Tố Thủ Kiếp

Chương 8: Trận Kiếm Thất Tinh


Bạn đang đọc Tố Thủ Kiếp – Chương 8: Trận Kiếm Thất Tinh

Quang âm thấm thoắt, thoáng đaÌ’ nưÌ0a năm, trong giới vuÌ’ lâm đê̬u xôn xao sôi nôÌ0i vi̬ cái tin Trung Nguyên Tứ quân tưÌ0 va̬ boÌ£n Huyê̬n NguyêÌ£t thốt nhiên mất tích.
MôÌ£t hôm vư̬a đúng ngoÌ£, ngoa̬i cưÌ0a Tam nguyên quan núi VuÌ’ Đương có môÌ£t chiếc kiêÌ£u nhoÌ0, bốn măÌ£t che re̬m luÌ£a xanh do hai ngươ̬i đa̬n ông thân thêÌ0 lưÌ£c lươÌ’ng khiêng tới. Theo sau côÌ’ kiêÌ£u có bốn tên nưÌ’ ty̬ măÌ£c áo cheÌ’n ma̬u quan luÌ£c, môÌ’i ngươ̬i trên cánh tay trái đê̬u đeo môÌ£t món voÌ’ khí trông giống như lươÌ’i liê̬m, va̬ cái túi nhoÌ0, trên thêu môÌ£t bông hoa hô̬ng.
Bốn ty̬ nưÌ’ tuôÌ0i đê̬u trac trên dưới đôi mươi, diêÌ£n maÌ£o xinh đeÌ£p, dáng điêÌ£u lanh leÌ£n. HoÌ£ theo sát hai tên phu kiêÌ£u đi nhanh như bay, không hê̬ toÌ0 veÌ0 khó nhoÌ£c chút na̬o.
CôÌ’ kiêÌ£u xanh đi thăÌ0ng tới cưÌ0a chính Tam nguyên quan mới dư̬ng laÌ£i.
Hai cánh cưÌ0a quan sơn đen vâÌ’n đóng im iÌ0m.
Tư̬ trong bức re̬m xe, đưa ra môÌ£t gioÌ£ng nói hơi nă̬ng năÌ£ng:
– Xuân Lan, Thu Hương, hai con va̬o goÌ’ cưÌ0a đi.
LâÌ£p tức hai thiếu nưÌ’ áo xanh “daÌ£” to môÌ£t tiếng, rô̬i xăm xăm bước lên, phóng môÌ£t chươÌ0ng va̬o chiếc vo̬ng đô̬ng trên cánh cưÌ0a.
Hai cánh cưÌ0a sơn đen “két” môÌ£t tiếng rô̬i bâÌ£t tung ra, môÌ£t đaÌ£o nhân traÌ£c tuôÌ0i trung niên, lưng đeo trươ̬ng kiếm thuÌ0ng thiÌ0nh bước ra, ngước mắt nhi̬n côÌ’ kiêÌ£u che re̬m xanh, rô̬i laÌ£i nhi̬n Xuân Lan, Thu Hương, chắp tay nói:
– Hai viÌ£ nưÌ’ thí chuÌ0 đến đây có viêÌ£c gi̬?
Thiếu nưÌ’ đứng bên phaÌ0i sơÌ£ haÌ’i lu̬i laÌ£i phía sau hai bước nói nhoÌ0:
– ChiÌ£ Xuân Lan, chiÌ£ nói cho ông ta biết đi!
Thiếu nưÌ’ đứng bên trái miÌ0m cươ̬i nói:
– Sao cái tính caÌ0 theÌ£n cuÌ0a chiÌ£ maÌ’i không sưÌ0a đươÌ£c như vâÌ£y? Sau na̬y chiÌ£ đi lấy chô̬ng, có leÌ’ cuÌ’ng phaÌ0i nhơ̬ tôi đi nói hôÌ£ chắc?
Nói rô̬i quay laÌ£i vái đaÌ£o nhân môÌ£t vái, thưa ră̬ng:
– Chúng tôi không quaÌ0n xa xôi nghi̬n dăÌ£m tới đây la̬ cốt đươÌ£c bái kiến quý chươÌ0ng môn.
ĐaÌ£o nhân ngâÌ0n ngươ̬i giây lâu, mới nói:
– TêÌ£ chươÌ0ng môn mấy năm gâ̬n đây đaÌ’ đóng cưÌ0a taÌ£ khách, không tiếp môÌ£t ai chiÌ0 sơÌ£ phí công các viÌ£ đi laÌ£i vất vaÌ0.
Xuân Lan cau ma̬y vư̬a điÌ£nh nói laÌ£i, thi̬ viÌ£ đaÌ£o nhân như chơÌ£t nghiÌ’ ra điê̬u gi̬, vôÌ£i hoÌ0i:
– Các viÌ£ ơÌ0 đâu đến đây?
Vư̬a nói vư̬a đưa mắt ngắm nghía côÌ’ kiêÌ£u. Xuân Lan nói:

– Chắc đaÌ£o trươÌ0ng cuÌ’ng ít khi ra khoÌ0i VuÌ’ Đương sơn phaÌ0i không?
ĐaÌ£o nhân thaÌ0n nhiên gâÌ£t đâ̬u:
– Cô nương nói đúng. Bâ̬n đaÌ£o nhâÌ£p miếu tư̬ năm lên bâÌ0y. Mấy chuÌ£c năm nay chưa tư̬ng bước ra khoÌ0i đaÌ£i môn môÌ£t bước.
Xuân Lan tho̬ tay va̬o chiếc túi thêu, lấy ra môÌ£t tấm giaÌ0n thiếp ma̬u đaÌ£i hô̬ng, đưa cho đaÌ£o nhân rô̬i nói:
– Không câ̬n phaÌ0i nhi̬n nhi̬n ngó ngó nưÌ’a, đaÌ£o trươÌ0ng cứ câ̬m tấm thiếp na̬y đêÌ£ tri̬nh quý ChươÌ0ng môn, nói có Đươ̬ng laÌ’o thái thái, viÌ£ chươÌ0ng môn nhân thứ chín Đươ̬ng gia đất Tứ Xuyên, thân ha̬nh đến thăm Ngươ̬i. Co̬n tiếp hay không, không can dưÌ£ gi̬ đến đaÌ£o trươÌ0ng.
ĐaÌ£o nhân cúi nhi̬n tấm thiếp, thấy ngoa̬i bi̬ đê̬ mấy chưÌ’ sau na̬y:
Thư gưÌ0i Huyê̬n Chân đaÌ£o trươÌ0ng. ChươÌ0ng môn phái VuÌ’ Đương tưÌ£ mơÌ0 đoÌ£c.
Tứ Xuyên Đươ̬ng bái.
ĐaÌ£o nhân xem xong, trâ̬m ngâm môÌ£t lúc, rô̬i đưa traÌ0 Xuân Lan, lắc đâ̬u nói:
– Không đươÌ£c, chươÌ0ng môn tôi đương ky̬ toÌ£a quan, không thêÌ0 tiếp kiến đươÌ£c bất ky̬ viÌ£ khách na̬o.
ChơÌ£t nghe môÌ£t tiếng cươ̬i nhaÌ£t tư̬ trong kiêÌ£u đưa ra, tiếp theo la̬ tiếng nói:
– LaÌ’o thân đưa thiếp câ̬u kiến, đaÌ’ la̬ tâÌ£n lêÌ’ giang hô̬ rô̬i, vâÌ£y ma̬ ngươi co̬n kiếm cách noÌ£ cách kia tư̬ chối, roÌ’ ra̬ng la̬ cố ý cưÌ£ tuyêÌ£t! Nếu cứ lấy điÌ£a viÌ£, danh tiếng ma̬ ba̬n, thi̬ laÌ’o thân đâu có kém gi̬ chươÌ0ng môn phái VuÌ’ Đương các ngươi…
Vư̬a nói tới đấy, thi̬ viÌ£ đaÌ£o nhân kia dáng chư̬ng sốt ruôÌ£t, cao gioÌ£ng ngắt lơ̬i:
– Bâ̬n đaÌ£o tư̬ bé đến giơ̬, không tư̬ng nói dối ai môÌ£t câu. LaÌ’o tiê̬n bối trách thế, chăÌ0ng hóa khinh thươ̬ng bâ̬n đaÌ£o lắm sao?
Trong côÌ’ kiêÌ£u re̬m xanh laÌ£i đưa ra môÌ£t tiếng cươ̬i nhaÌ£t, nói:
– Xuân Lan vứt bái thiếp xuống!
Xuân Lan daÌ£ môÌ£t tiếng, laÌ£i câ̬m tơ̬ thiếp đưa cho đaÌ£o nhân miêÌ£ng thi̬ nói:
– ĐơÌ’ lấy!
ĐaÌ£o nhân na̬y tư̬ nhoÌ0 chưa tư̬ng nói chuyêÌ£n với đa̬n ba̬ con gái bao giơ̬, nên rất lúng túng không biết xưÌ0 trí thế na̬o, khi thấy Xuân Lan đưa cánh thiếp ra, laÌ£i vôÌ£i va̬ng giơ tay đơÌ’ lấy.
Ngươ̬i ngô̬i trong kiêÌ£u laÌ£i cươ̬i nhaÌ£t, nói:

– Ta không muốn phí lơ̬i với môÌ£t tên giưÌ’ cưÌ0a, ngươi cứ đưa thiếp na̬y cho ChươÌ0ng môn ngươi, hắn tiếp hay không, không can gi̬ đến ngươi caÌ0. MôÌ£t giơ̬ sau laÌ’o thân seÌ’ trơÌ0 laÌ£i, lúc ấy du̬ các ngươi không tiếp ta cuÌ’ng cứ va̬o. Ta baÌ0o trước cho ma̬ biết.
Nói chưa dứt lơ̬i, hai tên đaÌ£i hán đaÌ’ đăÌ£t đo̬n kiêÌ£u lên vai quay laÌ£i lối cuÌ’, đi nhanh như bay, thoáng chốc đaÌ’ mất hút.
ĐaÌ£o nhân ngâÌ0n ngươ̬i đứng trông theo, maÌ’i tới khi không thấy bóng chiếc kiêÌ£u nưÌ’a, mới đóng cưÌ0a đi va̬o.
Ước chư̬ng thôÌ0i chín nô̬i cơm, hai cánh cưÌ0a lớn laÌ£i đươÌ£c mơÌ0 rôÌ£ng, rô̬i bâÌ0y tám ngươ̬i đa̬n ông, tuôÌ0i cơÌ’ trung niên, măÌ£c áo đaÌ£o ba̬o kéo nhau đi ra.
ViÌ£ đaÌ£o nhân đi đâ̬u, tuôÌ0i cao hơn hết, bôÌ£ râu da̬i ruÌ0 xuống tâÌ£n ngưÌ£c, phấp phới bay tung, đôi mắt sáng quắc, nhác trông đaÌ’ biết la̬ ngươ̬i có nôÌ£i công va̬o bưÌ£c thươÌ£ng thư̬a.
Hi̬nh như ông la̬ ngươ̬i đứng đâ̬u trong boÌ£n, vư̬a ra tới cưÌ0a be̬n lâÌ£p tức chiÌ0 huy cho mấy ngươ̬i kia, chia ra la̬m hai đôÌ£i, da̬n tha̬nh thế trâÌ£n trên môÌ£t baÌ’i coÌ0, ngay trước cưÌ0a Tam Nguyên quan.
Tam Nguyên Quan la̬ nôÌ£i viêÌ£n cuÌ0a VuÌ’ Đương, cách to̬a đaÌ£o quan phía trước hai ngoÌ£n núi nưÌ’a. Nga̬y thươ̬ng khách đến lễ, không ai bước chân tới khu na̬y. Xung quanh rư̬ng râÌ£m vây kín bốn bê̬, chính la̬ môÌ£t nơi ma̬ phái VuÌ’ Đương vâÌ’n du̬ng đêÌ0 chứa quyê̬n kinh, kiếm phaÌ0, va̬ cuÌ’ng la̬ nơi cư trú cuÌ0a các viÌ£ cao cấp trươÌ0ng laÌ’o trong phái.
Chu vi khu na̬y rôÌ£ng chư̬ng ba dăÌ£m, biêÌ£t lâÌ£p tha̬nh môÌ£t khu cấm điÌ£a, bất luâÌ£n haÌ£ng ngươ̬i na̬o, nếu chưa đươÌ£c ngươ̬i trong phái VuÌ’ Đương cho phép, cuÌ’ng không đươÌ£c bước va̬o bên trong. Mươ̬i năm nay, chưa ai dám phá cái lêÌ£ na̬y.
BoÌ£n đaÌ£o siÌ’ vư̬a ơÌ0 trong đaÌ£i viêÌ£n đi ra, tất caÌ0 có tám ngươ̬i, bâÌ0y ngươ̬i bâ̬y tha̬nh môÌ£t trâÌ£n tuyến, chắn ngang trước cưÌ0a Tam Nguyên quan. ViÌ£ đaÌ£o nhân lớn tuôÌ0i nhất đứng riêng môÌ£t mi̬nh, cách măÌ£t trâÌ£n chư̬ng hơn môÌ£t trươÌ£ng, chắp tay ra sau lưng, ngâÌ0ng đâ̬u nhi̬n mấy đám mây trắng đang bay lơ lưÌ0ng trên không, thâ̬n sắc cưÌ£c ky̬ nghiêm chiÌ0nh.
Hai cánh cưÌ0a gôÌ’ sơn đen laÌ£i tư̬ tư̬ khép chăÌ£t.
Tư̬ng cơn gió rư̬ng thôÌ0i qua lá thông, phát ra nhưÌ’ng tiếng u u, la̬m cho caÌ0nh vâÌ£t thâm sơn, ca̬ng tăng thêm phâ̬n tiÌ£ch miÌ£ch.
Phút chốc, tư̬ bên sươ̬n núi phía trái chơÌ£t nôÌ0i lên môÌ£t tiếng hú trong treÌ0o, rô̬i môÌ£t bóng ngươ̬i nhanh như muÌ’i tên lao tới chiÌ0 trong nháy mắt đaÌ’ tới trước cưÌ0a Tam Nguyên quan, đưa mắt nhi̬n trâÌ£n thế, rô̬i đứng dư̬ng laÌ£i.
ĐaÌ£o nhân râu da̬i chơ̬ cho ngươ̬i kia đứng yên đâu đấy, mới tư̬ tư̬ dơ̬i la̬n nhơÌ’n tuyến chiếu thăÌ0ng ngươ̬i laÌ£ măÌ£t, lông ma̬y hơi cau laÌ£i, hi̬nh như muốn nói gi̬ laÌ£i thôi.
Ngươ̬i đa̬n ông mới tới, thân thêÌ0 gâ̬y go̬ da va̬ng như sáp, giưÌ’a hai lông ma̬y lơ̬ mơ̬ nôÌ0i lên môÌ£t luô̬ng hắc khí, nếu không nhơ̬ có đôi mắt đưa đi đưa laÌ£i, thi̬ ai mới nhác trông cuÌ’ng tươÌ0ng la̬ môÌ£t ngươ̬i chết, vư̬a ơÌ0 trong áo quan chui ra.
ĐaÌ£o nhân chú ý nhi̬n ngươ̬i laÌ£ măÌ£t môÌ£t lúc, rô̬i thốt nhiên với tay ra sau vai rút thanh trươ̬ng kiếm vung lên không môÌ£t vo̬ng, laÌ£nh lu̬ng nói:
– Ngươi có biết xung quanh Tam Nguyên quan trong vo̬ng ba dăÌ£m đaÌ’ vaÌ£ch tha̬nh cấm khu rô̬i không? Bất cứ ngươ̬i na̬o nếu chưa đươÌ£c ngươ̬i trong VuÌ’ Đương cho phép, đê̬u không đươÌ£c tưÌ£ tiêÌ£n bước va̬o!
GaÌ’ đa̬n ông ngoác miêÌ£ng ra cươ̬i môÌ£t hô̬i, gioÌ£ng cươ̬i laÌ£nh như thép nói:
– Ta cuÌ’ng đaÌ’ nghe có ngươ̬i nói như vâÌ£y!
Rô̬i gaÌ’ laÌ£i cươ̬i thêm môÌ£t hô̬i nưÌ’a.

ĐaÌ£o nhân chơÌ£t trư̬ng mắt quát:
– Im mô̬m! Cươ̬i cái gi̬ thế?
Ông dư̬ng laÌ£i môÌ£t lúc, rô̬i laÌ£i hoÌ0i:
– Ngươi la̬ thế na̬o với nha̬ hoÌ£ Đươ̬ng đất Tứ Xuyên?
GaÌ’ đa̬n ông đáp:
– Món ám khí tâÌ0m đôÌ£c cuÌ0a Đươ̬ng gia đất Tứ Xuyên tuy lơÌ£i haÌ£i thâÌ£t, nhưng chưa đuÌ0 la̬m cho taÌ£i haÌ£ khiếp phuÌ£c.
ĐaÌ£o nhân sưÌ0ng sốt hoÌ0i:
– VâÌ£y thi̬ ngươi la̬ ai?
GaÌ’ đa̬n ông laÌ£nh lu̬ng đáp:
– ĐaÌ£o trươÌ0ng chắc không đi laÌ£i trong giang hô̬, nên không biết taÌ£i haÌ£… (ngư̬ng môÌ£t lát, gaÌ’ laÌ£i tiếp). Nghe khâÌ0u khí cuÌ0a đaÌ£o trươÌ0ng, thi̬ hi̬nh như nga̬i đaÌ’ đươÌ£c giới vuÌ’ lâm tăÌ£ng cho môÌ£t ngoaÌ£i hiêÌ£u la̬ “kiếm si thiết taÌ£p” phaÌ0i không?
ĐaÌ£o trươÌ0ng đáp:
– PhaÌ0i, bâ̬n đaÌ£o chính la̬ Huyê̬n Tinh, ngoaÌ£i hiêÌ£u “Kiếm si Thiết taÌ£p”. Ngươi đaÌ’ nghe danh bâ̬n đaÌ£o, thi̬ nên rút lui ngay đi la̬ hơn.
GaÌ’ đa̬n ông nhếch miêÌ£ng cươ̬i:
– Oai danh cuÌ0a đaÌ£o trươÌ0ng tuy vang dôÌ£i khắp bốn phương nhưng cuÌ’ng chưa đuÌ0 la̬m cho taÌ£i haÌ£ phaÌ0i hoaÌ0ng vía ma̬ boÌ0 chaÌ£y đâu!
Huyê̬n Tinh cươ̬i nhaÌ£t:
– Hư̬, ngươi la̬ ai ma̬ dám la̬m oai la̬m phách quá vâÌ£y?
GaÌ’ đa̬n ông giơ ba ngón tay lên rô̬i hoÌ0i:
– ĐaÌ£o trươÌ0ng có nhâÌ£n ra thế na̬y la̬ nghiÌ’a gi̬ không?
Huyê̬n Tinh ơÌ0 trong phái VuÌ’ Đương điÌ£a viÌ£ rất cao, chiÌ0 phaÌ0i cái tính laÌ£nh lu̬ng cô đôÌ£c, laÌ£i hơi ngốc nghếch, ha̬ng nga̬y ngoa̬i viêÌ£c luyêÌ£n kiếm ra không hoÌ0i gi̬ đến viêÌ£c khác nưÌ’a. Tư̬ khi Huyê̬n Chân đaÌ£o trươÌ0ng kế viÌ£ chươÌ0ng môn, đối với viÌ£ sư đêÌ£ na̬y, vâÌ’n hết sức quan tâm. VuÌ’ công cuÌ0a Huyê̬n Tinh tuy cao siêu trác tuyêÌ£t đáng liêÌ£t va̬o ha̬ng cao thuÌ0 nhưng khốn nôÌ’i ông ta không có tâm cơ, không phân biêÌ£t nôÌ’i thiÌ£ phi hắc baÌ£ch, nếu cho ra chốn giang hô̬ tất không sao tránh đươÌ£c nguy hiêÌ0m nên mới đem trách nhiêÌ£m pho̬ng thuÌ0 Tam Nguyên quan giao cho ông ta cai quaÌ0n.
Tư̬ hô̬i tiếp nhâÌ£n trách nhiêÌ£m pho̬ng thuÌ0 Tam Nguyên, trong vo̬ng mươ̬i năm trơ̬i, không biết ông ta đaÌ’ đánh baÌ£i đươÌ£c bao nhiêu tay cao thuÌ0 vuÌ’ lâm dám thiêÌ£n tiêÌ£n xông va̬o cấm điÌ£a, vi̬ thế mới có cái ngoaÌ£i hiêÌ£u la̬ “Kiếm si Thiết taÌ£p”.
GaÌ’ đa̬n ông thấy mi̬nh đaÌ’ giơ ba ngón tay lên, ma̬ Huyê̬n Tinh chiÌ0 đứng ngây ra nhi̬n chăÌ0ng baÌ0o sao caÌ0, thi̬ cau ma̬y nói:
– Không biết viÌ£ đaÌ£o trươÌ0ng kiến thức heÌ£p ho̬i, hay vi̬ tiếng tăm cuÌ0a taÌ£i haÌ£ quá nhoÌ0 moÌ£n, không đuÌ0 đêÌ0 đaÌ£o trươÌ0ng nhâÌ£n ra? Thôi đêÌ0 taÌ£i haÌ£ tưÌ£ giới thiêÌ£u lấy vâÌ£y: ba ngón tay na̬y la̬ đaÌ£i biêÌ0u cho cái hôÌ’n hiêÌ£u “Tam thuÌ0 Sưu hô̬n” cuÌ0a taÌ£i haÌ£.
Huyê̬n Tinh lẩm bâÌ0m như nói môÌ£t mi̬nh:
– “Tam thuÌ0 Sưu hô̬n”! Hư̬, tên gi̬ ma̬ ky̬ cuÌ£c vâÌ£y?

GaÌ’ đa̬n ông đắc ý nói tiếp:
– Huynh đêÌ£ chính la̬ “Tam thuÌ0 Sưu hô̬n” Bao Phương.
Huyê̬n Tinh vâÌ’n thaÌ0n nhiên, lắc đâ̬u:
– Bâ̬n đaÌ£o chưa nghe thấy quý danh bao giơ̬ thâÌ£t! Các haÌ£ đến đây có viêÌ£c gi̬?
Bao Phương giâÌ£n tái măÌ£t, nhưng vâÌ’n laÌ£nh lu̬ng đáp:
– TaÌ£i haÌ£ có chút viêÌ£c câ̬n, muốn va̬o bái yết Huyê̬n Chân đaÌ£o trươÌ0ng.
Huyê̬n Tinh ngắt lơ̬i:
– ChươÌ0ng môn sư huynh tôi đang thơ̬i ky̬ bế quan, không tiếp khách laÌ£. Ngươi có viêÌ£c gi̬ câ̬n, xin đêÌ0 ba tháng nưÌ’a seÌ’ trơÌ0 laÌ£i.
Bao Phương nôÌ0i giâÌ£n nói:
– Bao môÌ’ na̬y điÌ£a viÌ£ thế na̬o, ma̬ đêÌ0 môÌ£t tên gác cưÌ0a như ngươi đu̬a rơÌ’n đươÌ£c! Ngươi tươÌ0ng ta sơÌ£ hay sao? Ngươi có chiÌ£u va̬o thông báo hay không thi̬ baÌ0o!
Huyê̬n Tinh vâÌ’n lắc đâ̬u:
– ChươÌ0ng môn tôi đaÌ’ có lêÌ£nh: bất cứ ai nếu muốn va̬o trong Tam Nguyên quan thi̬ phaÌ0i thắng nôÌ0i thanh kiếm trong tay bâ̬n đaÌ£o, thông qua đươÌ£c trâÌ£n Thất tinh na̬y bâ̬n đaÌ£o seÌ’ cho ngươ̬i va̬o thông báo với chươÌ0ng môn sư huynh.
Bao Phương chăÌ0ng nói chăÌ0ng ră̬ng, tay phaÌ0i đưa lên chăÌ£n ngang ngưÌ£c, tay trái câ̬m kiếm, raÌ0o bước tiến lên va̬i bước.
Huyê̬n Tinh đưa thanh trươ̬ng kiếm vaÌ£ch theo thế “HoaÌ£ch điÌ£nh âm dương” kiếm quang sáng loáng, đánh chéo môÌ£t nhát.
Bao Phương trong buÌ£ng không muốn đánh nhau, nhưng muÌ’i kiếm cuÌ0a Huyê̬n Tinh đaÌ’ bức đến tâÌ£n nơi thế không sao lu̬i đươÌ£c nưÌ’a be̬n giơ tay trái lên phóng ra môÌ£t chươÌ0ng, cưÌ£c ky̬ lanh lẹ, chăÌ£n ngang thế kiếm, tay phaÌ0i du̬ng chiêu “Quỷ thuÌ0 chiêu hô̬n” khóa lấy côÌ0 tay câ̬m kiếm cuÌ0a Huyê̬n Tinh.
Hắn vư̬a ra tay đaÌ’ du̬ng ngay ngón tuyêÌ£t nghêÌ£ tha̬nh danh tức la̬ môÌ£t chiêu trong “Sưu hô̬n tam thức” quaÌ0 nhiên đánh bâÌ£t đươÌ£c Huyê̬n Tinh phaÌ0i lu̬i laÌ£i phía sau ba bước.
BâÌ0y viÌ£ đaÌ£o trươÌ0ng kia thấy Huyê̬n Tinh đôÌ£ng thuÌ0 với ngươ̬i khách laÌ£, be̬n lâÌ£p tức phát đôÌ£ng trâÌ£n kiếm, di chuyêÌ0n laÌ£i gâ̬n, ngươ̬i như nhưÌ’ng bánh xe tư̬ tư̬ lăn đi, kiếm quang lấp lánh, sáng chói môÌ£t vu̬ng.
Bao Phương hi̬nh như có môÌ£t nôÌ’i khôÌ0 tâm gi̬, không nói ra đươÌ£c, nên tuy đaÌ’ chiếm đươÌ£c ưu thế ma̬ vâÌ’n không muốn haÌ£ đôÌ£c thuÌ0, thư̬a thế tấn công. Đáng lý tiến lên, gaÌ’ laÌ£i vôÌ£i nhâÌ0y lu̬i vê̬ phía sau ba thước, vo̬ng tay toan nói, thi̬ chơÌ£t nghe có nhiê̬u tiếng chân bước vôÌ£i va̬ng, tư̬ phía bên sươ̬n núi đưa tới.
GaÌ’ vôÌ£i quay laÌ£i nhi̬n, thấy bốn tên nưÌ’ ty̬ pho̬ môÌ£t côÌ’ kiêÌ£u nhoÌ0, đi nhanh như bay, đến thăÌ0ng trước măÌ£t Huyê̬n Tinh vâÌ’n không dư̬ng bước.
Huyê̬n Tinh cau ma̬y quát:
– Đứng laÌ£i caÌ0! ChăÌ0ng leÌ’ các ngươi khinh thanh trươ̬ng kiếm cuÌ0a bâ̬n đaÌ£o không đuÌ0 sắc hay sao?
MiêÌ£ng tuy nói cứng, nhưng chân tưÌ£ nhiên cuÌ’ng cứ lu̬i dâ̬n vê̬ phía sau mấy bước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.