Bạn đang đọc Tọa Hoài Bất Loạn – Chương 20
Phó Ngọc Thanh cười, “Thật ra tôi ở chỗ nào cũng thế cả,” anh khẽ cảm khái, “thú thật chứ, bây giờ làm buôn bán ở đâu cũng dở, Nam Kinh đã thế rồi, chỉ sợ Thượng Hải cũng chẳng khá khẩm gì hơn.”
Mạnh Thanh nghe chừng bối rối: “Chuyện buôn bán tôi thì tôi không hiểu, cơ mà tôi thấy ở bến tàu xe thuyền lúc nào cũng nườm nượp, tàu hàng cập bến cả ngày lẫn đêm cơ mà, tưởng làm ăn phải hơn Nam Kinh chứ?”
Phó Ngọc Thanh chỉ mỉm cười.
Nhà họ Phó để lại ở Nam Kinh toàn mấy xưởng lợi nhuận thấp.
Trong tay anh có hai xưởng dệt ở Giang Bắc, cả hai đều sắp đóng cửa tới nơi rồi.
Giờ giá bông Tây trên thị trường rất rẻ, bông tràn ồ ạt vào như thủy triều, trong khi đó giá bông trong nước lại vẫn leo thang hàng năm, khổ không để đâu cho hết.
May mà năm kia tranh thủ lúc giá bông hẵng còn rẻ, anh đã mạnh tay tích trữ rất nhiều, không thì chỉ sợ năm nay đã phải thế chấp xưởng dệt cho ngân hàng mất rồi.
Trước khi anh đến, Diệp Hãn Văn từng gọi một cuộc khuyên anh bán đứt xưởng dệt cho ngân hàng đi, ngập ngà ngập ngừng rằng sợ giá bông sẽ rớt mạnh lắm, anh nên suy nghĩ cho thấu đáo.
Anh rầu lòng phải biết, Diệp Hãn Văn lắm tai mắt, linh thông tin tức, đã nói thế thì ắt phải có cơ sở.
Thế nhưng anh đã đến Thượng Hải rồi mà vẫn chần chừ chưa bàn chuyện này với gia đình, đến cả anh cả anh cũng chưa từng hé một lời.
Giờ Mạnh Thanh có lẽ chỉ hỏi một cách vô tình mà thôi, song lại chọc đúng bầu tâm sự của anh.
Anh không muốn nói về chuyện này nữa, bèn quay sang hỏi: “Giờ Thượng Hải người ta hay buôn gì?”
Mạnh Thanh có vẻ hơi ngượng: “Tôi không rõ chuyện buôn bán, chỉ biết trông sòng bạc giúp người ta với biết chút làm ăn ngoài luồng[1] thôi, nên là không giúp được gì cho tam gia rồi,” hắn nói đến đây thì đột nhiên nhớ tới một việc quan trọng, bèn ngần ngừ liếc anh mấy lần mới e dè hỏi: “tam gia, ngài không hút thuốc đâu đúng không?”
1.
Phó Ngọc Thanh vội vàng xua tay: “Tôi không hút thuốc,” còn bồi thêm: “nhà tôi không ai hút thuốc cả, lão gia không thích cái món đó.”
Mạnh Thanh nhẹ nhàng thở phào, giọng hắn rất nghiêm túc: “Phải lắm, tam gia, tuyệt đối chớ có dính vào thứ đó.”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn nói thế thì không khỏi nhìn hắn đôi lần.
Thím Tô bày đồ ăn đầy ăm ắp bàn, Phó Ngọc Thanh hít hà bao hương thơm nức mũi làm cho ngón tay ngứa ngáy, trước tiên anh khen đôi câu, Mạnh Thanh hơi ngại: “Toàn mấy món bình dân ấy mà, tam gia không chê là tốt rồi.”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn lại khách khí thì không khỏi phì cười, song cũng chẳng câu nệ với hắn như hồi mới gặp nữa, chỉ nói: “Đương nhiên.
Nhưng nếu mà ăn ngon thì tôi sẽ mời thím Tô về Nam Kinh cùng.
Đến lúc đó ông chủ Mạnh đừng keo kiệt nhé!” giờ Mạnh Thanh cũng đã biết lời nào của anh là đang đùa rồi, chẳng tin thật nữa mà chỉ cười, song vẫn đáp: “tôi có gì, tam gia đều có thể mang đi hết, Mạnh Thanh sẽ không nhiều lời.”
Lời kiểu ấy chẳng rõ Phó Ngọc Thanh đã nghe qua bao nhiêu lần từ miệng người khác rồi nữa, ấy vậy mà nghe Mạnh Thanh nói dường như lại rất đỗi chân thành.
Phó Ngọc Thanh mới nhìn hắn, nhưng lại phát hiện hắn cũng đang nhìn lại mình, biểu tình chăm chú vô cùng, trong lòng anh bộp một tiếng, thầm nghĩ, thôi xong rồi.
Thím Tô mang rượu vàng[2] nóng tới đặt xuống giữa bọn họ, Mạnh Thanh cúi mặt rót đầy chén rượu nóng ngon rồi phấn khởi đưa anh, bảo: “Rượu quê thôi, tam gia đừng vội chê nhé, uống thử một chút đi.”
2.
Phó Ngọc Thanh nhận chén rượu từ tay hắn, làm thử một nhấp đầu tiên.
Rượu này nồng ngọt ngon miệng, uống thơm đáo để.
Phó Ngọc Thanh đang đau đầu vì không biết phải gạt chuyện học quyền đi kiểu gì thì thấy rượu trong chén, anh chợt liếc Mạnh Thanh một cái, bụng bảo dạ, trời giúp mình rồi!.