Đọc truyện Tỏa Sáng Bên Anh FULL – Chương 63
Edit: Sa
Chuyện là vầy.
Sáng nay, lúc còn rất sớm, Lâm Hạ Hạ đăng dòng trạng thái lên Weibo, đại khái nói là cô ta dậy sớm đi mua đồ ăn sáng, trùng hợp gặp đạo diễn Giản và con gái của ông, do đó mới trò chuyện đôi câu, cảm thấy đạo diễn Giản rất giản dị, kèm theo tấm ảnh ba người chụp chung, còn chu đáo che mặt con gái ông.
Nhưng có cư dân mạng phát hiện ra điều kỳ lạ, đó là chiếc xe mà Giản Dịch Bình lái rất giống với chiếc xe của bạn trai Lâm Mạn Thiến trong đoạn clip ở sân bay, giống y chang từ mẫu mã, màu sắc cho đến vài chữ số trên biển số xe, tuy không nhìn thấy hoàn toàn biển số xe nên không thể khẳng định nhưng trùng hợp đến mức ấy thì đã không cần bằng chứng xác thực, ít nhất là sau khi cư dân mạng đó nói ra, trừ fans cứng, đa số ai cũng tin.
“Trùng hợp mấy cũng không thể đến mức này được, tui dám chắc chiếc xe này là chiếc trong clip, nếu không phải tui gặm nồi [mỉm cười]”
“Hmmmm… E rằng thanh danh của Giản Dịch Bình bị hủy vì chiếc xe này rồi.
Showbiz ghê lắm, mấy “nghệ thuật gia” ngoài đời dơ lắm, nhìn chuyện của Kha Hoài cũng đủ hiểu.”
“Nghi rồi, hồi Hung Thủ tự nhiên Giản Dịch Bình chọn người mới vô danh là nghi rồi, ra là cả câu chuyện ở đằng sau, phục quá phục.”
“Thảo nào chưa từng có tin đồn với bạn diễn nam, tui còn tưởng Lâm Mạn Thiến kín tiếng cơ chứ…”
“Bình thường mà, người ta cho cổ cái cúp ảnh hậu lận đó [đầu chó] [đầu chó] [đầu chó]”
Bùi Nhất nhướn mày, không đọc tiếp nữa.
Anh bấm thoát ra, mở Weibo của kẻ đầu têu Lâm Hạ Hạ, phát hiện cô ta đã xóa bài viết rồi, vì vậy cư dân mạng đã tràn vào bài viết trước đó để hỏi chuyện chiếc xe, bình luận được nhấn ‘Thích’ nhiều nhất là câu trả lời của Lâm Hạ Hạ.
“Không ngờ chống lưng cho Lâm Mạn Thiến lại là Giản Dịch Bình, đỉnh.”
Lâm Hạ Hạ: “Xin hãy suy nghĩ trước khi nói, chị tôi và đạo diễn Giản Dịch Bình trong sạch, cảm ơn.”
Anh xùy một tiếng, thấy hơi buồn cười, lười xem mấy tin vớ vẩn này nữa, bèn mở danh bạ ra.
Chuyện này không khó giải quyết, chứng cứ trong tin đồn này chỉ là một chiếc xe cũ, mà chiếc xe này được Giản Nam Qua lái đi ở Bắc Ảnh, có mười mấy sinh viên Bắc Ảnh chứng kiến, có khi còn quay cả clip.
Bùi Nhất gọi điện cho Tiêu Trí, bảo anh ấy giải quyết theo hướng bình thường, thương lượng với ekip của Lâm Mạn Thiến và đạo diễn Giản, đăng bài thanh minh là xong.
Chuyện này còn dễ giải quyết hơn cả chuyện clip trước đó.
Nhưng trên thực tế, chuyện dễ giải quyết không có nghĩa là không gây phiền hà.
Đối với Lâm Mạn Thiến, bực mình nhất là gì? Đó là Lâm Hạ Hạ mượn chuyện này vừa đạp cô xuống vừa nâng độ hot cho mình, thật là đáng ghét!
Cô vừa đọc bình luận trên mạng vừa đánh răng, đắp mặt nạ xong mới lê đôi guốc gỗ đi ra, nghi hoặc hỏi người nằm trên giường: “Nè ông anh, xe của anh sao lại ở chỗ đạo diễn Giản?”
Bùi Nhất thở dài thườn thượt, kể lại mọi chuyện.
Anh còn khó chịu hơn Lâm Mạn Thiến: “Biết thế đã không cho, nó là con xe anh đã đặc biệt nâng cấp đó.”
Lâm Mạn Thiến dở khóc dở cười: “Ôi chao ông anh của tôi ơi, mạch não của anh bị làm sao vậy, thuê tài xế hoặc gọi trợ lý tới lái xe đi là được mà.”
“Người lạ thì không yên tâm, trợ lý thì lâu quá.
Đằng nào xe cũng bị lộ rồi, tiếp tục lái cũng không an toàn nên cho luôn.” Anh vén chăn ngồi dậy, vuốt vuốt đầu tóc rối, giọng thờ ơ, “Em đừng lo, chẳng phải chuyện gì to tát, bữa sáng em muốn ăn gì? Sữa đậu nành hay cà phê?”
Lâm Mạn Thiến thấy anh đi thẳng xuống lầu thì vội gọi lại: “Anh đánh răng rửa mặt trước đã!”
“Anh rửa mặt rồi, thấy em ngủ ngon quá nên leo lên giường định ngủ tiếp.” Anh duỗi lưng, sải chân xuống lầu, tóc tai bù xù, giọng phiền não, “Ai dè còn chẳng có được buổi sáng yên tĩnh, cô em họ của em là khắc tinh mà ông trời đặc biệt phái xuống chỉnh anh mà.
À,” Anh nhớ tới một chuyện, lại vòng về, ném điện thoại của mình cho cô, “Quên nói với em, sáng nay em họ em gửi mấy tin nhắn Wechat, em đọc rồi trả lời đi.”
“Ai cơ? Lâm Hạ Hạ á? Nó nhắn tin cho anh?”
“Ừm, nói không liên lạc được với em, hỏi có phải em đổi số rồi không.”
“Sao nó có Wechat của anh?”
“Hồi trước đóng phim chung thì phải.” Bùi Nhất khó khăn nhớ lại, “Chắc là add lúc đó.”
“Sao nó hỏi anh? Chuyện đổi số hay không cứ hỏi mẹ em là được mà!”
“Ừm.” Anh trừng mắt, hạ giọng, ẩn ý: “Có lẽ là muốn dụ dỗ anh.”
“Đi đi, đi đi!”
Bùi Nhất xuống lầu xay sữa đậu nành.
Lâm Mạn Thiến kéo lịch sử trò chuyện trên Wechat.
Lâm Hạ Hạ: Xin chào, là Bùi Nhất phải không ~
Lâm Hạ Hạ: [ha ha ha]
Lâm Hạ Hạ: xin lỗi vì đã quấy rầy cậu
Lâm Hạ Hạ: do tôi không liên lạc được với chị họ nên muốn hỏi cậu có biết chị ấy đâu không, có phải đổi số điện thoại rồi không?
Lâm Hạ Hạ: tôi tìm chị ấy có việc gấp lắm [khóc]
Đó là tin nhắn được gửi mấy hôm trước, Bùi Nhất không trả lời.
Tối qua cô ta lại nhắn tiếp.
Lâm Hạ Hạ: thôi
Lâm Hạ Hạ: nếu cậu liên lạc được với chị ấy, cứ nói với chị ấy ba tuần sau là đại thọ bảy mươi tuổi của bà ngoại, tôi muốn hỏi chị ấy có về không, sẵn tiện bàn bạc xem nên tặng quà gì ấy mà ~
Lâm Hạ Hạ: bảo chị ấy cố gắng gọi lại cho tôi sớm nha
Lâm Hạ Hạ: [vô cùng cảm ơn!]
Bùi Nhất vẫn không trả lời.
Nhưng sáu giờ sáng nay, anh đăng bài lên Wechat.
Bùi Nhất:
“Buổi sáng.
[hình ảnh]”
Trong ảnh, cô đưa lưng về phía ống kính, cả người nằm trong chăn, chỉ để lộ máu tóc nâu dài uốn lượn.
Bối cảnh là cửa sổ sát đất, ánh sáng vàng ươm phủ rải khắp rừng cây xanh biếc.
Lâm Hạ Hạ: đại ca, khoe bồ xong rồi thì trả lời tin nhắn cho tôi được không
Lâm Hạ Hạ: tôi gấp thật đó
Lâm Hạ Hạ: [khóc][khóc][khóc] năn nỉ đó!
Cả đoạn tin nhắn và bài đăng của Bùi Nhất chỉ tốn mấy giây là xem xong, nhưng Lâm Mạn Thiến lại trầm tư suốt năm phút, sau đó nặng nề thở dài.
Phiền chết đi được! Cô không tin Lâm Hạ Hạ lại không biết Bùi Nhất là bạn trai cô, ít nhất chắc chắn mẹ cô đã nói chuyện này cho cô ta biết rồi.
Đúng là cô đã đổi số điện thoại, nhưng nếu không liên lạc được với cô thì sao không hỏi bố mẹ cô hay thậm chí là Tô Cảnh Chi, chẳng lẽ cô ta không quen thân họ bằng Bùi Nhất? Quan hệ của cô và cô ta tệ hại như vậy mà cô ta còn làm như không có gì hỏi Bùi Nhất về “tin tức của chị”, đơn giản là cô ta chắc chắn cô sẽ không kể cho Bùi Nhất nghe hết chuyện giữa họ, cho rằng Bùi Nhất biết rất ít chuyện về gia đình cô.
Cô ta đã đoán đúng, Lâm Mạn Thiến chưa từng kể rõ chuyện gia đình phức tạp của mình cho Bùi Nhất nghe, không phải cô không muốn mà là lười.
Anh chỉ biết cô bất hòa với bố mẹ và em họ nhưng không rõ nguyên nhân.
Nếu là người đàn ông khác, có lẽ sẽ thật sự cho rằng Lâm Hạ Hạ có chuyện gấp cần tìm cô.
Lâm Mạn Thiến thực sự thấy rất phiền.
Từ nhỏ đến lớn, có một chuyện mà cô nghĩ mãi không ra, đó là Lâm Hạ Hạ rất thông minh, nếu đem tâm tư so kè với cô đặt ở vấn đề học hành, đóng phim thì thành tích, mối quan hệ và hợp đồng quảng cáo chưa chắc đã thua cô.
Rốt cuộc nghĩ gì mà cứ quyết sống mái với cô vậy?
Cô hít sâu một hơi, lười đổi điện thoại nên nhắn tin cho cô ta bằng điện thoại của Bùi Nhất luôn.
Bùi Nhất: tôi là Lâm Mạn Thiến
Bùi Nhất: sinh nhật bà ngoại tôi sẽ về, khỏi cần bàn chuyện quà cáp, bà ngoại không để ý đâu
Sau đó mở thông tin của cô ta ra, nhấn xóa kết bạn, nói vọng xuống dưới lầu: “Bạn Bùi Nhất ới ơi, anh có ngại em xóa kết bạn với nó không?”
Bạn Bùi Nhất đang loay hoay cách dùng máy xay đậu nanh, đáp lại: “Ờ.” Sau đó chợt nghĩ ra cái gì, lại gọi cô: “Chờ chút.”
“Sao thế?”
“Hồi nãy em nói bữa sáng muốn ăn gì nhỉ? Sủi cảo hay bánh mì nướng?”
“…”
*
Chuyện được giải quyết rất nhanh.
Con gái của đạo diễn Giản lần đầu công khai tài khoản Weibo, nói xe là của mình, hồi trước cho chị Lâm Mạn Thiến mượn mà thôi, suy đoán của cộng đồng mạng hoàn toàn là bịa đặt.
Nhưng vẫn có nhiều người bán tín bán nghi, cho rằng Giản Dịch Bình sợ bị hủy hoạt thanh danh nên mới để con gái lên tiếng nhằm che giấu.
Giản Nam Qua rất nóng tính, lập tức chất vấn: “Bộ tui điên hay gì, bố tôi ngoại tình, tôi còn che giấu giúp ông ấy?”
Lúc trả lời phỏng vấn, vợ của đạo diễn Giản cười: “Bạn trai người ta đẹp trai lắm, lại vừa trẻ tuổi vừa giàu có, sao ưng mắt lão Giản già khụ nhà tôi được, cộng đồng mạng nghĩ nhiều quá rồi.”
Lâm Mạn Thiến còn thẳng thừng hơn.
Cô phớt lờ mớ bình luận và đống tin nhắn hỏi han, chỉ đăng tấm ảnh lên Weibo vào sáng sớm.
Cảnh đêm trên núi, sau lưng là các màn hình to đùng, mỗi màn hình là một tấm ảnh của Lâm Mạn Thiến.
Còn cô đứng trước cửa kính ngoài ban công, mắt đỏ hoe, nụ cười rạng rỡ, tay ôm lấy mặt, trên ngón giữa đeo chiếc nhẫn kim cương.
Lâm Mạn Thiến V:
“Muốn hãy chiếm lấy, không chiếm được hãy quên đi.
Cho đến hôm nay, luôn cảm thấy mình rất may mắn.
Mỗi ngày sau này cũng sẽ vui vẻ tiến về phía trước như hôm nay.
Nếu đi không nổi nữa thì sẽ mè nheo trên lưng anh, để anh cõng em đi.”
Fans giật thót khi bị đút cơm chó đột ngột.
“Xin hỏi, Thiến Thiến đính hôn hay kết hôn?!!”
“Đính hôn đó, mang nhẫn ngón giữa kìa, ôi mẹ ơi cảnh tượng cầu hôn lãng mạn quá!”
“Á đù, núi nào đó, tui muốn đi rình! Mặt mộc của Thiến Thiến siêu đẹp, nhưng tui quan tâm vị hôn phu là ai hơn.”
“Thở không nổi chòi oi, tui đã làm cái gì để mới sáng sớm phải nhận cú sốc này!!!”
Còn có người phóng to bóng người phản xạ trên cửa kính.
Rất cao, nhìn kiểu tóc và quần áo trông cũng rất trẻ, nhìn sơ qua có cảm giác rất đẹp trai.
Có fans xem tới xem lui, lục lại mấy tin tức gần đây, cảm thấy cứ là lạ nhưng lại không biết lạ chỗ nào, bèn nghẹn ngào chúc tình yêu của nữ thần có cái kết viên mãn.
Là người gây ra chuyện này, nhìn thấy bài đăng của Lâm Mạn Thiến, Lâm Hạ Hạ rất khó chịu.
Cô ta đã nhận được sự chú ý như mong muốn, nhờ hành động tinh vi nên không có ai mắng cô ta, thậm chí Lâm Mạn Thiến cũng không so đo với cô ta như hồi bé.
Nhưng nhìn cô gái rạng rỡ trong ảnh, cô ta chợt phiền não.
“Hạ Hạ, sao vậy em?”
“Không sao.” Cô ta gượng cười, lắc đầu với quản lý, “Đang nghĩ xem nên tặng quà sinh nhật gì cho bà ngoại thôi ạ.”
Trong một thoáng, không rõ do đâu, cô ta chợt nhớ lại lời thoại trong một phim mà Lâm Mạn Thiến từng đóng.
“Trong sinh mệnh của cô có hay không một người khiến cô hại người hại mình, khiến cô bằng lòng đồng quy vu tận, chấp nhận đời mình trở nên tệ hại miễn là cuộc đời của người đó còn tệ hại hơn mình.”
“Có.”
Có, chính là Lâm Mạn Thiến.
Từ hồi rất nhỏ, lúc Lâm Mạn Thiến trả lại một trăm tệ cho cô ta, đến tận hôm nay, khi Lâm Mạn Thiến khoe cuộc sống hạnh phúc trên mạng xã hội, cô ta tin chắc rằng giữa mình và Lâm Mạn Thiến tồn tại từ trường kỳ diệu.
Chỉ số hạnh phúc của họ chắc chắn là người này tăng ắt người kia phải giảm, luôn là tỷ lệ nghịch.
Hết chương 63.