Đọc truyện Tòa Thành Tội Ác – Chương 16: Nghệ Thuật
Sinh hoạt trong Thâm Lam khẩn trương mà có quy luật, nháy mắt thời gian trôi qua. Richard vẫn là Richard, sinh hoạt của hắn không có gì thay đổi chỉ là mỗi tháng thần kỳ có thêm một khoản thu nhập chính là “Tô Hải Luân vui vẻ”,mà khoản này luôn là lớn nhất. Richard đến giờ vẫn không thể hiểu được Tô Hải Luân vì sao lại vui vẻ chứ nhưng mỗi khi nhìn thấy dòng chữ đó trên hóa đơn, hắn đều cảm giác vui vẻ của nàng sánh bằng kim tệ nặng trịch. Chí ít nếu là đại ma đạo sư liên tục “vui vẻ” như nàng, rất nhanh thôi sẽ bị phá sản.
Tô Hải Luân dù một mực vui vẻ nhưng Richard cũng vẫn chỉ có thể duy trì cân bằng thu chi. Tu luyện ma pháp tiêu hao kim tệ đến kinh người, có thể nói là như động không đáy. Huống hồ gần đây khóa học của Richard cũng thay đổi, trừ những môn cơ bản ai cũng có thể đến nghe giảng ra khóa học của hắn còn đột nhiên tăng thêm một lượng lớn môn, mà có những môn hắn tiến vào lớp lại chỉ có một mình hắn!
Đây không phải chuyện tốt! Chí ít Richard cho rằng như vậy! Bởi vì mỗi vị ma đạo sư giảng bài cần tiền công mà căn cứ quy tắc tiền công do học sinh trả thì nếu chỉ có mình hắn nghe giảng thì mình hắn phải trả toàn bộ tiền công. Bởi thế tiền hóa đơn mỗi tháng của hắn không ngừng tăng lên.
Nhưng là Richard cũng phát hiện sau khi pháp sư truyền kỳ vui vẻ, mình bị rất nhiều người để ý. Thường xuyên sẽ có người chỉ chỉ vào hắn bàn tán. Richard chưa mạnh đến mức có thể nghe được bọn họ nói gì mà dù sao hắn cũng không quan tâm. Chỉ là cảm giác bị chú ý này làm hắn không thoải mái.
Cái gọi là giữ nghiêm bí mật của vị pháp sư truyền kỳ không kéo dài được quá một tuần, nàng đầy khoe khoang nói với nhân viên hạch tâm của mình là nàng mới thu được một vị đệ tử tương lai là cấu trang sư. Những người này cũng không thể kiên trì được một tuần, cứ thế lặp lại không đến hai tháng cả Thâm Lam đã biết một vị cấu trang sư sắp xuất hiện. Dù cho tương lai có vô số khả năng nảy sinh, nhưng đây là đánh giá của Tô Hải Luân, như vậy nhất định chính xác. Dù cho có người hoài nghi nhưng cũng sẽ không ngu đến mức nói ra ngoài. Với những kẻ đần độn chỉ biết nói thật thì không cần pháp sư truyền kỳ ra tay đã có một đống người nguyện ý tiêu diệt để lấy “Tô Hải Luân vui vẻ”.
Bởi thế cho tới bây giờ cả Thâm Lam chỉ có một người không biết vị cấu trang sư tương lai kia là ai, người đó chính là Richard! Đương nhiên cũng không phải Richard không cảm giác được khác thường, ví như không biết vì sao có những môn học đột nhiên tăng gấp đôi lượng kiến thức, thậm chí có những môn ban đầu còn có bạn học về sau chỉ còn một mình hắn. Nhưng đối với những điều khác thường này Richard chỉ hơi chút lo lắng về tiền học tăng thêm mà thôi…
Gần đây giáo trình của Richard lại biến hóa, bắt đầu tăng thêm giáo trình hội họa mà môn cơ sở phải học là phác họa. Richard bắt đầu học tập một lĩnh vực hoàn toàn mới. Nhưng mỗi một tác phảm Richard vẽ ra đều làm vị đại sư hội họa nổi danh Noland phải dở khóc dở cười, những tác phảm đó chính xác đến cực điểm làm hắn không thể tìm ra sai sót. Nhưng khí chất đâu? Hội họa là nghệ thuật chứ không phải vẽ lại hiện thực. Nếu như giống hệt hiện thực thì còn được gọi là nghệ thuật sao? Cho nên mỗi lần vị giáo viên này nhìn đến tác phẩm của Richard đều có xung động muốn phun máu. Bức vẽ kia chính xác đến tuyệt đối kia giống như đá lớn trầm trọng nện vào ngực hắn, một lần rồi lại một lần nghiền nát tín ngưỡng và lý giải với nghệ thuật trong lòng hắn.
Sao có thể chính xác như vậy được chứ? Sao có thể chứ? Nhưng là hắn lại không thể trách mắng đối phương được, tuy Richard làm vậy không hợp với nghệ thuật nhưng bất luận là thứ gì, chỉ cần đi đến cực đoan đều là nghệ thuật. Mà vị đại sư hội họa này cũng là ma pháp sư mười lăm cấp cho nên ông hiểu có lẽ Richard không có năng khiếu nghệ thuật, nhưng đức tính tỉ mỉ chính xác này lại là thiên phú độc nhất vô nhị của cấu trang sư. Cho nên hắn căn bản không dám nói gì, dù sao hắn có cuồng nhiệt nghệ thuật đến đâu cũng không thể xem thường “Tô Hải Luân vui vẻ” được, giống như cây cần phân bón, nghệ thuật cũng cần bánh mỳ và kim tệ nuôi dưỡng.
Nếu như vì vài lời của hắn mà ảnh hưởng đến vị thánh cấu trang sư tương lai này thì nhất định hắn sẽ phải đối mặt với “Tô Hải Luân cuồng bạo”. Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh đó thôi thì vị hội họa đại sư này thà đi cùng cực địa bị hôi ải nhân luân gian còn hơn.
Richard cũng ngẫu nhiên vì đơn giá mà đau đầu nhưng hiện tại hắn càng thêm đau đầu vì phần việc mình phải làm. Theo thống kê thì bình quân mỗi đêm hắn phải hoàn thành một bức tranh, hai tới năm bản phân giải ma pháp trận cùng với lượng lớn công tác vị diện. Nội dung công tác vị diện thâm thúy tạm thời không nói, then chốt là giá trị làm bài tập cũng không rẻ. Đầu tiên là hao tổn lượng lớn giấy ma pháp như tinh văn giấy, nguyệt ngấn giấy, vực sâu mộng yểm giấy… lại còn phải dùng mực ma pháp như ám mực, địa ngục huyết… Dù sao thì những tài liệu này vô cùng đắt, trên cơ bản thì tên càng dài lại càng đắt. Còn về tính toán vị diện do kết cấu lập thể nên hắn cần dùng ảnh ma pháp hoàn thành, thứ này cũng tiêu hao ma pháp thủy tinh. Tóm lại, hắn thường xuyên nhìn thấy kẻ hầu mang đến một rương đầy ma pháp thủy tinh rồi lại mang đi một rương trống rỗng.
Nếu không phải vị pháp sư truyền kỳ còn đang vui vẻ thì Richard không biết bản thân sống sao nữa mà đấy là hắn còn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thu chi mà thôi. Vận dụng thời gian cũng có vấn đề, ngoại trừ lên lớp và làm bài tập, hắn còn cần phải minh tưởng và luyện tập kỹ xảo mà trước mắt thời gian cho những thứ này đã bị nghiền ép đến cực điểm, nếu như giảm nữa thì sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tăng tiến ma lực của hắn.
Richard thiết kế mức độ tăng trưởng là dựa trên quan sát những pháp sư cấp thấp bình thường chứ không phải dùng loại thiên tài như Minnie làm tiêu chuẩn. Cho dù chỉ duy trì tốc độ cơ bản thì hắn cũng phải dựa vào dược tề khôi phục ma lực mới làm được. Cứ tính 500 kim tệ một bình dược tề, mỗi ngày cần 1 bình, một tháng đã là 15.000 kim tệ, lại là một khoản tiền lớn.
Thời gian quá ít làm hắn đành phải rút ngắn thời gian ngủ. Nhưng là thân thể hắn đang trong giai đoạn trưởng thành, thực vật cung ứng mỗi ngày đều dựa theo công thức đặc biệt, đều là loại thịt ma thú trân quý có thể giúp tăng tốc sinh trưởng thân thể. Nhưng những thực vật này muốn phát huy tác dụng thì phải có giấc ngủ đầy đủ cũng may ở Thâm Lam có rất nhiều phương pháp minh tưởng trong giấc ngủ, dù cho hiệu quả có hạn nhưng có còn hơn không.
Hiện tại vấn đề Richard gặp phải là có quá nhiều việc cần làm mà thời gian là có hạn, phân phối như nào để đạt được hiệu quả lớn nhất, hiển nhiên đây là một đề số học khó hơn nữa còn khó dần theo thời gian. Richard đành dùng bốn ngày để chỉnh lý những việc cần làm, phân loại và tính toán, lần này đến lượt thiên phú trí tuệ phát huy tác dụng. Sau bốn ngày hắn cũng đưa ra được phương án phân bố thời gian chính xác, mà sau đó thiên phú ‘chính xác’ lại cho hắn biết phương pháp này là cần thiết, nếu không có phương án này thì trong một tháng hắn sẽ lãng phí lớn hơn bốn ngày!
Nhưng là như vậy cuộc sống của Richard càng thêm máy móc, nhưng là cuộc sống của hắn đã bị số hóa thì giờ có biến thành máy móc cũng không sao. Trong cuộc sống chuẩn xác ấy, Richard đón mùa xuân đầu tiên ở Thâm Lam. Buổi sáng hôm đó, hắn đứng trước gương tự soi bản thân.
Trong gương là một thiếu niên đứng thẳng, bởi vì trẻ con trong núi thường cao lớn hơn mà thực vật cho hắn lại thúc đẩy quá trình sinh trưởng cho nên hiện tại thân hình Richard cao hơn bạn đồng lứa nửa cái đầu, nhìn qua thì như thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi vậy. Trên mặt hắn gần như đã mất hết ngây thơ, hai mắt trầm tĩnh đến nỗi nhìn vào lầm tưởng là đôi mắt của người trưởng thành. Có lẽ cuộc đời hắn trải qua biến cố dồn dập, có lẽ kế thừa huyết mạch của Gordon làm gương mặt hắn dần góc cạnh vì thế cũng tràn đầy khí tức nam nhân. Mà về phương diện khác, hắn còn kế thừa huyết mạch ngân nguyệt tinh linh, hai mắt dài đẹp, đôi mi cao ngất thô dày cùng với sống mũi cao thẳng tắp, đây đều là đặc trưng của dòng máu quý tộc tinh linh. Dù cho Richard không để ý diện mạo bản thân, nhưng trải qua khóa học hội họa hắn biết được diện mạo mình không tồi…
Không, là rất hi hữu… thiên phú ‘chính xác’ lại sửa chữa sai lầm của hắn.
Nhưng thế thì sao chứ? Tiểu Richard hoàn toàn không cho là đúng, học tập nửa năm làm tâm trí hắn in đậm dấu ấn Thâm Lam, lực lượng mới là tất cả, những thứ xinh đẹp chỉ là phụ thuộc lực lượng mà thôi, giống như nữ nhân xinh đẹp chỉ là huân chương của nam nhân vậy.
Đương nhiên, với tri thức uyên bác của mình, Richard còn biết nhiều khi nam nhân đẹp trai cũng là một loại huân chương đặc thù.
Bất kể thế nào năm này Richard mười một tuổi. Trẻ con trong núi trưởng thành sớm, mười hai tuổi đã tự lập cũng không phải chuyện hiếm. Nhớ lại mười năm trước, mỗi khi sinh nhật hắn thì mẹ hắn – Yilan lại tổng kết cho hắn nói cho hắn biết một năm qua thu được gì, nhưng là năm nay thì sao?
Sinh nhật mười một tuổi Richard chỉ có hình bóng bản thân hắn trong gương và ngọn lửa hừng hực cháy mãi trong tâm trí không thể dập tắt.