Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 8


Đọc truyện Tòa Thành Bị Vùi Lấp – Chương 8

Ngôn Tiêu kêu chờ, ba người đàn ông cũng dừng lại chờ thật.

Cô chui người vào trong xe, từ trong túi lấy ra một đôi găng tay đeo vào.

Đôi găng tay màu trắng ôm lấy những ngón tay thon dài của Ngôn Tiêu. Cô kéo căng đôi găng tay đi về hướng gã đeo vòng vàng, lấy chân đạp vào tay hắn một phát. Vừa nãy chính bàn tay này đã chạm vào cô.

Hắn ta bị đạp một cái kêu rú lên, dùng một tay ngăn chân của Ngôn Tiêu: “Con mẹ nó cô muốn làm gì?”

Ngôn Tiêu cúi xuống, tay trái kéo cổ áo hắn lên, tay phải vả xuống mặt hẳn.

Liên tiếp bảy tám cái, càng tát càng mạnh. Trong màn đêm yên tĩnh, cách lớp bao tay có thể nghe thấy tiếng bạt tai vang lên, giống như âm thanh những hòn đá đang được ném xuống mặt hồ.

Trên miệng gã rỉ máu, ánh mắt đỏ ngầu.

“Con đàn bà chết tiệt…”

Lại một cái bạt tai nữa hạ xuống.

Xung quanh không một tiếng người, Vương Truyện Học và Thạch Trung Chu đều ngây người đứng nhìn. Trong mắt bọn họ, đôi tay kia vung lên hạ xuống bao nhiêu lần thì khuôn mặt người phụ nữ đó cũng lạnh lùng đi mấy phần.

Không biết đánh được bao nhiêu cái, khi cánh tay Ngôn Tiêu giơ lên thì bị một bàn tay giữ lại.

“Đủ rồi.” Quan Dược kéo tay cô xuống.

Ngôn Tiêu cử động một cái, lúc này một cảm giác đau đớn ùa đến. Hiện giờ cổ tay cô đang đặt trong lòng tay thô giáp của anh, chỗ cổ tay bị tay anh nắm cảm nhận được độ ấm.

“Buông ra.”

Quan Dược không bỏ ra, bàn tay còn lại cũng nắm lấy cổ tay còn lại của cô. Đôi bàn tay của cô có lẽ chỉ tiếp xúc qua các di vật dễ vỡ, chưa bao giờ phải dùng lực lớn như vậy. Hiện giờ khớp tay đã bị trật, khớp xương bị trật nhô lên.

Ngôn Tiêu quay đầu sang: “Tôi bảo anh buông tay ra anh có nghe thấy không?”

“Cổ tay cô bị trật khớp rồi,” Quan Dược một tay nắm trên cổ tay một tay nắm bên dưới của Ngôn Tiêu.

“Đừng có làm hỏng”. Ngôn Tiêu đoán được anh muốn làm gì, hai mắt nhìn anh chằm chằm: “Tôi cảnh cáo anh, tôi dùng nó để kiếm cơm đấy.”

Ánh mắt Quan Dược tối lại, nhìn từ mặt cô xuống cổ tay, xác định đúng khớp tay, dùng một chúc lực, xương kêu rắc một cái.

Ngôn Tiêu cắn răng chịu đau, hung hăng lườm anh.


“Không cần cám ơn.” Quan Dược buông lỏng tay, thái độ hờ hững.

“…”

Thạch Trung Chu lúc này mới choàng tỉnh đi qua: “Được rồi, chị dạy đã cho hắn một bài học, tội tình gì phải vì loại người này mà làm mình bị thương.”

Ngôn Tiêu cười lạnh, động chân nghiền ngón tay của gã đeo vòng vàng một cái khiến hắn lại rú lên như lợn bị chọc tiết.

“Được rồi? Hắn suýt nữa cưỡng hiếp tôi, thế mà đã được rồi sao?”

Quan Dược tối mắt lại, một lần nữa nhìn đến cổ áo đang bị kéo rộng ra của cô.

“Con mẹ nó, thằng ranh này mày quá vô sỉ.” Thạch Trung Chu nghe xong không nhịn được đạp một phát vào gã đeo vàng.

Gã ta một tay đang bị giẫm lên, ăn thêm một đạp thì co quắp lại như một con tôm, đột nhiên nhấc tay còn lại vung về phía bàn chân đang giẫm lên tay hắn của Ngôn Tiêu, hướng về phía con dao vừa bị rơi trên mặt đất.

Ngôn Tiêu bị kéo lùi ra sau, Quan Dược chắn trước mặt cô, cúi người nắm lấy bàn tay của hắn ta bẻ quặt lấy lại con dao.

Gã ta bật khóc vì đau đớn. Thạch Trung Chu lúc này đá thêm cho hắn hai phát: “Mẹ kiếp, mày còn dám làm càn.”

Vương Học Truyện cũng là một thanh niên nóng máu, vén tay áo của mình lên bồi thêm vài phát:

“Đồ chó, gan mày to lắm mà, thằng tao phải đánh chết cái loại không biết liêm sỉ như mày.”

Gã đó tay ôm đầu lăn quan lăn lại trên mặt đất, liên tục kêu lên: “Các người làm khảo cổ thế mà lại đánh người như vậy, tôi sẽ kiện mấy người.”

Hai người bọn Thạch Trung Chu và Vương Học Truyện thực sự còn đá thêm cho hắn phát nữa. Quan Dược đưa dao cho Vương Truyện Học: “Hai người không cần phải tự mình động thủ. Tiểu

Vương đi lấy xẻng trên xe ra đây.”

Vương Truyện Học cầm dao chạy đi, một lúc sau trở lại cầm trên tay một chiếc xẻng.

Quan Dược cầm lấy xẻng, ngồi xổm xuống bên cạnh gã đeo vàng, lấy lưỡi xẻng chỉa vào bàn tay vừa bị nghiền của gã, quay đầu lại hỏi Ngôn Tiêu: “Vừa rồi bàn tay này chạm vào người cô phải không?”

Ngôn Tiêu đưa mắt: “Phải.”

Quan Dược quay đầu lại, chiếc xẻng trong tay cắm xuống, gọn gàng dứt khoát, mỗi một lần ấn xuống là một tiếng hét thảm, càng cắm xuống càng sâu khiến người ta cảm nhận được các khớp ngón tay bị cắt đứt.


Đánh xong, Quan Dược cắm xẻng xuống đất, nắm cổ áo của gã kia lôi dậy: “Kiện? Nhớ cho rõ mặt tao, có giỏi thì đi kiện đi.”

Toàn thân gã ta và bàn tay nhũn như bún, run rẩy không ngừng, trong miệng chỉ còn vài tiếng rên rỉ đứt quãng.

Từng con gió đêm thổi mạnh đến, Ngôn Tiêu nheo mắt lại nhìn về phía người đàn ông đang ngồi xổm đó, bờ vai anh rộng, mái tóc cắt ngắn, chiếc áo sơ mi bị gió thổi tung bay, trên mặt đất phản chiếu bóng dáng của anh.

“Ngôn Tỷ” Vương Truyện Học đi đến hỏi: “Có trút giận được chút nào không? Đừng để ý thằng khốn này nữa, để bọn em giải quyết, chị đến thị trấn nghỉ ngơi một chút đi.”

Ngôn Tiêu xoa cổ tay nhìn về phía Ngôn Dược đang rút chiếc xẻng đứng lên.

“Tay cô hiện giờ không nên lái xe.” Anh ta quay đầu gọi Thạch Trung Chu: “Tiểu Thạch, cậu qua đây lái xe giúp cô ấy.”

Thạch Trung Chu vừa định đi qua thì nghe Ngôn Tiêu nói: “Anh lái đi.”

Quan Dược quay đầu lại nhìn cô.

“Anh lái xe tôi, xe anh để Tiểu Thạch lái.”

Thạch Trung Chu sững lại, rồi nhận lấy cái xẻng trên tay Quan Dược: “Cũng được, Quan đội anh qua đó đi.”

Quan Dược mím môi, giơ tay ra. Ngôn Tiêu đưa chìa khóa cho anh.

Trên ghế xe có vét máu của gã đeo vòng vàng, da trên ghế bị rách vì vừa rồi hắn vung dao ra. Ngôn Tiêu lấy găng tay lau sạch sẽ vết máu rồi ngồi xuống. Cô liếc mắt qua thấy Quan Dược đã ngồi vào vị trí lái, cắm chìa khóa vào mở khóa.

Khuôn mặt anh khi nhìn nghiêng trông trầm ổn hơn, mũi thẳng như kẻ chỉ, khi lái xe sẽ yên lặng không nói lời nào.

Thạch Trung Chu nhìn về phía chiếc xế hộp màu đỏ đang rời đi, huých khuỷu tay Vương Truyện Học: “Rõ ràng Quan đội nói Ngôn Tỷ không thể tự đến đội được. Tôi nói với cậu chị ấy chính là “Thượng có cửu thiên ôm nguyệt, Hạ có tứ hải bắt long”. Cậu xem thằng ranh kia bị đánh như vậy là đủ biết.”

*ý là thách thức tinh thần vượt qua khó khăn nguy hiểm.

Vương Truyện Học nhìn gã đàn ông nửa sống nửa chết nằm xõng xoài trên mặt đất, xùy một tiếng khinh miệt: “Đáng đời.”

Sau một lúc chiếc xe đã đến một thị trấn, có một vài quán trọ ở ven đường.

Lúc này đã là mười giờ tối, thị trấn này không có buôn bán về đêm, chỉ có vài hàng quán ít ỏi.


Nhìn thoáng qua thì có vẻ trên phố có một nhà vẫn đang sáng đèn buôn bán.

Quan Dược xuống xe đi vòng sang phía Ngôn Tiêu gõ cửa: “Xuống đi.”

Ngôn Tiêu hạ cửa xe xuống, nghe thấy ông chủ quán nói với Quan Dược: “Không có món khác, chỉ còn mì thôi.”

Quan Dược quay đầu lại nhìn một lát rồi nói: “Vậy cho tôi hai bát.”

Ngôn Tiêu ngồi xuống cạnh bàn lấy ra vài món đồ rồi đi ra ngoài một mình hút thuốc.

Ánh sáng đèn đường trong màn đêm phủ lên bóng dáng cao lớn của anh tạo cảm giác mơ hồ, chỉ có ảnh lửa lập lòe của điếu thuốc kẹp trên ngón tay anh là chân thực.

Ngôn Tiêu lấy ngón tay ở trên bàn nhẹ nhàng phác họa lại hình ảnh đó, trong đầu lại nhớ lại mình từng giám định qua một pho tượng cổ. Dưới ánh sáng ban ngày thì đó xác thực là một tượng phật giáo phổ độ chúng sinh, nhưng khi quan sát bức tượng vào ban đêm qua một lớp tủ kính, nó dương như lại trở nên ma mị hơn.

Khó trách trước đây cô từng nghĩ anh ta là quân trộm cướp, không hiểu sao cô luôn cảm giác trên người đàn ông này có tác phong của bọn thổ phỉ.

Hút xong điếu thuốc, Quan Dược trở lại ngồi xuống đối diện với Ngôn Tiêu.

“Cái này ăn thế nào?” Ngôn Tiêu nhìn anh rồi bĩu môi.

Trong bát là mì xào, rắc đầy đủ gia vị, rau thịt chất một đống trong bát.

“Trộn lên.”

“Tay tôi đau.”

Quan Dược liếc cô, đưa bát đã trộn của mình sang rồi lấy bát mì của cô về phía mình trộn đều. Ngũ quan của anh rất rõ ràng, khi cúi xuống thì các đường nét trên khuôn mặt càng trở nên rõ nét

hơn. Ngôn Tiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cúi xuống của anh, vắt chéo hai chân: “Anh học võ ở đâu thế?”

Quan Dược ngước lên: “Tự nhiên hỏi cái này làm gì?”

“Tìm hiểu thêm về đồng đội thôi”

Lần trước cô thuê đám du côn đến hành hung bọn họ, cả Vương Truyện Học và Thạch Trung Chu đều bị thương, chỉ có mình anh không sứt mẻ gì cả. Hôm nay đánh gã kia cũng chỉ cần một vài cước là làm hắn ta đau đớn không lên lời. Nếu nói cô không tò mò thì là nói dối.

Quan Dược cúi xuống, ngoáy đôi đũa trong tay: “Trước đây tôi làm việc ở tổ chức bảo tồn Tây Bắc một thời gian. Các thành viên của tổ chức sẽ phải học các kỹ năng để tự vệ.”

“Có tổ chức như vậy sao?”

“Khu vực Tây Bắc được xem là nơi có nhiều di vật nhất trong cả nước, có một tổ chức như thế thì có gì lạ chứ?”

Ngôn Tiêu suy nghĩ một lát: “Sao tôi chưa từng nghe qua tổ chức nào như thế nhỉ?”

“Chỉ là một tổ chức phi chính phủ, không có danh tiếng gì cả.” Quan Dược tiếp tục ăn mì, không nhắc đến vấn đề này nữa.


Ngôn Tiêu cầm đũa đổi sang tay trái, gẩy gẩy vài cái sau đó cúi đầu ăn. Vừa ngẩng đầu lên, thấy Quan Dược đang nhìn tay cô. Cô không phải là người thuận tay trái nhưng từ nhỏ đã được bố mẹ nuôi tập cho, khi cần thiết thì vẫn có thể dùng tốt.

Thực ra vừa rồi cô có thể tự mình trộn mì.

“Anh trộn mì không tệ nha.”

Quan Dược không trả lời, anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác không thể nào biết anh đang nghĩ gì.

Vừa ăn xong thì điện thoại vang lên, Quan Dược nhanh chóng nhấc máy, đứng dậy nói: “Đi thôi.” Thạch Trung Chu đã chờ ở phía trước của một nhà nghỉ, khoảng mười phút sau, chiếc xế hộp đỏ

của Ngôn Tiêu chạy đến.

Vừa nhìn thấy Ngôn Tiêu xuống xe, cậu ta liền ra báo cáo kết quả: “Ngôn Tỷ, bọn em đã đưa thằng khốn kia đến đồn cảnh sát, trên người hắn lúc đó còn giấu một số tang vật khác, nói không chừng đợt này hắn phải ngồi bóc lịch vài năm.”

Ngôn Tiêu hỏi: “Cảnh sát không có hỏi tại sao hắn bị thương à?”

“Có hỏi nhưng bọn em bảo không biết rõ. Thực ra bọn em cũng có đánh đấm được mấy cái đâu.”

Ngôn Tiêu nghiêng đầu nhìn sang Quan Dược: “Vậy là tính hết lên đầu anh hả?”

Quan Dược đóng cửa xe: “Không việc gì”

Ngôn Tiêu bỗng nhiên bật cười: “Tôi cũng có phần, hai chúng ta coi như đồng phạm.” Quan Dược nhìn cô, không nói.

Thạch Trung Chu lấy đồ trên xe Ngôn Tiêu mang vào trong: “Bọn em đặt phòng xong rồi. Hôm nay chị mệt rồi nên nghỉ ngơi cho tốt. Chị đừng để chuyện thằng khốn kia làm trong lòng.”

Ngôn Tiêu thuận miệng đáp một tiếng rồi đi theo cậu ta qua một hành lang hẹp, bước lên cầu thang, thấy Vương Truyện Học đang nói chuyện với một người phụ nữ có nước da ngăm đen.

“Đó là bà chủ nhà, họ hàng của Vương Truyện Học. Nếu bọn em đi tuyến đường này thì thường đến ở nhà nghỉ của chị ấy.” Thạch Trung Chu chào hỏi người phụ nữ đó, gọi cô ta là “chị Mai”.

Nhà nghỉ nhỏ, phòng nghỉ cũng nhỏ, mùi thuốc khử trùng khá nặng. Thạch Trung Chu đặt hành lý xuống rồi đi ra ngoài.

Ngôn Tiêu vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn mình trong gương. Kéo cổ áo xuống nhìn, dưới cổ một mảng màu đỏ vẫn chưa tan.

Nhìn thấy vết tích này khiến cô lại bực tức, cởi quần áo ném vào sọt rác, mở vòi nước nóng. Thân thể không một mảnh vải, đứng dưới vòi nước chà xát vào nơi đó cho đến khi cảm thấy đau mới dừng lại.

Cô rửa sạch từng đốt từng đốt ngón tay, ngay cả khi đeo găng tay vào đánh gã ta cô vẫn cảm thấy bẩn.

Tắm xong, mặc kệ mái tóc vẫn còn ướt, Ngôn Tiêu ngã nằm lên giường.

Quả thực cô rất mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần nhưng lại không thể nào chợp mắt được. Dường như khi con người ta quá mệt thì không thể đi vào giấc ngủ.

Hai mắt mở tỏ nhìn trần nhà màu trắng thật lâu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh bóng lưng Quan Dược ngồi xổm trên mặt đất. Cô phải thừa nhận khi anh ra tay đánh gã kia, trong lòng cô thực sự vô cùng dễ chịu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.