Đọc truyện Tỏ Tình Vì Cá Cược Nhưng Đã Được Nhận Lời Thì Phải Làm Sao – Chương 23: 0828 (4)
Trương Thanh Vận nghe vậy mới nhìn kĩ lại thì phát hiện mặt Tào Ngưng đã xanh như tàu lá chuối, môi không còn chút huyết sắc. Nhìn thấy cậu như vậy Trương Thanh Vận đau lòng không thôi, đi tới ngồi xuống trước mặt cậu, chạm nhẹ vào gò má, lạnh quá.
“Ngưng Ngưng, cậu sao rồi? Không khỏe chỗ nào?” Trương Thanh Vận hỏi.
“Tim đập nhanh, chóng mặt nữa.” Tào Ngưng kì thực chính là đói bụng nên bị hạ đường huyết, cũng như lúc trước đã từng nói, cậu là cái thùng cơm, không ăn một bữa sẽ bị đói bụng tới không chịu được.
“Cậu đói bụng đúng không.” Trương Thanh Vận rất có kinh nghiệm trong việc này, nhưng bây giờ không có cách nào, bọn họ đang ở nơi hoang dã, không có cái gì có thể ăn được. Cậu xoay người để Tào Ngưng nằm trên lưng mình: “Để tôi cõng cậu.”
“Ừm.” Tào Ngưng bị hoa mắt nhức đầu, không có người cõng thật sự không thể thấy đường mà đi tiếp.
Trương Thanh Vận cõng cậu trên đường đá đi được nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng nhìn thấy đường cái. Kì thực cũng chỉ là đường cái ở nông thôn thôi, muốn gặp một chiếc xe không biết phải đợi tới khi nào.
Trên trời đột nhiên mây đen dày đặc, bắt đầu mưa, cuối tuần trước trời cũng mưa to thế này khiến người ta không kịp ứng phó.
Trương Thanh Vận cõng Tào Ngưng, đi tìm chỗ trú mưa. Thế nhưng mưa to kéo theo gió lớn, quần áo bọn họ mặc trên người đã sớm ướt nhẹp.
Trương Thanh Vận để Tào Ngưng xuống, đi tới trước mặt đỡ lấy cậu. Thuận tiện duỗi hai bàn tay ra hứng nước.
“Cậu làm gì vậy?” Tào Ngưng không hiểu Trương Thanh Vận đang làm gì.
“Hứng nước mưa.” Trương Thanh Vận phải hứng rất lâu mới được nhiều như vậy, sợ để lâu sẽ bị chảy hết nên nhanh chóng đưa tới miệng Tào Ngưng nói: “Uống nhanh không nó chảy hết.”
“Đây là nước mưa mà.” Tào Ngưng nói, nước mưa không vệ sinh.
“Uống một hớp có thể giải khát, không có bị bệnh được đâu.” Trương Thanh Vận nói.
“…” Tào Ngưng thật sự rất khát, rất muốn uống nước, cậu đỡ lấy tay Trương Thanh Vận, cúi đầu uống hết nước trong lòng bàn tay đối phương.
Chờ Tào Ngưng uống xong, Trương Thanh Vận mới khom lưng chống vào tường đất, dùng thân thế mình che cho Tào Ngưng không bị tạt nước mưa.
Gió thổi qua từng đợt khiến người ta rùng mình, có điều Trương Thanh Vận vẫn chưa cảm giác được mình đang ở trong hoàn cảnh gian nan như thế nào, cậu bây giờ không nghĩ được gì hết, chỉ muốn mang Tào Ngưng an toàn trở về, một cọng tóc cũng không được thương tổn.
“Cậu lạnh không?” Tào Ngưng ngẩng đầu nhìn lên.
“Không lạnh.” Người con trai phía trên lắc đầu một cái, cậu thật sự không lạnh, tâm hừng hực, chính là sức mạnh của sự quyết tâm.
Hai mắt cậu như đang phát sáng, khuôn mặt ánh lên một loại kiên định lạ thường.
Nhiều năm sau Tào Ngưng vẫn nhớ rõ ngày hôm nay, mỗi lần trời đổ mưa sẽ nhớ, cảm động cậu hết nửa cuộc đời.
…
Trở lại nội thành đã là ba tiếng sau, Trương Thanh Vận trực tiếp đưa Tào Ngưng về nhà của Tào Liễm Chi.
Hai người chật vật về tới nhà, chuyện đầu tiên làm chính là tắm nước nóng, thay bộ quần áo ướt sũng trên người ra.
Chuyện thứ hai Tào Ngưng làm chính là gọi điện thoại tìm người, theo dõi vị trí điện thoại của mình, từ đó tìm được vị trí của bọn cướp.
“Bọn chúng còn trong thành phố, chưa có rời khỏi.”
Nghe được đáp án này, Tào Ngưng gọi cuộc điện thoại thứ hai, là một người anh họ của cậu, ăn cơm nhà nước, nhờ anh họ dẫn người đi bắt cướp.
Tìm những người khác thì Tào Ngưng không tin được, đoạn phim trong tay bọn cướp Tào Ngưng vẫn còn rất để tâm.
Nói chuyện điện thoại xong việc thứ ba chính là ăn cơm.
Hiện tại đã hơn ba giờ chiều, Tào Liễm Chi không có ở nhà, trong nhà bếp cũng không có đồ ăn thừa. Đồ ăn vặt thì Tào Ngưng không thích ăn, cậu chỉ có thể chờ Trương Thanh Vận tắm xong đi ra nấu cơm.
Trương Thanh Vận vừa mới mở cửa phòng tắm ra thì một bóng người mềm nhũn đã đổ ập về phía mình, cậu cũng chỉ theo phản xạ đưa tay ra ôm lấy đối phương.
“Tôi đói.” Đói bụng hết một ngày.
“…” Trong lòng ngực mơ hồ truyền đến cảm giác đau nhói, Trương Thanh Vận không nói hai lời đẩy cậu ra phòng khách ngồi rồi mình đi vào nhà bếp làm mì sợi.
“Tôi không ăn mì đâu.” Tào Ngưng hữu khí vô lực nói, không muốn ăn mì.
Trương Thanh Vận không còn cách nào khác đành phải nhận mệnh đi nấu cơm.
Bỏ ra hơn mười phút nấu được một món rau một món canh, bưng tới bàn cho Tào Ngưng ăn.
Rau dưa là rau xà lách, có thể ăn no, canh là canh mướp nấu thịt, có thể làm ấm bụng.
“Cậu cứ ăn đi, không đủ tôi sẽ nấu thêm.” Trương Thanh Vận nhìn bộ dáng Tào Ngưng ăn cơm, mơ hồ cảm thấy đống đồ ăn trên bàn cũng không đủ cho cái thùng cơm này ăn, đứng dậy định vào bếp làm thêm món nữa.
“Đừng.” Tào Ngưng ngẩng đầu lên, ngón tay nắm chặt lấy cánh tay Trương Thanh Vận, không cho cậu đi: “Cậu ăn đi, không đủ thì lát nữa tính tiếp.” Dứt lời lại cúi đầu, tiếp tục công cuộc ăn uống của mình.
“A.” Ăn cứ như con sư tử đang đói vậy. Hơn nữa Trương Thanh Vận còn rất tò mò, nếu Tào Ngưng có thể ăn như vậy tại sao không thấy tròn trịa chút nào? Ngoại trừ cái mông có được chút thịt thì còn lại toàn da với xương.
Hai người bỏ ra nửa tiếng cuối cùng cũng ăn sạch hai món ăn một nồi cơm.
Ăn uống no say chính là lười biếng, chỉ muốn nằm trên sô pha không muốn làm gì.
Trương Thanh Vận nhắm mắt một lúc lấy lại sức rồi đứng dậy dọn dẹp bát đũa.
Lúc đi ra Tào Ngưng vẫn còn đang ngủ, cậu lấy chăn đắp lên người Tào Ngưng, tránh cho người này lại bị cảm.
Động tác này làm Tào Ngưng tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn Trương Thanh Vận, thấy bàn tay còn chưa kịp rời đi của đối phương. Cậu mới biết đối phương vì mình mà đắp chăn, trong ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng, chỉ vào phòng ngủ: “Cậu vào đó nghỉ ngơi đi.”
“Không cần đâu.” Trương Thanh Vận lắc đầu từ chối, thu tay về nói với cậu, “Cậu vào trong đó nằm đi, sô pha nằm không thoải mái.”
“Vậy còn cậu?” Tào Ngưng bất động nhìn cậu.
“Tôi? Tôi ở đây với cậu một chút, đợi chú cậu về thì tôi sẽ quay về trường.” Trương Thanh Vận cười cười, ngồi xuống bên cạnh Tào Ngưng, động tác vô cùng dịu dàng.
“…” Tào Ngưng há mồm, thật lâu không biết nên nói gì.
“Cậu mở mắt làm gì, ngủ đi.”
Một bàn tay đưa lên che mắt Tào Ngưng lại, hai mí mắt cậu bị dán vào lòng bàn tay ấm áp, có một loại cảm giác trị thương vô cùng kì diệu.
Liền như thế nhắm mắt lại ngủ.
Không biết bản thân ngủ được bao lâu, lúc Tào Ngưng mở mắt ra trong phòng vẫn còn sáng sủa, đồng hồ trên tường chỉ sáu giờ chiều. Tầm mắt của cậu chuyển động tới người đang nằm bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt đang ngủ của người kia.
Là Trương Thanh Vận nằm sát bên cánh tay cậu mà ngủ, phân nửa gò má còn dán vào tay cậu.
Tào Ngưng không dám chuyển động cánh tay, cũng không dự định nhúc nhích, lúc này cậu chỉ muốn tận hưởng thời gian hai người nằm sát bên nhau. Không biết vì sao lại cảm thấy hưởng thụ như vậy, cũng không biết tại sao lại vui như vậy.
Rũ mắt nhìn xuống gương mặt người kia đang gần kề trong gang tấc, cũng may cánh tay kia còn có thể di chuyển được, cậu không nhịn được giơ tay lên phác họa gương mặt đối phương, mắt này, mũi này, môi này, cằm này.
Là một người rất đẹp trai, hiện tại dưới mắt đã có thêm quầng thâm, lại làm tăng thêm chút điểm tang thương.
Trước giờ Trương Thanh Vận trong ấn tượng của Tào Ngưng chưa bao giờ là người kiên cường, thậm chí còn cảm thấy hắn có chút tốt tính, có chút không đàn ông.
Có điều đó là trước đây, còn hiện tại…Mọi thứ hoàn toàn đảo ngược. Cậu cảm thấy Trương Thanh Vận chính là một người vô cùng mâu thuẫn, vừa có khí khái đàn ông, nhưng lại có lúc mềm lòng đến đáng sợ, là một người vô cùng chu đáo.
Sau khi thay đổi cách nhìn về Trương Thanh Vận, Tào Ngưng cũng không thể cứ đối xử với Trương Thanh Vận như cũ được, lúc này chỉ có một mong muốn, muốn có được người này.
Suy nghĩ giống nhau, Trương Thanh Vận cũng vậy.
Bởi vậy dù sợ bản thân mình lại bị thương cũng không nỡ thoát khỏi cái đầm lầy sâu không thấy đáy này.
Cậu lựa chọn ở lại, vì Tào Ngưng mà suy nghĩ, không còn chỉ nghĩ cho bản thân mình nữa.
Tào Liễm Chi bảy giờ tối mới về tới nhà, nhìn thấy hai tên nhóc đang ở nhà mình thì vô cùng kinh ngạc. Huống chi Trương Thanh Vận còn ở trong bếp của anh nấu cơm.
Anh đứng ở cửa một lúc, bắt chuyện với Trương Thanh Vận xong liền đi tìm Tào Ngưng.
“Cháu lớn, cuối cùng cũng đưa được người về nhà rồi ha.” Anh chàng đẹp trai còn biết nấu cơm, chuyện này thật khiến người ta ghen tị tới đỏ mắt.
“Chú.” Tào Ngưng gọi tiếng chú này ngoan ngoãn lạ thường.
Tào Liễm Chi là người vô cùng nhạy cảm, sao mà không hiểu đây rõ ràng là thằng cháu nhà mình có chuyện muốn nhờ vả chứ. Anh cười cợt hỏi: “Sao? Gặp phải vấn đề nan giải gì rồi?”
Ở trường học gặp rắc rối? Hay là thấy thứ mình thích, muốn bỏ tiền mua?
“…” Tào Ngưng chỉ nhìn anh, cũng không nói lời nào, hoặc là không biết nên nói cái gì.
Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói thế nhưng không có cách nào nói ra được.
“Quên đi, không có chuyện gì, chú đi làm chuyện của chú đi.”
“Cái gì, rõ ràng là có chuyện, giờ lại nói không có gì là sao đây hả cháu cưng?” Trước giờ đều là đứa nhỏ không biết suy nghĩ, sao hôm nay lại nhìn có vẻ khác rồi.
Độ nhạy cảm của người làm nghệ thuật tương đối cao, Tào Liễm Chi dám khẳng định, Tào Ngưng có chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn.
“Vậy thì, chú cho cháu mượn chút tiền đi.” Ở vị trí của mình Tào Ngưng rất khó mở miệng ra để nói những thứ như thế này. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu lên tiếng mượn tiền Tào Liễm Chi.
“Số ít không phải cháu không có, vậy muốn mượn số tiền lớn rồi?” Tào Liễm Chi gật gù, không nói hai lời hỏi cậu muốn mượn bao nhiêu tiền.
Tào Ngưng nói con số ra xong, Tào Liễm Chi thật lâu mới hoàn hồn, đồng ý cho cậu mượn: “Chú có thể hỏi cháu mượn để làm gì không?” Đừng nói là mua xe nha.
Không phải vừa mới mua một chiếc siêu xe sao?
“Chú chừa cho cháu chút mặt mũi được không? Dù sao cũng không phải để làm chuyện xấu.” Tào Ngưng dứt lời, đi xuống bếp với Trương Thanh Vận.
Tào Liễm Chi vô tình thoáng nhìn, cái tướng đi, ha ha.
Đóng cửa phòng bếp, vừa nhấc mắt lên liền thấy người đứng bên trong, ánh mắt Tào Ngưng trở nên ảm đạm, trong lòng vô cùng khó chịu.
Bộ dáng khi nấu ăn của người này rất chuẩn, đứng nghiêm, hai cánh tay áo xắn lên cao, đứng đó thái rau.
Vài cọng tóc mái lòa xòa trước trán không che được vầng trán cao sáng sủa. Đường nét từ mi tâm tới chóp mũi vô cùng hài hòa, tài nghệ điêu luyện, hoàn mỹ không một tì vết.
Trương Thanh Vận vốn không định ở lại ăn cơm, vừa nhìn thấy chú Tào Ngưng về liền tranh thủ làm cho xong rồi trở về.
“Cậu định đi hả?” Tào Ngưng đứng cạnh tủ bát, âm thanh trầm thấp nói.
“Ừm, có chú cậu ở với cậu tôi yên tâm rồi.” Trương Thanh Vận làm xong hết mọi việc, cẩn thận rửa tay, xả nước.
“Đã bắt được người, cũng lấy lại được đoạn phim rồi.” Tào Ngưng hơn sáu giờ nhận được điện thoại, anh họ của cậu nói đã tìm được điện thoại, cũng đã xóa đoạn phim đi rồi.
Với cả trong điện thoại của bọn cướp cũng không có video, internet cũng không có.
Dựa theo IQ của bọn cướp khẳng định là chưa kịp gửi cho nhau đâu.
“Vậy thì tốt rồi.” Trương Thanh Vận rất cao hứng, dù sao đây cũng là tin tốt, cậu cười nói: “Lúc sáng cậu mắng bọn chúng không trả lại điện thoại, giờ được rồi ha?”
Trong điện thoại Tào Ngưng có gắn định vị, cái này cậu có thể đoán được.
“Bọn chúng chắc sẽ ở tù mấy năm, hy vọng sau này ra tù đừng làm chuyện như vậy nữa.” Tào Ngưng gật đầu nói, bây giờ nghĩ lại, cũng còn may là bọn cướp vẫn còn chút tính người.
Nếu như gặp phải bọn biến thái không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.
Cho nên nói xã hội bây giờ lòng người hiểm ác khiến người ta không cách nào phòng bị nổi. Đừng nói con gái phải cẩn thận, con trai cũng không thể xem thường.
“Ừm, vậy tôi về đây.” Trương Thanh Vận đã rửa tay xong, chuẩn bị bưng đồ ăn lên cho hai chú cháu bọn họ.
“…” Tào Ngưng đưa tay ra giữ chặt lấy cánh tay Trương Thanh Vận, không muốn để cậu cứ thế rời đi: “Thanh Vận, trong lòng tôi bây giờ rất khó chịu.”
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, từ từ sẽ quên thôi.” Trương Thanh Vận dừng bước lại, cho rằng cậu vẫn còn đang nghĩ thế chuyện xảy ra trong nhà gỗ.
“Không phải chuyện bị bắt cóc, không liên quan tới chuyện đó.” Tào Ngưng lắc đầu một cái, đáy mắt có chút giãy dụa, còn có chút mê man, lẩm bẩm nói: “Nói chung là khó chịu lắm.”
Lúc Trương Thanh Vận nói muốn trở về, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất trống trải.
“Thật ra cậu không muốn tôi đi có phải không?” Trương Thanh Vận không quá chắc chắn hỏi, giọng điệu có chút sợ mạo phạm đối phương.
“…” Tào Ngưng nghe vậy liền cau mày, vừa muốn buông ra lại không muốn buông ra.
Nhìn cậu thật lâu không lên tiếng, Trương Thanh Vận cười lên: “Được rồi, cậu ăn cơm đi, buổi tối ngủ sớm một chút.”
Dứt lời liền thu hồi ánh mắt, mang theo tâm tình vừa thoải mái lại vừa có chút ưu thương rời đi trước mặt cậu.
Nắm tay cũng buông ra, chờ tới khi ra khỏi tiểu khu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm không có lấy một ánh sao, Trương Thanh Vận đờ ra trong giây lát, cậu cảm nhận được một cảm giác cô độc đang từ từ lan ra.