Tòa Thành Tội Ác

Chương 24: Như Tại Mùa Đông (Thượng)


Đọc truyện Tòa Thành Tội Ác – Chương 24: Như Tại Mùa Đông (Thượng)


Bởi vì Irene đột nhiên chuyển biến làm cả mùa hè Richard bao phủ trong u ám. Mỗi khi hắn nhàn rỗi nụ cười u ám của nàng lại hiện ra bất kể hắn làm như nào cũng không thể xua tan. Trong tâm trí của hắn tràn ngập hình ảnh Irene, thậm chí hình bóng đó theo thiên phú trí tuệ và chính xác khắc ghi thật sâu trong tâm trí hắn. Thậm chí mỗi chí tiết trên thân thể nàng, kể cả nơi còn chưa thăm dò hoàn toàn cũng bị hắn ghi nhớ.
Tâm cảnh luôn biến hóa. Không lâu trước đây, những hình ảnh trong ký ức mang đến ánh sáng, hớn hở và chờ mong ngày hôm sau đến. Nhưng hiện tại những hình ảnh này ngày qua ngày chồng thêm, cuối cùng từ ấm áp biến thành nóng bỏng, như than hồng mạnh mẽ thiêu đốt ấn vào lòng hắn để lại một vết sẹo thật sâu.
Richard biết Irene mấy ngày này cũng có biến hóa, nhưng là hắn không thể dò hỏi được tâm sự của nàng. Cho đến lúc này, Richard mới phát hiện ngoài nàng ra, hắn không còn ai có thể nói chuyện. Đúng là như vậy, ở Thâm Lam, hắn không có bạn bè, một người cũng không. Dù Tô Hải Luân là sư phụ hắn nhưng một năm qua ở Thâm Lam hắn chỉ gặp nàng ba lần. Nói trắng ra thì ngoại những vị ma đạo sư giảng bài ra, thời gian hắn ở cùng Irene là dài nhất.

Mỗi lúc một mình, đau đớn trong lòng Richard càng thêm rõ nét, thậm chí ngẫu nhiên đau đến như cảnh lửa cháy hừng hực trong giấc mộng. Chỉ có trốn tránh vào ma pháp, biển tri thức rộng lớn, công tác phức tạp, ma lực và sinh vật dị vị diện hắn mới có thể tạm thời bình tĩnh.
Hè qua như đông! Đây là mùa hè Richard làm người khác kinh ngạc nhất. Trong mỗi lĩnh vực học tập hắn đều triệt để bạo phát, rất nhiều lúc đưa ra thành tích làm những vị đại ma đạo sư khó mà tin nổi. Bọn họ ngoài ca ngợi Tô Hải Luân điện hạ vĩnh viễn chính xác ra thì không còn cách nói nào khác. Mà trong thời gian vô cùng có hạn, ma lực của Richard vẫn một mực tăng trưởng, mắt thấy sắp đạt tiêu chuẩn ma lực cấp 2.
Ngoại trừ ma pháp ra, Richard cũng có biểu hiện kinh người ở các lĩnh vực triết học, lịch sử, chính trị, kinh tế. Thiếu niên như sa mạc khô cạn điên cuồng hấp thu từng giọt tri thức. Ngay cả vị đại họa gia xoi mói nhất cũng phải trầm mặc thật lâu khi Richard nộp bức vẽ lên.
Đó là bóng lưng của một thiếu nữ xách theo hộp đồ ăn thật lớn đang đi thật nhanh vào con đường tối đen phía trước. Hình ảnh này phác thảo ra toàn bộ vẻ đè nén, ưu thương, một chút hoảng loạn và sợ hãi của nàng, thậm chí cả góc ma pháp bào tung bay kia cũng làm cho người xem tưởng tượng nó còn tiếp tục tung bay theo gió. Không biết vì sao hộp đồ ăn kia như là trung tâm của bức vẽ, bút pháp sử dụng hoàn toàn đối lập với bóng dáng thiếu nữ. Nếu như nói bóng dáng thiếu nữ trong tranh sống động đến tuyệt hảo thì hộp đồ ăn lại tĩnh lặng nằm nơi đó, phảng phất nặng như đá lớn đè nặng tâm tình người họa sĩ. Cả bức tranh là đen trắng, cũng chỉ dùng ma pháp bút lông vẽ nên, vô số đường nét bất đồng hợp thành một bức tranh làm người nghẹt thở.
Bức vẽ này làm vị đại họa gia nhìn ngắm cả một giờ cũng không đưa ra được đánh giá. Sau cùng ông chỉ đành thở dài nói với trợ thủ: “Tái hiện chân thực chỉ cần đột phá điểm tới hạn cũng trở thành nghệ thuật. Bức vẽ này chỉ là tích tắc hắn nắm được nhưng cũng đủ trở thành vĩnh hằng!”

Vị trợ thủ này trợn mắt há hốc mồm, hắn không ngờ bức vẽ giản đơn này lại được đánh giá cao như vậy. Nhưng là đại sư là một trong số ít người gần vươn đến đỉnh cao nghệ thuật nên đánh giá của đại sư không sai được. Nếu như đã được đại sư tán thưởng như thế thì bức vẽ này nếu bán ra ngoài tùy tiện cũng được vài vạn kim tệ! Hạn chế duy nhất của nó chỉ là Richard còn sống, mà lại còn sống rất dai! Nhưng là trong quãng đời của mình có lẽ rất lâu sau Richard cũng không thể vẽ được tác phẩm như này!
Đại sư cảm khái thật lâu rồi trầm trọng lắc đầu, phẩy tay tỏ ý trợ thủ lui đi để lại mình ông ngồi trước giá vẽ chăm chú nhìn thiếu nữ. Bầu trời bất giác tối đen, phòng vẽ cũng bắt đầu lờ mờ tối, nhưng một ngọn lửa ma lực khẽ cháy bên cạnh đại sư làm phòng vẽ tăng thêm vẻ bập bùng u tối. Trong ánh sáng mờ tối, bức vẽ mới hiển hiện hết giá trị của nó làm người xem thấy rõ con đường phía trước thiếu nữ âm u, rét lạnh, trống trải và phảng phất không có điểm cuối.
“Đã bao nhiêu năm chưa thấy tác phẩm như này? Đứa bé này… khi vẽ nàng khẳng định rất đau lòng!” Đại sư khẽ thì thào nói. Hắn cũng từng tuổi trẻ, cũng từng vẽ bức tranh huy hoàng nhất khi đau khổ nhất. Nhưng khi công thành danh toại rồi hắn rất khó kích động được như trước. Nhìn thấy bức vẽ này, vị đại họa gia như nhìn thấy bóng dáng trầm mặc mà mang theo cuồng dã sâu tận xương tủy của Richard.
Vị đại sư đột nhiên khẽ thở dài, thậm chí hắn không thể bình tĩnh ngồi trên ghế nữa. Hắn đứng lên đi qua đị lại trước bức vẽ, như thể trong nội tâm đang đắn đo suy nghĩ ghê gớm.

Cả một giờ trôi qua, ánh mắt vị đại sư mới lướt đến một góc trong phòng vẽ. Nơi đó đặt ma pháp đài không thích hợp với hoàn cảnh xung quanh. Bên trên ma pháp đài có thiết bị kích hoạt xem hóa đơn mỗi tháng, vốn thiết bị này hẳn nên tìm một không gian thích hợp, đặt vào đầy trang trọng nhưng vị đại sư này không chút để tâm tùy ý ném thiết bị này trong một góc của phòng vẽ. Chỉ khi hắn cần dùng mới lôi nó ra khỏi góc tối. Khi nhìn thấy ma pháp đài, đại sư tự nhiên nghĩ đến khoản Tô Hải Luân vui vẻ!
Đã mấy tháng rồi hắn không có khoản thu này. Bức vẽ này quá truyền thần, đến nỗi đại sư không thể giả bộ không nhìn thấy được. Điều này nghĩa là nằm trong tình huống đặc thù mà vị pháp sư truyền kỳ dặn phải đặc biệt báo cáo! Nếu như không báo cáo lên, đại sư dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được sau đó sẽ là pháp sư truyền kỳ cuồng bạo! Lựa chọn giữa nghệ thuật, lương tâm và Tô Hải Luân vui vẻ thì hắn còn có thể đắn đó, nhưng nếu lựa chọn giữa lương tâm và Tô Hải Luân cuồng bạo thì hắn không dám đắn đo!
Đại sư đầy khổ sở vươn tay lấy xuống bức tranh, tử tế đóng gói kỹ rồi vội vã rời khỏi phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.