Đọc truyện Tòa Thành Tội Ác – Chương 2: Nghi Thức
Mùa xuân mới lại đến, Richard đã không còn nhỏ, con dao săn dắt bên hông chẳng phải dùng để trang trí nữa. Nó bắt đầu cùng các thợ săn trong thôn vào núi săn thú. Dù không được phép tiến vào quá sâu trong rừng rậm hay đứng đầu trận chiến khi gặp ma thú mà chỉ cho phép nó làm trợ thủ, đặt bẫy và thu nhặt con mồi, nhưng chí ít, nó cũng là thợ săn. Còn thợ rèn Bobby lại rất vui, bởi vì dao săn của Richard là do gã mất mấy buổi tối dùng mấy khối thép tinh rèn thành. Mỗi lần tiểu Richard dùng nó giết chết một con ma thú là y như rằng Bobby sẽ vui vẻ rất lâu.
Săn bắn rất hay gặp phải nguy hiểm. Dãy núi chạy dài ven biển ẩn chứa rất nhiều ma thú, thậm chí thỉnh thoảng người ta còn thấy bóng dáng vài con ma thú trong rừng sâu lạc đường chạy đến thôn Ruttheran. Chú bé Richard đã từng va chạm với một con ma lang màu xám. Nó là một con ma thú cấp hai, ngay cả trưởng thôn cũng phải thận trọng ứng phó. Lần gặp phải ma lang, chỉ có Richard cùng hai người thợ săn trong thôn. Đó là một trận chiến gian khổ, ba người bị thương không nhẹ nhưng đã chiến thắng mà mang xác con ma lang về. Khiến người trong thôn ca ngợi là trong trận chiến sống còn đó, Richard đã rất bình tĩnh, không hề mắc sai lầm, ngay cả thợ săn giỏi nhất cũng chẳng thể làm tốt hơn. Nếu không nhờ Richard đã chém một đao làm đứt gân chân ma lang thì sợ rằng kết quả đã khác.
Dù sao năm nay chú bé Richard cũng gặp nhiều nguy hiểm nhưng nó vẫn luôn bình tĩnh tìm cách giải quyết. Cho nên, khi lại gặp phải tình huống như thế, nó sẽ không hề nao núng.
Năm đó, Richard đã học được sự can đảm. Có lẽ với lứa tuổi đó thì chuyện này cũng là chuyện bình thường, vì trẻ em vùng núi chẳng bao giờ thiếu sự can đảm cả. Nhưng tinh thần can đảm mà mẹ dạy cho Richard lại khác. Khi nó đã làm được, mẹ không còn gọi nó là Richard bé bỏng nữa mà là Richard của mẹ.
Mỗi lần nhìn nó, thì Elaine luôn luôn mỉm cười rồi nói: “Richard của mẹ là một người đàn ông chân chính.”
Nhưng vào một ngày, Richard cợt ưỡn ngực nói: “Người đàn ông chân chính phải có trí tuệ!”
Elaine lắp bắp ngạc nhiên, nghiêm túc nhìn Richard mà hỏi: “Hãy nói ẹ biết, ai đã nói với con câu này?”
“Trên sách viết thế, mẹ ạ.”
“Quyển sách nào?” Elaine kiên nhẫn hỏi. Chưa kể đến pháp sư, chỉ riêng kiến thức của ma pháp học đồ cũng đã rất phong phú rồi. Nên Richard đã học thêm vài ngôn ngữ từ Elaine, thậm chí còn có một loại ngôn ngữ thượng cổ thâm thúy khó hiểu. Vì thế đọc sách đối với Richard đã không thành vấn đề, thậm chí qua mùa đông nhàm chán năm rồi nó đã đọc xong mấy cuốn sách nhập môn ma pháp. Có điều, Elaine không nhớ rõ trong cuốn nào có câu nói này.
“Chính là quyển sách trên gác, bên trong nó có rất nhiều điều thú vị. Cũng nhờ nó, con mới biết thế giới này lại lớn như vậy.” Richard hưng phấn đáp.
“Là quyển sách đó sao?” Elaine chợt nhớ, rồi mỉm cười: “Nó rất thú vị. Richard của mẹ, là người đàn ông chân chính đương nhiên không thể thiếu trí tuệ được, nhưng sự kiên trì, sức mạnh và sự can đảm càng khó có được hơn. Richard của mẹ thông minh như vậy, sau này lớn lên nhất định sẽ không thiếu hụt trí tuệ. Cho nên, mẹ mới muốn trước tiên bồng dưỡng mấy phẩm chất kia cho con, con hiểu không?”
“Còn cả niềm vui nữa.” Richard xen vào.
Elaine mỉm cười, đồng thời sờ đầu Richard nói: “Ừm, cả niềm vui nữa! Nhưng, mấy năm qua Richard của mẹ có cảm thấy hạnh phúc không?”
Tiểu Richard lắc đầu, rầu rĩ trả lời: “Không phải lúc nào cũng hạnh phúc. Piru bắt nạt con, con ghét quả bánh mì. Còn nữa, cha con rốt cuộc là người như thế nào?”
Vẻ mặt Elaine chợt thay đổi, sau đó nhỏ nhẹ nói: “Cha của con là một người đàn ông chân chính…”
Richard liền tiếp lời: “Con biết! Ông ta là người xấu xa nhất! Là người mẹ hận nhất!”
Elaine mỉm cười, năm nào Richard cũng hỏi mấy chuyện này, mà nàng đều trả lời như vậy. Nhưng Richard vẫn hỏi, nó là một đứa trẻ thông minh nên có thể cảm nhận được thù hận sâu đậm ẩn trong lời nói của Elaine khi nhắc tới cha mình. Lâu rồi thành ra Richard cũng rất căm ghét cha.
Vì có nhiều lần Richard tỉnh dậy lúc nửa đêm, nghe được tiếng mẹ khóc thút thít.
Suy nghĩ của một đứa trẻ rất đơn giản, mẹ thương yêu nó nhất và nó cũng yêu mẹ nhất. Cho nên, thứ mẹ ghét thì nó cũng ghét. Bình thường, cứ cách một khoảng thời gian Richard lại hỏi về cha, một phần do tò mò, vì cứ mỗi khi nó lớn thêm chút, mẹ sẽ kể nhiều chuyện về cha hơn. Mặt khác là nó muốn tìm hiểu về cha, để mai sau có thể trả thù ẹ. Về phần trả thù như thế nào, lúc này nó vẫn còn quá nhỏ nên chưa có ý tưởng gì nhưng vẫn đã khắc sâu vào tận đáy lòng.
Nhưng lần này, Elaine không nói nhiều về chuyện của cha Richard nữa mà chỉ bảo rằng vì thời gian nàng ở cùng cha nó không nhiều, chỉ biết được từng ấy chuyện.
“Một ngày không xa, con sẽ hiểu rõ về cha của mình.” Không biết tại sao Elaine lại nói như vậy. Vừa nói xong câu này, vẻ mặt nàng liền thay đổi, trong lòng chợt quặn thắt. Elaine cũng không rõ lý do mình nói những lời ấy.
Richard nhạy cảm nhận thấy được tâm tình của mẹ đang xấu đi, nó liền lặng lẽ thè lưỡi, nói: “Con đi đọc sách.”; rồi chạy sang phòng kế bên. Đó là thư phòng của Elaine, bên cạnh có phòng thí nghiệm, là nơi điều chế dược phẩm. Trong thư phòng cũng không có nhiều sách, đều là những sách căn bản về ma pháp, nhập môn dược phẩm và kiến thức lịch sử, phong cảnh địa lý; cũng xem như phù hợp với thân phận ma pháp học đồ của Elaine. Ban đêm Richard rất thích ở đây đọc sách. Trong phòng có một ngọn đèn ma pháp không sáng lắm, chỉ cần Elaine bổ sung ma lực một lần là đủ soi sáng cả đêm. Bởi vì dầu rất đắt nên ngoại trừ trưởng thôn, thợ rèn và mấy thợ săn giỏi thì cũng chỉ còn Elaine có thể đốt đèn cả đêm mà thôi.
Bên trong căn phòng nhỏ đơn sơ nhưng ấm áp là nơi Richard êm đềm trải qua tuổi thơ của mình.
Những cuốn sách dày dặn này đã cho nó thấy được một thế giới khác. Một thế giới rộng lớn, phức tạp, cao xa và mỹ lệ hơn Ruttheran rất nhiều. Cậu bé Richard vẫn luôn mơ tưởng rằng khi lớn lên là thợ săn giỏi nhất trong thôn và sẽ dẫn mẹ rời khỏi Ruttheran, đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Elaine ngồi một mình trong phòng khách, tai nghe âm thanh lật sách vọng lại. Richard đang tập trung đọc sách, nó đã nắm vững kiến thức ma pháp căn bản nhưng chưa thật sự học ma pháp. Thậm chí Elaine còn cấm con mình thực hành thiền định. Ở trên đại lục, nếu muốn trở thành một pháp sư giỏi, cần phải ngồi thiền từ lúc bốn, năm tuổi để tới năm mười mấy tuổi mới tích lũy đủ sức mạnh tinh thần, để bắt đầu học ma pháp để sinh ra ma lực. Nhưng mà Tiểu Richard không thấy chuyện này có chuyện gì không ổn vì nó chẳng hiểu gì hết và luôn nghe lời mẹ.
Elaine ngồi yên lặng, cũng do một câu nói tối nay đã làm cho cánh cửa ký ức lặng lẽ mở ra, khiến những chuyện cũ phủ đầy bụi lại dần hiện lên, muốn quên đi cũng không thể.
Đầu bắt đầu khẽ đau, Elaine dùng tay day day trán, lặng lẽ thở dài. Ánh mắt nàng đảo qua quyển lịch trên bàn, chợt nhận ra một chỗ đánh dấu, mười ngày sau chính là sinh nhật mười tuổi của Richard. Mười tuổi, là cột mốc phân biệt trẻ em và thiếu niên; còn mười ba, mười bốn tuổi đã có thể coi như là trưởng thành.
Thoáng chốc mà đã mười năm trôi qua rồi sao?
Elaine ngẩn người nhìn vào ánh sáng chập chờn của ngọn đèn ma pháp. Phần thân bằng đồng thau sáng bóng như gương của đèn phản chiếu lại khuôn mặt nàng. Nàng không quá đẹp, chỉ có thể nói là dạng phụ nữ xinh xắn, nhưng ở trong thôn Ruttheran cũng là mỹ nữ số một, số hai. Mười năm qua, thời gian cũng không thể xóa nhòa được vẻ đẹp của nàng, nếu như không phải nàng mặc quần áo kiểu trung niên thì khó có người nào nhìn ra được tuổi thật của nàng. Còn nếu như không quen biết, thì chắc chắn sẽ cho rằng Elaine mới hai mươi là cùng.
Thực ra bóng ngược của khuôn mặt trên chụp đèn đồng thau kia rất xa lạ với Elaine, thậm chí quá mức bình thường. Bởi vì, gương mặt lúc sinh ra của nàng không phải như thế. Một thời gian dài trước đây, nàng chưa từng nghĩ cuộc sống của mình lại mộc mạc, đơn giản và gian khổ tới mười năm như thế. Nhưng chỉ cần nhìn Richard từng ngày lớn lên thì trong lòng nàng cũng đã cảm thấy đủ rồi.
Elaine vào trong thư phòng, nàng nhìn vào Richard đang ôm quyển sách tranh ảnh ma thú dày cộm đọc say sưa, mỉm cười nói: “Richard của mẹ đã mười tuổi rồi. Mẹ muốn tổ chức một lễ kỷ niệm đặc biệt, mừng ngày Richard của mẹ khôn lớn.”
“A! Có quà chứ mẹ?” Richard nhảy lên, lúc này mới thấy rõ nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Có, món quà sẽ theo con suốt đời. Nhưng mấy ngày này con phải nghỉ ngơi cho khỏe, biết chưa? Bây giờ cũng muộn rồi, hãy ngủ đi.”