Tô Vũ Xuyên Qua Ký

Chương 14


Đọc truyện Tô Vũ Xuyên Qua Ký – Chương 14

Trước nay tình không phiền người, chỉ có người phiền người

*****************************************************************

Ngày hôm đó trong phủ Tô Vũ một phen huyện náo,không biết ai lan truyền tin tức ra mà phủ quận chúa đều loan truyền tin, Uý Trì Phong Vân sau một thời gian bị ghẻ lạnh lại đắc sủng trở lại

đêm hôm qua quận chúa ghé lại viện của Ngọc công tử cả đêm không về, có vẻ như đã vận động cả đêm, nghe nói hai người làm việc đến sáng không mệt mỏi, Uý Trì công tử nhìn bên ngoài dịu dàng ôn nhu đến như thế mà chuyện trên giường cũng thật mãnh liệt, đem quận chúa tiêu hồn thực cốt, ăn đến cả xương cũng không còn, làm cả đêm qua cũng không đủ, sáng sớm có người gọi còn thấy hắn đang đè nàng…

Uý Trì công tử không hổ là đại công tử của trấn quốc tướng quân, ngay cả về phương diện đó cũng thật dũng mãnh, quận chúa khi đó thật hưởng thụ, hùa theo hắn luận động đến sáng…

Ai cũng thấy được nàng một thân mệt mỏi, quần áo không chỉnh tề đi ra từ viện của Uý Trì Phong Vân, ánh mặt mọi người nhìn Tô Vũ đều thật thần bí, lại còn cười khó hiểu, Tô vũ hôm qua uống quá nhiều rượu đầu óc xoay vòng vòng cũng không quản gia nhân trong phủ.

từ xa Liễu Sắc một thân y phục nha hoàn gấp gáp tiến về phía Tô Vũ đỡ lấy nàng lảo đảo đi về viện của mình, cũng không khỏi đau lòng cho nàng, Uý Trì công tử thật lạnh lùng, hôm qua đã làm quận chúa đến dáng đi cũng kì dị mà lại để nàng một mình về viện thế này, đúng là nam nhân trên đời đều không phải thứ gì tốt đẹp.

Liễu Sắc là nha hoàn mới của Tô vũ, trước đây nàng chính là người Tô Vũ nhặt được sau trận chiến ở Dương thành, Liễu Sắc khi đó cha mẹ mất hết, nhà cửa cháy rụi, một thân lem luốc đi như người vô hồn giữa một đám thi thể máu chảy thành sông, Hạ Cẩn tham vọng sánh cùng trời đất, nhất thống thiên hạ không chuyện ác độc nào không dám làm đem cả một thành trì phá hủy đi.

Liễu Sắc vừa cảm kích Tô Vũ vừa kính trọng Tô Vũ, đều là nữ nhân nhưng nàng chưa từng được như Tô Vũ, lúc cha mẹ nàng chết nàng chỉ biết khóc…

-“quận chúa, để Liễu Sắc lấy nước tẩy rửa cho người, người số thật khổ.”

Liễu Sắc đỡ Tô Vũ về giường rồi sau đó nhanh nhẹn phân phó người lấy nước nóng tẩy trần cho nàng, Liễu Sắc biết Tô vũ mặt ngoài ngụy trang hám sắc nhưng thực chất chưa từng trải qua chuyện đó, ngày hôm qua lại vận động cả đêm nhất định có chút không thoải mái

-“quân chúa, người thấy sao rồi.”

-“ta…thật nhức đầu, chân tay tê mỏi đau nhức, eo cũng muốn gãy đôi ra rồi, Uý Trì Phong Vân thật đánh đòn”

ngày hôm qua uống quá nhiều rượu khiến đầu nàng giống như là bị đình chỉ hoạt động, mệt mỏi khó chịu, chân tay đều bị Uý Trì Phong Vân ôm sai tư thế ngủ mà khí huyết không lưu thông, đau nhức tê dại, hắn ôn nhu nho nhã như vậy thế nhưng đêm qua quấn lấy eo nàng như con bạch tuộc hại nàng cong người lại, ngay cả thắt lưng cũng không gập xuống được, thật là, không nên ngủ với Uý Trì Phong Vân nếu không muốn bị hắn ôm rồi bóp chết.

nói thế nhưng theo ý hiểu của Liễu Sắc nó thành thế này”cả đêm hôm quan tên khốn kia làm ta không ngủ được, vận động cả đêm, nay eo đay muốn gãy.”

-“khổ thân quận chúa của ta.”


Liễu Sắc vừa nói vừa mở cửa để gia nhân mang nước nóng vào cho Tô Vũ tắm rửa, nàng từ từ cọ nhẹ lên vai Tô Vũ xong không biết nàng nghĩ đen tối gì lại đỏ mặt bỏ khăn xuống, thấp giọng nói nhỏ vào tai Tô Vũ

-” Liễu Sắc chỉ có thể làm giúp quận chúa đến đây…địa…địa phương kia…phiền ngài tự động thủ rồi…”

nói rồng mặt nàng hồng đến mang tai, tức tốc chạy ra ngoài bỏ lại Tô Vũ lơ ngơ không hiểu gì

đến khi nàng tắm rửa mặc ngoại sam vào xong thì Hoa Mộc Giai ở đâu tiến đến, vẻ mặt hắn còn cười cười thâm ý không khác những người trong phủ

-“quận chúa đêm qua có vẻ thật thoải mái hửm?”

nghe đâu đó trong gió có mùi giấm

-“không thoải mái, đau chết.”

nằm sai tư thế đau chết, Tô Vũ vừa đốt đàn hương trong phòng vừa mắng thầm

sắc mặt Hoa Mộc Giai có chút biến hóa, xem ra những người trong phủ đồn dại quả không sai, nàng thực sự đã cùng tên Uý Trì Phong Vân đó…làm những chuyện đó…hắn không vui.

-“quận chúa, ta vào phủ hình như đã được 6 năm rồi nhỉ?”

Hoa Mộc Giai tiếu ý nồng đậm ngồi xuống đối diện lô đỉnh Tô Vũ đang đốt đàn hương

-“thời gian trôi qua, giống như một cái chớp mắt vậy, ta cũng đã…”

nàng cũng đã…hắn không muốn nghe nàng nói về chuyện của nàng với Uý Trì Phong Vân.

-“quận chúa từ một tiểu cô nương giờ đã hiểu được phong tình rồi…”

nói đến đây gương mặt hắn có chút thoáng buồn bã


-“ta cũng đã 21 tuổi rồi.”

-“nói như vậy ngươi thua Uý Trì Phong Vân 2 tuổi.”

nàng thật nhẫn tâm, hắn ở bên nàng lâu như vậy, vì nàng làm biết bao việc như vậy nàng thậm chí tuổi tác của hắn cũng không nhớ rõ chỉ nhớ Uý trì Phong Vân…

đáy mắt Hoa Mộc Giai nổi lên ý ghen nồng đậm, Cao Hàn không ưa Uý Trì Phong Vân do nguyên nhân xuất thân của hắn, còn Hoa Mộc Giai ghét Uý Trì Phong Vân thuần túy là ghen tuông chiếm hữu.

-“ở bên nàng lâu như vậy, còn chưa từng ngủ cùng nàng một đêm thế nhưng nàng lại cùng tên Uý Trì đó…ta thật thương tâm.”

Hoa Mộc Giai giờ đây như một hũ giấm chua bắt đầu bốc mùi.

-“đêm qua ta và hắn đều uống say, vốn dĩ không về phủ được đành phải ngủ lại viện của hắn…”

Tô Vũ vẫn còn đau nhức đầu vì dư âm của rượu, công nhận rượu đó mạnh thật, một vò thôi cũng đánh gục nàng

-“xem ra lời đồn là có thật…”

Hoa Mộc Giai xanh mặt, nắm tay bên dưới tay áo cũng vô thức siết chặt

-“lời đồn? lời đồn nào?”

Tô Vũ mờ mịt nhìn Hoa Mộc Giai

-“đồn rằng…quận chúa đêm hôm qua quận chúa cùng Uý Trì Công Tử, tâm linh tương thông, tình ý nồng đậm, triền miên không dứt…”

Hoa Mộc Giai tựa hồ nghiến răng nói ra từng chữ một, Tô vũ ngờ nghệch ra sau đó mặt nàng đỏ ửng nhớ lại nụ hôn ban sáng, Uý Trì phong Vân hắn thế nhưng kĩ thuật hôn thật tốt…mà…


đầu óc Tô vũ rất nhanh hoạt động, ngày hôm qua đi qua viện hắn ít người thấy, sáng nay cũng chỉ có thư đồng của hắn và Tư Đồ Cảnh thấy cảnh đó, hai người đó không có lệnh Uý Trì Phong Vân sẽ không tự tiện nói, tên khốn kia lại giở trò rồi, Tô Vũ tức hộc máu

-“ta vốn không tin nhưng phản ứng của quận chúa làm ta có vài phần hoang mang muốn tận miệng nàng nói cho ta nghe, phải hay không phải.”

Hoa Mộc Giai hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Tô Vũ, hắn chỉ mong nàng nói không phải, nói dối cũng được, ít ra nàng vẫn không muốn hắn tổn thương, ít ra trong lòng nàng phân lượng của hắn cũng nặng hơn tên Uý Trì Phong Vân kia, nhưng đáp lại hắn là

-“Uý Trì Phong Vân, tên tiểu nhân này…”

Tô Vũ tức giận đập bàn, lại mệt mỏi muốn gục đổ xuống bàn, thấy nàng như vậy không khỏi khiến Hoa Mộc Giai lạnh tâm.

hắn tiến đên bên Tô vũ, muốn mạnh mẽ bế nàng lên giường, đáng tiếc người học trò năm nào của hắn không còn yếu đuối nữa, nàng xoay người tránh đi công kích của hắn, một tay chế trụ hắn xuống bàn, lạnh giọng chất vấn

-“Hoa Mộc Giai ngươi phát điên cái gì vậy?”

-“ta sao?ta chỉ muốn cho nàng thấy, ta so với Uý Trì Phong Vân còn mạnh mẽ hơn, cường tráng hơn, một tên văn sĩ như hắn sao có thể so với ta…”

Hoa Mộc Giai tức đến độ cười lạnh nghiến răng nghiến lợi

-“hồ đồ, ngươi đang mất bình tĩnh, Hoa Mộc Giai.”

Tô Vũ bực dọc nhấn đầu hắn xuống bàn để hắn tỉnh táo lại

-“hồ đồ sao, ta chính là muốn xem ngươi ở dưới thân ta tốt như thế nào, so với Uý Trì Phong Vân lợi hại hơn bao nhiêu.”

Hoa Mộc Giai vùng người lên bắt đầu công kích Tô Vũ, không có được tâm nàng cũng không sao, chỉ cần nàng ở bên hắn…

đánh vài đòn tay với Hoa Mộc Giai bỗng từ đâu một viên đá bay tới nhằm ngay khớp gối của hắn đánh xuống, Hoa Mộc Giai bị Tô Vũ kìm lại không kịp né chỉ có thể ngã khụy, Uý Trì phong Vân tiêu sái bắt trụ Hoa Mộc giai, điểm huyệt làm hắn không nhúc nhích được

-“ai nha, Uý trì công tử, đêm hôm qua vất vả cho ngài rồi, mệt mỏi sao còn ghé qua đây.”

Hoa Mộc Giai vừa thấy úy Trì Phong Vân liền biết công kích kia là của hắn không khỏi tức tối

-“nhọc lòng Hoa công tử, ta hôm qua vẫn thật sự rất sảng khoái, không mệt mỏi, nếu không đến đây sao biết được ngài đang làm gì.”

nói rồi hắn ôn nhu tiến đến xoa thái dương cho Tô Vũ, không quên hôn nhẹ lên má nàng


-“quận chúa, hôm qua nàng thực mệt rồi.”

uống bằng đó rượu không mệt mới lạ

Hoa Mộc Giai nhìn một cảnh này mà đỏ cả mắt

-“Uý Trì công tử chê cười rồi, chúng ta đều là phu thị của nàng, ta chỉ không muốn Uý Trì công tử lao lực quá sức, tinh tẫn nhân vong nàng sẽ rất đau lòng nên muốn chia sẻ cùng ngài mà thôi.”

-“thật phiền Hoa công tử rồi, những việc này Phong Vân đều muốn gắng sức hoàn thành tốt, san sẻ với người khác ta không vui cũng không tình nguyện.”

Uý Trì Phong Vân cười lạnh xoa mi tâm cho Tô Vũ, hai người kề sát nhau, cử chỉ thân mật hành hạ Hoa Mộc Giai đến đau lòng.

-“ta sao có thể để Uý Trì công tử vất vả, hơn nữa chúng ta đều là phu thị, đó đều là trách nhiệm của mọi người, Uý Trì công tử vẫn không nên quá sức.”

Hoa Mộc Giai bị điểm huyệt vẫn già mồm, còn cố nhấn mạnh từ”chúng ta đều là phu thị” ý muốn nói hắn với Uý trì Phong Vân ngang chức trong phủ, hắn còn đến trước Uý Trì Phong Vân, vì lý vì tình hắn mới là người nên giúp nàng thỏa mãn.

-“hiện giờ ta rất mệt, không cần biết các ngươi hồ ngôn loạn ngữ gì, mau ra cho bản cung nghỉ ngơi.”

Tô Vũ trực tiếp đuổi khách.

-“quận chúa…ta…”

Hoa Mộc Giai vừa lên tiếng đã bị Uý trì Phong Vân đi ngang qua người, đá vào hạ bộ của hắn, hắn vốn đang bị điểm huyệt không thể đánh trả cũng không né được chỉ có thể im lặng chịu đau mà không dám nói lời nào.

-“quận chúa, ngày mai ta vào cung với nàng nhé.”

Uý Trì Phong Vân nhân cơ hội cướp lời Hoa Mộc Giai

-“được, mai ta cùng ngươi xuất phát.”

Tô Vũ mơ mơ màng màng ngủ không quản hai nam nhân kia đang làm gì, Uý trì Phong Vân giải huyệt cho Hoa Mộc Giai cũng tức tốc đuổi hắn ra khỏi phòng, tới đường về viện của úy Trì hong Vân, Hoa Mộc Giai không nhịn được chặn đường hắn.

-“Uý Trì phong Vân, ngươi có ý gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.