Tổ Trinh Thám Linh Dị

Chương 15: Q.1 - Chương 15


Bạn đang đọc Tổ Trinh Thám Linh Dị – Chương 15: Q.1 – Chương 15

Vũ lạnh lùng nhìn Thầy Tào, mặc dù Thầy Tào vừa cứu hắn khỏi tay Trần Oai nhưng điều đó cũng không thể khiến hắn tin tưởng kẻ mà mới mấy tiếng đồng hồ trước còn tấn công mình.
Hơn nữa, Thầy Tào cũng không phải là loại thiện lương gì. Hai cái chết thê thảm của ông Tứ và Thầy L. hẳn nhiên đều do thủ pháp của lão mà ra.
Vũ hỏi :
– Lão muốn làm gì?
Thầy Tào chỉ cái hũ đáp:
– Ta chỉ là muốn phong ấn nó thôi. Cậu là người trong nghề, hẳn nhận ra trận pháp này chính là Trấn Linh Tụ Âm Trận dùng để phong ấn phải không?
Không đợi Vũ gật đầu, Thầy Tào lại nói tiếp:
– Các người đã tới đây tìm nó, hẳn là cũng biết chiếc hũ này chính là trận nhãn của Trấn Linh Tụ Âm Trận dùng để trấn yểm sông Tô Lịch. Bên trong chứa đựng linh khí của kinh đô Thăng Long tích lũy cả ngàn năm. Ngàn năm gỗ đá cũng thành tinh, huống hồ là linh khí của đất trời.
Ta sợ nó phá phong thoát ra sẽ gây nên một trường tai họa nên mới đem nó tới đây trấn yểm.

Bảo Linh đã trèo từ vách đá xuống,nó vẫn cảnh giác nhìn cái hũ lúc này đã nằm im lìm với những hoa văn màu đen đang chuyển động từ từ như một đàn cá. Nghe Thầy Tào kể chuyện, liền tò mò hỏi:
– Trong cái hũ này đang chứa một con yêu tinh hả thầy?
Thầy Tào gật đầu, đáp:
– Đúng vậy, trong đó là một con yêu tinh đã có ngàn năm tuổi. Kẻ nào bị nó nhập vào thì không những bị ốm đau tai nạn mà con yêu tinh đó còn mang lại những tai vạ khủng khiếp cho những người thân của họ. Do đó ta mới đem nó tới đây để phong ấn nó lại.
Vũ bĩu môi nghe Thầy Tào dùng mấy lời huyễn hoặc mê tín lừa gạt Bảo Linh.
Hắn không tin có con yêu tinh nào ở trong đó, nhưng cũng không phủ nhận lời của Thầy Tào.
Chiếc hũ này nếu quả thật là trận nhãn của Trấn Linh Tụ Âm Trận thì nó quả thật là chứa đựng một lượng khí, niệm vô cùng khổng lồ. Không chỉ là tích lũy linh khí phong thủy của đất trời mà nó còn tích tụ cả những tà niệm của con người sống nơi đó. Thông qua rác rưởi, xú uế mà tạo thành tà khí. Bởi vậy khi những người thợ khai quật trúng vào trận pháp, tức thì bị tà khí đó bám vào thân thể.
Tà khí vốn không có chủ kiến hành động, nên không giống như yêu tinh tìm cách hại người, làm cho người ta bị vu oan giá họa hay gặp vận xui xẻo như nhiều người đồn thổi.
Tà khí thực ra chỉ có thể khiến người ta bị đau ốm, tai biến mạch máu, đau đầu suy tim…
Một số trường hợp tà khí này còn có mang theo những tà niệm khiến thần kinh bị ức chế sinh ra mộng mị, ảo giác…
Những điều này thực ra cũng không có gì là quá huyền bí phi thường. Nhưng qua lời đồn thổi thêu dệt lại thành ra những chuyện trời đánh thánh vật, hay là oan hồn đòi mạng, quỷ quái hại người…
Vũ là người biết chuyện, hiển nhiên rất ghét những kẻ giả thần giả quỷ lừa gạt người khác như Thầy Tào. Hắn lạnh lùng hỏi:
– Vậy ông Tứ và Thầy L. là do đâu mà chết?
Thầy Tào thản nhiên đáp:
– Thầy L. cố ý muốn giải khai phong ấn hòng chiếm đoạt linh khí ngàn năm. Hắn nhiều lần nhờ ta giúp nhưng không được. Ta đã khuyên hắn chớ nên làm điều đó, bởi ta biết hắn đạo hạnh không đủ tất gây ra hậu quả khôn lường.

Nhưng Thầy L. không từ bỏ lòng tham, lại đi mời ông Tứ tới giúp. Ta bất đắc dĩ đành mang lòng bồ tát, dùng lôi đình thủ đoạn. Giết hai người đó để không trở thành thiên cổ tội nhân.
Vũ nghiến răng chỉ Trần Oai đang nằm mê man trên đất hỏi:
– Vậy cô gái đi cùng anh ta đâu rồi?
Thấy Thầy Tào trầm ngâm không đáp, hắn gầm lên ” Lão đã giết cô ấy rồi à? ”
Thầy Tào nghe hắn quát giật bắn mình, còn chưa kịp định thần đã thấy Vũ ập đến như một cơn lốc, túm lấy lão dí vào vách đá.
Lão ú ớ kêu lên:
– Ta không biết, khi nãy ta chỉ thấy anh ta trên núi. Bèn khống chế anh ta để làm hộ pháp khi bày trận thôi. Còn cô gái thì ta không biết.
Vũ định tra khảo tiếp, nhưng Bảo Linh thấy hắn hành hung thầy mình, bèn vin lấy tay hắn nói:
– Không được đánh thầy em. Có gì thì anh gọi anh kia dậy mà hỏi.
Vũ cũng không biết làm sao, đành buông lão ra.

Thầy Tào thở hổn hển nói:
– Ta đã giết người thì cũng sẵn sàng đền tội. Bây giờ ta sẽ theo cậu về lãnh án. Tuy nhiên trận Trấn Linh mà ta lập ra này còn rất sơ sài, nếu không phải phong thủy trong sơn động này cực kì thích hợp để phong ấn thì sức ta cũng không trấn nổi. Cậu phải hứa với ta là trong vòng bảy bảy 49 ngày không được đụng đến cái hũ. Đợi khi nó bị âm khí trong động triệt để trấn trụ thì mới được mang đi.
Vũ thấy lão nói cũng đúng, hơn nữa bây giờ cũng không phải lúc nghĩ đến món cổ vật ấy, mà điều cấp thiết bây giờ là cứu tỉnh Trần Oai, truy tìm tung tích Bảo Châu.
Hắn bèn lục tìm trên người Trần Oai. quả nhiên thấy khẩu K54 quân dụng mà Trần Oai vẫn mang theo người.
Dưới họng súng đen ngòm, thuật sư đạo sĩ cũng ngoan ngoãn rất nhiều. Mặc dù Vũ phải lấy xanh-tuya buộc Trần Oai vào lưng và được sự giúp đỡ rất nhiều của Bảo Linh mới có thể trầy trật leo lên vách đá, thoát khỏi sơn động nhưng Thầy Tào cũng không dám có ý đồ bỏ trốn.
Vũ mất cả đêm mới bố trí được ổn thỏa để vừa nhập viện cho Trần Oai, vừa giao Thầy Tào cho cảnh sát tạm giam. Rồi lại quay trở lại chân núi Cấm để tìm Bảo Châu. Nhưng dù có sự giúp đỡ của Bảo Linh, hắn vẫn không sao tìm thấy tăm tích Bảo Châu
Mệt mỏi rã rời. Hắn nằm ngủ thiếp đi.
Đêm ấy trong cơn mộng mị, hắn mơ thấy Bảo Châu bị núi Cấm nuốt chửng trong tiếng gầm thét điên cuồng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.