Bạn đang đọc Tọa Hoài Bất Loạn – Chương 72
Rốt cuộc Phó Ngọc Thanh không yên tâm, đành nói thẳng, “Nói thật, lúc trước dù gì tôi cũng vẫn đắc tội cậu ta.
Nếu có thể ngồi xuống trò chuyện thẳng thắn, tôi cầu còn không được.
Nhưng lại phải vì việc riêng mà nhờ, dẫu tôi có chịu cúi đầu thì sợ người ta chưa chắc đã có hứng thú quản mấy chuyện vặt này ấy…”
Tô Phụng Xương cười phá lên: “Đương nhiên không thể trông cậy vào cậu rồi.
Nếu cậu làm được thì việc gì phải đến tìm tôi nữa?” Rồi nói: “Tất nhiên cũng không phải cậu đi nhờ cậu ta, cậu ta là hỗn thế ma vương mà, cái cần là cậu ta chịu nhả ra, lúc thả người mắt nhắm mắt mở cho qua thôi!”
Lúc bấy giờ lòng Phó Ngọc Thanh cuối cùng mới bình tĩnh, thở phào nhẹ nhõm.
Bữa cơm này ăn cũng đã lâu, nếu lại quay về thì Phó Ngọc Thanh cũng ngại, bèn hỏi tối hẹn ở đâu, rồi mời luôn Tô Phụng Xương đến Hương Ảnh các uống trà nghe hát giết thời gian.
Ngày nào Tô Phụng Xương cũng phải hút thuốc phiện, cứ đến giờ là không nhịn được, Phó Ngọc Thanh thuê riêng một phòng cho gã, mời gã vào tự nghỉ ngơi.
Mạnh Thanh và Phó Ngọc Thanh đều không nghiện thứ này, bèn chọn một chỗ yên tĩnh gần cửa sổ, cũng tạm nghỉ một lát.
Phó Ngọc Thanh sợ hắn vừa rồi chỉ lo nói chuyện cùng Tô Phụng Xương mà chưa chắc bụng, bèn gọi bồi bàn đến, trước tiên rót trà, hỏi anh ta có món nhẹ gì không, sau đó hỏi Mạnh Thanh muốn ăn gì.
Vừa rồi quả thực Mạnh Thanh chưa ăn no, hai người đã thân quen nên không hề khách sáo, bèn nói: “Món khác ăn ở Thượng Hải cũng được, ở Nam Kinh phải ăn mì khô xào và bánh nướng mỡ vịt.”
Phó Ngọc Thanh cười: “Tôi cũng thích ăn mấy thứ này,” bèn bảo bồi bàn: “Cho mấy món đó nhé.” Bồi bàn thấy anh ăn mặc thẳng thớm đẹp đẽ, mới tỏ ra khó xử nói: “Hai vị tiên sinh, bánh nướng chỉ sáng sớm mới có, hay là gọi một chõ sủi cảo nhé?”
Phó Ngọc Thanh cũng không làm khó anh ta, gọi thêm hai bát canh thịt bò mới thấy hòm hòm đủ.
Mạnh Thanh ăn hai miếng, thấy anh không động đũa thì mới nhận ra anh là đang tiếp mình thôi, bèn ngượng ngùng hỏi: “Sao tam gia không ăn?”
Phó Ngọc Thanh thoáng mỉm cười, điềm đạm nói: “Tôi sợ bỏng ấy mà, đợi nguội chút rồi ăn, ông chủ Mạnh cứ ăn từ từ đi, không cần phải vội.”
Mạnh Thanh liếc anh một cái, mặt hơi đỏ lên, cũng không khỏi lộ ý cười mà cúi đầu, gắp mì trong bát ăn.
Hình như có một quý cô đang ngâm thơ ở quán trà bên cạnh, bên này dầu yên tĩnh, nhưng lại loáng thoáng nghe được tiếng tỳ bà tính tang, tựa một cơn mưa nhỏ lặng lẽ, gợi lên một cảm giác rất đặc biệt.
Cửa sổ gần nước, mở một nửa, hơi nước nhàn nhạt len lỏi qua tán xanh dày đặc, mang theo một mùi ngọt rất nhẹ, chẳng biết ở dưới ai đang bán hoa.
Hết thảy xung quanh đều gãi đúng chỗ ngứa, không hơn một phân, không kém một phân.
Chỉ tiếc người trước mặt lại thật sự là một tên đầu gỗ, nói rất nhiều với hắn, lại chẳng biết hắn có từng nghe hiểu hay chăng.
Nếu là người khác thì việc gì phải tốn công sức như vậy đâu? Chỉ một ánh mắt là đã có thể ngầm tỏ ngay rồi, chẳng cần nhiều lời.
Mạnh Thanh ăn chậm, Phó Ngọc Thanh sợ hắn mất tự nhiên, cũng bèn ăn một ít.
Vốn tâm tư của Phó Ngọc Thanh không đặt trên đồ ăn, thấy hắn sắp uống xong trà rồi, lại không muốn gọi người tới, bèn lấy chén trà của hắn, tự mình rót cho hắn.
Mạnh Thanh ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt vô cùng bối rối, Phó Ngọc Thanh nhẹ nhàng đẩy chén trà đến trước mặt hắn, nói: “Ông chủ Mạnh ăn chậm một chút.
Anh ta hút thuốc lâu lắm, chúng ta cứ ngồi thảnh thơi ở đây đi.” Lại đùa, “Nếu ông chủ Mạnh chán, chúng ta có thể gọi quý cô kia lên.”
Mạnh Thanh buông đũa, nhìn anh một lúc lâu, bỗng nhỏ giọng nói, “Tam gia thật sự không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy đâu.”
Phó Ngọc Thanh hơi ngạc nhiên, không hiểu ý hắn là sao, muốn hỏi hắn, nhưng lời đến tận miệng rồi lại nuốt xuống, nghĩ nghĩ mới cười: “Ông chủ Mạnh thay tôi giải quyết ổn thỏa bao nhiêu việc của Phó gia, nếu tôi không đối xử tốt với ngài, chẳng phải là quá kỳ cục sao.”
Mạnh Thanh toan mở miệng, Phó Ngọc Thanh sợ hắn lại nói “mạng đều là tam gia cho” gì đó, làm những việc này là “đương nhiên”, bèn nghiêm túc nói: “Tôi chưa từng mời ông chủ Mạnh đi xem kịch, ngay cả mời ăn cơm cũng chỉ nói chuyện chính sự, ông chủ Mạnh lại mời tôi rất nhiều lần rồi.
Chưa kể, ông chủ Mạnh quả thực đối xử với tôi tốt hơn nhiều lắm!”
Mạnh Thanh không ngờ anh sẽ nói vậy, mặt nghẹn đỏ gay lên, nhưng lại chẳng còn gì để nói.
Mãi một lúc sau mới đáp: “Tam gia, tôi là người thô bỉ, có thể ăn cơm, xem kịch cùng ngài là đã thấy mỹ mãn rồi, tôi không dám mơ nhiều.” Phó Ngọc Thanh rất kinh ngạc, đưa mắt nhìn hắn, lại nghe thấy hắn nói: “Tôi không biết nhiều chữ hay, không nói được, nếu tam ra không hiểu ý tôi, coi như tôi chưa từng nói những lời này đi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn sẽ nói thế ở đây, trong lòng rất khó hiểu.
Lại nhớ tới dáng vẻ mất tự nhiên của hắn mấy bữa nay, bèn nghĩ, khi đó hắn thấy mình xa cách hắn nên bối rối.
Giờ lại thấy mình thân với hắn nên sợ sao?
Trong lòng hơi giận, bình tĩnh lại mới đùa: “Cứ ảo, nhưng ông chủ Mạnh cũng chưa từng thật sự mời tôi đi xem kịch đâu nhé? Sau này nhất định phải bù đấy.”.