Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 43


Đọc truyện Tỏa Sáng Bên Anh FULL – Chương 43


Edit: Sa
Cuối cùng, Lâm Mạn Thiến chọn “Ngày 32 tháng 12”, tất nhiên lý do không phải vì lý luận trứng gà của Bùi Nhất.

Không xét những thứ khác, chỉ từ góc độ chuyên nghiệp mà nói thì khoản đầu tư và thu nhập của họ rất chênh lệch và khác biệt.

Cô kiếm tiền thì tiền là của cô, Bùi Nhất đầu tư sinh lãi thì tiền thuộc về cậu, cho dù chỉ có một trong hai bộ thành công thì cũng không thể nói là thành công giảm rủi ro.

Bùi Nhất chỉ nói bậy thôi, không lẽ nếu “Ngày 32 tháng 12” thua lỗ thật thì cô lại vui vẻ nói: Ôi may là tôi dự đoán được trước nên không để Bùi Nhất cũng chịu lỗ theo? Cô điên mới nói bậy theo Bùi Nhất.
Vì vậy, nói cách khác, sở dĩ Lâm Mạn Thiến chọn “Ngày 32 tháng 12” không hề liên quan tới Bùi Nhất, cũng không quá liên quan tới kịch bản mà chủ yếu là vì đội ngũ chế tác.
Đạo diễn của “Ngày Cực Hạn” rất tài hoa nhưng tính háo sắc thì trong giới ai cũng biết.

Kể từ khi thành danh, ông ta đã có không biết bao nhiêu tai tiếng với các diễn viên nữ, hành vi cực kỳ phóng đãng.
Lâm Mạn Thiến hơi ghét kiểu người như thế, khi gặp người như vậy dễ khiến cô liên tưởng tới vị phó giám đốc suýt cưỡng hiếp cô.

Hơn nữa khi Bùi Nhất lật quyển kịch bản thì chợt nói: “Chị mạn Thiến có thể tiếp nhận dã chiến không?”
“Khụ khụ khụ khụ.” Cô ho sặc sụa, dứt mắt ra khỏi miếng sashimi, cứ ngỡ mình nghe nhầm: “Cậu mới nói gì cơ?”
Thiếu niên nhướn mắt, chỉ quyển kịch bản trên tay, hơi buồn cười nói: “Nè.”
Lâm Mạn Thiến ngờ vực nhìn cậu, thò đầu sang.

Ngón tay của thiếu niên chỉ lên dòng chữ in đậm màu đen: 09.

Cảnh nóng trên núi.
Cô đọc lướt qua, hơn nửa trang giấy miêu tả về cảnh thân thiết ở ngoài trời, lại còn là cởi sạch.
Bên tai vang lên tiếng nói vu vơ của thiếu niên: “Đoạn kết còn một cảnh ở trên xe tải nữa, kịch liệt hơn cảnh này nhiều.”
Lâm Mạn Thiến: …
Đây là phim khoa học viễn tưởng mà, tại sao lại có nhiều cảnh nóng thế???

Chuyên nghiệp là điều cơ bản cần có của một diễn viên.

Dẫu là cảnh hôn hay cảnh nóng, diễn viên ngượng ngùng ra sao mặc kệ, một khi đã nhận vai thì phải hoàn thành tốt cảnh quay, còn về cảm xúc cá nhân thì phải tự dựa vào bản thân để điều chỉnh mà thôi, cho dù bạn diễn có là nam diễn viên trung niên kém sắc đi nữa.
Vì vậy, thân là diễn viên có tinh thần trách nhiệm cao, Lâm Mạn Thiến… ừm, Lâm Mạn Thiến tạm thời chưa chuyên nghiệp tới mức đó.

Nếu là hồi trước tết, không còn đường lui nữa, có thể cô sẽ cắn răng nhận vai, nhưng bây giờ, như Bùi Nhất vừa nói, nếu có bộ phim khác tốt hơn để cô lựa chọn thì việc gì cô phải để bản thân ấm ức chứ.
Cô thở dài: “Tôi biết rồi, cảm ơn đề nghị của cậu, lát nữa tôi đọc kịch bản phim kia rồi quyết định.”
Đằng nào hai bộ này cũng không phải chắc chắn được giao vai, cùng lắm thì từ chối thôi.
Bùi Nhất nhướn nhẹ mày, không nói thêm gì, giọng tùy ý: “Dạ, vậy chị tự xem đi.”
Cậu tin chắc cô sẽ chọn theo định hướng của cậu, cậu không biết rõ kịch bản kia nhưng chẳng lẽ lại không hiểu cô?
Lâm Mạn Thiến không biết cậu đang ngầm đắc ý, chỉ tập trung ăn sashimi, đang ăn giữa chừng, nhìn cái hộp ngập thịt cá, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nghiêng đầu hỏi cậu: “À Bùi Nhất, chừng nào có kết quả thi tốt nghiệp THPT?”
Con của chị Trần cũng thi tốt nghiệp THPT năm nay, thời gian này cô cứ nghe chị ấy nói lo lắng về thành tích của con mình, suốt ngày toàn nhắc tới thi đại học thi đại học, xét nguyện vọng xét nguyện vọng, hai hôm nay càng nhắc nhiều hơn.

Cô nhớ lại hồi mình thi, hình như có điểm vào khoảng thời gian này, có điều khác tỉnh nên cô không chắc chừng nào Bùi Nhất mới có kết quả.

Bây giờ nhớ tới, ngay cả sushi cũng quên ăn, trong đầu, trong mắt tràn ngập ân cần và lo lắng.
Ngày Bùi Nhất thi, Lâm Mạn Thiến đang quay phim ở tỉnh khác.

Cậu nói cậu sợ thi không tốt, rất căng thẳng, cực kỳ muốn nhận được sự quan tâm và lời chúc của đàn chị.

Vì vậy Lâm Mạn Thiến đã tranh thủ thời gian rảnh rỗi sau khi quay xong đi tới chùa địa phương thành kính xin tấm bùa cho cậu, sau đó lại bỏ tấm bùa vào hộp đựng dụng cụ thi rồi gửi đến cho cậu đang ở xa vạn dặm.
Lâm Mạn Thiến từng đi thi nên biết rất nhiều quy tắc, túi đựng bút phải trong suốt, cục tẩy không được có chữ, vì vậy lúc chọn dụng cụ thi cực kỳ cẩn thận.
Nghe quản lý của Bùi Nhất nói cậu bế quan, trên cơ bản là tự ôn tập.

Không có gia sư, không đi học thêm, phụ huynh lại đi công tác nước ngoài, không thể chăm sóc cậu.


Vì vậy hầu như cậu toàn một mình ngồi trước bàn học lặng lẽ giải đề, tự canh thời gian, hoàn toàn không cần người khác quan tâm.
Quản lý Tiêu thở dài, giọng bi thương: “Em có nghĩ nó thiếu người quan tâm không? Tất nhiên là không, cái nó thiếu là sự quan tâm từ người thân mà thôi.”
Lâm Mạn Thiến nước mắt lưng tròng, đồng cảm vô cùng.

Hồi trước cô và Lâm Hạ Hạ cùng thi, nhưng do thành tích của cô luôn ổn định, còn Lâm Hạ Hạ thì lên xuống thất thường qua mấy lần thi thử, vì vậy ai cũng nghĩ không cần lo cho cô, còn Lâm Hạ Hạ thì cần được quan tâm đặc biệt, thêm nữa lúc đó vì chuyện thi trường nghệ thuật nên quan hệ của cô và bố mẹ rất căng thẳng.

Trong khoảng một trăm ngày trước kỳ thi, bạn học đều nói đùa thái độ của bố mẹ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, muốn gì được nấy, quan tâm đầy đủ, khiến họ rất không thích ứng, chỉ riêng Lâm Mạn Thiến là không thể cảm nhận được sự không thích ứng ấy dẫu chỉ một chút.

Chuyên gia nói lúc ôn thi tốt nghiệp THPT, việc cha mẹ quan tâm thái quá và thái độ dè dặt thái quá sẽ khiến con cái áp lực, nhưng chuyên gia không nói nếu chẳng mảy may quan tâm, thái độ thờ ơ thì sẽ gây tổn thương cho con cái nhường nào.
Nghĩ về những chuyện xưa cũ, quả thật lòng cô vẫn luôn trăn trở, có cảm giác đồng bệnh tương liên với Bùi Nhất.

Vì vậy tựa như bù đắp lại cho bản thân, cô rất chân thành đi xin bùa và chuẩn bị túi dụng cụ thi cho cậu.

Sau đó lặp lại toàn bộ lời căn dặn của mẹ dành cho Lâm Hạ Hạ hồi ấy với cậu.
“Bùi Nhất, cậu đừng căng thẳng quá, cố gắng bình tĩnh nhé.

Đề khó cũng đừng sợ, cậu phải biết cậu thấy khó thì người khác cũng thấy khó.”
“Cậu rất giỏi nên phải tự tin vào bản thân, bọn tôi luôn ở sau ủng hộ cậu.”
“Muốn ăn gì cứ nói với Tiêu Trí, để anh ấy thuê đầu bếp về nấu, học hành cũng phải nhớ chú ý ăn uống, sức khỏe mới là vốn liếng của cách mạng.”
“Chờ cậu thi xong, tôi mời cậu ăn tiệc.”

Mỗi câu mỗi từ hệt như phụ huynh của cậu.
*
Bùi Nhất nhìn ánh mắt trong veo thành khẩn của cô, nhướn môi: “Sắp rồi, tám giờ tối nay công bố điểm.”
“Hả? Tối nay có điểm rồi hả?” Lâm Mạn Thiến nhớ hồi sáng chị Trần nói hôm nay chưa có mà ta, chẳng lẽ khác tỉnh nên thời gian cũng khác nhau?

“Đáng lẽ mai mới có.” Tiêu Trí tình cờ đi ngang qua, cười phì, “Nhưng nó sợ nó thi tốt quá, lúc công bố điểm toàn thế giới sẽ biết trước nó nên mới bảo người ta thông báo kết quả cho nó trước.”
“…?”
Song, thiếu niên lại không phản bác, vừa cười vừa ngả lưng ra sofa: “Nên hôm nay em mới tới đây nè, vì em muốn chia sẻ tin tốt với chị Mạn Thiến trước nhất.”
Lâm Mạn Thiến thừa nhận mình bị rung rinh trước lời tán tỉnh này, hơn nữa trong chớp mắt, cô thậm chí còn định phản bác: “Sao cậu biết chắc chắn là tin tốt?”, nhưng nghĩ tới lòng tự tin không có giới hạn của Bùi Nhất và những lần mình bị vả mặt bởi lòng tự tin của cậu trước kia, cô quyết định ngậm miệng.
Cô nhìn điện thoại, 19:09.
“Còn chưa tới một tiếng nữa, sắp rồi.”
Đúng vậy, sắp rồi sắp rồi.

Do đó thời gian kế tiếp, Bùi Nhất biếng nhác ngồi trên sofa chơi xếp hình trên điện thoại, Lâm Mạn Thiến cứ cách mấy phút lại nhìn đồng hồ một lần.
19:13.

19:18.

19:24.

19:29.

19:31…
“Tôi đi mua nước.” Lâm Mạn Thiến đứng phắt dậy, nghĩ mình không thể tiếp tục ngồi không được.

Kể từ khi biết tám giờ tối sẽ có kết quả, cô chỉ nghĩ về chuyện này thôi, còn sốt ruột hơn lúc chờ điểm thi của mình nữa.
“Ở đây có.”
“Tôi biết, tôi đi mua loại khác.”
Cô cầm điện thoại ra ngoài, lúc mở cửa suýt va vào người đứng bên ngoài.
Phục vụ đẩy xe ăn, nở nụ cười tiêu chuẩn: “Xin chào cô Lâm, đây là cơm tối của cô.

Có cần tôi bưng vào giúp cô không?”
“Không cần đâu, để tôi tự bưng.” Cô bưng lấy mâm thức ăn, đóng cửa lại, đưa cho Phương Viên đang cười nịnh nọt, rất bực bội nói: “Mau ăn đi.”
“Gì mà hung dữ thế?”
Lâm Mạn Thiến tiếp tục hung dữ: “Tất cả là do chị, em bị chị làm tức quá hết khát luôn rồi.”
Phương Viên: … Ờ do tui hết.

Tiêu Trí cười, ngẩng đầu: “Đừng lo quá, Bùi Nhất học hành chăm chỉ lắm, anh tận mắt chứng kiến nó làm hơn hai trăm đề thi trong hai tháng, thêm nữa nó học giỏi sẵn rồi, lúc quay phim vẫn học theo tiến độ trên trường, nên em yên tâm đi, chắc chắn thi tốt mà.”
Lâm Mạn Thiến hơi ngạc nhiên.

Cô luôn nghĩ Bùi Nhất rất thông minh nên sẽ ỷ y không chịu học, không ngờ cậu lại cố gắng học tập đến thế.
“Nó là vậy đó, đã làm gì là phải làm cho tốt nhất, không được thì thà không làm.” Tiêu Trí trêu, “Châm ngôn sống của nó là: Không lấy được hạng  nhất thì cố gắng chẳng khác nào là đang lãng phí thời gian.”
Đúng vậy, hơn nữa còn cảm thấy đứng hạng hai không khác gì với hạng bét.

Điều này thì cô biết.

Lần tham gia “18 giờ cứu viện”, Lâm Mạn Thiến đã phát hiện ra chủ nghĩa hoàn hảo cực đoan này của Bùi Nhất.
Tiêu Trí nhìn cô, giọng sâu xa: “Nhưng đôi khi, người càng theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo thì càng chung thủy, yêu người như thế tuy có thể sẽ có những lúc hơi vất vả nhưng ít nhất không cần lo lắng cậu ấy ngoại tình hay gặp vấn đề về đạo đức, sẽ cảm thấy rất an toàn.”
Lâm Mạn Thiến nghe ra ý tứ của anh ấy, chỉ biết dở khóc dở cười.

Người quản lý này đang giúp thằng bé nhà mình tán gái chứ gì nữa, nhiệt tình ghê.
Cô há hốc miệng, định nói gì thì vai chợt nặng.

Hơi thở nóng rực của thiếu niên phả tới, sượt qua đỉnh đầu cô, cánh tay dài choàng qua vai cô, che miệng ngáp khẽ, sau đó là giọng nói trầm thấp hài hước: “Chị Mạn Thiến thấy rõ không?”
Trước mặt là màn hình điện thoại.

Trên màn hình điện thoại là một tin nhắn.
“Thí sinh số báo danh xxxxxx, họ tên: Bùi Nhất.

Ngữ Văn: 131, Toán: 150, Ngoại Ngữ: 146, Tổ hợp KHTN: 290.

Tổng điểm: 717.

Xếp hạng: 1.”
Cô mở to mắt, định vùng ra khỏi vòng tay cậu để nói gì đó thì lại nghe tiếng cười trầm thấp: “Em biết em rất giỏi, khiến chị sùng bái, nhưng chúng ta nên khiêm tốn, đừng hét.”
Hết chương 43.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.