Đọc truyện Tòa Thành Tội Ác – Chương 232: Dạ Tập (Hạ)
Fontaine nam tước mặc vào bộ giáp ma pháp tổ truyền, chà lau bội kiếm quen thuộc rồi bước đến cửa chính thành bảo, uy nghiêm nói: “Châm lửa!”
Vệ binh lập tức truyền mệnh lệnh, các bồn lửa trên tường thành bảo lập tức được thắp sáng, chiếu rọi mảng lớn quanh thành bảo. Lập tức có một mảng lớn quạ đen phần phật bay ra từ đỉnh vài tòa tháp, chúng nó hoặc dừng lại ở nóc nhà hoặc bay vòng quanh trên bầu trời. Những con quạ này đều có tròng mắt to hồng, hình thể không lớn thuộc về trung giai ma thú. Hai mắt chúng nó có thể nhìn thấu ẩn hình, bởi thế thuần dưỡng loại xích mục quạ đen thành bầy trong thành bảo giúp tránh khả năng bị đánh lén.
Fontaine nam tước an nhiên ngồi trên đầu tường, ông không có chút nôn nóng nào. Hoàng Hôn thành bảo đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, thông thường chiến sĩ có thể duy trì cảnh giới trong một ngày, duy trì thể lực tinh lực tốt nhất trong mấy giờ. Nhưng ở trong mắt Richard, đây là điểm cao tay của Fontaine nam tước. Nếu như Cink Leier đến Hoàng Hôn thành bảo thấy đề phòng nghiêm mật thì không dám công kích, nếu như kéo được đến trưa ngày mai thì đội hộ tống cấu trang của công tước đã đến, trong đội ngũ này có một cường giả thánh vực, điều này giúp tăng mạnh lực phòng ngự của thành bảo.
Chỉ cần thành bảo không bị công phá, cơ nghiệp của nam tước vẫn còn! Nam tước làm vậy là muốn không chiến mà thắng, tốt nhất là để Cink Leier tự mình lui binh. Còn về sau này, công tước, thần điện, cường giả thánh vực sẽ tự nhiên công kích nữ nhân dám mạo phạm Hồng Sam vương quốc này.
Richard lại không có lòng tin như Fontaine nam tước. Nam tước không biết đến Noland, cũng không biết Cink Leier cho nên ông không biết trận chiến này là không thể tránh được. Cũng may, mẫu sào mang theo lượng lớn phong nha đang chạy đến, đàn phong nha do hai con phong nha tinh anh dẫn đầu có tốc độ nhanh hơn mẫu sào nhiều, chúng chỉ còn cách thành bảo năm cây số nữa thôi. Cứ qua từng phút, Richard sẽ càng thêm an toàn.
Lúc này là lúc bóng đêm nồng nhất. Hơi nước mịt mù từ mặt hồ cuồn cuộn lên bao phủ cả thành bảo, hơn nữa còn bắt đầu tràn lên đất liền. Cho dù ở bên trong thành bảo nhìn xa hơn thì cũng chỉ có thể thấy đường nét kiến trúc lờ mờ dưới ánh đèn đuốc. Fontaine nam tước an nhiên ngồi thẳng, tuy bất an trỗi dậy trong lòng nhưng gương mặt ông từ đầu đến cuối không có chút hoảng hốt nào. Ông là cường giả cấp 14, hơn nữa ở trong lãnh địa tổ tiên, đông đảo linh hồn tổ tiên an nghỉ ở đây nên cảm giác của ông càng thêm nhạy bén.
Từ khi cảm giác bất an xuất hiện, Fontaine nam tước đã biến Cink Leier đến!
“Nàng tới.” Fontaine nam tước nói.
Richard lập tức muốn đứng lên nhưng là thấy nam tước không có động tĩnh gì nên vẫn ngồi tại chỗ.
Nam tước đặt bội kiếm lên đùi, thong dóng nói: “Richard, ngươi nói nàng ta dám tiến công thành bảo không?”
Richard đành chịu cười khổ, suy nghĩ một chút rồi quyết định nói thật vẫn hơn: “Lấy phong cách đánh bại liên quân của nàng ta mà đoán thì rất có thể nàng ta còn không cần nghỉ ngơi, trực tiếp tấn công luôn!”
Nam tước nghe vậy cái gì cũng không nói, bàn tay lặng lẽ nắm chặt bội kiếm hơn. Cách thành bảo mấy trăm mét, một đoàn sương mù dần tản ra, hạt sư lặng lẽ xuất hiện, trên lưng nó là Cink Leier đang lười nhác vô cùng nằm lên.
Ở sau người hạt sư, từng con ma mã một xuất hiện, chúng nó trầm trọng gõ móng ngựa xuống đất, mỗi cái gõ đều làm mặt đất rung rung nhưng không phát ra thanh âm gì. Những ma mã này tự mang lực lượng ma pháp, giúp chúng che đi tất cả thanh âm bản thân phát ra. Hành quân không tiếng động, đây chính là năng lực nổi bật của chúng.
Cách mấy trăm mét, dù cho có sương mù thì đối với Cink Leier vẫn không chút vấn đề. Nàng nheo lại tròng mắt ngắm nhìn Hoàng Hôn thành bảo, trầm mặc không nói.
Một đại ma pháp sư nhíu mày nói: “Sao lại toàn bộ giới nghiêm thế này? Muốn hoàn thành đủ bước cũng phải mất hơn một giờ, chẳng lẽ bọn họ còn có kẻ địch khác?”
“Không, bọn họ đang chờ đợi chúng ta. Ta đã thấy Richard.” Cink Leier nhìn hai vị đại ma pháp sư còn lại nói: “Xem ra hai con sói chúng ta gặp trên đường có cổ quái hoặc là những khinh kỵ binh kia trên người có trang bị truyền tấn.”
“Bất kể là điều gì thì chỉ cần bắt được Richard là sẽ biết.” Một địa ma pháp sư nói, trong mắt hắn, chiến lực dân bản địa yếu đến đáng thương không tương xứng với đẳng cấp. Bảo hắn cùng lúc đối phó với hai ba ma pháp sư cùng cấp cũng không phải vấn đề gì. Mà Richard tuy cũng đến từ Noland nhưng dù sao hắn còn quá trẻ, có lẽ còn chưa đến cấp 10.
“Nói không sai?” Cink Leier đứng thẳng thân thể, dùng tay vỗ nhẹ miệng môi của mình nói: “Vậy thì tiến công thôi!”
Thủ lĩnh trấn hùng kỵ sĩ cao lớn thúc giục ma mã, từ từ tiến lên phía trước. Bước chân ma mã càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã đến tốc độ cao nhất vọt thẳng hướng thành bảo!
Chiến sĩ trên tường đã phát hiện trấn hùng kỵ sĩ đến, họ kéo căng trường cung, mười mấy mũi tên gào rít bắn ra! Mưa tên chuẩn xác đến kinh người, gần như không có chút lệch lạc nào, xem ra bình thường nam tước huấn luyện binh lính không ít.
Đối mặt mưa tên, thủ lĩnh trấn hùng kỵ sĩ chỉ toét miệng ra cười gằn, căn bản không chút né tránh! Mũi tên nhọn dồn dập lao đến hắn và ma mã nhưng là đại đa bị trọng khải bắn ra, số ít thành công phá giáp nhưng cũng tạo thành thương tổn rất nhỏ, dù là trấn hùng kỵ sĩ hay ma mã dưới háng đều không chút để ý.
Thủ lĩnh kỵ sĩ lao thẳng đến cách tường thành ba mươi mét mới dừng lại hét lớn một tiếng rồi quăng ra chiến phủ trong tay! Chiến phủ lượn vòng trong không trung, phát ra tiếng rít kinh người tạo thành đường cong chém đến tường thành! Chiến phủ vừa rời tay, sắc mặt nam tước không khỏi trắng bệch. Chính ông cũng không dám đón đỡ trực tiếp đòn phi này!
Trong nháy mắt chiến phủ rời khỏi tay thủ lĩnh trấn hùng kỵ sĩ, Richard sớm đã vọt về phía sau. Từng thủ hạ của hắn cũng đã sớm né tránh, Richard biết uy lực ma văn cấu trang, cũng hiểu lực lượng thật sự của trấn hùng kỵ sĩ, hắn không muốn đối mặt với một đòn mạnh nhất của cường giả cấp 16!
Fontaine nam tước cũng đưa ra phán đoán tốt nhất, ông hét lớn một tiếng sau đó nhanh chóng nằm phục xuống đất. Nhìn thấy nam tước như vậy, rất nhiều thân vệ định rút kiếm ngăn rìu lại cũng vội vã nằm phục xuống. Một vài kẻ còn do dự, tồn tại vinh dự võ giả và quý tộc định rút ra binh khí ngăn lại.
Nhưng là rìu trấn hùng kỵ sĩ dùng một tay này thậm chí còn lớn hơn rìu hai tay của họ! Dưới cái vòng chém khủng khiếp kia, binh khí trong tay những vệ binh có tác dụng gần như rất nhỏ! Leng keng mấy tiếng, cự phủ bay về tay thủ lĩnh trấn hùng kỵ sĩ, những vệ binh còn đứng kia đầu tiên là vũ khí trong tay họ đứt đôi sau đó là thân thể. Lần này không phải là nửa người trên và nửa người dưới tĩnh lặng đứng tại chỗ mà là thân thể họ nổ tung, nửa người trên bị nổ mạnh hất văng ra xa.