Bạn đang đọc Tọa Hoài Bất Loạn – Chương 300
Phó Ngọc Thanh lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra mới thấy đúng là đã muộn quá rồi, hoảng cả hồn.
Gặp Dương Thu Tâm khiến anh không yên lòng vì một vài chuyện, anh muốn quay về dò hỏi, thế là mới bảo hắn: “Vậy mai đi xem nhé?”
Mạnh Thanh im lặng hồi lâu, xe đi được một đoạn rồi hắn mới nói: “Đợi chốc nữa về em hỏi thử xem sao, nhưng bây giờ thì chắc không mua được vé nữa đâu.”
Phó Ngọc Thanh ái ngại, thêm cả có tài xế trong xe nên chẳng tiện nói thêm gì nữa.
Lúc về tới nhà, Mạnh Thanh vào thư phòng gọi điện cho nhà hát, người làm bưng mấy món điểm tâm đến, anh ăn lót dạ ít rồi lên lầu.
Anh cầm chồng ảnh của Dương Thu Tâm lên giở ra xem cẩn thận lại một lượt.
Chỗ ảnh này ban đầu anh xem qua thì cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, song hôm nay ở chỗ Dương Thu Tâm, nhìn tấm mặt nghiêng ở dưới cùng mới nhận ra điều khác biệt.
Trong những tấm trước, tuy áo quần, kiểu tóc, trang điểm của Dương Thu Tâm đều khác nhau, dù là ảnh toàn thân hay bán thân thì ngón tay cũng đều đeo một chiếc nhẫn kim cương rất bắt mắt.
Có khả năng nó là nhẫn cưới của Trì Ly Sơn tặng cô.
Bức ảnh nghiêng cuối cùng, hoặc là góc chụp khéo, hoặc là do tư thế chụp khác đi mà trong bức ấy lại không nhìn thấy chiếc nhẫn kia.
Ảnh trên báo to nên anh mới nhận ra điểm khác biệt mà lúc trước đã bỏ lỡ.
Phó Ngọc Thanh lật đi lật lại tấm ảnh trong tay mấy lần, đúng là chỉ có mỗi tấm này là không thấy nhẫn đâu, anh đăm chiêu cất tấm ảnh đi.
Mạnh Thanh gọi xong thì qua tìm anh, anh đang nói chuyện điện thoại về tấm ảnh, lúc Mạnh Thanh vào anh hơi ngập ngừng, song cuối cùng vẫn không tránh hắn.
Anh đang hỏi thăm thử xem rốt cuộc là ai đang điều tra chỗ ảnh này, nếu mà là nhằm vào anh thì anh phải chuẩn bị sớm.
Anh vốn không cho Mạnh Thanh biết chuyện anh mua ảnh.
Đầu tiên là sợ hắn nghĩ nhiều, thứ hai là thực ra trong lòng anh lúc đó cũng có chút nghi ngờ.
Đến lúc anh nói chuyện xong, Mạnh Thanh chẳng cần nghe nhiều cũng đã hiểu.
Phó Ngọc Thanh bèn đóng cửa lại rồi kể hết chuyện anh mua ảnh, đến tòa soạn để đăng lên, sau rốt anh đã giải thích cho Mạnh Thanh vì sao anh phải làm chuyện ấy.
Mạnh Thanh chau mày hỏi anh: “Tam gia à, anh tội gì phải đắc tội với tên họ Trì ấy?”
Phó Ngọc Thanh cười khổ, “Cũng có phải là tôi chưa từng đụng chạm vào gã đâu.” Anh nghĩ nghĩ ít khi, lại bảo thêm: “Tôi mua mấy bức ảnh thôi mà, chẳng nhẽ mỗi thế mà gã còn phải hạch sách tôi hả?”
Mạnh Thanh có vẻ không vui, “Tam gia à, nếu gã mà biết chuyện này thì chưa chắc gã sẽ không nghĩ anh định cướp người của gã đâu.”
Thực ra điều đó anh đã nghĩ tới rồi.
Nhưng bây giờ anh không còn là anh của ngày xưa nữa, sau mấy năm ở Thượng Hải, căn cơ của anh cũng đã vững chắc.
Nếu Trì Ly Sơn muốn đối đầu với anh thì cũng phải cân nhắc chút.
“Vừa đi vừa liệu vậy,” Phó Ngọc Thanh nằm phịch xuống ghế, mệt nhoài nhắm mắt lại, “gã ta tội gì phải vì mỗi chuyện đó mà đi gây sự với tôi nhỉ?”
Mạnh Thanh đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng sờ mặt anh hỏi han: “Mệt à?”
Bàn tay mềm oặt của anh đắp lên cổ tay Mạnh Thanh, anh thở dài: “Cô ấy còn không biết Vĩnh Kinh mất rồi.
Khóc nhiều đến thế, đòi vào trong nội địa tìm cậu ấy, thực sự đáng thương quá, tôi chẳng nỡ nhìn nữa.”
Mạnh Thanh không nói gì, anh lẩm nhẩm, “Đúng ra ban đầu không định để em đi theo hôm nay đâu, nhưng mà sợ em lại nghĩ lung tung.”
Mạnh Thanh ồ một tiếng, hỏi vặn lại, “Chẳng phải anh bảo không có gì sao? Sợ cái gì hử?”
Phó Ngọc Thanh phì cười, ngón tay chậm rãi mơn man cổ tay hắn: “Em lại cáu kỉnh gì đấy? Bộ em còn không biết thật chắc?”
Mạnh Thanh giữ tay anh lại không cho nghịch, cũng không đáp lời anh.
Phó Ngọc Thanh nói thêm, “Nhưng mà em đi thì tôi sợ em lại không thoải mái.
Em đấy, sao không chờ trong xe? Ướt hết cả giày, em tưởng tôi không nhìn thấy chắc?”
Lúc này Mạnh Thanh mới mở miệng: “Thế có làm sao đâu.” Rồi hắn thoáng ngưng lại, cười khẽ, “Anh mới phải nói đấy tam gia, người anh yếu xìu như thế, nhỡ mà bị ướt thì sao?”
Phó Ngọc Thanh hơi thẹn quá hóa giận, anh bèn gạt tay hắn ra, mở mắt ngồi dậy chỉnh trang lại cổ áo, song nổi nóng thế thì lại có vẻ hơi vô lý, cuối cùng đành giả vờ như chẳng có gì.
Đồ ăn đã nấu xong, người làm lên gọi anh.
Mạnh Thanh đang xuống lầu cùng anh thì bỗng hỏi: “Anh vẫn đang cầm mấy tấm ảnh à?”
Phó Ngọc Thanh hơi chột dạ hỏi, “Vẫn đang, sao thế?”
Mạnh Thanh đứng lại hỏi: “Chuyện này còn ai biết nữa không? Cái ảnh đăng báo là ai đưa?”
Anh lập tức hiểu ý hắn, lắc đầu nhẹ đáp: “Cũng lâu rồi mà? Khả năng cao là không giấu nổi đâu, mà cũng chẳng có gì để mà giấu nữa.” Anh bảo: “Vốn tôi với Dương Thu Tâm đã chẳng có gì rồi, báo chí viết mấy năm trước, em ở tận Đông Đài cũng nghe nói đến đấy thôi? Chuyện tôi mua ảnh của Dương Thu Tâm sợ là có người biết từ lâu rồi, thế mà chẳng thấy báo nói gì, hơi lạ.”
Mạnh Thanh liếc anh: “Vậy ra tam gia chỉ mong ai ai cũng biết chuyện này thôi chứ gì?”.