Đọc truyện Tòa Thành Tội Ác – Chương 29: Non Mềm Ngon Miệng (Thượng,hạ)
Thời gian lặng lẽ trôi, trên những tấm băng nổi dần xuất hiện những kẽ nứt, mùa xuân đã đến! Mà trời xuân luôn là mùa sinh sản của rất nhiều ma thú, từ nhỏ như chuột đất đến lớn như cự long.
Những người bên cạnh pháp sư truyền kỳ đều cảm giác được Tô Hải Luân có chút kỳ quái. Tâm tình nàng thường xuyên biến đổi mà lại nóng giận bất thường giống như một bé gái cố giấu tâm lý vậy. Những ma đạo sư càng thêm cẩn thận cho dù là Phil địa vị siêu trác cũng cẩn thận hơn nhiều. Quả thực rất nhiều người đều âm thầm suy đoán pháp sư truyền kỳ động xuân tâm, nhưng là với những đại ma đạo sư hiểu nhiều biết rộng thì ma thú vào kỳ phát tình mới là nguy hiểm nhất.
Buổi trưa hôm đó, ánh sáng long lanh. Pháp sư truyền kỳ lười nhác nằm lệch bên ghế dựa, không biết đang nghĩ gì nữa, cả trái cây ưa thích cũng không ăn. Mà trang phục trên người nàng cũng vô cùng tùy ý để lộ cả đôi chân trần gác bên kia ghế vịn, da thịt non mềm tỏa ánh nhu hòa như trân châu. Đó là một đôi chân vô cùng hấp dẫn, chỉ với nửa đùi lộ ra cũng đủ làm người khác suy nghĩ miên man về nơi sâu trong.
Nhưng là những người có thể đứng bên cạnh pháp sư truyền kỳ đều không phải hạng người vô tri cho nên hoàn toàn không nhìn cảnh xuân kia, trong lòng cũng không dám có ý nghĩ không nên có.
Phần lớn những người này đã từng theo Tô Hải Luân chinh chiến vị diện, muộn nhất thì cũng từng cùng nàng sáng kiến Thâm Lam nên hiểu rất rõ thủ đoạn khủng bố của nàng. Ở trước mắt bọn họ không phải một nữ nhân da thịt non mềm gợi lên ham muốn nhào lên cắn một miếng mà là thượng cổ cự long hàng thật giá thật! Những kẻ không hiểu điều này thì đã sớm tan biến trong gió bão vị diện rồi!
Đám ma đạo sư theo lệ báo cáo sự vụ Thâm Lam nhưng là pháp sư truyền kỳ rõ ràng lười nhác không để ý, thậm chí tròng mắt cũng nhắm lại.
Lúc này một vị người hầu tiến vào bẩm báo với pháp sư truyền kỳ rằng đại sư hội họa muốn cầu kiến nàng. Ánh mắt Tô Hải Luân híp lại cả nửa ngày không mở ra, lâu đến nỗi vị người hầu bắt đầu không chịu được tư thế khom người báo cáo nên đánh mắt với những vị ma đạo sư xung quanh cầu trợ giúp thì nàng mới mở mắt ra khẽ gật đầu. Thế là đại sư hội họa ôm theo một bức tranh xuất hiện trước mặt Tô Hải Luân.
Bình thường vị đại sư này còn không đủ tư cách tham dự hội nghị cấp cao. Khi ánh mắt hắn nhìn đến đôi chân trần của Tô Hải Luân, vị nghệ thuật gia này lập tức nuốt nước bọt ừng ực. Cũng ngay lập tức, mấy ánh mắt sắc bén tập trung vào hắn làm hắn nháy mắt phát hiện bản thân thất lễ, mồ hôi lạnh trên người hắn ứa ra như suối. Cũng may là Tô Hải Luân điện hạ dù mở mắt thì thần tình hoảng hốt cũng không biết đang nghĩ gì nên không thấy hành động vô lễ và phản ứng thân thể mạnh mẽ của đại sư nghệ thuật.
Đại sư nghệ thuật đi tới bên ghế dài, cúi đầu thật sâu xuống để tránh nhìn đến nơi không nên nhìn. Hắn khẽ dâng lên bức vẽ rồi cung kính nói: “Điện hạ, đây là bức vẽ Stevenson học sinh của ngài vẽ ngài, vì bức vẽ này vô cùng có giá trị nghệ thuật nên thuộc hạ mới mạo gan quấy nhiễu thời gian quý báu của ngài.”
Ánh mắt Tô Hải Luân đang híp lại dần mở ra, tiêu điểm cũng tập trung lại sau đó nàng như mèo lười phơi nắng không tình nguyện khẽ xoay người để nhìn thấy bức vẽ. Pháp sư truyền kỳ có rất nhiều đệ tử nên nàng cũng thu được rất nhiều lễ vật cổ quái, nhưng đây là lần đầu tiên có người vẽ nàng.
Đó là một bức vẽ bán thân, bối cảnh là hải vịnh Băng Nổi vào xuân. Lúc này trên sơn mạch Hằng Đông phía xa đã điểm dần những sắc xanh mướt trên nền tuyết trắng quanh năm không tan. Biển vẫn bình tĩnh thâm thúy, trời vẫn cao xanh. Ở chính giữa bức vẽ, pháp sư truyền kỳ đang mặc bộ pháp sư bào màu xanh biển nàng thích nhất đứng ngắm phương xa.
Đó quả thực là một kiệt tác! Những bức vẽ pháp sư truyền kỳ không ít, trong đó cũng có không ít xuất phát từ những vị đại sư. Nhưng những bức vẽ trước kia đều làm nổi bật thân phận pháp sư truyền kỳ của nàng, luôn lấy uy nghiêm, đoan trang tô lên vẻ đẹp của nàng. Mà những tác phẩm đó hầu hết vẽ khi nàng chinh chiến vị diện lúc đó nàng xinh đẹp nhưng tràn ngập sát ý làm người khác khiếp phục!
Bức vẽ này lại như vẽ một thiếu nữ xinh đẹp u buồn. Cả bức vẽ lấy ba màu xanh lam, xanh lá và trắng làm chủ điểm, mỗi màu đều chú trọng tôn lên vẻ thuần khiết, ôn nhu, ngọt ngào. Dù nhiều màu như vậy nhưng lại xử lý vô cùng tốt, không màu nào lấn át nhân vật chính ngược lại còn tô thêm vẻ đẹp cho nàng. Nếu như không nhờ bộ ma pháp bào quen thuộc thì nàng cũng không nhìn ra được thiếu nữ u buồn mông lung trong tranh này lại là mình.
Tâm tư của Stevenson biểu hiện rất xảo diệu và kín kẽ qua bức tranh. Trong mắt Tô Hải Luân cuối cùng cũng có tia xúc động, mà đại sư nghệ thuật cũng nắm được một tia này. Hắn đã từng đi rất nhiều quốc gia, đã từng là khách mời của nhiều nhà quý tộc và hoàng tộc, từng là sát thủ của vô số thiếu nữ thiếu phụ. Hắn đã thấy không ít ánh mắt như vừa rồi.
Đúng rồi, bao năm qua đi mọi người chỉ nhớ rõ thân phận pháp sư truyền kỳ của Tô Hải Luân, chỉ nhớ những ma pháp uy lực vô cùng của nàng, chỉ nhớ nàng có tài phú hơn cả cự long và cơ ngơi Thâm Lam phồn vinh mà quên mất nàng còn là một nữ nhân. Sinh mạng của pháp sư truyền kỳ thật dài nên tâm tình cũng biến hóa theo đó, theo thời gian già yếu rồi theo thời gian được thêm lại thành tuổi trẻ, tang thương rồi đạm mạc! Tinh linh từng huy hoàng trên Noland là ví dụ rõ rệt nhất!
Mà hiện tại Tô Hải Luân do tiến vào cảnh giới truyền kỳ quá sớm nên tính tình còn trẻ, chỉ độ hai mươi hay có khi chỉ mười tám? Mông lung và mê mang trong mắt nàng đại sư từng được chứng kiến ở rất nhiều thiếu nữ thiếu phụ quý tộc mộng tưởng về tình yêu, bởi thế có thể thấy lực sát thương của bức vẽ này.
Đã từng, đại sư nghệ thuật cũng từng bị vẻ đẹp của nàng chinh phục làm hắn cam tâm vứt bỏ thế giới muôn vẻ bên ngoài tới Thâm Lam định cư. Nhưng theo thời gian trôi qua, tình cảm đơn phương của hắn dần theo nước chảy. Tình cảm còn cần cơ sở hiện thực, khi nghệ thuật cần dựa vào tiền lĩnh từ tay Tô Hải Luân để duy trì thì giấc mộng đẹp đó càng lúc càng cách xa. Cho nên khi thấy tâm tư và nỗ lực của Stevenson thì đại sư không chút đố kỵ nào, thậm chí những ký ức đã phủi bụi cũng dần hiện lên để hắn cảm thán gặm nhấm. Thay đổi này thật ra cũng đến từ tuổi tác, thậm chí hắn còn giúp đỡ Stevenson nữa nếu như là mười năm trước thì chuyện này không thể xảy ra dù cho có nhận được một khoản tiền lớn.
Có lẽ là bị ánh mắt của đại sư làm kinh động, Tô Hải Luân đột nhiên hoàn toàn mở rộng tầm mắt, ánh mắt nàng bình tĩnh vô cùng làm đại sư vội vã cúi thấp đầu.
Pháp sư truyền kỳ có chút tham lam nhìn bức vẽ rồi mặt mày hớn hở cười tươi như hoa nói: “Vẽ rất tốt nhưng ta xinh đẹp vậy sao?”
“Đương nhiên! Ngài đẹp nhất trên đời!” Vị đại sư nghệ thuật vội vã cướp lời trước những vị ma đạo sư.
Tô Hải Luân có chút dè dặt cười nói với hôi ải nhân: “Hắc Kim! Stevenson cũng không tệ, như vậy đi tháng này cho hắn thêm một chút tỷ tỷ ta vui vẻ, về khoản tiền thì…”
Nói tới đây Tô Hải Luân đột nhiên nhìn vị đại sư còn ngẩn người nói: “Ngươi ra ngoài trước đi!”
Trong lòng đại sư nghệ thuật đang bách cảm đan xen nên nào dám ở lâu liền vội vã rời đi. Nhưng là đủ biết Tô Hải Luân vui vẻ vậy là đủ rồi. Tin tưởng tin tức này nhất định sẽ làm Stevenson hớn hở từ đó biểu đạt nhiều hơn. Nhưng là trên con đường đi tới truyền tống trận, vị đại sư nghệ thuật này đột nhiên buông chậm bước chân hơn nữa dần dần kinh ngạc. Hắn bắt đầu nảy sinh nghi hoặc trong lòng, từ khi nào thì hắn thay đổi kỳ quái như vậy, vì sao hắn lại giúp một quý tộc trẻ tuổi theo đuổi đối tượng bản thân ngưỡng mộ. Chỉ vì tiền thôi sao?
Lập tức trong lòng vị đại sư nảy sinh đấu tranh, có thanh âm liều mạng biện minh là vì Tô Hải Luân vui vẻ, có thanh âm lại phản biện chỉ vì kim tệ! Đến cả những đại ma đạo sư đều như thế thì một đại pháp sư nho nhỏ như hắn sao phải dè dặt chứ?
Nhưng là lý trí và kinh nghiệm lại vô tình nhắc nhở đại sư rằng hai việc này khác nhau. Tất cả đại ma đạo sư đều có giới hạn bản thân, bọn họ dùng phương thức bản thân cống hiến cho Thâm Lam từ đó thu được thù lao tương xứng. Khoản tiền Tô Hải Luân vui vẻ phần lớn là để thừa nhận công lao và thành tựu của bọn họ. Mà với những đại ma đạo sư lớn tuổi thì bọn họ đối đãi với Tô Hải Luân như một nữ hài nhỏ bé đáng yêu, bọn họ nguyện ý cùng chơi đùa với nàng. Đương nhiên trong đó cũng không phải không có người công tác vì kim tệ nhưng bọn họ có điểm chung là yêu nghề, mỗi đồng tiền kiếm được đều an tâm. Những kẻ không có giới hạn thì đã sớm bị đá đít đi rồi!
Mới nghĩ đến đây, đại sư nghệ thuật lập tức cảm giác được túi kim tệ và ma pháp thủy tinh trong túi áo nóng rực lên. Hắn không tự chủ được nghĩ đến liệu có phải bản thân đã dần trầm mê, vì điều này nên nhiều năm trở lại đây không thể sáng tác ra tác phẩm làm bản thân hài lòng?
Mà ở trong phòng khách, đợi khi đại sư rời đi, ánh mắt Tô Hải Luân vẫn nhìn chăm chú bức vẽ, biểu tình trong mắt nàng càng lúc càng phức tạp. Mà đám ma đạo sư thì người nhìn ta, ta nhìn người trên nét mặt bọn họ đều lộ rõ lo lắng. Dụng ý của Stevenson rất rõ rệt, bọn họ không lo Tô Hải Luân không nhìn ra nhưng là biểu hiện của nàng quá dị thường làm mọi người bất an. Nhưng là pháp sư truyền kỳ sẽ bị thiếu niên trẻ tuổi xảo trá đánh động sao?
Đợi thật lâu, cuối cùng hôi ải nhân nhịn không được ho khan dẫn đến Tô Hải Luân chú ý rồi lớn tiếng nói: “Điện hạ, ngài còn chưa quyết định phần thưởng tháng này của Stevenson!”
Tô Hải Luân nghe ra được ngữ khí không bình thường trong lời nói của hôi ải nhân nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn chăm chăm bức vẽ, thờ ơ nói: “Một trăm kim tệ đi.”
“Gì cơ…” Đây là lần đầu tiên hôi ải nhân nghi hoặc với lỗ tai bản thân. Nhìn ở biểu tình say mê của pháp sư truyền kỳ thì dù nàng nói một trăm vạn hắn cũng không thấy kinh ngạc.
Pháp sư truyền kỳ cuối cùng rời mắt khỏi bức vẽ, có chút bực tức nói: “Một trăm! Ta nói không rõ sao? Hay là ngươi muốn đưa nhiều hơn? Lấy phần tiền của ngươi nhé?”
“A không! Đương nhiên không! Ngài cứ nói đùa, thuộc hạ làm gì có tiền chứ!” Hôi ải nhân vội vã phẩy tay với bộ dáng hoảng hốt. Hôi ải nhân này có sở thích như cự long, kim tệ với hắn không phải là hàng hóa lưu thông mà là hàng hóa dự trữ, càng có nhiều càng tốt! Bảo hắn bỏ ra một kim tệ thì còn khó hơn cả nhổ râu mép của hắn!
Cái mũi nhỏ của pháp sư truyền kỳ khẽ nhíu, nàng hừ một tiếng rồi nói: “Như vậy không được! Đúng rồi, tháng này cho tên vừa đi ra kia thêm một vạn. Bức vẽ này không tệ, đẳng cấp đã tăng không ít, phải thưởng cho hắn một ít.”
Hắc Kim nhất thời không hiểu vì sao Tô Hải Luân vừa khen bức vẽ của Stevenson mà lại thưởng cho đại sư nghệ thuật. Mà những vị đại ma đạo sư như hiểu ra, họ cũng án theo quan hệ thân cận khẽ đánh mắt với nhau rồi gật đầu. Đương nhiên không ai định giải thích ột hôi ải nhân không có một tế bào nghệ thuật nào.
Nhưng là Tô Hải Luân không định dấu diếm bọn họ, nàng giơ bức vẽ trong tay lên nói: “Các ngươi xem, kết cấu bố cục thậm chí là sắc điệu đều mang phong cách của tên kia chỉ có tô màu và nhân vật là không phải. Cho nên rõ ràng là tên kia đã vẽ bản thảo trước rồi cho Stevenson hoàn thành mà thôi! Hừ, các ngươi nhìn cái gì vậy? Hừ, nghĩ là tỷ tỷ ta không thấy được sao? Nhớ kỹ cho tỷ tỷ ta, cẩn thận hóa đơn cuối tháng của các ngươi đấy! Còn có, Hắc Kim, ngươi cũng học nghệ thuật đi! Đừng cả ngày làm bạn với kim tệ!”
Hôi ải nhân vội vã liều mạng gật đầu nói: “Điện hạ yên tâm! Thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận học tập, lần sau tham gia đại hội ở Thánh Thụ Vương Triều nhất định sẽ mang về được mấy bức danh họa!”
Ánh mắt Tô Hải Luân lại trở về bức vẽ, quyến luyến không rời rồi khẽ thở dài: “Thật ra bức vẽ này chỉ thúc đẩy ta đưa ra quyết định mà thôi. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Các ngươi còn có việc gì cần báo cáo nữa không?”
Phil lập tức tiến lên một bước tỉ mỉ kể lại chuyện Richard theo học Nayar.
Khi nghe đến chuyện Richard, hai mắt Tô Hải Luân sáng ngời lên, còn không đợi Phil nói hết đã nói: “Thảo nào Richard đột nhiên tiến bộ nhanh như vậy, hóa ra vì tên này xen vào. Phil đại sư, ngươi cảm thấy điều này có ảnh hưởng đến tương lai Richard không?”
Phil đã sớm suy nghĩ cho câu hỏi này nên nhanh chóng lắc đầu nói: “Sẽ không, thậm chí có thể có ích với tương lai của Richard.”
Hai mắt Tô Hải Luân lập tức sáng lên tia nguy hiểm: “Có người định ra tay với tiểu Richard?”
Phil vội vàng nói: “Không phải ý này. Nhưng là chúng ta có thể khẳng định Richard sẽ trở thành cấu trang sư mà cấu trang sư không thể không lên chiến trường được. Học thêm chút nghệ thuật hắc ám cũng trợ giúp hắn sinh tồn sau này.”
Pháp sư truyền kỳ khẽ gật đầu nói: “Cũng đúng. Nhưng là Nayar không được ta cho phép đã lén dạy học sinh của ta, lá gan hắn vẫn lớn như năm xưa. Lúc đó Tai Họa là kẻ rất đáng ghét, ta đã từng rất mong cho hắn một bài học nhớ mãi không quên, không ngờ tên này vừa thấy tình thế không đúng đã như chuột già trốn mất tăm mất tích. Thật không ngờ hắn lại trốn tới Thâm Lam, hắc hắc, rất tốt, rất tốt!”
Tiếng cười của pháp sư truyền kỳ càng lúc càng kỳ quái mặc cho đám đại ma đạo sư chán nản nhìn nhau.
Lá gan Nayar quả nhiên rất lớn, hắn đã đắc tội Tô Hải Luân rồi còn dám trốn ở Thâm Lam nhưng thật sự thì đây cũng là ý tưởng hay. Nhưng là hiện tại thân phận của hắn đã công khai, có muốn lập tức rời khỏi Thâm Lam cũng không kịp rồi. Tô Hải Luân có lẽ không phải mạnh nhất trong những truyền kỳ nhưng tuyệt đối là người nhớ hận nhất cho nên năng lực truy đuổi của nàng cũng vô cùng nổi danh!
Còn về thân phận sát thủ của Tai Họa lại không được ai chú ý tới. Ở khu quanh Thâm Lam có đến mấy vạn người kiếm ăn, quy mô thậm chí không kém thủ đô một nước nhỏ nên đương nhiên trong đó sẽ có những người sống trong bóng tối. Chỉ cần bọn họ tuân thủ quy tắc của Thâm Lam thì không ai để ý bọn họ làm gì. Thâm Lam chỉ bảo vệ quy tắc của mình còn những quy tắc bên ngoài thì không quan tâm!
Tô Hải Luân khẽ cắn môi dưới, đau khổ suy nghĩ: “Tai Họa tuy từng đắc tội ta nhưng là nghĩ lại cũng chỉ là chuyện nhỏ mà ta còn tìm được ổ cất giấu mấy chục năm của hắn. A, nhiều năm qua như vậy rồi coi như bỏ đi. Hiện tại hắn còn rất biết điều, dạy Richard không chút giấu diếm nếu như xử lý không tốt thì…”
Lúc này hôi ải nhân lập tức bước lên trước nhắc nhở: “Điện hạ, thuế!”
“Cái gì?” Tô Hải Luân khẽ ngớ người ra. Không thể không thừa nhận phản ứng mấy ngày này của nàng chậm hơn không chỉ một nhịp.
“Điện hạ, Nayar còn chưa nộp thuế! Mỗi ngày hắn thu một ngàn kim tệ của Richard làm học phí mà chưa nộp thuế! Đây là trộm tiền của ngài trắng trợn!” Biểu tình của hôi ải nhân càng lúc càng kích động, thậm chí còn bắt đầu khoa chân múa tay.
Đôi lông mi của phía sư truyền kỳ cũng khẽ nhíu lại. Ở trình độ nào đó nàng cũng có chung sở thích với hôi ải nhân, đó chính là kim tệ. Nàng lập tức ngồi dậy nói: “Hắc Kim! Lập tức đi tìm Nayar, bảo hắn nộp thuế! Mang thêm mấy người vào, hắn còn có mấy đồng bọn!”
Thân hình của hôi ải nhân lập tức đứng thẳng lên, dùng sức đấm đấm lồng ngực bản thân gầm gào: “Không cần, mình thuộc hạ là đủ rồi! Đây là Thâm Lam!”
Hắn y như một dũng sĩ chân chính, bước chân đầy khí thế đi ra khỏi phòng nhưng là những vị ma đạo sư trong phòng lại khẽ khinh thường. Mọi người làm việc với nhau đã nhiều năm nên đều hiểu rõ sau khi ra khỏi phòng thì hôi ải nhân nhất định sẽ gọi cả chục pháp sư chấp pháp rồi mới dám đi tìm Tai Họa!
Nghị sự cũng dừng ở đây. Đợi khi đám đại ma đạo sư rời đi, Tô Hải Luân lại nhìn bức vẽ thật lâu sau đó bảo người gọi Richard tới.
Không gian Richard gặp mặt pháp sư truyền kỳ là một phòng nhỏ bố trí trang nhã ấm áp. Áo dài của nàng khẽ mở nơi cổ, cổ áo thêu hoa mỹ lệ làm tôn thêm vẻ thanh lệ non nớt trên mặt nàng, tóc dài được nàng buộc rối dùng hai răng rồng cắm lại coi như búi tóc. Mà mấy sợi tóc hờ hững trên bờ vai tròn trịa của nàng càng làm nàng thêm hấp dẫn.
Khi Richard tiến vào thì pháp sư truyền kỳ đang quỳ ngồi trên thảm sàn hồng, nửa người dựa trên bàn trà, gương mặt chăm chú nhìn cán cân bên trên. Hai đầu cán cân bày những vật nặng lớn nhỏ khác nhau, hiện tại cán cân đã ở trạng thái không cân, bên phải gần như đã chạm sàn. Mà tay trái Tô Hải Luân đang đùa một vật nhỏ đang do dự định đặt lên bên trái. Vật này vô cùng nhỏ, nhìn qua thì đặt bên nào cũng không ảnh hưởng quyết định được.
Nhưng là Richard nhạy cảm phát hiện cự long và ma quỷ khắc quanh cán cân phát ra khí tức ma pháp nhàn nhạt. Nhờ đó, hắn lập tức phát hiện đây là cán cân ma pháp, thứ nó cân không phải là trọng lượng vật phẩm mà là ma lực bên trong! Mà nó lại vô cùng mẫn cảm với hoàn cảnh, sản sinh cảm ứng với năng lượng nguyên tố biến ảo khó lường từ đó tạo thành trạng trái cân bằng. Cho nên nó là công cụ để kiểm tra chất lượng vật phẩm ma pháp, cũng có thể dùng để chiêm tinh.
Richard bình tĩnh đứng đó không chút quấy nhiễu. Hắn rất thích không gian an tĩnh này, thích ngắm nhìn mị lực pháp sư truyền kỳ không để ý biểu lộ ra.
Tô Hải Luân do dự lúc lâu, cả nửa ngày mới phát hiện Richard đứng ở phía sau, thế là thì thào nói: “non mềm ngon miệng”, sau đó nàng ném vật nhỏ đó vào bên trái cán cân.
Keng! Thanh âm thanh thúy vang lên thật lâu không tan. Vật nhỏ đó lại như dãy núi trầm trọng, nhanh chóng kéo bên trái xuống đến sát đáy!
Tô Hải Luân nhìn Richard, rồi lại nhìn cán cân, cứ thế lặp đi lặp lại, gương mặt nàng vô cùng kỳ quái.