Tô vàng nạm ngọc

Chương 74


Đọc truyện Tô vàng nạm ngọc – Chương 74

Trong núi thẳm, khói bếp lượn lờ, gà gáy chó sủa, hương lúa lan tỏa.
Bên khe suối róc rách, Lý Dục Tú một thân xiêm y xanh nhạt, sắc đẹp xuất trần, đang cho ngựa uống nước.
Gió nhẹ đầu hạ lướt qua, nơi bụi cỏ truyền đến tiếng vang sột soạt như thể có gì đó đang tiến tới. Lý Dục Tú cảnh giác, ánh mắt trói chặt vào nơi phát ra tiếng vang, kiếm trong tay đã sẵn sàng.
Lại một trận sột soạt nữa vang lên, bụi cỏ được đẩy ra, một nam tử trẻ tuổi ôm một đứa nhỏ, từ bụi cỏ bước ra.
Nam tử ước chừng hai mươi tuổi, vóc người cao gầy, dung mạo mỹ lệ không kém nữ nhân, chính là Tinh La.
Lý Dục Tú thở phào, lại nhìn vào đứa nhỏ trong lòng ngực hắn, trên mặt còn tèm lem nước mũi, hỏi: “Ngươi lại đem con nhà ai tới đây nữa?”
“Vừa mới đi qua thôn, thấy tiểu hài tử này chơi trước cửa thôn liền mang nó tới cho nàng xem xem.” Tinh La không biết mình làm vậy là sai, còn tràn đầy phấn khích hỏi: “A Tú, không phải nàng muốn con đàn cháu đống sao? Tuy ta không thể cho nàng sinh con, nhưng chỉ cần nàng muốn, bao nhiêu hài tử ta cũng có thể mang về cho nàng.”


 
Lý Dục Tú hơi nhíu mày: “Như vậy không được, mau trả đứa nhỏ lại, bằng không bố mẹ nó sẽ lo lắng.”
Nghe vậy, Tinh La méo mặt, nhìn hài tử trong ngực mình: “Đúng là có chút xấu thật.”
“Chuyện này không liên quan xấu hay đẹp.”
“Hay là, A Tú, nàng không thích con trai? Vậy con gái cũng được, ta thấy trong thôn có đứa nhỏ ba tuổi, cũng xinh xắn lắm!”
“Không được, Tinh La.” Thanh âm nang vẫn thanh đạm nhưng sắc mặt trầm ổn mang theo ý nhắc nhở: “Không phải là của chúng ta, thì không thể cứ vậy cướp đi.”
“Thôi được rồi.” Tinh La có chút mất mát, ôm đứa nhỏ quay về hướng thôn, không quên dặn dò: “Vậy, A Tú, nàng ở yên tại chỗ chờ ta, ta đi chút lại quay về.”
Lý Dục Tú nhìn bóng lưng Tinh La, thầm than nhẹ một tiếng.
Đây là năm thứ mười bọn họ quen biết, cũng là năm thứ tư tha phương.
Bốn năm run sợ, thần hồn nát thần tính, vụ án năm đó cũng đã thành dĩ vãng, nhưng không có nghĩa là tội nghiệt của nàng tiêu tan.
Thiên đạo luân hồi, ắt có báo ứng, nàng không biết khi nào sẽ vướng vào lưới trời, nhưng điều duy nhất nàng biết là, dù có xuống địa ngục, Tinh La cũng sẽ đi theo nàng.
Tay nàng cuối cùng cũng nhiễm máu tươi, sa đọa như Tinh La, trở thành tội nhân, nhưng nàng chưa từng hối hận.
Đêm đến, Tinh la cùng Dục Tú tìm một phòng trọ đơn giản trong trấn ngủ lại.
Dựa vào ánh đèn mờ nhạt, Lý Dục Tú đếm mấy đồng tiền trong túi, lông mày nhíu lại, bình thản nói: “Ngày mai phải đi tìm việc làm thôi.”
Lý Dục Tú xuất thân là quận chúa cao quý, không biết thêu thùa hay canh cửi. Còn Tinh La ngoại trừ giết người ra cái gì cũng không biết. Lang thang giang hồ những năm này nghèo rớt mồng tơi. Cũng may tình cờ bắt cho quan huyện vào tên phạm nhân cao thủ, hoặc áp giải hàng hóa cho gia đình giàu có, miễn cưỡng mới có thể sống qua ngày.
Bây giờ đã hơn một tháng không có việc làm, tiền đã không còn nhiều.
“Cũng được, lâu rồi không hoạt động gân cốt, ngứa tay cực kỳ.”
Tinh La ngồi xếp bằng, dùng vải bông lau sạch nhuyễn kiếm, giương mắt cười nói: “Vừa mới thấy bố cáo ở cửa trấn, treo giải lớn nếu bắt được một nhóm cướp cao thủ, sáng mai ta ra ngoài một chuyến,yết bảng lên núi.”

Dục Tú nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Nhưng Tinh La lắc đầu: “Không được, A Tú. Thương thế lần trước của nàng còn chưa đỡ mà.”
Lý Dục Tú kiên trì nói: “Sơn phỉ nhiều như vậy, một mình ngươi sao có thể ứng phó được.”
“Việc mai mai bàn, ngủ đi. » Nói đoạn, Tinh La cong tay búng một cái, ngọn đèn tắt, bốn phía lâm vào một màn đêm yên tĩnh.
Lý Dục Tú cũng không nói thêm nữa, cởi áo bào lên giường, chỉ là trong lòng vẫn ôm kiếm, đây là thói quen bốn năm nay của nàng, đề phòng bất trắc.
Chốc lát, nguyệt quang hắt vào, chiếu lên đất, để lại một tầng sáng nhỏ trên bàn trà.
Tinh La vẫn chưa về phòng mình, vẫn đứng trong bóng tối, đôi mắt lóe lên tia sáng, một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi : « A Tú, ta có thể…ngủ cùng nàng không ? »


 
Lý Dục Tú mở mắt ra.
Thấy nàng không nói, Tinh La lại sốt ruột : « Ta biết nàng bị thương, ta không chạm vào nàng đâu, chỉ ở bên cạnh bảo vệ nàng thôi. »
Hắn lúc giết người thì tàn nhẫn, lúc này lại như mèo con mềm nhũn, dè dặt cầu xin : « A Tú ? »
Lý Dục Tú vốn không nghĩ nhiều, thân hơi dịch vào, giọng thản nhiên : « Lên đi. »
Tinh La như nhận được ân hue to hơn, hoan hỉ một tiếng, vội cởi ngoại bào bò lên giường Dục Tú.
Không qua chốc lát, âm thanh hắn lại thoáng hưng phấn : « A Tú, ta có thể ôm nàng ngủ không ? »
« Ta không thích bị người ôm. » Lý Dục Tú vẫn nhắm hai mắt nói.
Hai mắt hắn ảm đạm, lập tức đáp : « Vậy, nàng ôm ta cũng được mà. »
Lý Dục Tú hết cách, đành im lặng nhắm mắt.
Tinh La vẫn lải nhải : « Nàng biết không, A Tú, ta đã thích nàng từ rất lâu. Khi đó nàng đối với ta mà nói như là trăng trên trời, thanh tú mỹ lệ lại vô cùng xa xôi. Ta thường nghĩ, nắm tay nàng sẽ có cảm giác thế nào nhỉ ? Ôm nàng sẽ có cảm giác gì nhỉ ? Hôn nàng…sẽ có cảm giác gì đây ? »
Trong bóng tối, khóe miệng Lý Dục Tú thoáng cong lên.
Nàng duỗi một tay, nhẹ nhàng ôm Tinh La, thản nhiên nói : « Ngủ đi, ngoan. »
Lý Dục Tú lạnh nhạt, cũng không nhạy cảm, nàng không biết yêu thích một người là cảm giác thế nào, nhưng nàng biết, Tinh La đối với nàng là độc nhất vô nhị.
Mười ba tuổi năm ấy, đêm Trung Thu, Tiên Đô đèn đuốc sáng rực, đó là lần đầu Lý Dục Tú đến Tiên Đô xem Phượng Lâu, trên đường uống say, khi tỉnh lại đã là nửa đêm, vội vàng đuổi tới hướng trạm dịch.
Vào lúc đó, nàng thấy Tinh La máu me đầy người bước ra từ trong hẻm.
Khi đó, Tinh La vẫn chưa gọi là Tinh La, hắn chưa có tên.

Hắn một thân ngổn ngang, xiêm y thấm đỏ máu, trên môi tô son đỏ, đuôi mắt diễm lệ tô đào hồng, tóc đen như vân, đúng là phong trần diễm lệ.
Lý Dục Tú ngỡ hắn là thiếu nữ bị người ta lăng nhục, liền thương cảm mang hắn lúc này đã ngất đi trở về nhà, trị nội thương cho hắn, chỉ có vết thương phần dưới là nghiêm trọng nhất, hắn chết cũng không để ai chạm vào, ai chạm đến hắn lại phát điên như muốn giết người ta.
Đại phu nói : « Đứa nhỏ này bị bức hiếp, hiện tại vết thương lòng còn lớn hơn vết thương bên ngoài, nên mới giấu bệnh sợ thầy. »
Nghe xong lời nói này, Lý Dục Tú mới cảm thấy sai sai.
« Cô nương » này vẫn được bao bọc bởi xiêm y cũ đầy máu, mở to đôi mắt oán độc nhìn nàng, hàm răng run run, biểu hiện đề phòng. Tầm mắt nàng rơi vào lồng ngực bằng phẳng của hắn, nhất thời hiểu ra.
Hóa ra người nàng nhặt về không phải là cô nương, mà là một thiếu niên quá xinh đẹp.
Mà hiện tại thiếu niên này mất đi thứ nam nhân nên có, cũng không thể chân chính xem là nam nhân được nữa.
« Ngươi không cần sợ, ta là muốn giúp ngươi. » Lý Dục Tú tiến về phía hắn, nói : « Ngươi chảy rất nhiều máu, nếu không chữa trị sẽ chết mất. »
« Để ta…chết… » Âm thanh khàn khàn, khó khăn phun ra mấy chữ, mỗi chữ đều mang theo cừu hận thấu xương.
« Chết là chuyện dễ dàng nhất trên đời. Cái chết của ngươi, ngoại trừ làm lợi cho những kẻ từng tổn thương ngươi, còn lại không có bất cứ ý nghĩa gì. »
Nói đoạn, Lý Dục Tú cởi bội kiếm bên hông xuống, ném đến trước mặt thiếu niên, bình tĩnh nói : «Bây giờ chúng ta phải trị thương cho ngươi, nếu ngươi không chiu được, có thể chọn dùng kiếm này tự sát, cũng có thể giết chết ân nhân ngươi. »
Cứ vậy, nàng nắm lấy tay thiếu niên, ra hiệu đại phu chữa trị cho hắn.
Lúc bôi thuốc, thiếu niên đau đớn đến sống không bằng chết, Hắn siết chặt lấy tay nàng, mạnh đến nỗi như thể bóp nát cả xương tay nàng, mấy độ muốn vung kiếm tự sát, đều bị Lý Dục Tú ngăn lại.
« Đừng sợ, cố chút nữa là được rồi. » Lý Dục Tú theo bản năng ôm lấy thân thể thiếu niên.
Thân thể nàng rất mềm, rất ấm/
Khi đó đang là đêm khuya, trời đất tối tăm, nhưng thiếu niên cảm thấy có một ánh sáng đã chiếu sáng đời hắn, cởi bỏ xiềng xích tối tắm đang vây lấy hắn.
Lý Dục Tú đặt cho hắn một cái tên rất chói, Tinh La.
« Ngươi sao lại cứu ta ? Ta đã không còn gì cả, cũng không thể cùng ngươi giao hoan. » Sau khi được chữa thương, Tinh La mở to mắt phượng, nghi hoặc hỏi nàng,
Tất cả mọi người đều ưa thích thân thể hắn, hắn cho rằng, Lý Dục Tú cũng không ngoại lệ.
Nhưng Lý Dục Tú lại mặt không đổi sắc, thu kiếm, bấm tay lên trán hắn : « Sau này nếu còn treo mấy lời vô lại này trên miệng, sẽ bị ca ca phạt. »
« A. » Tinh La bưng trán, hỏi : « Nhưng đến tột cùng là sao lại cứu ta ? Bọn họ đều mắng ta là thái giám, tàn phế… »
« Ta không cảm thấy ngươi tàn phế, Tinh La. Lúc nhìn thấy ngươi ở Tiên Đô, tuy cả người ngươi đầy máu nhưng ta luôn cảm thấy đôi mắt ngươi. » Lý Dục Tú chỉ vào mặt hắn, nói : « Mắt ngươi như những vì sao vậy, luôn luôn phát sáng. »
Tinh La ngẩn ra, mừng như điên, đỏ mặt nói : « Thật không ? »
Lý Dục Tú nghiêm túc gật đầu : « Ta trước giờ là người lạnh lùng, sinh lão bệnh tử cũng không thể công kích được ta, chỉ có đêm đó lúc gặp ngươi, ta mới sinh lòng trắc ẩn. Cũng có lẽ, là duyên phận. »

 
Câu cuối, cơ hồ là tiếng than thở nhẹ nhàng.
« Quận chúa, ta không hề phát sáng, người chính là ánh sáng chiếu lên ta. » Tinh La nở nụ cười diễm lệ, nói.
Nháy mắt này, tiếng lòng nàng hơi động, bị nụ cười của hắn làm lỗi nhịp.
« Tinh La, sau này ngươi muốn làm gì ? »
« Theo quận chúa, chết cũng phải báo đáp người. »
« Ngoài ra ? Ngươi chung quy cũng phải có một sở trường chứ. »
« Hầu hạ người có được tính là sở trường không ? Tuy rằng ta không còn khả năng giao hợp, nhưng vẫn có nhiều kỹ thuật khác, đảm bảo có thể khiến quận chúa…. »
« Vô lại. »
« A, người không thích ? Vậy ta có thể theo người tập võ ? »
Nghe vậy, Lý Dục Tú kề kiếm vào vỏ, hỏi : « Vì sao phải tập võ ? »
« Trở nên mạnh mẽ, giết kẻ thù của ta. » Tinh La nằm nhoài trên lan can, cười híp mắt nói : « Lại giết cả kẻ thù của người, bảo vệ người. »
« Ta không có kẻ thù. » Lý Dục Tú cẩm kiếm đi tới, vuốt ve mái tóc đen mềm của hắn, nói : « Ca ca nói gân cốt ngươi không tồi, có thể huấn luyện thành tào. Thế này đi, ngươi theo ta ra ngoài một chuyến, ta giới thiệu cho ngươi một cao thủ, xem xem ngươi thích hợp luyện binh khí gì. »
Tinh La lập tức vểnh tai lên : « Cao thủ nào ? »
Lý Dục Tú cười nhạt : « Họ Bùi, ngươi gặp sẽ biết. »
….
Khi tỉnh lại, trời còn chưa sáng, ngoài trọ trời mưa lớn.
Lý Dục Tú chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn lại, Tinh La bên cạnh đã không còn thấy bóng người. Nàng theo bản năng sờ sờ bên cạnh, đệm chăn lạnh lẽo, nhuyễn kiếm cũng không còn, Tinh La hiển nhiên đã lén nàng rời đi.
Mưa lớn thế này, hắn một mình lên núi diệt cướp ?
Lý Dục Tú nhíu mày, sờ soạng xuống giường, thắp đèn, căn phòng sáng sủa lên.
Lý Dục Tú mặc ngoại bào, cầm lấy trường kiếm,đang muốn ra ngoài tìm Tinh La, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi đến, tiếng gõ cửa vang lên.
« Ai ? » Nàng theo bản năng rút kiếm, thấp giọng hỏi.
« A Tú, là ta. »
« Tinh La ? »
Đang nói chuyện, nàng đã bước nhanh lên trước mở cửa.
Thân ảnh đen nhanh chóng lách vào, Tinh La kéo mảnh vải đen che mặt xuống, cả người ướt đẫm, máu với nước mưa cùng nhau chảy xuống, uốn lượn thành dòng suối nhỏ trên đất.
« Ngươi bị thương ? »
« Không có, không phải máu của ta. »
Lý Dục Tú không tin,vội vàng kéo tay hắn, trong ngực hắn lộ ra một cái túi đen.
« Đây là cái gì ? » Nàng nghi hoặc đưa tay đụng vào cái túi.

Bên trong khẽ động, ấm áp, là vật sống ?
« Ta nhặt được, nàng xem. » Tinh La lộ ra nụ cười mừng rỡ, như hiến vật quý lên, nhẹ nhàng mở túi đen trọng ngực ra.
Tiếng khóc trẻ con truyền đến, Lý Dục Tú ngạc nhiên. Bên trong là một đứa nhỏ còn chưa đầy nửa tuổi.
Tinh La một đường ôm túi đen bảo hộ trong lồng ngực, bảo hộ cũng rất tốt, ngoại trừ một góc bị nước mưa thấm ướt, đứa nhỏ bên trong không hề bị tổn hại.
Tinh La cuống quít mà vụng về dụ dỗ trẻ nhỏ, miệng lẩm bẩm : « Không khóc, không khóc. »
Lý Dục Tú hoàn hồn, đột nhiên đóng cửa lại hỏi : « Ngươi lại trộm con nhà ai hả ? »
« Không phải là trộm, là tìm được. » Thấy Lý Dục Tú nhíu mày, hắn ủy khuất nói : « Thực ra là nhặt được. Cha mẹ nó bị sơn phỉ giết chết, thấy nó nằm ngổn ngang giữa đống thi thể, ta mang nó về. »
« Thật ? »
« Thật mà ! Ta đã bao giờ gạt nàng chưa ? »
Lý Dục Tú nhẹ thở ra một hơi, nhìn lồng ngực bé gái : « Vậy sơn phỉ đâu ? »
« Để lại mấy mạng, còn lại giết hết. » Nói đoạn, hắn mở bọc đen ra, cười nói : « Là một tiểu cô nương ? A Tú, nàng thích con gái không ? »
Tinh La không hề che giấu sự vui sướng, như thể mình là phụ thân của đứa bé.
Cũng tốt, nếu đứa nhỏ là cô nhi, vậy cứ nuôi thôi.
Lý Dục Tú nở nụ cười, gật gật : « Thích. »
Tinh La càng vui hơn, cẩn thận hỏi : « Không phải ta sinh, nàng cũng thích ? »
« Thích. » Lý Dục Tú ôm lấy đứa nhỏ đang khóc nỉ non, ôn nhu vỗ vỗ, nói với Tinh La : « Sợ là nó đói rồi. Ngươi xuống dưới mượn nhà bếp một lúc, ninh chút canh cho nó.


 
« Được ! » Tinh La lập tức đi chuẩn bị.
Chờ cho đứa bé ăn no, đã là tờ mờ sáng.
Tinh La vẫn rất hào hứng, không ngừng chớp mắt nhìn chằm chằm đứa bé đang ngủ say, như tự hỏi : « A Tú, nên đặt tên gì cho nó đây ? »
« Đặt đại. »
« Sao có thể đặt đại chứ, ta không có họ, liền để nó theo họ nàng. Lý…Lý gì mới hay đây ? »
« Như Nguyệt. »
« Cái gì ? »
« Tên là Lý Như Nguyệt. » Lý Dục Tú lặp lại lần nữa, khẽ mỉm cười nói : « Nhà chúng ta đã có ngôi sao, chỉ thiếu một vầng minh nguyệt nữa thôi. »
« Nhà chúng ta… »
Tinh La ngẩn ngơ, lẩm bẩm lặp lại ba chữ « nhà chúng ta », hắn như tự hiểu ra, đột nhiên nhảy dưng lên, mừng như điên nói : «A Tú ! Nàng nói ta và nàng là người một nhà ? Chúng ta là người một nhà ! »
Lý Dục Tú thu lại nụ cười, di chuyển tầm mắt, bình tĩnh nói : « Vốn đã là người một nhà. »


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.