Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 74


Đọc truyện Tòa Thành Bị Vùi Lấp – Chương 74

Một hàng xe việt dã dừng lại trên một bãi hoàng thổ của Thiểm Tây, cạnh đó là những căn lều bạt được dựng lên đan xen, trên nóc cắm lá cờ của đoàn thảm hiểm.

Ánh mặt trời chói chang phủ một màu vàng óng khắp mọi nơi, ra khỏi Cam Túc tiến vào Thiển Tây, nhiệt độ nơi này đã tăng cao hơn khá nhiều.

Buổi tối hôm qua đoàn xe mới thuận lợi qua được kiểm tra an ninh, dọc đường không có chỗ nào phù hợp để dừng lại, chạy đến quá nửa đêm mới đến được nơi này dựng trại ngủ ngoài trời.

Trường đoàn vừa nấu xong một nồi mỳ lớn, anh ta đi vòng qua lều, trông thấy một người đàn ông đang ngồi xổm dùng nước khoáng rửa mặt, liền hỏi: “Này anh bạn, chặng sau anh có đi cùng chúng tôi không?”

Quan Dược lau mặt đứng dậy: “Không, chỗ tôi đến không cùng đường với các anh.”

Trưởng đoàn nói: “Vậy được. Để tôi lấy cho anh bát mỳ, anh ăn xong hãy đi. Cảm ơn anh đã chỉ đường cho đội, nhanh chóng đi tìm bà xã quan trọng hơn, đừng để lạc nhau.”

Quan Dược gật đầu: “Sẽ không lạc.”

Dù có đi xa cũng sẽ tìm lại được, làm sao có thể lạc mất.

Ăn xong bát mỳ, Quan Dược từ biệt những người trong đoàn.

Đợi anh đi xa, một người trong số họ thì thầm vào tai người đội trưởng: “Tôi luôn cảm thấy người đàn ông này có gì đó kỳ lạ, hôm qua lúc bị cảnh sát kiểm tra, anh có để ý thấy không?”

Hôm qua lúc bị kiểm tra, để tiết kiệm thời gian, mọi người trong đoàn đều tập trung thẻ căn cước ở chỗ trưởng đoàn, cảnh sát xem xong một lượt là có thể đi. Kết quả lúc nộp thẻ căn cước thì không thấy anh ta đâu, đến lúc chuẩn bị rời đi thì anh ta đột nhiên xuất hiện, ngồi vào trong xe, nói vừa đi vệ sinh về, cả đoàn xe cứ như vậy mà thuận lợi được thông qua.

Trưởng đoàn không bận tâm: “Để ý chuyện anh ta làm khỉ gió gì, chỉ cần có thể chỉ đường giúp chúng ta là được, anh ta cũng chẳng làm gì chúng ta… Được rồi, ăn nhanh lên, đói chết mất, mau chóng còn lên đường.”

“…”

Đi được một đoạn, Quan Dược tháo kính cất vào trong túi, điện thoại đột nhiên đổ chuông, anh cho rằng Ngôn Tiêu gọi đến, mở máy ra xem, không phải số của cô.

Ấn nút nhận cuộc gọi, đầu kia vang lên giọng nói Cố Đình Tông: “Lão thập, cậu như vậy mà lại để mất hàng.”

Quan Dược đoán được anh ta sẽ gọi điện tới, vì mấy tên trốn thoạt được nhất định sẽ mật báo cho anh ta.

“Vâng, xin lỗi Cố ca, tôi đã làm mất hàng.”

“Với bản lĩnh của cậu thì không thể xảy ra chuyện này.” “Là sai lầm của tôi, không đề phòng cớm cẩn thận.”

Giọng Cố Đình Tông hoàn toàn thay đổi, Quan Dược có thể cảm nhận được anh ta đang kìm chế cơn giận: “Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện, vừa giao cho cậu liền bị cảnh sát tóm được, thật sự chỉ là sai lầm sao?”


Quan Dược hiểu ý anh ta đang ám chỉ gì: “Cố ca, tôi theo anh năm năm, năm năm qua bất kể chuyện đúng hay sai, chỉ cần anh yêu cầu tôi đều làm theo. Nếu như anh nghi ngờ tôi, vậy tôi để mặc cho anh xử ý, tuyệt đối không hai lời.”

Mất đúng năm năm trời mới giành được sự tín nhiệm của anh ta, đi được đến bước này, Quan Dược biết anh ta là người cẩn trọng đến mức nào.

Đầu bên kia điện thoại yên lặng rất lâu, Cố Đình Tông đột nhiên cười một tiếng: “Không phải tôi hoài nghi cậu, chỉ là mọi việc quá trùng hợp mà thôi. Bỏ đi, mất người có thể tuyển thêm, mất hàng có thể bổ sung sau. Tôi đã cử người đến chỗ tòa thành trước rồi, tòa thành kia có thể đền bù được tổn thất lần này.”

Quan Dược nói: “Tôi biết rồi.”

Cố Đình Tông chậm rãi dặn dò thêm: “Lão thập, tôi vẫn luôn rất coi trọng cậu, đừng làm tôi thất vọng, dù sao, tôi đã đem thứ quý giá nhất của mình cho cậu rồi, cậu nên hiểu những gì tôi nói.”

Kết thúc cuộc gọi, Quan Dược đứng trên mảnh đất hoàng thổ đón những cơn gió ùa đến, bày tay siết chặt điện thoại.

Anh đương nhiên hiểu thứ quý giá nhất mà Cố Đình Tông muốn ám chỉ là Ngôn Tiêu. Quan Dược cười lạnh, Ngôn Tiêu không phải là do anh ta tặng thưởng. Từ trước đến giờ cô không phải là thứ để trao đổi.

Điện thoại lại đổ chuông, Quan Dược cúi đầu nhìn, là Ngôn Tiêu gọi đến, cô đang đợi anh.

Anh cất điện thoại vào túi, lập tức lên đường.

Ra khỏi cao nguyên hoàng thổ, trước mặt xuất hiện đường quốc lộ đầy bụi đất, xe cộ đi lại đông đúc, Quan Dược đứng ở đầu đường vẫy một chiếc xe tải.

Ngôn Tiêu đang ngồi chờ trong xe, nghịch chiếc bật lửa trong tay, bật rồi tắt, tắt rồi lại bật.

Mặt trời đang ngả về hướng tây, gió từ trong sa mạc thổi đến mang theo một trận cát bụi va vào cửa xe. Cô nheo mắt đợi cơn gió qua đi, khi mở mắt ra trông thấy một bóng người đang chạy về phía này.

“Ngôn Tiêu!”

Ngôn Tiêu ném chiếc bật lửa sang bên cạnh, cho xe chạy qua, xe vẫn chưa dừng lại anh đã mở cửa ngồi lên.

“Em…” Quan Dược khựng lại, nhìn cô không chớp mắt.

Mái tóc dài của cô đã bị cắt ngắn đến cằm, che đi khuôn mặt chỉ nhỏ bằng một bàn tay, vừa nhìn đã thấy khác trước rất nhiều.

Vừa rồi anh định hỏi cô đi đến đây bằng cách nào. Hiện giờ thì không cần nữa.

Ngôn Tiêu hất tóc hỏi: “Có đẹp không?”


Quan Dược không trả lời.

Ngôn Tiêu buồn cười nhìn anh: “Chỉ cắt tóc thôi mà, cảm động vậy sao?”

Chỉ cắt tóc mà thôi, quả thực không có gì, nhưng bây giờ chỉ là tóc, về sau có thể là cái khác.

Đôi mắt đen láy của Ngôn Tiêu nhìn anh, trèo qua, ngồi trên người anh, lại hỏi một lần nữa: “Có đẹp không?”

Quan Dược cúi đầu “Ừ” một tiếng.

“Vậy anh có thích không?”

“Ừ.”

Ngôn Tiêu cởi thắt lưng quần anh, thò tay vào trong: “Em muốn anh nói ra.”

Ánh mắt Quan Dược tối lại, nắm chặt thắt lưng cô: “Thích.” “Thích em tóc dài hay tóc ngắn?” Bàn tay cô mò đến nơi đó. Quan Dược nhẫn nhịn thở dốc: “Đều thích.” Dù cô có thế nào anh cũng thích, thích tất cả.

“Vậy thì đâu có gì to tát đúng không?” Ngôn Tiêu cúi đầu cắn lên cằm anh: “Không cần tiếc, khi em mười mấy tuổi cũng để kiểu tóc này, lần này coi nhớ lại ngày xưa thôi.”

Dáng vẻ năm cô mười mấy tuổi anh không được thấy, nhưng Cố Đình Tông đã gặp qua. Trong

khoảnh khắc đó, lời nói của Cố Đình Tông lại vang vọng bên tai.

Quan Dược mím môi thành một đường, mạnh mẽ cởi quần lót của cô xuống, bàn tay xoa nắn mông

cô.

Hai cơ thể nóng lòng muốn cảm nhận đối phương, Ngôn Tiêu giơ tay lấy áo mưa mặc vào cho anh, ngay sau đó ngồi xuống.

Quan Dược luồn tay vào tóc cô, mái tóc cô rất cứng, quật cường và bướng bình như chính con người cô. Nhưng cơ thể cô lại vô cùng mềm mại, mềm mại như nước, đủ để làm tan chảy mọi thứ.

Trong không tĩnh lặng của sa mạc hoang vắng, chỉ còn lại những tiếng thở nặng nề dồn dập trong


xe.

Quan Dược đột nhiên từng đợt từng đợt va chạm mạnh mẽ: “Ngôn Tiêu, gọi anh.”

Ngôn Tiêu ôm cổ anh, cả người bị giới hạn trong không gian trật hẹp, thở dốc: “Hả?”

“Gọi anh.”

“Tiểu Thập Ca~”

Quan Dược lại thúc một cái: “Gọi tên anh.”

Cô vẫn bướng bỉnh: “Thập ca~”

Quan Dược xoa nắn ngực cô, hung hăng vận động: “Ngôn Tiêu, gọi tên anh!”

Ngôn Tiêu không chịu đựng nổi, nắm chặt tóc sau gáy anh, ngã người ra sau, chiếc cổ trắng ngần căng giãn ra, nhẫn nhịn được một lúc, cuối cùng vẫn tước vũ khí đầu hàng: “Quan, Quan Dược…”

“Gọi lần nữa!”

Ngôn Tiêu nức nở nghẹn ngào, vùi đầu trên cổ anh, cắn một miếng.

Anh bỗng nhiên bộc phát, mà cô cũng bướng bỉnh không theo, cơ thể hai người hừng hực giống như thiêu đốt.

Lúc dừng lại, Ngôn Tiêu nằm úp trên người Quan Dược, thật lâu sau vẫn không động đậy.

Đến khi hồi phục lại sức lực, cô kéo váy lên, ngồi trở lại chỗ của mình, hạ cửa sổ xe xuống đón từng cơn gió từ sa mạc, hơi thở nồng nặc của cơn ân ái vừa qua vẫn chưa tản bớt.

“Nói đi.” Ngôn Tiêu quay đầu sang nhìn Quan Dược: “Vừa rồi anh bị chuyện gì kích thích như thế?”

Quan Dược kéo khóa quần lên, ngồi tựa lưng vào ghế, liếc nhìn cô rồi nói ba chữ: “Cố Đình Tông.”

Sắc mặt Ngôn Tiêu lạnh xuống, nhìn anh chằm chằm: “Làm sao? Anh sợ anh ta?” Quan Dược nhíu mày, nhìn sang.

Ngôn Tiêu cười lạnh, đẩy cửa xe đi xuống, dập mạnh cửa xe: “Họ Quan, nếu quả thực anh sợ anh ta thì khỏi cần đến tôi, làm vậy là quá coi thường tôi rồi. Ngôn Tiêu tôi tuyệt đối không bám theo anh đâu!”

Cô quay người bỏ đi, Quan Dược lập tức lao xuống xe đuổi theo, nắm chặt cổ tay cô: “Ai nói không cần em!”

“Vậy vừa rồi con mẹ nó anh có ý gì? Vì anh ta nên mới khiến anh kích động như vậy!”

“Ý của anh rất rõ ràng, đừng nói là một Cố Đình Tông, ngay cả Thiên Hoàng lão tử cầm súng chĩa vào đầu, anh con mẹ nó cũng muốn em!”

Ngôn Tiêu mím môi lại, ngực phập phồng lên xuống lấy lại bình tĩnh.


Quan Dược nắm chặt tay cô không buông, giật mạnh một cái kéo cô vào lòng, mạnh mẽ hôn xuống. Ngôn Tiêu kiễng chân ôm cổ anh, mở miệng mút lấy lưỡi anh, sau đó đôi môi cô di chuyển từ môi

anh đi xuống đến yết hầu, nhẹ nhàng cắn, rồi lại cẩn thận dùng lưỡi liếm.

Quan Dược ôm chặt eo cô, một tay ôm cô trở lại trong xe.

Khoảng mười phút sau, Ngôn Tiêu như một đống bùn nhão ngồi tựa trên ghế.

Trời dần tối, Quan Dược ngồi trên ghế lái hút thuốc, Ngôn Tiêu vươn tay ra lấy điếu thuốc trên tay anh cho lên miệng rít một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn anh.

“Quan Dược, em chưa từng hỏi, rốt cuộc năm nay anh ba mấy tuổi?” Giọng nói Quan Dược dường như hơi mất tiếng: “Ba mốt.”

Ngôn Tiêu gật nhẹ đầu: “Em năm nay hai chín, anh hơn em đúng hai tuổi, vì thế lúc em mười sáu thì anh mười tám.”

Quan Dược nghiêng đầu nhìn sang, chờ cô nói tiếp. Ngôn Tiêu hỏi: “Lúc anh mười tám tuổi đang làm gì?”

Quan Dược nhớ lại: “Đi học, thi thoảng cũng trốn học, đánh nhau.” Trải qua cuộc sống bình thường của một cậu học sinh.

Ngôn Tiêu nhét điếu thuốc trở lại trên miệng anh: “Có yêu đương cô nào không?” “Cặp kè nhưng không yêu.”

Bây giờ ngồi nhớ lại, cũng không nhỡ rõ quá trình trưởng thành thế nào nào, chỉ mang máng nhớ được quãng thời gian đó cũng ồn ào náo nhiệt như bao nhiêu thiếu niên khác.

Ngôn Tiêu nhướng mày: “Khẳng định như thế sao?” “Ừ, khẳng định.”

Anh khẳng định, vì gặp được cô anh mới hiểu được yêu một ai đó là cảm giác như thế này.

Biết rằng không nên, biết sẽ gặp nhiều khó khăn, khó khăn vô vàn.

Ngôn Tiêu đột nhiên nói: “Năm em mười sáu tuổi nếu như có thể gặp được anh thì tốt biết bao.” Quan Dược sững sờ.

Ngôn Tiêu nhàn nhạt nhìn anh: “Thật đấy, nếu như được chọn, em sẽ không chọn Cố Đình Tông, em hy vọng những năm tháng đó người bên cạnh em là anh.”

Nghèo đói bần cùng cũng được, bị khinh bỉ cũng không sao, cho dù khi đó anh cũng không thể giúp gì được cho cô, cô vẫn nguyện lòng gặp được anh sớm hơn một chút.

Không phải là Cố Đình Tông, người cô chọn là anh.

Quan Dược vươn tay ra, kéo cô lại ôm thật chặt: “Hiện giờ cũng không muộn.”

Con người không thể nào lựa chọn mình sẽ gặp gỡ ai, những năm tháng ấy cũng thể nào quay trở lại, nhưng hiện tại vẫn chưa muộn.

Cố Đình Tông không có ý nghĩa gì trong đoạn tình cảm này, Ngôn Tiêu là của anh, dù có quý giá thế nào thì cũng là của anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.