàng? Bởi vì ta là pháp sư truyền kỳ sao?”
Sơn Dữ Hải gật gật đầu nói: “Đúng vậy! Thêm ngài nữa là ta có ba lão sư truyền kỳ rồi, bối cảnh như vậy đủ dày rồi.”
“Vậy hai lão sư khác của ngươi là ai?” Pháp sư truyền kỳ vẫn cười tươi như hoa nói.
“Một là đại trưởng lão của chúng ta, một là võ thánh Tàng Kiếm của Ngàn Năm Vương Triều.” Sơn Dữ Hải cũng cười đáp lại. Một lọn tóc không biết từ lúc nào rủ xuống ngực nàng thế là nàng vừa trả lời vừa hất nó lên vai, thoáng chốc thiếu nữ man hoang cũng tràn ngập hấp dẫn.
Tô Hải Luân ha ha cười lớn nói: “Như vậy ngươi có quan hệ với Jalan đế quân đúng không?”
“Đế quân là bà ta.”
Nụ cười trên mặt pháp sư truyền kỳ khẽ ngưng trệ mấy giây rồi mới tiếp tục. Nàng khẽ hung hăng trừng mắt nhìn Hắc Kim nhưng Hắc Kim chỉ đầy vô tội nhìn lại nàng. Tư liệu về học sinh tự trả tiền đã sớm được đưa lên nhưng trong mắt pháp sư truyền kỳ có lẽ chỉ có con số thật dài kia mà quên đi những tin tức khác.
Tô Hải Luân vươn tay nắm lấy một quả bọt nước to như nắm tay, móng tay nàng khẽ chạm làm vỏ quả nứt ra sau đó phần thịt quả óng ánh như ngọc được đưa vào miệng nàng: “Ta nghe nói trong huyết mạch hoàng thất Ngàn Năm Vương Triều có dòng máu tinh linh, tại sao đế quân lại có một cháu gái như ngươi? Ngươi rõ ràng mới đi ra từ man hoang đại lục không lâu. A, ta nhớ rồi, hơn mười năm trước tam hoàng tử của Jalan đế quân, danh tướng trẻ nhất trong tứ đại danh tướng của vương triều, Thương Ưng tướng quân từng dẫn năm vạn đại quân viễn chinh man hoang đại lục, chẳng lẽ hắn…”
“A, sau khi hắn bước lên Carling đại lục không lâu liền dẫn đại quân quyết chiến với dũng sĩ bộ lạc chúng ta ở bình nguyên Lạc Ưng. Kết quả là bị mẹ ta dẫn theo võ sĩ thánh miếu đánh tan đại quân mà bản thân cũng bị bắt sống. Năm vạn chiến sĩ đại đa bị bắt sống, sau khi mẹ ta giam vài ngày thì thả ra còn về hắn thì thành cha ta.”
Răng rắc! Thanh âm rõ rệt vang lên từ miệng pháp sư truyền kỳ. Nụ cười trên mặt nàng cũng không chút biến đổi, miệng nhỏ gọn gàng nuốt xuống như thể quả mọng kia không có hạt vậy. Trong lúc cần thiết, hàm răng của pháp sư truyền kỳ cũng có thể so sánh với hàm răng cự long.
“Nói như vậy, mẹ ngươi cũng là truyền kỳ. Có bốn vị truyền kỳ làm hậu đài thật không dễ a.” Tô Hải Luân chậm rãi nói.
Sơn Dữ Hải gật gật đầu nói: “Đúng vậy, thêm ngài nữa là năm. Đại trưởng lão nói có bối cảnh như này thì cơ bản có thể quét ngang Noland đại lục. Gặp phiền toái gì chỉ cần báo ra bối cảnh thì đối phương sẽ ngoan ngoãn nhường đường, không cần phải dùng đến nắm tay giải quyết vấn đề.”
Tiếng cười của pháp sư truyền kỳ dần biến thành kỳ quái: “Như vậy ngươi định dựa vào bối cảnh bốn vị truyền kỳ đến ép ta? Khó trách ngươi không tôn trọng ta. Như vậy vài vị sau người ngươi ai có hứng thú đánh một trận với ta?”
Nhãn đồng của Tô Hải Luân đột nhiên lóe lên quang mang xán lạn, tóc vàng của nàng bỗng toàn bộ bay lên, quang mang trong mắt nàng sáng rực làm người khác không thể thấy rõ dung nhan nàng.
Pháp sư truyền kỳ ngồi im bất động, ánh mắt nàng quét qua bốn người phía sau Sơn Dữ Hải. Hai vị cấm vệ cung đình chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn như bị thiết chùy đánh trúng rồi đột nhiên bay ra sau mười mét đập mạnh vào vách tường và từ từ ngã xuống. Còn Cương Nham thì ầm ầm lui về sau mấy bước sau đó quát lớn một tiếng mới đứng vững được. Hắn bày ra tứ thế sẵn sàng xông lên, nét mặt hung ác nhìn chằm chằm pháp sư truyền kỳ chỉ là từ lỗ mũi hắn lại rỉ máu. Chỉ có lão già vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ là tóc hắn bay múa như bị gió mạnh thổi qua, hai cái răng thủ đeo trên cổ hắn bỗng cách một tiếng rồi nổ tung tỏa ra khói trắng nhàn nhạt.
Trên mặt lão già đành cười cam chịu, hắn mở rộng mắt ra đôi môi khô quắt mấp máy như muốn nói gì đó nhưng là động tác của hắn vô cùng chậm chạp mà pháp sư truyền kỳ lại nói rất nhanh, hắn còn chưa kịp nói chữ nào thì pháp sư truyền kỳ đã nói xong mấy câu rồi.
“Hừ! Cuối cùng cũng để ta thử ra ngươi. Tuy chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng viễn cổ thú hồn không thể dấu được ta. Ngươi vừa đánh thức giấc ngủ trưa của ta đúng không Wulazhazu đại tế tự? Ngươi không thành thật ở lại thánh miếu trên Đại Tuyết sơn mà chạy đến đây làm gì? Ta cũng chỉ có thể hiểu là ngươi muốn đánh một trận với ta a.” Tô Hải Luân khẽ vung tay nhỏ lên nói với những đại ma đạo sư: “Các ngươi đều ra ngoài đi, tránh cho khách nhân tôn quý của chúng ta nói ta ỷ đông bắt nạt người. Lão già kia, ngươi tiến cấp truyền kỳ cũng đã bốn năm mươi năm, cho nên thua cũng đừng nói ta bắt nạt ngươi. Còn có tên cao lớn kia nữa, ngươi cũng lên cùng đi! Xem ra hai tên phế vật kia tạm thời còn không đứng lên được.”
Những đại ma đạo sư khẽ nhìn nhau nhưng không một ai đứng dậy. Bọn họ cuối cùng biết vì sao Tô Hải Luân lại triệu tập khẩn cấp bọn họ, điều này là để phơi bày thực lực cũng là để chuẩn bị đánh hội đồng nếu cần. Đương nhiên tình cảnh trước mặt lại là pháp sư truyền kỳ nắm chắc chiến thắng cho nên cần số lượng đông đảo người xem chứng kiến và cổ vũ!
Ngay sau đó, pháp sư truyền kỳ đã đứng lên dùng sức xoa hai tay nhỏ nhắn, hai mắt nàng tỏa ánh hưng phấn: “Thật lâu không đánh một trận, không phải man tộc các ngươi dựa vào nắm đấm nói chuyện sao? Tỷ tỷ ta hôm nay tâm tình không tốt cho nên nhanh chút đi! Ê, các ngươi không lên sao, vậy để ta lên!”
Wulazhazu dùng sức chống gậy, ra lệnh Cương Nham đang gầm gào đứng nguyên tại chỗ rồi cam chịu lắc đầu nói: “Tô Hải Luân điện hạ tôn kính, ta xuất hiện ở đây đầu tiên là để bảo vệ Sơn Dữ Hải sau đó là để biểu thị tôn kính đối với điện hạ. Nếu như chỉ cần tìm một vị truyền kỳ làm lão sư cho Sơn Dữ Hải thì chúng ta không cần trả đến ngàn vạn kim tệ làm gì.”
Sắc mặt Tô Hải Luân cũng dễ chịu hơn một chút, đại tế tự nói không sai, nếu như chỉ muốn tìm một vị truyền kỳ làm lão sư thì hai trăm vạn kim tệ là đủ rồi, cũng không phải ai cũng giàu có như nàng. Đại tế tự cảm thấy nàng đã dao động nên lại đưa ra con bài tiếp: “Cũng không phải cường giả truyền kỳ nào cũng đủ tư cách làm lão sư Sơn Dữ Hải điện hạ, trên thực tế danh sách lựa chọn của chúng ta ở Noland đại lục rất ít.”
“A, vậy trên danh sách có mấy người?” Lão già đã thành công dẫn lên tò mò của pháp sư truyền kỳ.
“Chỉ có 2 người.” Đáp án này rõ ràng ngoài sức tưởng tượng của Tô Hải Luân nhưng rõ ràng đáp án này cũng làm nàng vô cùng vui vẻ. Một người khác là võ thánh Tàng Kiếm, một cái tên hoàn toàn sánh ngang với nàng. Hai nhân tuyển, điều này nói rõ Jalan đế quân không coi những truyền kỳ khác trên đại lục ra gì. Có lẽ còn có nguyên nhân khác nhưng Tô Hải Luân thích thú với lý giải như vậy hơn.
“A, lão già, ngươi tuy quấy rầy giấc ngủ trưa của ta nhưng ánh mắt của ngươi quả thật được thần thú chúc phúc, không tệ a! Ngàn vạn kim tệ đã biểu thị đủ thành ý rồi. A, đúng rồi, Sơn Dữ Hải, sao ngươi lại có tên này? Cái tên này không phù hợp với thói quen Carling đại lục.” Ánh mắt pháp sư truyền kỳ nhìn Sơn Dữ Hải đã ôn hòa hơn nhiều. Đây đương nhiên không phải vì những lời của Wulazhazu mà vì ma lực của ngàn vạn kim tệ! Chữ số lớn như vậy đủ để làm ánh mắt của pháp sư truyền kỳ ôn nhu nhìn mọi thứ.
Tính tình của nàng khi mới tỉnh ngủ không được tốt cho lắm mà hiện tại mới thật sự là Tô Hải Luân.
Đối với vấn đề của pháp sư truyền kỳ, Sơn Dữ Hải lại đưa ra một đáp án hơi khác với đáp án khi Richard hỏi: “Các tộc nhân của ta nói chỉ có núi cao và biển lớn mới đủ để hình dung tài phú của ta.”
Tô Hải Luân che lấy miệng nhỏ khẽ cười nói: “Dùng núi và biển để hình dung? Như vậy ngươi còn giàu hơn ta sao?”
Đó là một chuyện cười rất thú vị, những đại ma đạo sư cũng khẽ cười khan theo. Chỉ riêng có hôi ải nhân biểu tình rất kỳ quái, nụ cười trên mặt hắn còn khó coi hơn cả khóc.
Quả nhiên Sơn Dữ Hải gật gật đầu đầy thẳng thắn nói: “Ta là học sinh tự trả tiền của ngài nên có nhiều tiền hơn ngài là chuyện đương nhiên. Một ngàn vạn kim tệ không tính là gì, ngài cũng không cần để ý. Đương nhiên hiện tại ta đã hiểu vì sao lại dùng cụm từ dát vàng mà không phải dát phỉ thúy ma thiết rồi!”
Nụ cười trên mặt pháp sư truyền kỳ khẽ ngưng trệ, hai lông mi nàng chậm rãi nhướng lên nhưng thanh âm vẫn ôn nhu nói: “Ngươi vừa nói ngươi còn giàu hơn ta?”
“Đương nhiên!” Sơn Dữ Hải đầy khẳng định gật đầu.