Đọc truyện Tỏa Sáng Bên Anh FULL – Chương 51
Edit: Sa
Sau khi đóng máy “Hung Thủ”, trải qua thời gian dài suy tính và so sánh kỹ càng, lại hỏi ý kiến của Bùi Nhất – người rất có mắt chọn kịch bản ngay từ khi vào nghề, Lâm Mạn Thiến quyết định chọn hai phim, đều là phim điện ảnh.
Không phải Lâm Mạn Thiến cố ý không nhận phim truyền hình như nhiều diễn viên khác, chẳng qua sau khi “Cửu Vệ” phát sóng, kịch bản phim truyền hình gửi đến cô hoặc là phim thần tượng hết chín mươi phần trăm nói về tình yêu, hoặc là phim cổ trang có hình tượng giống vai của cô trong phim “Cửu Vệ”, đều là loại kịch bản bị ekip cho vào danh sách đen.
Theo kinh nghiệm chị Trần học hỏi được từ Tiêu Trí, điều quan trọng nhất là: diễn viên càng nổi tiếng thì càng nên kín tiếng, tránh lăng xê bằng những tin tức ngoài rìa, thận trọng trong việc chọn kịch bản, nhất là diễn viên có diễn xuất.
Trong hai bộ điện ảnh mà Lâm Mạn Thiến nhận, một bộ là phim nghệ thuật có tên “Mùa Thu Trên Núi”, kể về những gút mắc của các thanh niên trong quá trình xây dựng quê hương ở thời kỳ trước cải cách.
Đề tài không quá hợp thị hiếu, ekip của cô nhận phim này với mục đích tranh giải.
Bộ còn lại chính là “Ngày 32 Tháng 12”, sau khi chị Trần liên hệ, chiều qua cô đã đi uống nước cùng đạo diễn và biên kịch của bộ phim, coi như là bước đệm để tăng cơ hội vượt qua buổi thử vai.
Buổi nói chuyện rất suôn sẻ, đạo diễn còn bắt tay cô nói hợp tác vui vẻ. “Ngày 32 Tháng 12” là phim khoa học viễn tưởng có yếu tố trinh thám, nói về thảm họa ngày tận thế.
Có khá ít phim nội nói về đề tài này, nguyên nhân chính là không đủ khả năng làm kỹ xảo, may là phim này hợp tác với nước ngoài nên vấn đề kỹ xảo đã được giải quyết.
Tuy dựa vào trải nghiệm, đại đa số phim điện ảnh hợp tác với nước ngoài đều khá tệ, hầu như không phim nào đạt được hiệu quả mong muốn nhưng Bùi Nhất muốn cô cân nhắc kỹ, kịch bản “Ngày 32 Tháng 12” được viết rất tốt, đạo diễn cũng am hiểu đề tài này, tuy ở trong nước chỉ là đạo diễn mới nhưng đã có nhiều năm kinh nghiệm làm phó đạo diễn ở Hollywood, tham gia rất nhiều dự án phim lớn.
Từ góc độ khách quan, là người Hoa lại có được thành tích ấy quả thật rất giỏi.
Lịch quay của hai phim cũng rất hợp ý cô, “Mùa Thu Trên Núi” dự kiến quay từ giữa tháng tám đến giữa tháng mười, “Ngày 32 Tháng 12” dự kiến quay từ giữa tháng mười đến tháng một năm sau, có thể sẽ bị trùng lịch vài ngày giữa thời gian từ phim này sang phim kia nhưng cơ bản là không sao.
Như vậy Lâm Mạn Thiến sẽ bận rộn trong bảy tháng liên tục, thế thì có được nghỉ dài hạn không? Tất nhiên là không.
Diễn viên trừ đóng phim thì còn có rất nhiều việc cần làm, như tham gia chương trình giải trí, hoạt động thương hiệu, biểu diễn thời trang, v.v… Thậm chí đối với rất nhiều diễn viên, quay phim chính là đóng quảng cáo vì đó mới là nguồn thu khổng lồ.
Nhờ danh tiếng của “Cửu Vệ” và cả “Hung Thủ” dẫu còn chưa chiếu, chị Trần đã nhận giúp Lâm Mạn Thiến làm đại diện của ba thương hiệu và ảnh trang bìa tạp chí Inctn – một trong năm tạp chí giải trí hàng đầu.
Ngoài ra còn nể tình Hoàn Nghệ mà đóng MV cho nam ca sĩ xuất thân từ chương trình âm nhạc sống còn Phạm Thiên Hạc vừa mới ký hợp đồng với công ty.
Phạm Thiên Hạc nhỏ hơn Lâm Mạn Thiến năm tuổi, chỉ mới học lớp mười một, người mũm mĩm, có nụ cười rất dễ thương, giọng hát lại vô cùng trưởng thành, rất có sức truyền cảm.
Nếu không có giọng hát và tài sáng tác vượt trội thì với ngoại hình của cậu, e rằng Hoàn Nghệ sẽ không ký hợp đồng.
Lâm Mạn Thiến có trình độ chuyên môn cao nên với cô, quay MV còn nhẹ nhàng hơn cả đóng quảng cáo, chưa tới một ngày đã gần xong.
Trong lúc nghỉ ngơi chờ quay tiếp, Tiểu Thiên Hạc phấn khích chạy tới bày tỏ cậu là fan cô, còn cho cô nghe ca khúc mới sáng tác của mình.
Chị Mạn Thiến càng nghe càng ngạc nhiên, hỏi cậu: “Em có ngại nếu chị gửi bài này cho đạo diễn Giản nghe thử không?”
Phạm Thiên Hạc ngớ người: “Dạ?”
“Chị thấy bài này rất hợp với phim mới của chú ấy.
Chú ấy đang đau đầu chuyện nhạc phim, nếu em không ngại thì chị gửi cho chú ấy nghe thử nhé?”
Phạm Thiên Hạc còn chưa kịp phản ứng thì quản lý đã nhanh chóng cười tươi như hoa: “Thế thì tốt quá! Thiên Hạc, còn không mau cảm ơn chị Mạn Thiến đi.”
“… Cảm ơn chị Mạn Thiến.”
Tới cuối tháng bảy, đạo diễn Giản mới trả lời, bày tỏ bài hát rất hay, phù hợp làm nhạc cuối phim.
Cậu bé Phạm Thiên Hạc mừng phát điên, cậu chỉ là người mới nhưng đã được hát nhạc cuối phim trong phim của Giản Dịch Bình, đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống!
Lâm Mạn Thiến ngồi trong phòng hóa trang, cầm điện thoại nghe cậu luôn miệng cảm ơn, cô chỉ mỉm cười chứ không nói nhiều.
Sau khi cúp máy, cô chợt có cảm giác rất khó tả.
Hơn nửa năm trước, cô là diễn viên vô danh mù mờ trước tương lai vì bị đóng băng hoạt động, hơn nửa năm sau, cô đã thay đổi rất nhiều, trở thành một trong những tiểu hoa nổi tiếng nhất hiện nay, nhận kịch bản mỏi tay.
Xem xét kỹ càng, tất cả đều là nhờ Bùi Nhất.
Năm ngoái đi xem bói, thầy bói nói cô “mùa xuân sẽ gặp được quý nhân”, xem ra quẻ bói đúng quá.
Phương Viên ngồi bên cạnh vừa xem video vừa cảm thán: “Thể loại phim tổng tài bá đạo đúng là xem hoài vẫn quắn quéo.”
Cô thò qua, tò mò: “Gì vậy?”
“Nam chính vạch mặt bạch liên hoa giùm nữ chính, đuổi lãnh đạo trực tiếp của nữ chính vì dám bắt nạt nữ chính, ối, em coi nè, thấy bà bị nam chính tạt cà phê không? Bà này là nữ phụ, hồi trước móc mỉa nữ chính quê mùa đó, wow, nam chính ngầu quá!”
Lâm Mạn Thiến nhìn tổng tài bá đạo đấu võ mồm với con gái trên màn hình điện thoại, im lặng chốc lát mới hỏi: “Ổng là tổng tài bá đạo mà, làm vậy không thấy mất giá hả?”
“Em không hiểu rồi, thời nay khán giả nữ thích xem nam chính trút giận thay nữ chính hay nam chính san bằng mọi thử thách trên con đường của nữ chính, ngầu lắm phải không?”
“Vậy nữ chính làm gì?”
“Nữ chính yếu đuối mà.”
“Thế tại sao nam chính lại yêu nữ chính?”
“Vì nữ chính ngây thơ, lương thiện.
Xung quanh nam chính toàn những cô gái bề ngoài đẹp đẽ bên trong mưu mô, chỉ có nữ chính là trong sáng hệt như thỏ con, cho nên nam chính bị thu hút.”
“… À.”
Lâm Mạn Thiến ngồi thẳng người trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc đó, Bùi Nhất gọi điện tới: “Chị Mạn Thiến, ngày mốt chị đi Paris tham gia tuần lễ thời trang ạ?”
“Ừ, sao thế?”
“Em cũng đang ở Paris, có muốn cùng đi chơi không?”
Lâm Mạn Thiến nhớ tới hôm nay đột nhiên nhận được thư mời tham gia tuần lễ thời trang của nhãn hiệu KISUIT, bị ảnh hưởng bởi phim tổng tài bá đạo mà Phương Viên đang xem, suy nghĩ hơi bay xa: “Bùi Nhất, năm nay cậu đầu tư cho KISUIT hả?” Nên thương hiệu thời trang cao cấp đó mới đột ngột gửi thư mời cho cô?
Bên kia điện thoại im lặng chốc lát mới ngờ vực hỏi: “KISUIT bị khủng hoảng tài chính hả? Sao năm nay lại cần em đầu tư?”
Cũng phải, KISUIT kiếm tiền còn không kịp, nào cần thêm vốn đầu tư.
Hơn nữa Bùi Nhất cũng không phải tổng tài bá đạo.
Nếu Bùi Nhất “thầm lặng” san bằng mọi rào cản trên con đường của nữ chính như tổng tài bá đạo trong phim, e rằng Lâm Mạn Thiến sẽ sợ hãi mà đi báo công án mất.
“À, xin lỗi nha, tại tôi nghĩ cậu là tổng tài bá đạo.”
Bùi Nhất không hiểu mô tê gì: “Hửm?”
“Không có gì, mới xem phim thôi.” Lâm Mạn Thiến trả lời qua loa, đằng hắng, “Ngày mốt xem biểu diễn thời trang xong tôi phải bay về ngay để quay phim, không đi chơi với cậu được.”
“Vậy…”
“Vậy nhé, chừng nào cậu về nước nếu rảnh thì tôi mời cậu uống Wa He He, bye~”
Wa He He là hãng sữa do Lâm Mạn Thiến làm người đại diện, sau khi quay quảng cáo xong, bên hãng tặng cô hai mươi hai thùng sữa, chúc cô sinh nhật hai mươi hai tuổi vui vẻ.
Lâm Mạn Thiến tặng mười hai thùng, trong nhà còn mười thùng, Tô Cảnh Chi tới Bắc Kinh chơi ở tạm nhà cô đã uống nhiều đến mức nghe tên thôi cũng mắc ói, cầu xin cô nhanh chóng giải quyết đống sữa.
Lúc cô định cúp máy, Bùi Nhất chợt nghiêm túc gọi cô: “Chị Mạn Thiến.”
“Còn chuyện gì nữa hả?” Chẳng lẽ không muốn uống Wa He He?
“Còn chuyện quan trọng lắm.”
“Cậu nói đi.”
Cô thờ ơ cạy móng tay, vì cô biết mỗi lần cậu nói với giọng điệu này thì có nghĩa chuyện chẳng có gì quan trọng.
Quả nhiên.
“Tối nay em rảnh nên xem mấy phim điện ảnh nổi tiếng năm nay, cảm thấy khả năng chị Mạn Thiến giành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất vô cùng cao.” Cậu dừng lại một chút rồi mới nghiêm trang nói tiếp, “Cho nên chị Mạn Thiến phải chuẩn bị tinh thần đi nhé.”
“Cậu yên tâm đi, chị Trần đã viết bài phát biểu cảm nghĩ cho tôi rồi.”
“Em không lo việc đó.” Cậu mỉm cười, “Em chỉ muốn nhắc chị là còn chín mươi tám ngày nữa chị sẽ có bạn trai, phải chuẩn bị tinh thần.”
“…”
Lâm Mạn Thiến cúp máy.
Năm giây sau, Wechat có tin nhắn mới.
Thời tiết Paris rất đẹp, ngoài ban công bao quát cảnh thành phố ở trời Tây ngập nắng, nhìn rất ấm áp.
Thiếu niên nằm trên chiếc sofa giường rộng rãi, tư thái biếng nhác, tóc mái lòa xòa, cổ áo thun trắng ôm sát lồng ngực săn chắc, nhướn môi nở nụ cười mê hoặc.
Kèm theo tấm ảnh là một ảnh chế khác: Giường anh có hai cái gối, muốn cùng ngủ không?.jpg
“…”
Lâm Mạn Thiến tắt Wechat.
Nhưng đến ngày mốt, khi cô đi Paris xem biểu diễn thời trang xong, vẫn không kiềm lòng được mà đi tìm Bùi Nhất, sau đó dưới sự giới thiệu của cậu, cô mua một đống rượu vang về, chủ yếu là rượu vang ở Pháp quá rẻ nên cô mua rất nhiều.
Hơn nữa ban công nhà Bùi Nhất ở đẹp quá nên cô bảo Phương Viên chụp rất nhiều ảnh “mỹ nhân say rượu nằm trên sofa giường” rồi chọn vài tấm đăng lên Weibo, đằng nào đây cũng là lần đầu tiên Bùi Nhất ở căn nhà này, trước kia toàn để trống nên sẽ không ai biết chủ nhân ngôi nhà là ai.
Hiện giờ bất kể là Phương Viên hay chị Trần đều hiểu mối quan hệ của Lâm Mạn Thiến và Bùi Nhất chỉ còn thiếu bước chính thức đến với nhau mà thôi, đến chính bản thân Lâm Mạn Thiến cũng tự hiểu.
Lúc trước cô nói phải lấy được cúp ảnh hậu thì mới yêu đương chỉ để chừa cho mình đường lui, đề phòng bản thân ngộ nhận tình cảm, tựa như Phương Viên đã trêu hai đứa em trừ không hôn nhau, lên giường ra thì có khác gì mấy cặp đôi yêu nhau đâu, thậm chị chí Trần cũng đã chuẩn bị xong phương án giải quyết nếu quan hệ của họ bị phát hiện.
*
Vào buổi tối họp báo công chiếu phim “Hung thủ”, Lâm Mạn Thiến gặp phải một sự việc nho nhỏ.
Khi cô đi ra khỏi rạp chiếu phim thì đồng ý với lời nhờ đóng vai khách mời trong phim mới của đạo diễn “Cửu Vệ”, cô đã đọc kịch bản, vai khách mời cũng ít cảnh, hẳn là không tốn nhiều thời gian.
Nhưng mới vừa tới trường quay, còn chưa kịp hóa trang thì cô gặp hai người quen thuộc, một người là Lâm Hạ Hạ, một người… là mẹ cô.
Vị phó đạo diễn ra đón cô nhiệt tình giới thiệu: “Mạn Thiến, đây là Lâm Hạ Hạ, đóng vai công chúa Thanh Cơ, là người có cảnh quay chung với em đó.
Còn đây là đại diện của cô ấy.”
Không khí yên tĩnh hồi lâu.
Không biết vì sao mà đôi bên đều khá lúng túng, ngay cả Phương Viên chỉ mới xem ảnh gia đình cô mà không rõ tình huống cụ thể cũng nhất thời không biết nên nói gì.
Phó đạo diễn khó hiểu: “Sao thế, mọi người quen nhau à?”
“Quen ạ.” Lâm Mạn Thiến phản xạ nhanh nhất, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đây là mẹ em, còn đây là em họ em.
Chúng ta đừng đứng đây nữa, đầu gió lạnh quá, vào trong rồi nói sau.”
Cả nhóm đi vào bên trong, phó đạo diễn ngạc nhiên vỗ trán: “Mẹ và em họ của em?”
“Dạ.
Đợt này bận tuyên truyền “Hung Thủ”, “Mùa Thu Trên Núi” cũng đang đẩy nhanh tiến độ nên em không có thời gian tới thăm đoàn phim của mình, đạo diễn Hứa, em họ em là người mới, có nhiều việc không hiểu, phiền anh quan tâm nhiều hơn.”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi.” Phó đạo diễn không thấy có gì lạ, trong giới này, họ hàng thân thuộc không phụ trách công việc của người thân là chuyện rất bình thường.
Nổi tiếng như Lâm Mạn Thiến quả thật nên ký hợp đồng với công ty chuyên nghiệp, bà Lâm là người ngoài ngành, không thích hợp làm quản lý của cô.
Ông cười hào sảng, “Nếu là em họ của em thì hiển nhiên anh sẽ quan tâm hơn rồi.
Mà nhà em gen tốt thật đấy, hai chị em đều đẹp, chị nhà đây hồi trẻ hẳn cũng là mỹ nhân.”
“Chứ sao, hồi trẻ mẹ em là hoa khôi của trường đó…”
So với Lâm Hạ Hạ một mực im lặng và bà Lâm đang rất lúng túng thì Lâm Mạn Thiến tự nhiên vô cùng, lời nói kín kẽ, nụ cười thân thiện, không nhìn ra chút miễn cưỡng và gượng gạo nào, hệt như thật sự vì bận nên mới không đến đây thăm được vậy.
Từ nhỏ cô đã vậy, thái độ linh hoạt, cư xử khéo léo, chỉ cần không phải chuyện quá mức kích động tâm trạng, cô đều có thể giải quyết ổn thỏa.
Lâm Hạ Hạ lớn lên cùng Lâm Mạn Thiến nên hiểu rõ điều đó nhất.
Hồi bé, Lâm Mạn Thiến đã là nữ vương trong đám trẻ con, khi đi học, cho dù không phải là người đẹp nhất thì cũng là người được quý mến nhất.
Chuyện gì Lâm Mạn Thiến cũng có thể xử lý tốt, chuyện gì cũng có thể làm rất tốt.
Ở trường, Lâm Mạn Thiến là vầng trăng được muôn vì tinh tú vây quanh, lúc nào cũng cười rạng ngời, hoàn toàn khác hẳn với con người kiệm lời khi ở nhà.
Lâm Hạ Hạ đi bên cạnh thím mình, nhìn chị họ đi đằng trước, quen thuộc chào hỏi nhân viên đoàn viên, phát sữa cho họ.
Ai cũng cười và trò chuyện cùng cô, đến cả đạo diễn cũng vui vẻ tới tán gẫu.
Vẫn là vầng trăng được muôn vì tinh tú vây quanh.
Cô ta chợt nhớ lại rất lâu, rất lâu trước đây, khi bố mẹ còn chưa qua đời đã dẫn cô ta đến nhà chú chúc tết.
Cô ta mặc chiếc váy vỉa hè rẻ tiền, ngoan ngoãn đưa bao lì xì cho mẹ, còn Lâm Mạn Thiến thì mặc bộ váy lộng lẫy, lấy hết đồ chơi của mình trong phòng ra chia cho các anh chị em họ tới nhà chúc tết.
Phòng của Lâm Mạn Thiến có rất rất nhiều sách, tủ đồ treo rất rất nhiều quần áo, anh chị họ cũng tặng cho cô rất rất nhiều quà tết.
Sau đó, Tô Cảnh Chi và cô xúm lại cùng đập con heo tiết kiệm của mình, có rất rất nhiều tiền, nhưng hình như vẫn không đủ để mua “một con búp bê”, Lâm Mạn Thiến bèn lật tung ngăn tủ của mình, Tô Cảnh Chi nhìn thấy cô ta, mắt sáng lên: “Hạ Hạ, em có tiền không? Một trăm thôi là đủ.
Em đừng lo, chờ ngày mai chị tới nhà cô chị chúc tết xong là chị trả em ngay, con búp bê tụi chị muốn mua là bản giới hạn, hôm nay mà không mua thì…”
Sau đó, Lâm Mạn Thiến đá mạnh Tô Cảnh Chi, ngượng ngùng cười với cô ta: “Hạ Hạ, không có gì đâu, lát nữa chị đi hỏi anh họ, anh ấy có nhiều tiền lắm!”
Trong khoảnh khắc đó, không biết vì sao, mặt Lâm Hạ Hạ đỏ bừng.
Sau đó nữa, nhân lúc người lớn không chú ý, cô ta lén lấy bao lì xì của chú cho từ trong túi xách mẹ ra, cất vào túi xách của mình.
Cô ta rút ra một trăm, chạy lên phòng Lâm Mạn Thiến, đưa tiền cho Tô Cảnh Chi, giả bộ như không thèm để ý chút tiền đó: “Nè, cho chị mượn tiền nè.”
Tô Cảnh Chi hớn hở ôm tiền chạy đi: “Thiến Thiến, đi mau lên, coi chừng hết đó!”
Lâm Mạn Thiến đứng đằng sau, đắn đo hồi lâu mới hỏi cô ta: “Hạ Hạ, ai đưa tiền cho em vậy?”
“Tiền tiết kiệm của em.” Cô ta nghe thấy mình cứng ngắc trả lời.
“… Ồ.”
Sắp tới giờ cơm tối, Tô Cảnh Chi ôm búp bê về, Lâm Hạ Hạ thầm thấy kiêu ngạo, lần đầu tiên nói với Tô Cảnh Chi về đề tài “chỉ có con nhà giàu mới nói”.
Trong lúc hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ thì Lâm Mạn Thiến lại thấy bất an, sau đó chạy đi tìm anh họ, không biết nói gì, chỉ thấy gương mặt tràn đầy vẻ cầu xin.
Ăn tối xong, Lâm Mạn Thiến lén gọi cô ta lên phòng, đưa cho cô ta tờ tiền đỏ chói.
“Hạ Hạ, cảm ơn em cho tụi chị mượn tiền, ban nãy chị tìm thấy một trăm tệ rồi, trả cho em nè.”
Vào giây phút ấy, Lâm Hạ Hạ chắc chắn nhìn thấy sự thương xót trong đôi mắt của Lâm Mạn Thiến, cũng hiểu được vì sao Lâm Mạn Thiến lại cứ phải trả tiền cho mình.
Lâm Mạn Thiến không làm sai gì cả, có chăng là diễn xuất quá vụng về khiến cô ta cảm thấy mình bị lột trần, khiến cô ta hiểu ra trong mắt người khác, bản thân là kẻ nghèo kiết xác, nghèo đến mức không có nổi một trăm tệ.
Đó cũng là lần đầu tiên Lâm Hạ Hạ ghét người chị họ luôn ở trên cao của mình.
Hồi bé, cô ta nghèo hèn đi theo sau Lâm Mạn Thiến, nhìn Lâm Mạn Thiến cầm đầu đám trẻ con tha hồ vũng vẫy, tỏa sáng vô ngàn.
Hôm nay, cô ta vẫn lặng lẽ đi sau Lâm Mạn Thiến, nghe chị họ mình thân thuộc nhờ đạo diễn quan tâm nhiều hơn tới em họ, nụ cười hòa nhã, vạn sao quanh trăng.
Thật giống một vòng luân hồi.
Dẫu cô ta bắt chước đủ kiểu, học thái độ và cử chỉ khi nói chuyện, học nhíu mày và cạy móng tay khi suy nghĩ, học phồng miệng uống sữa dâu, học hất nhẹ cằm và ánh mắt kiêu căng khi nói đùa, nhưng chỉ cần khi cô ta đứng cạnh Lâm Mạn Thiến, ai cũng lập tức nhận ra Lâm Mạn Thiến là Tôn Ngộ Không, còn cô ta là Lục Nhĩ Mỹ Hầu(1).
(1) Trong tác phẩm “Tây Du Ký”, Lục Nhĩ Mỹ Hầu là tâm ma của Tôn Ngộ Không, giống Tôn Ngộ Không như đúc, được biết đến rộng rãi là Tôn Ngộ Không giả.
Hết chương 51.