Đọc truyện Tô Vũ Xuyên Qua Ký – Chương 36
Thấy vậy Tô Vũ tiếng phá vỡ bầu không khí thẹn thùng này
-“e hèm, có phải là chúng ta cũng nên thông báo cho những người kia không.”
Đợi Tô Vũ và Uý Trì Phong Vân ôm ấp một hồi Tư Đồ Cảnh mới lên
Nhìn gương mặt Tư Đồ Cảnh cười cười ái muội Tô Vũ mới nhanh chóng buông Uý Trì phong Vân ra, lui bước đi không dám nhìn mạt Uý trì Phong Vân, chột dạ lên tiếng
-“cũng nên, để ta.”
nói rồi nàng như một cơn gió chạy nhanh qua góc rẽ bỏ lại Uý Trì phong Vân cùng Tư Đồ Cảnh, Uý Trì Phong Vân vẫn còn chưa tin vào hơi ấm nơi tay mình, nhẹ giọng hỏi Tư Đồ Cảnh
-“Cảnh nhi, đệ nói nàng sẽ lại cho ta một cơ hội sao?”
Tư Đồ Cảnh biết được tâm tư của Uý Trì Phong Vân cũng thật tâm khuyên nhủ hắn
-“Vân ca, mọi tỗi lỗi đều do cha ngươi làm ra, ta nghĩ nàng chỉ là nhất thời tức giận, ngươi phải tin vào bản thân mình, Vân ca trong lòng ta là tuyệt nhất.”
Tư Đồ Cảnh mọi ngày điên điên khùng khùng nhưng lâu lâu chạm dây lại nói được vài câu trí lí
-“hi vọng.”
Uý Trì phong Vân gập lại lòng bàn tay, xoay người kéo Tư Đồ Cảnh về hướng Tô Vũ biến mất
Vừa nói đại thắng Hương Sơn, tất cả mọi người muốn ăn mừng, Hoa Vũ đã lên tiếng muốn đi thanh lâu, nghe được đề nghị của hắn, Nam Cung Thu Nguyệt trức tiếp ném cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ
-“chứ không phải ngươi muốn lợi dụng cơ hội giải quyết sinh lý, hay là lại muốn mở rộng thị trường kinh doanh?”
Nói Hoa Vũ đi phiêu kĩ, thì người được lợi chính là kĩ, có ai phiêu kĩ kĩ thuật lại tốt như hắn không?
dung mạo còn xinh đẹp như tiên nhân, lúc đầu nhìn Hoa Vũ ai cũng nghĩ hắn là nữ nhân tầm mười lăm mười sáu tuổi, sau này biết hắn là một nam nhân, lại còn là một lão nam nhân đã ba mươi tám tuổi, cảm xúc chính là kinh ngạc, kinh ngạc và kinh ngạc
đả kích người hơn nữa, nam nhân hữu hộ pháp Tôn ngọc đi theo Tô Vũ mà ai cũng nghĩ là vừa tròn hai mươi mùa xuân đã qua được năm mươi lăm cái mùa hè, thật sự là đến thời khắc này mọi người chỉ còn chung một suy nghĩ duy nhất, biết người biết mặt không biết tuổi và giới tính, nét đẹp phi giới tính phi tuổi tác chỉ có biến thái và yêu nghiệt mới có, vừa vặn hai người đó đều là biến thái và yêu nghiệt
Hoa Vũ nghe Nam Cung Thu Nguyệt nói như vậy cũng không đổi sắc mà quay trở lại công kích hắn
-“có phải ta đã nói lên tiếng lòng Nam Cung công tử không? ai nha, những nam tử mới lớn khí huyết dương cương cần giải tỏa, cần giải tỏa, ta già rồi, chỉ cần một người là đủ.”
Nói xong hắn hướng Tô Vũ nháy mắt một cái làm nàng nổi hết da gà, Nam cung Thu Nguyệt nghẹn uất không biết đáp trả thế nào chỉ có thể mắng hắn
-“Hạ lưu.”
Nhưng Nam cung Thu Nguyệt không biết người làm Hoa Vũ nghen uất được chỉ có vài người, Hoa Vũ bị mắng không những không tức, lại còn gạt ngón tay Nam cung Thu Nguyệt ra, tiến gần kề sát mặt hắn, nhẹ nhàng phả hơi nóng vào tai hắn, dịu dàng nói
-“hạ lưu mà có lợi ta sẵn sàng hạ lưu.”
Khuôn mặt xinh đẹp bất phân nam nữ của Hoa vũ kề sát mặt Nam cung Thu Nguyệt làm hắn ngượng chín mặt, một lời đáp trả cũng không còn nói ra
mặc Hoa Vũ làm càn, mọi người ngồi xung quanh nhìn màn này chỉ có thể lắc đầu cười, Tô vũ thấy Nam Cung Thu Nguyệt không còn đường lui bèn tiến đến hạ một nấc thang cho hắn xuống, quay qua nói với Hoa Vũ
-“Hoa Vũ, ngươi tha cho Nam Cung Thu Nguyệt đi.”
Hoa Vũ thấy Tô Vũ nói đỡ cho nam Cung Thu nguyệt thì không vui liếc Tô Vũ, giọng chua chua bảo
-“ngươi đúng là không hiểu phong tình gì cả.”
Nghe ra mùi giấm trong lời Hoa Vũ, tất cả mọi người kể cả Nam Cung Thu Nguyệt cũng cười ồ lên, Hoa Vũ càng lớn tuổi càng không biết ngại ngùng là gì, nhất là làm thanh lâu, da mặt cũng chính thức trở thành vật ngoài thân rồi, có đôi khi mặt mũi chỉ là bình phong
Cuối cùng ầm ĩ một lúc mọi người cũng quyết định tối đến sẽ đi Mỹ Nhân Lâu
Cả ngày hôm đó, tâm tình được thả lỏng, ăn gì cũng ngon, nhìn gì cũng vui mắt, ngay cả đại hoàng trong phủ cũng không còn xấu xí nữa
Tối đến tuy rằng giải trí ở cổ đại ít đến đáng thương nhưng hoạt động ở một số con đường lại vô cùng vui vẻ nhộn nhịp, Hoa Vũ là người dẫn đường đi đến Mỹ Nhân lâu
Nói đến phong tình, người trong nhóm Tô vũ đều không ai hiểu phong tình bằng huynh đệ họ Hoa, Hoa Vũ trong tay nắm Mính Hiên và một chuỗi thanh lâu trà quán, kinh doanh khá dư giả nếu không muốn nói là giàu nứt khố đổ vách
Hoa Mộc Giai chính là ám vệ có phẩm vị nhất trong tất cả các ám vệ, lần đầu tiên thấy Hoa Mộc Giai, suy nghĩ đầu tiên của Tô Vũ chính là “tiểu thuyết thật lừa tình”, tại sao lại nói như vậy?
ai nói ám vệ thì phải sống trong tối, ai nói ám vệ phải vạm vỡ như trâu, ai nói ám vệ đi mây về gió, ăn gió nằm sương, như một con báo săn mồi dũng mãnh, ai nói án vệ phải mặc đồ đen, suốt ngày ẩn núp trong tối bảo vệ chủ tử?
những thứ này áp dụng lên người Hoa Mộc Giai chính là triệt để sỉ nhục hắn, so với màu đen hắn mặc màu đỏ lại càng yêu mị hơn, lại càng không nói hắn khiết phích nặng, sẽ chịu ăn gió nằng sương? Ra ngoài còn dùng ô che nắng, đi kiệu tám người khiêng, võ công không tinh nhưng hắn lại giỏi nhất về sở trường ám khí, tất cả những “Định Luật Ám Vệ Sử Kí Toàn Thư“đều là lừa đảo.
Bước vào bên trong là một dàn oanh oanh yến yến, mĩ nữ xanh đỏ tím vàng, Hoàng phì Yến gầy không thể loại nào không có, người nằm người ngồi, đủ các thể loại, nhìn vào thật giống một bức tranh “sinh động” “động lòng người” không hổ danh Mỹ Nhân Lâu
Tú bà ở đây không giống tú bà trong phim ảnh, bóng dáng mập mạp, phúc hậu, mà lại là một nữ nhân, tuổi tầm ba mươi, dáng người uyển chuyển,mắt phượng mày ngài
tuy không còn những nét hồng nhan đầy sức quyến rũ của thiếu nữ, nhưng phong vận của một nữ tử doanh nhân tuổi trưởng thành của nàng ấy cũng đủ sức làm say lòng người, với vẻ phong tình này của mười năm trước, không biết có bao nhiêu nam tử vì nàng mà điêu đứng.