Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 64


Đọc truyện Tòa Thành Bị Vùi Lấp – Chương 64

Tìm khắp xe trước sau vẫn không thấy hộp cứu thương đâu, Ngôn Tiêu ngồi vào trong xe, lật người Quan Dược lại. Anh để cô tùy ý sắp xếp, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt anh tái nhợt.

Quần áo anh đã sớm hỗn độn, chỉ cần dùng một chút lực đã kéo được ra.

Ngôn Tiêu ổn định lại nhịp tim đang đập nhanh, kiểm tra vết thương trên người anh. Vết dao trên đầu gối không quá sâu, đã ngừng chảy máu, mấy vết thương trên bả vai và ngực là do bị đâm, mỗi nhát dao đều đâm sâu hoắm, chảy rất nhiều máu, đến bây giờ vẫn chưa cầm, thậm chí còn chảy xuống ghế.

Ngôn Tiêu lấy áo anh bịt lên vết thương, thở hổn hển: “Quan Dược, Quan Dược!” Quan Dược mở mắt nhìn cô chằm chằm.

Ngôn Tiêu hít một hơi thật sau, quay sang nhìn anh: “Phải làm thế nào, anh chỉ cho tôi.” “Cứ giữ như vậy, máu ngừng chảy là được.”

Thấy anh bình tĩnh nói như vậy, Ngôn Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.

Một lát sau, chiếc áo dùng để cầm máu bị ném đi, máu cuối cùng đã thôi chảy.

Từ đầu tới cuối Quan Dược rất tỉnh tảo, thậm chí còn lấy điện thoại ra gọi: “Ừ Xuyên Tử… trong sa mạc, căn nhà bỏ hoang phía đông… Chu Mâu đã ở đây, bọn chúng có tất cả hai người, đều bị thương…”

Ngôn Tiêu kéo quần dài và áo ba lỗ của anh lên, giật lấy di động, đi ra ngoài xe.

Xuyên Tử ở đầu máy bên kia hỏi: “Thập ca, hai người không sao chứ?”

“Là tôi,” Tay Ngôn Tiêu dùng sức cầm điện thoại, ngón tay trắng bệch, lạnh lùng nói: “Các anh tìm thấy Chu Mâu thì đừng nương tay, chỉnh chết bọn chúng, cần tàn nhẫn thì cứ làm thật tàn nhẫn, tốt nhất là lột da hắn!”

Lột da hắn là còn nhẹ.

Xuyên Tử thật lâu không lên tiếng, có lẽ bị khẩu khí của cô dọa cho sợ.

Ngôn Tiêu dập máy, vô thức thò tay vào túi tìm thuốc, khi cầm bao thuốc lại bực bội nhét vào túi, quay trở lại xe: “Tôi đưa anh đi bệnh viện.”

“Không cần, nơi này gần doanh trại hơn, chờ bọn Xuyên Tử đến là được.”

Ngôn Tiêu đi đi lại lại vài bước, xoa xoa cổ mới để ý thấy quần áo mình lúc này cũng không chỉnh tề, cô cài lại cúc cổ áo, ngồi vào trong xe, cởi áo khoác ra khoác lên người anh.

Cửa đóng lại, trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh, Ngôn Tiêu cúi đầu, mắt nhìn anh chằm chằm:

“Quan Dược, anh đừng lấy mạng mình ra đùa giỡn.”

“Tôi không làm vậy.”

“Vừa rồi anh như thế có phải bị điên rồi không, còn nói sẽ không làm thế?”


Ánh mắt Quan Dược nghiêm túc nhìn cô: “Tôi sẽ không, em yên tâm, tôi nhất định sẽ sống tốt, sẽ không để em phải nợ tôi.”

Ngôn Tiêu trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Tôi chỉ hy vọng anh sẽ sống tốt.” Quan Dược mím môi, yết hầu trượt lên xuống, nhưng lại không nói gì.

Có tiếng động bên ngoài cửa xe, Ngôn Tiêu cẩn thận lắng nghe, ngay lập tức ngồi thẳng người, khởi động xe lái đi.

Đó là tiếng còi xe cảnh sát.

“Quay trở lại, đi vào trong sa mạc.” Hơi thở Quan Dược hơi nặng nề, thò tay lấy điện thoại trong túi đưa cho cô.

Đây là điện thoại của cô anh lấy lại được.

Ngôn Tiêu nhét nó vào túi: “Có phải bọn họ đang đuổi theo Chu Mâu không?”

“Có khả năng.” Quan Dược ngồi dậy: “Lái xe rất dễ bị phát hiện, xuống xe đi.”

Ngôn Tiêu đạp phanh xe, xe còn chưa dừng lại anh đã mở cửa xe. Cô đeo túi lên vai, vòng sang đỡ anh đi xuống.

Vết thương của Quan Dược vừa được cầm máu lại nứt ra, tuy nhiên anh vẫn di chuyển rất nhanh.

Ngôn Tiêu khoác tay anh lên vai mình, cũng may dáng người cô cao nên vừa tầm đỡ được anh.

Phía trước mặt là sa mạc trải rộng.

Thể lực Quan Dược cực kỳ tốt, hai người đi rất lâu mà anh không có dấu hiệu đuối sức phải dừng lại. Ngôn Tiêu sợ anh bị sốc, đỡ anh ngồi nghỉ phía sau một cồn cát. Ở những nơi thế này mà bị sốc thì không cách gì có thể cứu được.

Phía xa đột nhiên có tiếng súng vang lên, ầm ầm như pháo nổ. Ngôn Tiêu quay đầu lại nhìn, không có cách nào phân biệt âm thanh phát ra từ hướng nào.

Quan Dược nói: “Có lẽ Xuyên Tử đưa người đến đây.” “Thập ca!”

Giọng của Xuyên Tử từ xa vọng đến.

Ngôn Tiêu kéo Quan Dược đứng lên, trông thấy một chiếc xe đang chạy về phía này, là một chiếc jeep phóng đến như bay mang theo một trận cát bụi. Xuyên Tử từ trong xe thò người ra, vẫy tay với hai người.

Khi xe chạy đến gần, Xuyên Tử từ trong xe lao đến: “Thập ca, bọn em tìm được Chu Mâu nhưng lại cảnh sát nhanh tay hơn.”

Còn chưa nói hết câu liền nhìn thấy Quan Dược cả người đầy máu, anh ta sợ hết hồn, vội vàng đi ra đỡ lấy anh: “Mẹ kiếp, sao lại thành như vậy?”


Quan Dược thở dốc: “Không sao, phát súng vừa rồi là ai bắn?”

“Là Chu Mâu ra tay lúc bọn em sắp bắt được hắn, không bắn trúng ai nhưng lại dẫn cảnh sát tới.” Xuyên Tử tìm thấy hai tên đó gần một hầm trú ẩn. Đinh ca bất tỉnh nằm một bên, Chu Mâu bị

thương nặng, tay chân bê bết máu, tay bị thắt lưng trói vào một cây Hồ Dương, trông như sắp chết đến nơi.

Xuyên Tử còn nhớ rõ lời dặn dò của Ngôn Tiêu phải dạy cho hắn ta biết mùi đau khổ, khi trông thấy tỉnh cảnh của Chu Mâu mà anh ta kinh ngạc đến ngây người.

Vừa nhìn là biết tác phong của Quan Dược, quả thật anh ta rất ít khi thấy Quan Dược ra tay nặng như vậy.

Có điều Chu Mâu cũng rất xảo quyệt, thừa dịp bọn họ chuẩn bị đi đến liền rút súng ra bắn, chính vì phát súng này đã dẫn đường cho cảnh sát tới.

Xuyên Tử lo cho Quan Dược nên không đếm xỉa đến gã ta, lên đường đi tìm anh.

Quan Dược nói: “Bị cảnh sát tóm cũng tốt.”

Ngôn Tiêu cảm thấy như thế quá hời cho Chu Mâu.

“Được rồi Thập ca, chúng ta trở về rồi nói sau.” Xuyên Tử vội vàng đỡ anh từ tay Ngôn Tiêu, định dìu anh trên lưng nhưng Quan Dược từ chối.

“Không cần, tôi chưa yếu đến mức đó.” Nói xong tự mình đi ra xe.

Ngôn Tiêu đứng yên ở đó, trải qua vài tiếng đồng hồ vừa rồi, hiện giờ đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Sau trận hoan ái với Quan Dược, thứ còn đọng lại trong cô chỉ là cảm giác đau nhức toàn thân.

Cô xoa xoa mặt, cũng đi về phía chiếc xe, điện thoại đột nhiên rung lên. Là Bùi Minh Sinh gọi tới, cô không muốn nhận máy nên ấn nút tắt.

Vừa đến gần chiếc xe, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Bùi Minh Sinh gọi, cô đành phải nghe máy, ánh mắt nhìn Quan Dược mới bước lên xe: “Có chuyện gì đợi lát nữa nói sau.”

Bùi Minh Sinh đi thẳng vào vấn đề: “Ngôn Tiêu, chuyện giữa em và Quan Dược đã giải quyết xong chưa?”

“Sao lại hỏi chuyện này?” Ngôn Tiêu nhìn chằm chằm trong xe, có chút cáu kỉnh.

Xuyên Tử đang nói chuyện với Quan Dược: “Thập Ca, đột nhiên hôm nay ông chủ tới đây, nghe thấy anh có chuyện nên cũng đi theo, ông ấy đang ngồi ở chiếc xe phía sau.”


Quan Dược “Ừ” một tiếng, không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Bùi Minh Sinh vẫn đang nói trong điện thoại: “Còn nhớ anh từng nói với em có một ông chủ đứng đằng sau Quan Dược không? Hôm nay ở Hong Kong anh mới biết được một tin, ông chủ đó là người quen của em.”

Ngôn Tiêu để ý thấy quả thật có một chiếc xe đi theo đằng sau bọn họ, cửa xe hạ xuống một nửa, có thể thấp thoáng nhìn thấy có một bóng người ngồi ở hàng ghế phía sau.

Cô trông thấy người bên trong, vô thức hỏi: “Là ai?” “Chính là người bên cạnh em ngày trước!”

Cửa chiếc xe kia bị đẩy ra, người bên trong đi xuống, đi thẳng đến chiếc xe của Quan Dược, nói với anh vài câu, sau đó xoay người đi về phía Ngôn Tiêu.

Bùi Minh Sinh ở đầu kia hỏi: “Ngôn Tiêu, em nghe rõ không? Là Cố Đình Tông! Ông chủ của Quan Dược chính là Cố Đình Tông!”

Ngôn Tiêu nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi về phía mình.

“Tiêu Tiêu.” Anh ta dừng lại trước mặt cô, ung dung nhìn cô.

Ngôn Tiêu buông thõng tay.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau trở về doanh trại, Xuyên Tử muốn mau chóng đưa Quan Dược về băng bó vết thương nên lái rất nhanh.

Ngôn Tiêu ngồi trong chiếc xe phía sau, bên cạnh là Cố Đình Tông. Cái tên này đã rất lâu rồi không còn xuất hiện trong đầu cô nữa. “Tiêu Tiêu, em lớn rồi.”

Ngôn Tiêu liếc nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Anh thì già rồi.”

Cố Đình Tông hơi sững sờ, sau đó bật cười: “Đúng vậy, thời gian không buông tha cho ai cả.” Thực ra trông anh ta không quá già, đàn ông hơn 40 tuổi vẫn còn trong giai đoạn trẻ trung khỏe

mạnh. Bề ngoài của Cố Đình Tông rất nho nhã, dáng người duy trì rất tốt, anh ta vẫn hấp dẫn như xưa, mang vẻ quyến rũ của đàn ông trưởng thành.

Nhưng đối với Ngôn Tiêu, anh ta vẫn già rồi, lúc cô quen biết anh ta cô vẫn còn là một thiếu niên. “Sao anh lại là ông chủ của Quan Dược?”

Cố Đình Tông nói: “Tổ chức Văn Bảo này do tôi sáng lập, tôi đương nhiên là ông chủ của cậu ta.” Trước kia Ngôn Tiêu chỉ biết anh ta làm kinh doanh nhưng không biết rõ anh ta kinh doanh gì, cũng

chưa bao giờ nghĩ răng anh ta có liên quan đến tổ chức Văn Bảo.

Cố Đình Tông chỉnh lại tư thế ngồi, bộ vest kẻ trên người có một vài nếp gấp nhẹ: “Tôi nghe nói chuyện của em, nên bảo Quan Dược đi lật đổ Ngũ Gia, coi như trút giận cho em.”

Ngôn Tiêu nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước: “Nói chuyện này làm gì, tôi cũng không cám ơn anh, vì chuyện này cũng không phải công của anh.”

Lật đổ Ngũ Gia là do cô và Quan Dược cùng nhau làm.

Những nếp nhăn hiện ra trên khóe mắt Cố Đình Tông khi anh ta cười: “Em không cần cám ơn tôi, tôi chỉ muốn làm chút chuyện cho em.”


Chiếc xe chạy vào bên trong khu nhà, Xuyên Tử đưa Quan Dược vào trong phòng, một vài người đi theo sau mau chóng băng bó vết thương cho anh.

Bọn họ đã bị thương nhiều nên rất thành thạo, không bao lâu sau đã xử lý ổn thỏa vết thương, sau khi xong xuôi chỉ còn Xuyên Tử ở lại dọn dẹp.

“Thập ca, vết thương trên ngực anh hơi sâu, hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút?” Xuyên Tử không mặc áo vào cho anh.

Quan Dược chịu đựng tác dụng kích thích của thuốc sát trùng, trên trán không ngừng đổ mồ hôi:

“Không sao, cậu đừng nói cho Ngôn Tiêu.”

Xuyên Tử hiểu ý: “Sợ cô ấy lo lắng phải không?”

Quan Dược lắc đầu: “Cô ấy muốn rời khỏi đây, đừng làm cô ấy khó xử.” “…”

Có tiếng gõ cửa, Xuyên Tử trông thấy người đi tới, quay lại nhìn Quan Dược, sau đó yên lặng không nói gì đi ra cửa.

Ngôn Tiêu đến. Đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào căn phòng này, là gian ngay bên dưới phòng

cô.

Trên người Quan Dược đắp một chiếc chăn, nửa người trên để trần. Buổi sáng lúc ra cửa anh vẫn rất khỏe mạnh, hiện giờ toàn thân đã bị băng bó.

Ngôn Tiêu nhìn chằm chằm lồng ngực vạm vỡ của anh, băn khoăn liệu anh có phải làm bằng sắt hay không?

Quan Dược đột nhiên hỏi: “Khi nào em đi?”

Chắc chắn không bắt kịp chuyến bay hôm nay.

Ngôn Tiêu nhìn anh, ánh mắt cô rất sâu rất tối, khi cô chăm chú nhìn ai, dường như cả thế giới này chỉ có mỗi một người trước mắt.

“Tôi muốn ở lại đây mấy ngày, anh hãy tịnh dưỡng cho tốt.” “Vì sao?”

“Cái gì vì sao?”

Quan Dược liếm đôi môi khô khốc: “Ngôn Tiêu, không cần thiết, nếu em không rõ vì sao phải ở lại thì đừng ở lại.”

Ngôn Tiêu ngồi xuống mép giường anh: “Tôi có việc khác, Cố Đình Tông muốn tôi ở lại vài ngày.”

Ánh mắt Quan Dược thay đổi, thực ra lúc ở trên xe anh đã để ý thấy Cố Đình Tông tìm Ngôn Tiêu.

“Hai người biết nhau từ trước?”

“Ừ, biết từ trước.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.