Bạn đang đọc Tọa Hoài Bất Loạn – Chương 85
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, nghĩ một lát là hiểu ra ngay.
Chắc là vì buổi tối mình gọi điện, Mạnh Thanh tưởng mình có chuyện gì quan trọng, tối lại không đến tìm hắn cho nên mới đến thẳng Phó gia chờ anh.
Khó khăn lắm Phó Ngọc Thanh mới gặp được Mạnh Thanh, sợ người này không chờ được mà về mất nên vội vàng bảo Đỗ Hâm: “Cậu nhất định phải giữ chân ông chủ Mạnh lại, ta về ngay đây.”
Đỗ Hâm ho hai tiếng, nói liên tục: “Thiếu gia, cậu về nhanh lên, ông chủ Mạnh lo lắm đấy, nếu không thấy cậu thì sợ là không chịu về đâu.”
Phó Ngọc Thanh nghe thế thì yên tâm hơn hẳn, bèn dặn: “Đừng nói bậy bạ trước mặt anh ta, Lạc cô nương có thai thật thì cũng đừng lắm miệng.”
Đỗ Hâm nghiêm trang nói, “Thiếu gia, tôi hiểu mà, cậu đừng lề mề bên ngoài, về mau lên, ông chủ Mạnh lo thật đấy, cậu về sớm còn nói chuyện quan trọng với anh ấy.”
Lòng nghi ngờ của Phó Ngọc Thanh với Mạnh Thanh bị gạt qua một bên, không nhiều lời mà cúp máy luôn.
Tài xế lái xe đến đón anh, đưa Triệu Vĩnh Kinh về đại học Thánh John trước, lúc về đến nhà đã là nửa đêm.
Quả nhiên Mạnh Thanh vẫn đang chờ, thấy anh về thì đứng dậy ngay.
Đỗ Hâm lấy áo khoác và mũ cho anh, vừa treo vừa cằn nhằn, “Thiếu gia, sao cậu mặc ít thế, nhỡ cảm lạnh thì sao?”
Đã lâu rồi Phó Ngọc Thanh chưa gặp Mạnh Thanh, vừa đi vào đã nhìn hắn không chớp mắt, Đỗ Hâm nói gì đó mà anh cũng chẳng hề nghe, chỉ đáp lại theo thói quen.
Mạnh Thanh hình như hơi gầy đi, lại còn hơi mệt, không biết có phải vì ở đây chờ anh lâu quá không mà vừa thấy anh về thì không kìm được mà phấn chấn hẳn lên, nhìn anh một lúc, cũng không nói gì, đáy mắt đầy ý cười.
Lúc không gặp hắn thì Phó Ngọc Thanh không cảm thấy, giờ gặp mới thấy hai người dường như đã xa cách lâu lắm rồi, chẳng biết nên nói gì mới phải, gặp được hắn thì vừa mừng, lại vừa thấy lòng mình động, cứ như bọn họ chỉ mới gặp nhau sáng nay, chẳng khác gì hồi trước, những chuyện không vui qua điện thoại đều chưa từng xảy ra.
Phó Ngọc Thanh đi đến bên hắn, trong lòng có vô số lời muốn nói, lên tới miệng rồi lại quên sạch, chỉ nhìn hắn cười: “Để ông chủ Mạnh đợi lâu rồi.”
Mạnh Thanh cũng hơi ngượng ngùng cười, đáp, “Lúc tam gia gọi điện thì trong nhà vừa lúc có chút chuyện nên không nghe được.
Nếu biết là tam gia có việc tìm tôi thì tôi đã bảo người tới gọi rồi.” Rồi không cười nữa mà nói nghiêm túc, “Tam gia, ngài tìm tôi có việc gì thế?”
Phó Ngọc Thanh bèn mời hắn vào ngồi trong thư phòng, Mạnh Thanh cũng không nhiều lời, theo anh lên lầu, vào thư phòng, đóng cửa lại sau lưng rồi mới hỏi anh: “Tam gia, có chuyện gì vậy?”
Phó Ngọc Thanh mời hắn ngồi xuống, lúc này mới nói: “Cũng không phải việc gì quan trọng, chỉ là lâu rồi chưa gặp nên muốn mời ông chủ Mạnh một bữa cơm thôi, lại không ngờ không khéo như thế, ông chủ Mạnh cũng bận.”
Mạnh Thanh hơi bất ngờ, một lúc lâu mới hoàn hồn mà hỏi anh: “Chẳng nhẽ tam gia chưa ăn sao?”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười, đáp: “Ăn rồi, chỉ là lúc ăn thì nghĩ muốn nói vài lời với ông chủ Mạnh, kết quả ông chủ Mạnh lại bận, không gặp được.”
Mặt Mạnh Thanh hơi đỏ, cũng cười nói: “Tam gia muốn nói gì thì bây giờ nói cũng được, tôi đang nghe đây.”
Phó Ngọc Thanh ngồi xuống cạnh hắn, bảo là sẽ trả hết tiền nợ cho hắn, còn nói cả chuyện lúc trước mượn tiền của hắn để nhập cổ, giờ cũng coi như lãi nhiều, muốn chia cùng hắn, Mạnh Thanh không ngờ là vì chuyện này, bèn thở nhẹ ra: “Việc này không cần vội, tiền cứ để ở chỗ tam gia đã.
Tam gia làm buôn bán mà, lẽ nào không cần vốn sao?” Lại hỏi anh: “Tam gia, ngài chỉ vì việc này thôi sao? Nếu còn chuyện gì khác thì cứ yên tâm nói với Mạnh Thanh.”
Phó Ngọc Thanh trầm mặc một lát mới nói: “Cũng không còn chuyện gì khác.”
Mạnh Thanh rất ngoài ý muốn nhìn anh, nhưng không nói gì, chỉ đáp: “Vậy là tốt rồi, muộn rồi, tam gia nghỉ sớm một chút đi.
Nếu có việc thì gọi điện cho Mạnh Thanh là được.” Nói xong bèn đứng dậy chuẩn bị đi.
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại đi luôn, ngay tức thì có chút không vui, thầm nghĩ, người này vừa kết hôn xong là không hề gặp mình nữa, giờ gặp mình rồi, lại chỉ nói có đôi câu đã muốn đi, đây là cái kiểu gì?
Nghĩ đến hắn về là chắc sẽ bầu bạn với Lạc Hồng Hoa, trong lòng lại càng hụt hẫng, cười hỏi hắn: “Ông chủ Mạnh, ngài sốt ruột muốn về à?”
Mạnh Thanh không khỏi khựng lại, im lặng nhìn anh một lúc lâu mới nói: “Tam gia, tôi không vội.” Dứt lời lại ngồi xuống, nói: “Nếu tam gia không muốn đi ngủ thì tôi sẽ ngồi cùng tam gia.”
Lúc này Phó Ngọc Thanh mới vui trở lại, đang muốn nói mấy câu với hắn thì Đỗ Hâm lại gõ cửa, mang theo bánh và chè nóng, Phó Ngọc Thanh bèn dặn cậu: “Cậu đun ít rượu hoàng tửu đi.”
Hình như Đỗ Hâm có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn chỉ vâng rồi đi xuống.
Mạnh Thanh lộ vẻ lo lắng, hỏi anh: “Tam gia, ngài đây là làm sao vậy, có tâm sự gì sao?”
Phó Ngọc Thanh bèn cười đáp: “Nếu tôi không gọi điện cho ông chủ Mạnh thì ông chủ Mạnh định tránh tôi đến bao giờ thế?”
Mạnh Thanh sững người, hẳn là không ngờ anh sẽ nói vậy, bèn phân trần: “Tam gia, Lạc ngũ gia nghi ngài muốn nhúng tay vào buôn thuốc phiện, cho nên không vui.
Tôi đã bảo Lạc ngũ gia việc này không liên quan đến ngài.
Không tới gặp ngài cũng là vì muốn tốt cho ngài thôi.”
Phó Ngọc Thanh vốn định cứ để chuyện trôi qua như thế, không nhắc nhiều nữa, nhưng Mạnh Thanh nói vậy, anh lại nhớ tới Lạc Hồng Hoa ở bến tàu bảo người dịch chuyển hàng của anh, trong lòng anh đã hơi nghi ngờ Lạc Hồng Hoa làm việc gì đó bất thường rồi, chỉ là không biết sao nàng lại làm thế.
Bèn hỏi Mạnh Thanh: “Ông chủ Mạnh, tại sao Lạc ngũ gia lại biết tôi có hàng ngoại cập bến?”
Mạnh Thanh hơi ngần ngừ, Phó Ngọc Thanh lại nói: “Có phải người trên bến tàu tiết lộ tin tức không?” Sau đó lầm bầm, “Sợ là tôi cho không đủ tiền.”
Mạnh Thanh thở dài, cũng không đáp lời mà chỉ nói: “Tam gia, sau này chuyện ở bến tàu cứ giao cho tôi, ngài không cần cho tiền gì đâu, việc này cũng là do tôi suy nghĩ không chu toàn, không nhắc ngài trước.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn vẫn không chịu nói thật thì hơi bực, trong lòng tự đoán, e là Lạc Hồng Hoa nói gì đó với hắn, không thì tại sao hắn lại không hỏi mình mà đã chắc chắn ngay lô hàng ngoại kia là thuốc phiện.
Nhưng thấy hắn có vẻ nặng nề tâm sự, lại không kìm được mà bảo, “Ông chủ Mạnh, chỉ có một việc tôi không nghĩ ra thôi.
Tại sao Lạc ngũ gia lại nghi ngờ tôi? Hàng ở bến tàu của tôi chỉ toàn bông ngoại, nếu ngài ấy chưa từng kiểm qua thì cũng không nên nghi ngờ tôi ngay chứ.”
Mạnh Thanh sửng sốt, ngẩng mặt nhìn anh, tựa như muốn xem anh nói thật hay đùa.
Phó Ngọc Thanh cười khổ: “Lúc trước chưa kịp hỏi, đến hôm nay thì rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nếu ông chủ Mạnh không tin tôi thì tôi cũng hết cách rồi.”
Sắc mặt Mạnh Thanh biến mấy lần, một hồi lâu sau mới nói: “Tôi tin lời của tam gia.
Tam gia đã biếu cả tiền, chuẩn bị cả người ở bến tàu, lẽ ra không nên sinh ra nhiều râu ria thế này, e là có hiểu lầm gì trong đó.” Hắn do dự trong chốc lát mới nói tiếp: “Nhưng giờ Lạc ngũ gia sinh nghi rồi, chỉ có thể để tam gia chịu ấm ức, chuyện buôn bán này nên bỏ đi thôi.”
Phó Ngọc Thanh nghe lời này của hắn, cảm thấy hắn đã tin mình thật, trong lòng mừng rỡ, nhưng vừa nghe hắn nhắc thế thì đổi ý, sự vui mừng trong giây khắc lại nguội đi, chẳng giải thích nhiều mà chỉ cười nói: “Giá bông cũng đã giảm, lại làm thì sẽ lỗ vốn.
Chuyện kiểu kia sẽ không xảy ra nữa đâu, ông chủ Mạnh cứ yên tâm.”.