Bạn đang đọc Tọa Hoài Bất Loạn – Chương 309
Phó Ngọc Thanh chẳng buồn nổi giận với hắn, đang đứng ngay bên vỉa hè thế này cũng chẳng tiện nói gì với hắn cả, anh chỉ gọi mỗi một tiếng ông chủ Mạnh rồi bảo: “Lâu rồi chưa gặp.”
Mặt Mạnh Thanh tái mét, hắn kéo anh lên vỉa hè hỏi, “Ngài Phó, chẳng phải mọi người đi Trùng Khánh hết rồi sao? Sao anh vẫn còn ở Thượng Hải?”
Phó Ngọc Thanh không hiểu sao hắn lại phải sửng cồ lên như thế, anh nhẹ nhàng đáp, “Đừng nói chuyện ở đây, mình tìm chỗ nào trước đi.”
Mạnh Thanh vội vàng dẫn anh đến cái nhà cũ bên chùa Từ Vân, Hàn Cửu cũng đang ở đó, thấy anh tới hắn ta vô cùng ngạc nhiên.
Mạnh Thanh cử Hàn Cửu đứng bên ngoài canh sau đó đóng chặt cửa lại, Phó Ngọc Thanh đâm ra cũng thấp thỏm theo, hỏi: “Sao thế?”
Mạnh Thanh nóng nảy: “Tam gia, ngài Đỗ đi Hồng Kông rồi, anh cũng mau đi đi, chỗ này không ở lại lâu được đâu.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ lại nghe được tin này, anh nhất thời á khẩu.
“Ông ấy đi lúc nào?” anh chẳng mảy may hay tin gì.
Ngẫm nghĩ ít khi, anh mới bảo: “Tôi với ngài Đỗ không giống nhau, tôi chỉ là một thương nhân không quyền thế mà thôi, lẽ nào bọn Nhật còn đến tận tô giới bắt tôi chắc?”
Mạnh Thanh nổi cáu: “Tam gia, anh chẳng biết cái gì cả! Anh không đắc tội bọn Nhật, nhưng mà anh đã đắc tội Trì Ly Sơn! Anh không biết à, tư lệnh Nhật đã đến tìm gã từ đời nào rồi mà gã nhất quyết không chịu đi, gã đang âm mưu gì chẳng nhẽ anh còn chưa rõ ư? Ngài Đỗ lên đường đi hai ngày trước rồi, anh còn không đi định chờ thằng cha Trì đó đến tìm anh hay gì?”
Những thông tin mật này, anh đương nhiên không thể nhanh nhạy bằng người Thanh bang.
Mạnh Thanh nói thế làm anh đâm ra cũng ngần ngừ: “Thế thì… tôi đến Hoài Nam lánh nạn?”
Mạnh Thanh lắc đầu, “Đến Hoài Nam làm gì? Chỗ đó khổ lắm, nhỡ anh bị ốm thì làm sao? Tốt nhất là đi Hồng Kông đi, đừng có dùng dằng nữa, coi như tĩnh dưỡng một thời gian bên đó.”
Phó Ngọc Thanh cười, “Em đi cùng tôi thì làm sao tôi ốm được?” anh còn bảo: “tôi không nỡ bỏ nhà máy mỏ của mình đâu, tôi không muốn đi Hồng Kông.”
Mạnh Thanh đỏ hoe mắt nhìn anh, mãi lâu sau hắn mới nói: “Đã bảo anh đi từ sớm đi thì anh cứ cứng đầu không chịu nghe! Bảo anh đừng có ở lại anh cũng không chịu nghe!” tuy điệu bộ thì hằn học, nhưng ánh mắt lại nhìn anh đắm đuối như muốn nuốt chửng anh luôn vậy.
Thấy hắn như thế, Phó Ngọc Thanh nào còn nỡ cãi nhau với hắn nữa chứ, anh mới hỏi, “Vậy còn em thì sao?”
Mạnh Thanh tự dưng im lặng, Phó Ngọc Thanh thấy là lạ, bèn gặng: “Sao lại không đáp?”
Mạnh Thanh vẫn im bặt, chỉ tập trung nói mỗi chuyện của anh, “Trước anh vừa làm cho quân đội lại vừa đi làm từ thiện, báo hay đưa tin về anh, tạm thời có lẽ gã còn chưa động chạm gì đến anh đâu, anh về thu xếp rồi mau mau chạy đi.”
Phó Ngọc Thanh đã quen hắn ngần ấy năm trời, nhìn hắn như thế, sao anh còn không hiểu cơ chứ? Anh hỏi: “Mạnh A Sinh! Em muốn tách khỏi tôi ư?”
Anh không chịu rời Thượng Hải, đầu tiên là vì mỏ than ở Hoài Nam, thứ hai cũng chính là vì người trước mắt.
Anh không tin Mạnh Thanh sẽ làm vậy.
Mạnh Thanh khó xử đứng dậy, chậm rãi thả bước trong phòng như một con cọp già bị nhốt trong chuồng quá lâu.
Hắn không dám nhìn anh nên quay lưng đi chỗ khác, thấp giọng nói: “Ngài Đỗ có việc cần em làm, em phải ở lại Thượng Hải, không thể đi được.”
Thượng Hải thất thủ còn chưa được nửa tháng, chính phủ đã dời đô đến Trùng Khánh để chuẩn bị cho kháng chiến trường kì, nếu mà chia tay thì biết đến ngày nào mới gặp lại đây?
Phó Ngọc Thanh thật sự không dám tin vào tai mình nữa, anh không kiềm chế được cơn giận: “Bản thân em thì ở lại mà lại nhất quyết ép tôi đi là sao? Chẳng nhẽ em vẫn còn giận tôi chuyện Dương Thu Tâm à?”
Họng Mạnh Thanh giần giật, giọng hắn nghèn nghẹt, “Em không giận cái đó.”
Phó Ngọc Thanh vặn hỏi hắn: “Thế thì em giận cái gì? Ngài Đỗ có đầy môn sinh, thiếu em cũng có sao đâu.
Tại sao em phải ở lại chứ? Em đi Hoài Nam với tôi đi, đưa cả Chấn Ngọc với Đình Ngọc theo nữa, chẳng phải em chưa bao giờ thích Thượng Hải, luôn muốn về quê sống đấy ư?”
Mạnh Thanh tự dưng lại hỏi anh: “Cô Dương đi Nam Kinh rồi à?” nhưng chuyện của ngài Đỗ thì hắn lại lảng đi.
Phó Ngọc Thanh không muốn giấu hắn, “Em ấy ở Nam Kinh rồi, nhưng mà không phải tôi muốn kết hôn với em ấy thật đâu…” Mạnh Thanh cắt lời anh: “em biết, là em đang thấy áy náy với cô ấy nên mới muốn hỏi bây giờ cô ấy có khỏe không?”
“Khỏe lắm, bây giờ người ngợm đã khỏe mạnh lại rồi, tinh thần cũng tốt, ngày nào cũng mong về nội địa tìm Vĩnh Kinh đây, đến tôi còn chẳng cản nổi.” Nói tới đó anh hơi cười, nhưng cõi lòng lại không khỏi buồn bã.
Mạnh Thanh im lặng một hồi mới nói tiếp: “Tam gia, anh không biết thôi, cái lúc mà anh bị giam ở đường Long Hoa ấy, em thật sự sợ lắm.
Cả đời em đến giờ chưa bao giờ sợ tới vậy đâu.”.