Bạn đang đọc Tố Thủ Kiếp – Chương 8: Trận Kiếm Thất Tinh
Quang âm thâÌm thoăÌt, thoaÌng đaÌ’ nưÌ0a năm, trong giơÌi vuÌ’ lâm đê̬u xôn xao sôi nôÌ0i vi̬ caÌi tin Trung Nguyên TưÌ quân tưÌ0 va̬ boÌ£n Huyê̬n NguyêÌ£t thôÌt nhiên mâÌt tiÌch.
MôÌ£t hôm vư̬a đuÌng ngoÌ£, ngoa̬i cưÌ0a Tam nguyên quan nuÌi VuÌ’ Đương coÌ môÌ£t chiêÌc kiêÌ£u nhoÌ0, bôÌn măÌ£t che re̬m luÌ£a xanh do hai ngươ̬i đa̬n ông thân thêÌ0 lưÌ£c lươÌ’ng khiêng tơÌi. Theo sau côÌ’ kiêÌ£u coÌ bôÌn tên nưÌ’ ty̬ măÌ£c aÌo cheÌ’n ma̬u quan luÌ£c, môÌ’i ngươ̬i trên caÌnh tay traÌi đê̬u đeo môÌ£t moÌn voÌ’ khiÌ trông giôÌng như lươÌ’i liê̬m, va̬ caÌi tuÌi nhoÌ0, trên thêu môÌ£t bông hoa hô̬ng.
BôÌn ty̬ nưÌ’ tuôÌ0i đê̬u trac trên dươÌi đôi mươi, diêÌ£n maÌ£o xinh đeÌ£p, daÌng điêÌ£u lanh leÌ£n. HoÌ£ theo saÌt hai tên phu kiêÌ£u đi nhanh như bay, không hê̬ toÌ0 veÌ0 khoÌ nhoÌ£c chuÌt na̬o.
CôÌ’ kiêÌ£u xanh đi thăÌ0ng tơÌi cưÌ0a chiÌnh Tam nguyên quan mơÌi dư̬ng laÌ£i.
Hai caÌnh cưÌ0a quan sơn đen vâÌ’n đoÌng im iÌ0m.
Tư̬ trong bưÌc re̬m xe, đưa ra môÌ£t gioÌ£ng noÌi hơi nă̬ng năÌ£ng:
– Xuân Lan, Thu Hương, hai con va̬o goÌ’ cưÌ0a đi.
LâÌ£p tưÌc hai thiêÌu nưÌ’ aÌo xanh “daÌ£” to môÌ£t tiêÌng, rô̬i xăm xăm bươÌc lên, phoÌng môÌ£t chươÌ0ng va̬o chiêÌc vo̬ng đô̬ng trên caÌnh cưÌ0a.
Hai caÌnh cưÌ0a sơn đen “keÌt” môÌ£t tiêÌng rô̬i bâÌ£t tung ra, môÌ£t đaÌ£o nhân traÌ£c tuôÌ0i trung niên, lưng đeo trươ̬ng kiêÌm thuÌ0ng thiÌ0nh bươÌc ra, ngươÌc măÌt nhi̬n côÌ’ kiêÌ£u che re̬m xanh, rô̬i laÌ£i nhi̬n Xuân Lan, Thu Hương, chăÌp tay noÌi:
– Hai viÌ£ nưÌ’ thiÌ chuÌ0 đêÌn đây coÌ viêÌ£c gi̬?
ThiêÌu nưÌ’ đưÌng bên phaÌ0i sơÌ£ haÌ’i lu̬i laÌ£i phiÌa sau hai bươÌc noÌi nhoÌ0:
– ChiÌ£ Xuân Lan, chiÌ£ noÌi cho ông ta biêÌt đi!
ThiêÌu nưÌ’ đưÌng bên traÌi miÌ0m cươ̬i noÌi:
– Sao caÌi tiÌnh caÌ0 theÌ£n cuÌ0a chiÌ£ maÌ’i không sưÌ0a đươÌ£c như vâÌ£y? Sau na̬y chiÌ£ đi lâÌy chô̬ng, coÌ leÌ’ cuÌ’ng phaÌ0i nhơ̬ tôi đi noÌi hôÌ£ chăÌc?
NoÌi rô̬i quay laÌ£i vaÌi đaÌ£o nhân môÌ£t vaÌi, thưa ră̬ng:
– ChuÌng tôi không quaÌ0n xa xôi nghi̬n dăÌ£m tơÌi đây la̬ côÌt đươÌ£c baÌi kiêÌn quyÌ chươÌ0ng môn.
ĐaÌ£o nhân ngâÌ0n ngươ̬i giây lâu, mơÌi noÌi:
– TêÌ£ chươÌ0ng môn mâÌy năm gâ̬n đây đaÌ’ đoÌng cưÌ0a taÌ£ khaÌch, không tiêÌp môÌ£t ai chiÌ0 sơÌ£ phiÌ công caÌc viÌ£ đi laÌ£i vâÌt vaÌ0.
Xuân Lan cau ma̬y vư̬a điÌ£nh noÌi laÌ£i, thi̬ viÌ£ đaÌ£o nhân như chơÌ£t nghiÌ’ ra điê̬u gi̬, vôÌ£i hoÌ0i:
– CaÌc viÌ£ ơÌ0 đâu đêÌn đây?
Vư̬a noÌi vư̬a đưa măÌt ngăÌm nghiÌa côÌ’ kiêÌ£u. Xuân Lan noÌi:
– ChăÌc đaÌ£o trươÌ0ng cuÌ’ng iÌt khi ra khoÌ0i VuÌ’ Đương sơn phaÌ0i không?
ĐaÌ£o nhân thaÌ0n nhiên gâÌ£t đâ̬u:
– Cô nương noÌi đuÌng. Bâ̬n đaÌ£o nhâÌ£p miêÌu tư̬ năm lên bâÌ0y. MâÌy chuÌ£c năm nay chưa tư̬ng bươÌc ra khoÌ0i đaÌ£i môn môÌ£t bươÌc.
Xuân Lan tho̬ tay va̬o chiêÌc tuÌi thêu, lâÌy ra môÌ£t tâÌm giaÌ0n thiêÌp ma̬u đaÌ£i hô̬ng, đưa cho đaÌ£o nhân rô̬i noÌi:
– Không câ̬n phaÌ0i nhi̬n nhi̬n ngoÌ ngoÌ nưÌ’a, đaÌ£o trươÌ0ng cưÌ câ̬m tâÌm thiêÌp na̬y đêÌ£ tri̬nh quyÌ ChươÌ0ng môn, noÌi coÌ Đươ̬ng laÌ’o thaÌi thaÌi, viÌ£ chươÌ0ng môn nhân thưÌ chiÌn Đươ̬ng gia đâÌt Tứ Xuyên, thân ha̬nh đêÌn thăm Ngươ̬i. Co̬n tiêÌp hay không, không can dưÌ£ gi̬ đêÌn đaÌ£o trươÌ0ng.
ĐaÌ£o nhân cuÌi nhi̬n tâÌm thiêÌp, thâÌy ngoa̬i bi̬ đê̬ mâÌy chưÌ’ sau na̬y:
Thư gưÌ0i Huyê̬n Chân đaÌ£o trươÌ0ng. ChươÌ0ng môn phaÌi VuÌ’ Đương tưÌ£ mơÌ0 đoÌ£c.
TưÌ Xuyên Đươ̬ng baÌi.
ĐaÌ£o nhân xem xong, trâ̬m ngâm môÌ£t luÌc, rô̬i đưa traÌ0 Xuân Lan, lăÌc đâ̬u noÌi:
– Không đươÌ£c, chươÌ0ng môn tôi đương ky̬ toÌ£a quan, không thêÌ0 tiêÌp kiêÌn đươÌ£c bâÌt ky̬ viÌ£ khaÌch na̬o.
ChơÌ£t nghe môÌ£t tiêÌng cươ̬i nhaÌ£t tư̬ trong kiêÌ£u đưa ra, tiêÌp theo la̬ tiêÌng noÌi:
– LaÌ’o thân đưa thiêÌp câ̬u kiêÌn, đaÌ’ la̬ tâÌ£n lêÌ’ giang hô̬ rô̬i, vâÌ£y ma̬ ngươi co̬n kiêÌm caÌch noÌ£ caÌch kia tư̬ chôÌi, roÌ’ ra̬ng la̬ côÌ yÌ cưÌ£ tuyêÌ£t! NêÌu cưÌ lâÌy điÌ£a viÌ£, danh tiêÌng ma̬ ba̬n, thi̬ laÌ’o thân đâu coÌ keÌm gi̬ chươÌ0ng môn phaÌi VuÌ’ Đương caÌc ngươi…
Vư̬a noÌi tơÌi đâÌy, thi̬ viÌ£ đaÌ£o nhân kia daÌng chư̬ng sôÌt ruôÌ£t, cao gioÌ£ng ngăÌt lơ̬i:
– Bâ̬n đaÌ£o tư̬ beÌ đêÌn giơ̬, không tư̬ng noÌi dôÌi ai môÌ£t câu. LaÌ’o tiê̬n bôÌi traÌch thêÌ, chăÌ0ng hoÌa khinh thươ̬ng bâ̬n đaÌ£o lăÌm sao?
Trong côÌ’ kiêÌ£u re̬m xanh laÌ£i đưa ra môÌ£t tiêÌng cươ̬i nhaÌ£t, noÌi:
– Xuân Lan vưÌt baÌi thiêÌp xuôÌng!
Xuân Lan daÌ£ môÌ£t tiêÌng, laÌ£i câ̬m tơ̬ thiêÌp đưa cho đaÌ£o nhân miêÌ£ng thi̬ noÌi:
– ĐơÌ’ lâÌy!
ĐaÌ£o nhân na̬y tư̬ nhoÌ0 chưa tư̬ng noÌi chuyêÌ£n vơÌi đa̬n ba̬ con gaÌi bao giơ̬, nên râÌt luÌng tuÌng không biêÌt xưÌ0 triÌ thêÌ na̬o, khi thâÌy Xuân Lan đưa caÌnh thiêÌp ra, laÌ£i vôÌ£i va̬ng giơ tay đơÌ’ lâÌy.
Ngươ̬i ngô̬i trong kiêÌ£u laÌ£i cươ̬i nhaÌ£t, noÌi:
– Ta không muôÌn phiÌ lơ̬i vơÌi môÌ£t tên giưÌ’ cưÌ0a, ngươi cưÌ đưa thiêÌp na̬y cho ChươÌ0ng môn ngươi, hăÌn tiêÌp hay không, không can gi̬ đêÌn ngươi caÌ0. MôÌ£t giơ̬ sau laÌ’o thân seÌ’ trơÌ0 laÌ£i, luÌc âÌy du̬ caÌc ngươi không tiêÌp ta cuÌ’ng cưÌ va̬o. Ta baÌ0o trươÌc cho ma̬ biêÌt.
NoÌi chưa dưÌt lơ̬i, hai tên đaÌ£i haÌn đaÌ’ đăÌ£t đo̬n kiêÌ£u lên vai quay laÌ£i lôÌi cuÌ’, đi nhanh như bay, thoaÌng chôÌc đaÌ’ mâÌt huÌt.
ĐaÌ£o nhân ngâÌ0n ngươ̬i đưÌng trông theo, maÌ’i tơÌi khi không thâÌy boÌng chiêÌc kiêÌ£u nưÌ’a, mơÌi đoÌng cưÌ0a đi va̬o.
ƯơÌc chư̬ng thôÌ0i chiÌn nô̬i cơm, hai caÌnh cưÌ0a lơÌn laÌ£i đươÌ£c mơÌ0 rôÌ£ng, rô̬i bâÌ0y taÌm ngươ̬i đa̬n ông, tuôÌ0i cơÌ’ trung niên, măÌ£c aÌo đaÌ£o ba̬o keÌo nhau đi ra.
ViÌ£ đaÌ£o nhân đi đâ̬u, tuôÌ0i cao hơn hêÌt, bôÌ£ râu da̬i ruÌ0 xuôÌng tâÌ£n ngưÌ£c, phâÌp phơÌi bay tung, đôi măÌt saÌng quăÌc, nhaÌc trông đaÌ’ biêÌt la̬ ngươ̬i coÌ nôÌ£i công va̬o bưÌ£c thươÌ£ng thư̬a.
Hi̬nh như ông la̬ ngươ̬i đưÌng đâ̬u trong boÌ£n, vư̬a ra tơÌi cưÌ0a be̬n lâÌ£p tưÌc chiÌ0 huy cho mâÌy ngươ̬i kia, chia ra la̬m hai đôÌ£i, da̬n tha̬nh thêÌ trâÌ£n trên môÌ£t baÌ’i coÌ0, ngay trươÌc cưÌ0a Tam Nguyên quan.
Tam Nguyên Quan la̬ nôÌ£i viêÌ£n cuÌ0a VuÌ’ Đương, caÌch to̬a đaÌ£o quan phiÌa trươÌc hai ngoÌ£n nuÌi nưÌ’a. Nga̬y thươ̬ng khaÌch đêÌn lễ, không ai bươÌc chân tơÌi khu na̬y. Xung quanh rư̬ng râÌ£m vây kiÌn bôÌn bê̬, chiÌnh la̬ môÌ£t nơi ma̬ phaÌi VuÌ’ Đương vâÌ’n du̬ng đêÌ0 chưÌa quyê̬n kinh, kiêÌm phaÌ0, va̬ cuÌ’ng la̬ nơi cư truÌ cuÌ0a caÌc viÌ£ cao câÌp trươÌ0ng laÌ’o trong phaÌi.
Chu vi khu na̬y rôÌ£ng chư̬ng ba dăÌ£m, biêÌ£t lâÌ£p tha̬nh môÌ£t khu câÌm điÌ£a, bâÌt luâÌ£n haÌ£ng ngươ̬i na̬o, nêÌu chưa đươÌ£c ngươ̬i trong phaÌi VuÌ’ Đương cho pheÌp, cuÌ’ng không đươÌ£c bươÌc va̬o bên trong. Mươ̬i năm nay, chưa ai daÌm phaÌ caÌi lêÌ£ na̬y.
BoÌ£n đaÌ£o siÌ’ vư̬a ơÌ0 trong đaÌ£i viêÌ£n đi ra, tâÌt caÌ0 coÌ taÌm ngươ̬i, bâÌ0y ngươ̬i bâ̬y tha̬nh môÌ£t trâÌ£n tuyêÌn, chăÌn ngang trươÌc cưÌ0a Tam Nguyên quan. ViÌ£ đaÌ£o nhân lơÌn tuôÌ0i nhâÌt đưÌng riêng môÌ£t mi̬nh, caÌch măÌ£t trâÌ£n chư̬ng hơn môÌ£t trươÌ£ng, chăÌp tay ra sau lưng, ngâÌ0ng đâ̬u nhi̬n mâÌy đaÌm mây trăÌng đang bay lơ lưÌ0ng trên không, thâ̬n săÌc cưÌ£c ky̬ nghiêm chiÌ0nh.
Hai caÌnh cưÌ0a gôÌ’ sơn đen laÌ£i tư̬ tư̬ kheÌp chăÌ£t.
Tư̬ng cơn gioÌ rư̬ng thôÌ0i qua laÌ thông, phaÌt ra nhưÌ’ng tiêÌng u u, la̬m cho caÌ0nh vâÌ£t thâm sơn, ca̬ng tăng thêm phâ̬n tiÌ£ch miÌ£ch.
PhuÌt chôÌc, tư̬ bên sươ̬n nuÌi phiÌa traÌi chơÌ£t nôÌ0i lên môÌ£t tiêÌng huÌ trong treÌ0o, rô̬i môÌ£t boÌng ngươ̬i nhanh như muÌ’i tên lao tơÌi chiÌ0 trong nhaÌy măÌt đaÌ’ tơÌi trươÌc cưÌ0a Tam Nguyên quan, đưa măÌt nhi̬n trâÌ£n thêÌ, rô̬i đưÌng dư̬ng laÌ£i.
ĐaÌ£o nhân râu da̬i chơ̬ cho ngươ̬i kia đưÌng yên đâu đâÌy, mơÌi tư̬ tư̬ dơ̬i la̬n nhơÌ’n tuyêÌn chiêÌu thăÌ0ng ngươ̬i laÌ£ măÌ£t, lông ma̬y hơi cau laÌ£i, hi̬nh như muôÌn noÌi gi̬ laÌ£i thôi.
Ngươ̬i đa̬n ông mơÌi tơÌi, thân thêÌ0 gâ̬y go̬ da va̬ng như saÌp, giưÌ’a hai lông ma̬y lơ̬ mơ̬ nôÌ0i lên môÌ£t luô̬ng hăÌc khiÌ, nêÌu không nhơ̬ coÌ đôi măÌt đưa đi đưa laÌ£i, thi̬ ai mơÌi nhaÌc trông cuÌ’ng tươÌ0ng la̬ môÌ£t ngươ̬i chêÌt, vư̬a ơÌ0 trong aÌo quan chui ra.
ĐaÌ£o nhân chuÌ yÌ nhi̬n ngươ̬i laÌ£ măÌ£t môÌ£t luÌc, rô̬i thôÌt nhiên vơÌi tay ra sau vai ruÌt thanh trươ̬ng kiêÌm vung lên không môÌ£t vo̬ng, laÌ£nh lu̬ng noÌi:
– Ngươi coÌ biêÌt xung quanh Tam Nguyên quan trong vo̬ng ba dăÌ£m đaÌ’ vaÌ£ch tha̬nh câÌm khu rô̬i không? BâÌt cưÌ ngươ̬i na̬o nêÌu chưa đươÌ£c ngươ̬i trong VuÌ’ Đương cho pheÌp, đê̬u không đươÌ£c tưÌ£ tiêÌ£n bươÌc va̬o!
GaÌ’ đa̬n ông ngoaÌc miêÌ£ng ra cươ̬i môÌ£t hô̬i, gioÌ£ng cươ̬i laÌ£nh như theÌp noÌi:
– Ta cuÌ’ng đaÌ’ nghe coÌ ngươ̬i noÌi như vâÌ£y!
Rô̬i gaÌ’ laÌ£i cươ̬i thêm môÌ£t hô̬i nưÌ’a.
ĐaÌ£o nhân chơÌ£t trư̬ng măÌt quaÌt:
– Im mô̬m! Cươ̬i caÌi gi̬ thêÌ?
Ông dư̬ng laÌ£i môÌ£t luÌc, rô̬i laÌ£i hoÌ0i:
– Ngươi la̬ thêÌ na̬o vơÌi nha̬ hoÌ£ Đươ̬ng đâÌt TưÌ Xuyên?
GaÌ’ đa̬n ông đaÌp:
– MoÌn aÌm khiÌ tâÌ0m đôÌ£c cuÌ0a Đươ̬ng gia đâÌt TưÌ Xuyên tuy lơÌ£i haÌ£i thâÌ£t, nhưng chưa đuÌ0 la̬m cho taÌ£i haÌ£ khiêÌp phuÌ£c.
ĐaÌ£o nhân sưÌ0ng sôÌt hoÌ0i:
– VâÌ£y thi̬ ngươi la̬ ai?
GaÌ’ đa̬n ông laÌ£nh lu̬ng đaÌp:
– ĐaÌ£o trươÌ0ng chăÌc không đi laÌ£i trong giang hô̬, nên không biêÌt taÌ£i haÌ£… (ngư̬ng môÌ£t laÌt, gaÌ’ laÌ£i tiêÌp). Nghe khâÌ0u khí cuÌ0a đaÌ£o trươÌ0ng, thi̬ hi̬nh như nga̬i đaÌ’ đươÌ£c giơÌi vuÌ’ lâm tăÌ£ng cho môÌ£t ngoaÌ£i hiêÌ£u la̬ “kiêÌm si thiêÌt taÌ£p” phaÌ0i không?
ĐaÌ£o trươÌ0ng đaÌp:
– PhaÌ0i, bâ̬n đaÌ£o chiÌnh la̬ Huyê̬n Tinh, ngoaÌ£i hiêÌ£u “KiêÌm si ThiêÌt taÌ£p”. Ngươi đaÌ’ nghe danh bâ̬n đaÌ£o, thi̬ nên ruÌt lui ngay đi la̬ hơn.
GaÌ’ đa̬n ông nhêÌch miêÌ£ng cươ̬i:
– Oai danh cuÌ0a đaÌ£o trươÌ0ng tuy vang dôÌ£i khăÌp bôÌn phương nhưng cuÌ’ng chưa đuÌ0 la̬m cho taÌ£i haÌ£ phaÌ0i hoaÌ0ng viÌa ma̬ boÌ0 chaÌ£y đâu!
Huyê̬n Tinh cươ̬i nhaÌ£t:
– Hư̬, ngươi la̬ ai ma̬ daÌm la̬m oai la̬m phaÌch quaÌ vâÌ£y?
GaÌ’ đa̬n ông giơ ba ngoÌn tay lên rô̬i hoÌ0i:
– ĐaÌ£o trươÌ0ng coÌ nhâÌ£n ra thêÌ na̬y la̬ nghiÌ’a gi̬ không?
Huyê̬n Tinh ơÌ0 trong phaÌi VuÌ’ Đương điÌ£a viÌ£ râÌt cao, chiÌ0 phaÌ0i caÌi tiÌnh laÌ£nh lu̬ng cô đôÌ£c, laÌ£i hơi ngôÌc nghêÌch, ha̬ng nga̬y ngoa̬i viêÌ£c luyêÌ£n kiêÌm ra không hoÌ0i gi̬ đêÌn viêÌ£c khaÌc nưÌ’a. Tư̬ khi Huyê̬n Chân đaÌ£o trươÌ0ng kêÌ viÌ£ chươÌ0ng môn, đôÌi vơÌi viÌ£ sư đêÌ£ na̬y, vâÌ’n hêÌt sưÌc quan tâm. VuÌ’ công cuÌ0a Huyê̬n Tinh tuy cao siêu traÌc tuyêÌ£t đaÌng liêÌ£t va̬o ha̬ng cao thuÌ0 nhưng khôÌn nôÌ’i ông ta không coÌ tâm cơ, không phân biêÌ£t nôÌ’i thiÌ£ phi hăÌc baÌ£ch, nêÌu cho ra chôÌn giang hô̬ tâÌt không sao traÌnh đươÌ£c nguy hiêÌ0m nên mơÌi đem traÌch nhiêÌ£m pho̬ng thuÌ0 Tam Nguyên quan giao cho ông ta cai quaÌ0n.
Tư̬ hô̬i tiêÌp nhâÌ£n traÌch nhiêÌ£m pho̬ng thuÌ0 Tam Nguyên, trong vo̬ng mươ̬i năm trơ̬i, không biêÌt ông ta đaÌ’ đaÌnh baÌ£i đươÌ£c bao nhiêu tay cao thuÌ0 vuÌ’ lâm daÌm thiêÌ£n tiêÌ£n xông va̬o câÌm điÌ£a, vi̬ thêÌ mơÌi coÌ caÌi ngoaÌ£i hiêÌ£u la̬ “KiêÌm si ThiêÌt taÌ£p”.
GaÌ’ đa̬n ông thâÌy mi̬nh đaÌ’ giơ ba ngoÌn tay lên, ma̬ Huyê̬n Tinh chiÌ0 đưÌng ngây ra nhi̬n chăÌ0ng baÌ0o sao caÌ0, thi̬ cau ma̬y noÌi:
– Không biêÌt viÌ£ đaÌ£o trươÌ0ng kiêÌn thưÌc heÌ£p ho̬i, hay vi̬ tiêÌng tăm cuÌ0a taÌ£i haÌ£ quaÌ nhoÌ0 moÌ£n, không đuÌ0 đêÌ0 đaÌ£o trươÌ0ng nhâÌ£n ra? Thôi đêÌ0 taÌ£i haÌ£ tưÌ£ giơÌi thiêÌ£u lâÌy vâÌ£y: ba ngoÌn tay na̬y la̬ đaÌ£i biêÌ0u cho caÌi hôÌ’n hiêÌ£u “Tam thuÌ0 Sưu hô̬n” cuÌ0a taÌ£i haÌ£.
Huyê̬n Tinh lẩm bâÌ0m như noÌi môÌ£t mi̬nh:
– “Tam thuÌ0 Sưu hô̬n”! Hư̬, tên gi̬ ma̬ ky̬ cuÌ£c vâÌ£y?
GaÌ’ đa̬n ông đăÌc yÌ noÌi tiêÌp:
– Huynh đêÌ£ chiÌnh la̬ “Tam thuÌ0 Sưu hô̬n” Bao Phương.
Huyê̬n Tinh vâÌ’n thaÌ0n nhiên, lăÌc đâ̬u:
– Bâ̬n đaÌ£o chưa nghe thâÌy quyÌ danh bao giơ̬ thâÌ£t! CaÌc haÌ£ đêÌn đây coÌ viêÌ£c gi̬?
Bao Phương giâÌ£n taÌi măÌ£t, nhưng vâÌ’n laÌ£nh lu̬ng đaÌp:
– TaÌ£i haÌ£ coÌ chuÌt viêÌ£c câ̬n, muôÌn va̬o baÌi yêÌt Huyê̬n Chân đaÌ£o trươÌ0ng.
Huyê̬n Tinh ngăÌt lơ̬i:
– ChươÌ0ng môn sư huynh tôi đang thơ̬i ky̬ bêÌ quan, không tiêÌp khaÌch laÌ£. Ngươi coÌ viêÌ£c gi̬ câ̬n, xin đêÌ0 ba thaÌng nưÌ’a seÌ’ trơÌ0 laÌ£i.
Bao Phương nôÌ0i giâÌ£n noÌi:
– Bao môÌ’ na̬y điÌ£a viÌ£ thêÌ na̬o, ma̬ đêÌ0 môÌ£t tên gaÌc cưÌ0a như ngươi đu̬a rơÌ’n đươÌ£c! Ngươi tươÌ0ng ta sơÌ£ hay sao? Ngươi coÌ chiÌ£u va̬o thông baÌo hay không thi̬ baÌ0o!
Huyê̬n Tinh vâÌ’n lăÌc đâ̬u:
– ChươÌ0ng môn tôi đaÌ’ coÌ lêÌ£nh: bâÌt cưÌ ai nêÌu muôÌn va̬o trong Tam Nguyên quan thi̬ phaÌ0i thăÌng nôÌ0i thanh kiêÌm trong tay bâ̬n đaÌ£o, thông qua đươÌ£c trâÌ£n ThâÌt tinh na̬y bâ̬n đaÌ£o seÌ’ cho ngươ̬i va̬o thông baÌo vơÌi chươÌ0ng môn sư huynh.
Bao Phương chăÌ0ng noÌi chăÌ0ng ră̬ng, tay phaÌ0i đưa lên chăÌ£n ngang ngưÌ£c, tay traÌi câ̬m kiêÌm, raÌ0o bươÌc tiêÌn lên va̬i bươÌc.
Huyê̬n Tinh đưa thanh trươ̬ng kiêÌm vaÌ£ch theo thêÌ “HoaÌ£ch điÌ£nh âm dương” kiêÌm quang saÌng loaÌng, đaÌnh cheÌo môÌ£t nhaÌt.
Bao Phương trong buÌ£ng không muôÌn đaÌnh nhau, nhưng muÌ’i kiêÌm cuÌ0a Huyê̬n Tinh đaÌ’ bưÌc đêÌn tâÌ£n nơi thêÌ không sao lu̬i đươÌ£c nưÌ’a be̬n giơ tay traÌi lên phoÌng ra môÌ£t chươÌ0ng, cưÌ£c ky̬ lanh lẹ, chăÌ£n ngang thêÌ kiêÌm, tay phaÌ0i du̬ng chiêu “Quỷ thuÌ0 chiêu hô̬n” khoÌa lâÌy côÌ0 tay câ̬m kiêÌm cuÌ0a Huyê̬n Tinh.
HăÌn vư̬a ra tay đaÌ’ du̬ng ngay ngoÌn tuyêÌ£t nghêÌ£ tha̬nh danh tưÌc la̬ môÌ£t chiêu trong “Sưu hô̬n tam thưÌc” quaÌ0 nhiên đaÌnh bâÌ£t đươÌ£c Huyê̬n Tinh phaÌ0i lu̬i laÌ£i phiÌa sau ba bươÌc.
BâÌ0y viÌ£ đaÌ£o trươÌ0ng kia thâÌy Huyê̬n Tinh đôÌ£ng thuÌ0 vơÌi ngươ̬i khaÌch laÌ£, be̬n lâÌ£p tưÌc phaÌt đôÌ£ng trâÌ£n kiêÌm, di chuyêÌ0n laÌ£i gâ̬n, ngươ̬i như nhưÌ’ng baÌnh xe tư̬ tư̬ lăn đi, kiêÌm quang lâÌp laÌnh, saÌng choÌi môÌ£t vu̬ng.
Bao Phương hi̬nh như coÌ môÌ£t nôÌ’i khôÌ0 tâm gi̬, không noÌi ra đươÌ£c, nên tuy đaÌ’ chiêÌm đươÌ£c ưu thêÌ ma̬ vâÌ’n không muôÌn haÌ£ đôÌ£c thuÌ0, thư̬a thêÌ tâÌn công. ĐaÌng lyÌ tiêÌn lên, gaÌ’ laÌ£i vôÌ£i nhâÌ0y lu̬i vê̬ phiÌa sau ba thươÌc, vo̬ng tay toan noÌi, thi̬ chơÌ£t nghe coÌ nhiê̬u tiêÌng chân bươÌc vôÌ£i va̬ng, tư̬ phiÌa bên sươ̬n nuÌi đưa tơÌi.
GaÌ’ vôÌ£i quay laÌ£i nhi̬n, thâÌy bôÌn tên nưÌ’ ty̬ pho̬ môÌ£t côÌ’ kiêÌ£u nhoÌ0, đi nhanh như bay, đêÌn thăÌ0ng trươÌc măÌ£t Huyê̬n Tinh vâÌ’n không dư̬ng bươÌc.
Huyê̬n Tinh cau ma̬y quaÌt:
– ĐưÌng laÌ£i caÌ0! ChăÌ0ng leÌ’ caÌc ngươi khinh thanh trươ̬ng kiêÌm cuÌ0a bâ̬n đaÌ£o không đuÌ0 săÌc hay sao?
MiêÌ£ng tuy noÌi cưÌng, nhưng chân tưÌ£ nhiên cuÌ’ng cưÌ lu̬i dâ̬n vê̬ phiÌa sau mâÌy bươÌc.