Bạn đang đọc Tố Thủ Kiếp – Chương 22: Thực Giả Khó Phân
Giữa lúc đó trong pho tượng Phật Như Lai thốt nhiên cũng nổi lên một thứ tiếng the thé lanh lảnh như xói vào tai, nghe còn khó chịu hơn tiếng sáo của lão ăn mày.
Tiếp theo đó lại thấy ước chừng có tới mấy chục con rắn từ trong bệ toà sen nối đuôi nhau bò ra, màu sắc sặc sỡ, trông giống như một chiếc cầu vồng từ từ bò thẳng về phía Bách Nhẫn, Bách Đại.
Mấy chục con rắn tuy có lớn có nhỏ, màu sắc khác nhau, nhưng tất cả hình như đều có linh tính, biết theo tiếng sáo điều khiển, dàn thành trận rắn ở trước mặt hai vị đại sư chùa Thiếu Lâm, lưỡi đỏ thè dài, hơi tanh nồng nặc. Con nào trông cũng có vẻ hung độc dị thường.
Bách Nhẫn và Bách Đại đều biến sắc mặt, lập tức ngầm vận chân khí, quán chú lên hai cánh tay, phòng bị.
Lão hoà thượng đứng giữa lúc này chợt toét miệng cười một cách độc ác, nói:
– Ngươi không nhận ra ta là ai ư?
Miệng lão cười rộng ngoác ra tới tận mang tai, làm cho bộ mặt lại càng thêm quái gở.
Bách Nhẫn vẫn điềm đạm nói:
– Đại sư phụ hình như rất ít khi vào Trung Nguyên, nên lão nạp không nhớ ra được.
Lão sư áo vàng cười ha hả:
– Ngươi đã không biết ta để ta dạy cho ngươi biết!
Lão vừa nói vừa nhún chân nhảy lên không, rồi xoay mình một cái, tức thì trong tấm tăng bào tưởng chừng như có hàng trăm ngàn cánh tay tung ra không biết bao nhiêu là ám khí.
Chỉ trong phút chốc đã thấy trên không tua tủa những mũi ám khí, đen có, trắng có, nhanh có, chậm có, lấp lánh sáng ngời, rít lên như gió, vù vù bay về phía Bách Nhẫn, Bách Đại.
Bách Đại vội quát to:
– Sư huynh lui ra, để đấy cho tiểu đệ…
Nói xong vung hai tay lên phóng ra hai luồng cương phong thế như bạt sơn đảo hải, gạt những mũi ám khí bay vụt trở lại.
Không ngờ trong số có mấy mũi ám khí vẫn vun vút bay thẳng, vạch thành mấy đường sáng trắng, lao về phía Bách Nhẫn.
Bách Nhẫn đại sư sắc mặt vẫn điềm tĩnh nói:
– Coi thân pháp của đại sư thì hình như người ở Tây Tạng sang?
Ông nói rất thong thả, mỗi khi nói một tiếng, là tay đã bắt được một mũi ám khí, chừng khi nói dứt câu, thì lòng bàn tay ông đã có cả một nắm ám khí, như người cầm một nắm lá khô vậy.
Nhà sư cười nhạt nói:
– Thủ pháp khá lắm!
Xà Thần Khang Tổ cười sằng sặc nói:
– Ngươi tinh mắt thật đấy, vị đại sư này quả mới ở Tây Tạng đến.
Bách Nhẫn đại sư ngắt lời:
– Nếu đại sư phụ ở Tây Tạng, thì tất là “Thiên Thủ Như Lai” Phổ Pháp đại sư đã nổi tiếng đệ nhất cao thủ môn ám khí trong Hoàng giáo, phải không?
Rồi ông lại đưa mắt nhìn hai nhà sư xuất hiện lúc đầu, hỏi tiếp:
– Còn hai vị này chắc là tả hữu hộ pháp của Thiên Thủ Như Lai, “Xấu vi đà” Hướng Minh đại sư và “Lãnh diện thiên vương” Phi Minh đại sư phải không? Ôi! Lão nạp bây giờ già cả, mắt mũi kèm nhèm, nếu không thì vừa rồi đã nhận ra hai vị.
Khang Tổ lại cười hì hì, đầu gật lia lịa:
– Đúng, đúng! Ngươi đoán đúng cả!
Bách Nhẫn thở dài nói:
– Các vị đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, hùng cứ một phương, sao bỗng dưng lại đầu thân làm môn hạ cho nhà Nam Cung thế gia, điều ấy thật khiến cho lão nạp phải ngạc nhiên.
Khang Tổ chỉ cười sằng sặc, rồi thốt nhiên chúm miệng huýt một tiếng sáo, mấy chục con rắn đang khoanh mình dàn trận, chợt ngóc đầu nhảy vọt lên không, rồi xông cả về phía Bách Nhẫn, Bách Đại.
Bách Nhẫn đại sư vẫn biết tiếng Khang Tổ là người tâm địa hiểm độc từ lâu, nên trong lúc nói chuyện vẫn phải để ý coi chừng khi thấy đàn rắn bắt đầu phát động, ông đã quát lên một tiếng, thân hình nhảy vọt lên không, thuận tay rút ra một món võ khí dài chừng ba thước sáu tấc, lưỡi sáng loáng như nước, đứng trên không chém vào đàn rắn.
Môn binh khí ngoại môn này là một vật phòng thân của Bách Nhẫn, hồi ông chưa tiếp nhận chức chưởng môn. Đã từ lâu ông vẫn bỏ xó không dùng đến, tới nay vì phải xông pha vào những chỗ sóng gió nguy hiểm, mới lại phải đem theo để hộ thân.
Món đồ này ông dùng từ nhỏ đã quá quen tay, nên lúc này đem thi triển qua đã tạo nên một uy lực kinh hồn. Chỉ thấy kim quang lấp lánh, gió lộng vù vù, nháy mắt đã có ba bốn con rắn độc bị chém đứt đôi, máu tanh phun ra như tưới, nhưng những khúc rắn vẫn còn nhảy lên nhảy xuống không ngừng.
Bách Đại gầm lên một tiếng như sư tử gầm, hai chân đứng vững theo thế “kim cương thung”, hai tay vung lên phóng ra những luồng cương phong cực kỳ cường liệt, đánh bật đàn rắn tung ra bốn phía, con thì va vào quan tài, con thì va vào pho tượng, đều nằm thẳng đờ không cựa quậy được nữa. Có nhiều con rơi cả vào đầu, vào cổ bọn Mộ Dung Phi và lão Lạt Ma Tây Tạng.
Phổ Pháp đại sư rũ áo đứng lên, tránh khỏi đàn rắn, lại phất ống tay áo, phóng ra bảy mũi nhọn, nhằm bốn đại huyệt trên ngực Bách Đại ném tới.
Bách Đại mặt lạnh như tiền, vừa phóng chưởng gạt xong độc xà ám khí, chợt lại thấy một luồng kiếm quang chói loà trước mắt. Mộ Dung Phi không biết đã tới sát bên mình từ bao giờ, thanh trường kiếm trong tay hắn đang múa lên trước mắt Bách Đại.
Bách Đại ngửa mặt uốn lưng, co chân lên đá vào cổ tay cầm kiếm của gã. Mộ Dung Phi không tránh, chỉ chúc mũi kiếm xuống điểm vào đầu gối Bách Đại. Thân hình hắn không động, cánh tay cũng không cong lên, mà kiếm chiêu đã biến thức một cách cực kỳ nhanh chóng. Và những chỗ hắn xỉa mũi kiếm vào, bắt buộc Bách Đại không cứu không được.
Bách Đại quay mình nhảy lên, dùng thế công chống thế công, vung cả hai chưởng lên đánh vào ngực Mộ Dung Phi.
Mộ Dung Phi cầm nghiêng lưỡi kiếm, chém chéo vào hai bên sườn Bách Đại.
Chiêu thức của hai người đều cực kỳ mãnh liệt, lấy công làm thủ, không để cho đối phương kịp thở.
Thân hình của hai người lúc thì hợp vào một chỗ, lúc lại tách rời ra, chỉ trong chốc lát, chỉ thấy quyền phong kiếm ảnh đưa qua đưa lại, vùng vẫy tung hoành, nhưng quyền phong mỗi lúc một mạnh, mà kiếm ảnh thì mỗi lúc một suy, rút cuộc thì Nam Hải đệ nhất kiếm không địch nổi Thiếu Lâm đệ nhất quyền.
Thốt nhiên nghe có tiếng quát khẽ, rồi lại có tới mấy chục mũi ám khí bay ngang qua luồng kiếm quang, đánh thẳng vào Bách Đại.
Thì ra Phổ Pháp đại sư tuy chưa động thủ, chỉ đứng ngoài lược trận, nhưng vẫn lăm le chỉ rình Bách Nhẫn, Bách Đại sơ hở một chút là truy ngay ám khí vào, khiến cho đối phương không sao đề phòng cho xiết được.
Bách Đại vừa phải tránh ám khí bất cứ lúc nào cũng có thể bay tới, vừa phải để ý đề phòng những con rắn độc dưới chân, lại phải đối phó với những đường kiếm kỳ bí thần tốc của Mộ Dung Phi, phân tâm ra ba phía, thành thử chỉ qua mười chiêu, ông đã dần dần đứng vào liệt thế.
Về phía Bách Nhẫn, tình thế lại càng nguy ngập. Hai chân ông vừa chấm xuống đất, thì Khang Tổ đã vung ống sáo xông lại.
Ống sáo của hắn có thể đâm, chém, xỉa đánh, lúc thì làm bút Phán quan, lúc lại chợt đổi làm “điểm huyệt quyết”, có lúc lại còn xen lẫn cả kiếm chiêu, thân hình lão tuy phục phịch, nhưng chiêu thức thì thật là nhanh nhẹn, khéo léo.
Bách Nhẫn vẫn đứng yên không động, ánh kim quang bao trùm khắp thân thể. Đứng bên ngoài trông qua màn kim quang óng ánh đó, chỉ thấy ông sắc diện trang trọng, thái độ vững vàng, mặc dầu đối phương thi triển chiêu thức thiên biến vạn hoá, ông cũng ung dung hoá giải được hết.
“Xấu vi đà” Hướng Minh và “Lãnh diện thiên vương” Phi Minh đưa mắt nhìn nhau, rồi chia hai bên tả hữu đánh dồn lại. Mỗi người giơ lên mười ngón tay, ngón nào cũng đeo bao đồng sáng loáng, trông như móng chim ưng. Tiếng là tay không, nhưng kỳ thực thì mỗi ngón tay đều là một món binh khí.
Bách Nhẫn đại sư một người địch ba, qua hai chục chiêu đầu, thần khí ông vẫn giữ được trầm ẩn, vững vàng như một trái núi.
Khang Tổ thình lình chúm môi huýt một tiếng sáo, đàn rắn đang bò ngổn ngang loạn xạ lại kéo đàn xông tới. Mỗi khi Khang Tổ phóng chiêu vào ngực Bách Nhẫn, là lập tức một con rắn cũng đồng thời nhảy bổ tới sau lưng ông, và khi hắn đánh vào phía sau địch, thì lại có một con rắn khác tấn công ở phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, ống thuý địch nhẹ nhàng tung lên, đàn rắn thi nhau lượn múa, cả một khoảng trước mặt đã biến thành một tấm màn thuý lục, xen lẫn những đốm đỏ lấm chấm, đó là lưỡi rắn. Người và rắn phối hợp ăn khớp như im, ngoài ra lại còn những ngón tay bao đồng của Hướng Minh và Phi Minh tấn công tới tấp, thành thử Bách Nhẫn tuy một mình chống ba, mà chẳng khác gì phải chống với mấy chục cao thủ.
Trời càng dần dần tối, tình thế càng trở nên nguy ngập. Tên phu xe từ nãy vẫn ngồi dựa trên thành xe xem đánh nhau, lúc này thốt nhiên cao hứng, cất tiếng hát véo von. Hát rằng:
Đoạn hồn cỏ tối như rừng,
Hai chàng họ Bách tống chung nơi này.
Đường về Cực lạc vui thay,
Có bầu có bạn đêm ngày tựa nhau!
Bách Đại nghe tiếng hát, thốt nhiên nổi giận đùng đùng, quát:
– À! Thì ra mày cũng là người nhà Nam Cung thế gia, phải không?
Tên phu xe cười sằng sặc đáp:
– Bây giờ ngươi mới biết ư?
Bách Đại quát to:
– Quân nô tài này dám lừa ta à?
Nói dứt lời lập tức quay mình nhảy về phía tên phu xe.
Mộ Dung Phi vung thanh kiếm lên ngăn lại nói:
– Đi đâu?
Rồi chém luôn ra bảy kiếm. Tên phu xe cười ha hả, tỏ vẻ đắc ý nói:
– Ngày này sang năm là giỗ anh em ngươi, các ngươi có chạy lên trời cũng không hòng trốn thoát!
Bách Đại đại sư cười nhạt nói:
– Lão tăng chết thì các ngươi cũng hết sống!
Trong khi nói, chiêu thức chợt biến đổi, uy thế mãnh liệt vô cùng, nhiều khi đối phương tấn công, ông cũng không tránh nhưng khi trả đòn thì ra toàn những ngón chí mạng cả.
Bách Nhẫn đại sư ngoài mặt tuy vẫn giữ vẻ trầm tĩnh,kỳ thật trong bụng lo lắng vô cùng, tự nghĩ: “Nếu ta chết ở đây thì lấy ai báo tin cho Nhâm Vô Tâm? Võ lâm sắp xảy ra biến cố lớn, mà ta không tìm cách gì thoát ra được, thật là lỡ hết công việc!”
Trong khi mải suy nghĩ, chiêu thức hơi rối loạn, chợt nghe “soạt” một tiếng, ống tay áo bào đã bị Phi Minh xé rách mất một miếng.
Ông kinh sợ, thốt nhiên hú lên một tiếng thật dài, cây “Kim tiên ngân sảng” trong tay chiêu thức chợt trở nên lanh lẹ, thân hình từ nãy vẫn đứng yên, lúc này cũng vượt lên phía trước. Ông tuy không có bụng muốn giết ai, nhưng lúc này bắt buộc không thể nhân nhượng được nữa, ánh kim quang vừa loé lên, một con rắn độc đã bị chém đứt đôi, máu bắn vọt lên, ướt cả vạt áo tăng bào.
Nhưng con rắn trước vừa chết, thì con rắn sau lại xông lên, tấn công tới tấp. Ngoài ra lại còn ám khí của Thiên Thủ Như Lai, cây địch của Xà Thần, và những ngón tay bao đồng quái dị của Hướng Minh, Phi Minh…
Bách Đại đại sư thở dài nghĩ thầm: “Không lẽ hôm nay ta…” Vừa nghĩ tới đấy, chợt nghe có tiếng vó ngựa đang phi nước kiệu chạy đến.
Tiếng ngựa hý vang trời, tiếng vó ngựa dồn dập, lại thế cực kỳ tấn tốc, chỉ trong nháy mắt đã tới phía trước.
Bách Nhẫn chợt cảm thấy tinh thần phấn khởi, liếc mắt trông ra chỉ thấy một con ngựa trắng, người ngồi trên lưng ngựa mặc áo xanh, đi bít tất trắng, phong nghi tiêu sái, cánh tay trái bị thương, cầm lỏng cương ngựa, tay phải cầm chiếc roi bằng tơ dài tới ba thước, cao tiếng quát rằng:
– Ai dám vô lễ với Bách Nhẫn đại sư thế?
Vừa quát vừa ruổi ngựa xông vào trận tuyến.
Bách Nhẫn mừng lắm reo lên:
– Nhâm tướng công đã tới!
Lập tức vung vũ khí lên tấn công luôn bảy chiêu, dồn đàn rắn của Khang Tổ lùi ra được mấy bước.
Chàng kỵ sĩ trên lưng ngựa chính là Nhâm Vô Tâm, cười nói:
– Những quân nô tài này to gan thật, còn chưa bước đi à?
Thốt nhiên chàng vung ngọn roi lên cuốn một cái, thanh kiếm trong tay Mộ Dung Phi tức thì bật tung lên.
Mộ Dung Phi tái mặt, lăng không nhảy lùi lại sáu bảy thước, rồi đứng ngẩn người ra.
Khang Tổ quát hỏi:
– Bằng hữu có phải là Nhâm Vô Tâm mà gần đầy đã khét tiếng trong giang hồ đó chăng?
Nhâm Vô Tâm mỉm cười đáp:
– Không dám!
Vừa nói vừa vung ngọn roi điểm vào giữa ngực Khang Tổ.
Khang Tổ vội nhảy lùi lại chừng bốn năm bước, nói to:
– Nhâm Vô Tâm! Có giỏi hãy nếm thử mùi vị trận rắn của ta xem sao!
Nói xong lão cầm ống địch đưa lên miệng thổi, đàn rắn quả nhiên bỏ Bách Nhẫn, xông về phía Nhâm Vô Tâm.
Nhâm Vô Tâm cười một thôi dài, nói:
– Dẫu là thần long cũng không doạ nổi Nhâm mỗ, huống hồ là mấy con rắn nhép này!
Miệng thì cười cười nói nói, tay lại giơ lên, chỉ thấy một nắm bụi vàng theo tay bay ra, tức thì mùi hùng hoàng sặc sụa theo gió tản ra ba bốn phía.
Đám bụi vàng vừa bay ra, thì đàn rắn độc đang nhảy lên xông vào đối phương, đều rơi lả tả xuống đất, cặp mắt lờ đờ lưỡi đỏ uốn lại, thái độ hung hãn biến đâu mất hết, nằm sóng soài cả ở trên mặt đất, không nhúc nhích được nữa.
Khang Tổ sắc mặt tái nhợt. Nhâm Vô Tâm cười nói:
– Các ngươi còn trò gì nữa, cứ giở nốt ra!
Thiên Thủ Như Lai lạnh lùng nói:
– Cẩn thận nhé!
Rồi xoay mình một cái, tức thì tấm áo rộng thùng thình lại tung bay phơi phới.
Trong ống tay áo của lão, thốt nhiên có tới mười đốm hàn tinh chia ra bốn ngả vun vút bay lại.
Nhâm Vô Tâm cười nói:
– Tại hạ vẫn cẩn thận đây!
Nói xong phất ống tay áo phóng ra một luồng tụ phong, bề ngoài trông thì không lấy gì mãnh liệt, nhưng mấy mũi ám khí sáng loáng kia vừa bay tới, đã bị luồng kình phong gạt bắn xuống đất.
Thiên Thủ Như Lai nét mặt vốn dĩ đã thâm trầm, lúc này cũng không khỏi biến sắc. Thốt nhiên lão ngoảnh lại hẩy tay nói với đồng bạn:
– Tha cho chúng nó một lần. Ta đi thôi!
Vừa nói vừa xăm xăm đi lên trước, cả bọn đều lục tục chạy theo sau.
Nhâm Vô Tâm vẫy vẫy ngọn roi, cười ha hả:
– Các ngươi đi đấy à? Ta không tiễn đâu!
Tiếng cười chưa dứt, bọn Thiên Thủ Như Lai đã mất hút vào trong bóng tối, trước mặt ba người chỉ còn sót lại pho tượng Phật và ba cỗ quan tài.
Bách Đại hậm hực nói:
– Tha cho bọn này một cách giản dị như vậy, bần tăng thực không sao hả giận được!
Nhâm Vô Tâm mỉm cười nhảy xuống ngựa nói:
– Bọn này chẳng qua chỉ là tụi bù nhìn, môn hạ của Nam Cung thế gia, đại sư giết chúng làm gì cho bẩn tay!
Tên phu xe vừa rồi hình như sợ quá, ngồi chết dí trên xe, mãi lúc này mới chợt tỉnh dậy, vội kéo dây cương, định ruổi ngựa chạy trốn.
Không ngờ xe chưa kịp chạy, Bách Đại đã quát lên một tiếng, nhảy vụt lại nắm lấy cương ngựa, con ngựa không chạy được, chỉ ngửa cổ lên hý một thôi dài.
Tên phu xe cuống lên, vội thét:
– Tránh ra!
Rồi vung ngọn roi quật vào đầu Bách Đại. Bách Đại càng giận, quát:
– Nghiệt chướng, mày còn dám hỗn à?
Tayphải nắm lấy ngọn roi giật mạnh, tên phu xe lập tức ngã lăn xuống đất. Bách Đại túm ngay lấy vạt áo của gã.
Tên phu xe sắc mặt tái mét, nhìn Nhâm Vô Tâm bằng đôi mắt van lơn, run run nói:
– Nhâm tướng công cứu tôi với!
Nhâm Vô Tâm mặt lạnh như tiền, thủng thỉnh bước tới. Bách Đại nói:
– Tên này đánh lừa chúng tôi tới đây, lại còn dám mở miệng chế giễu, thật không thể nào khoan thứ được!
Tên phu xe mắt vẫn đăm đăm nhìn Nhâm Vô Tâm, lắp bắp:
– Nhâm tướng công cứu tôi với!
Nhâm Vô Tâm cười gằn hỏi:
– Tại sao ta phải cứu ngươi?
Tên phu xe mặt càng tái, giọng càng run nói:
– Nhâm tướng công… tướng công…
Hắn mới nói được ngần ấy câu, Nhâm Vô Tâm thốt nhiên giơ tay đánh vào thiên linh cái, miệng thì nói:
– Ta chỉ cứu những bực anh hùng hán tử, chớ không cứu những quân vô sỉ thất phu như mi!
Bách Đại sửng sốt, buông rời tay ra, tên phu xe mềm nhũn người đi ngã phục xuống đất.
Bách Nhẫn đại sư nhắm mắt lại thở dài nói:
– Nếu hôm nay không nhờ có Nhâm tướng công kịp thời tới cứu, thì anh em lão nạp chắc đã lâm nguy rồi!
Nhâm Vô Tâm trên môi nở một nụ cười cực kỳ tiêu sái, nói:
– Tại hạ vẫn yên trí là đại sư đã về Tung Sơn rồi, không ngờ lại đi tới đây.
Bách Nhẫn đại sư thở dài nói:
– Nếu lão nạp không phải đi tìm Nhâm tướng công thì bây giờ cũng về gần tới Tung Sơn rồi.
Nhâm Vô Tâm ngạc nhiên hỏi:
– Tìm tại hạ? Chẳng hay có việc gì vậy?
Bách Nhẫn đại sư nói:
– Có người nhờ lão nạp chuyển cáo tới Nhâm tướng công một việc hết sức quan trọng.
Nhâm Vô Tâm đôi mắt long lanh, hỏi dồn:
– Ai? Người nào? Việc gì?
Bách Nhẫn đại sư trầm ngâm một lúc, rồi đem những câu nói của Diệp Sương Y thuật lại cho chàng nghe. Nhâm Vô Tâm nghe đến đâu, sắc mặt tái đến đấy. Khi Bách Nhẫn kể xong, chàng đưa ống tay áo lên lau mồ hôi trán, miệng vẫn mỉm cười nói:
– Tại hạ như cánh bèo mặt nước, nay đây mai đó, không ở chỗ nào nhất định. Nếu không may mắn được gặp các vị ở đây thì thật lỡ hết việc lớn!
Bách Nhẫn thở dài nói:
– Mấy câu Diệp cô nương dặn dò, lão nạp tuy nhớ kỹ, nhưng dù sao cũng chỉ như con yểng học nói, kỳ thực thì bên trong tất còn nhiều uẩn khúc, mà Diệp cô nương chưa dám thổ lộ hết chân tình. Nhâm tướng công nếu muốn biết tường tận hơn thì phải thân điều tra lấy mới được.
Nhâm Vô Tâm gật đầu:
– Việc này quả nhiên còn nhiều chi tiết phiền toái, tại hạ cần phải hỏi lại cho rõ ràng. Thời giờ cấp bách, tại hạ không dám nấn ná ở đây lâu. Xin cáo từ trước.
Nói xong cúi mình thi lễ, rồi nhảy lên ngựa, ra roi đi thẳng. Bách Nhẫn trông theo đám cát bụi phía sau lưng chàng kỵ mã, ngậm ngùi nói:
– Thật là một con rồng trong loài người, trời sinh tài lạ!
Bách Đại sắc mặt trầm lại, nói:
– Không hiểu tại sao hôm nay tiểu đệ nhận thấy hắn có vẻ kỳ quái khác thường!
Bách Nhẫn cau mày hỏi:
– Kỳ quái vì cái gì?
Bách Đại trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Thực ra tiểu đệ cũng không biết kỳ quái vì cái gì, chỉ cảm thấy thần sắc của hắn bữa nay hơi có vẻ dị dạng, nhưng lại không nói ra được những chỗ dị dạng ấy.
Bách Nhẫn bật cười nói:
– Đột ngột nghe thấy một biến cố quan trọng như vậy, ai mà không biến đổi thần thái? Nhâm tướng công tuy là một bực kỳ tài, nhưng rốt cuộc lại cũng chỉ là một con người, không phải là thần thánh, làm sao tránh khỏi xúc động. Sư đệ đừng nên đa nghi quá thế!
Bách Đại không nói gì nữa, nhảy lên xe, cầm lấy dây cương, rồi nói:
– Mời sư huynh lên xe, chúng ta phải đi mau, không nên nấn ná chỗ này, lỡ bọn kia đổi ý quay trở lại thì phiền lắm.
Xe ngựa vừa đi được mấy bước, chợt lại nghe có tiếng vó ngựa lộp cộp từ phía sau đưa tới.
Bách Nhẫn ngẩng đầu trông lên, lại thấy một con ngựa trắng phóng như bay đến, nhưng trên yên ngựa hình như còn đặt một bao hành lý rất lớn.
Con ngựa vừa đi tới trước mặt, Bách Nhẫn, Bách Đại cùng giật mình sửng sốt, sắc mặt tái mét. Vì cái gói lớn nằm trên lưng ngựa, lúc này đã hiện rõ ra là một cái xác người mặc áo xanh, mà con bạch mã chân cao bờm dài, sức vóc lực lưỡng thì rõ ràng là con ngựa của Nhâm Vô Tâm cưỡi vừa rồi, không còn sai được nữa.
Bách Đại kêu lên một tiếng rồi nhảy xuống xe, túm lấy cương con ngựa trắng.
Bách Nhẫn cũng tung mình nhảy tới bên xác chết, nâng đầu lên nhìn kỹ, thốt nhiên kêu rú lên một tiếng, sắc mặt tái mét.
Một vị chưởng môn phái Thiếu Lâm mà đã phải kinh hoảng như vậy, quả là sự không vừa. Bách Đại vội hỏi:
– Sư huynh, ai thế?
Bách Nhẫn đứng đờ người ra, không sao trả lời được. Bách Đại hấp tấp nhảy tới bên cạnh, nhìn kỹ xác chết, rồi cũng tái mặt, lắp bắp:
– Trời! Nhâm… Nhâm tướng công…
Thì ra cái xác nằm trên yên ngựa ấy, chính là Nhâm Vô Tâm.
Một vị kỳ nam tử, thân mang tuyệt kỹ lại đang ghé vai gánh một trọng trách cực kỳ nặng nhọc là sự sinh tử tồn vong của toàn thể giới võ lâm, thốt nhiên bị chết một cách dễ dàng nhanh chóng như vậy, làm cho Bách Nhẫn, Bách Đại là hai vị cao tăng, tính tình vốn dĩ vẫn rất mực trầm tĩnh, lúc này cũng đều có cảm tưởng như bị một tiếng sét đánh ngang đầu, chỉ đứng chết lặng người đi, như hai pho tượng đá.
Một lúc khá lâu, Bách Nhẫn đại sư mới hơi định thần, bèn cất tiếng thở dài, đau đớn nói:
– Nhâm tướng công không chết… vĩnh viễn không chết…
Bách Đại chợt như bừng tỉnh, vội kêu to:
– Đuổi mau! Thử xem kẻ nào hạ độc thủ!
Nói chưa dứt lời, chợt nghe có tiếng cười ha hả từ dưới bụng ngựa đưa lên, kèm theo tiếng nói:
– Không cần phải đuổi! Chính tôi hạ độc thủ đấy!
Bách Nhẫn, Bách Đại đều giật mình, bước lùi lại ba bước, quát to:
– Ai đấy?
Hai người chợt thấy mắt hoa lên, một người đang từ dưới bụng ngựa nhảy ra, rồi lại rơi lên lưng ngựa.
Bách Đại vừa sợ vừa giận, lập tức quát lên một tiếng, giơ tay phóng ra một luồng cương phong ào ào bay về phía người lạ.
Người kia bị luồng cương phong đánh bật lên không, thân hình nghiêng ngả, rõ ràng là đã bị trọng thương.
Bách Đại phấn khởi tinh thần, quát:
– Nghiệt chướng! Thì ra mày…
Không ngờ tiếng quát chưa dứt, chợt thấy mắt hoa lên. Bóng người vừa rồi đã chễm chệ ngồi trên lưng ngựa. Thân pháp của gã thật kỳ quái hết sức, mà cũng nhanh nhẹn hết sức.
Bách Nhẫn, Bách Đại đều kinh sợ tái mặt. Lập tức cùng xông lại, mỗi người liên tiếp tấn công luôn ba chiêu. Gã lạ mặt lại theo luồng chưởng phong bay vụt lên như quả bóng, miệng gã còn cười nói:
– Hai vị không nhận ra tiểu đệ hay sao? Mà cứ đánh mãi thế?
Hai vị đại sư nghe nói cũng giật mình sửng sốt lùi lại mấy bước.
Chỉ thấy gã giơ tay lột chiếc phong mạo che sụp xuống tận mắt ra, miệng tủm tỉm cười, đứng sừng sững trong đêm tối, cặp mắt long lanh, với nụ cười trào phúng kia, không phải Nhâm Vô Tâm thì còn ai vào đấy?
Bách Nhẫn, Bách Đại bàng hoàng tưởng như mình đang mơ ngủ, hết nhìn thây ma nằm trên yên ngựa, lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt, mồ hôi nhỏ giọt, thảng thốt không biết nói sao.
Một lát sau, Bách Nhẫn đại sư mới lấy tay áo lau mồ hôi, run run nói:
– May quá! Thật là nguy hiểm, tối ư nguy hiểm!
Bách Đại cau mày nói:
– Chả lẽ tên này giả mạo hay sao?
Nhâm Vô Tâm mỉm cười, nâng đầu xác chết lên, lấy tay sẽ cạo lên mặt hắn, quả có một lớp phấn trắng lả tả rơi ra.
Bách Nhẫn thở dài nói:
– Lấy giả làm chân, suýt nữa thì lão nạp đã gây thành một lỗi lầm cực lớn. Nếu Nhâm tướng công không ra tay kịp thì không những hỏng hết việc lớn, mà tính mạng của Tứ phu nhân với Diệp cô nương cũng đều chết về tay lão nạp.
Nói đến đấy, ông lại rùng mình, nhắm mắt lại không dám nói tiếp nữa. Nhâm Vô Tâm nói:
– Đại sư tâm địa từ bi, lấy lòng thành đãi người, cố nhiên không thể đoán ra được những âm mưu xảo trá quỷ quyệt của Nam Cung thế gia…
Chàng lại đưa mắt nhìn xác chết, mỉm cười tiếp:
– Tên này không những diện mạo hao hao giống tại hạ, mà giọng nói, dáng đi cũng đã được Nam Cung thế gia huấn luyện cho giống hệt như đúc. Đừng nói hai vị đại sư không thể nhận ra được, ngay đến tại hạ trông thấy cũng không khỏi ngạc nhiên.
Bách Đại giận dữ hỏi:
– Họ làm thế để làm trò gì vậy?
Nhâm Vô Tâm nói:
– Họ muốn thám thính tin tức của phái ta, nên không tiếc sự hao phí tài sức, chúng ta nếu không chú ý đề phòng cẩn thận thì dễ mắc mưu gian của họ lắm.
Bách Đại vừa rồi chỉ cảm thấy chàng Nhâm Vô Tâm giả có nhiều hình tích khả nghi, mà không sao nhận định được khả nghi ở chỗ nào. Lúc này mới chợt nghĩ ra, vội nói:
– Chẳng trách khi hắn vừa tới, bọn kia tuyệt không ai kháng cự, lập tức thoái lui ngay. Vả lại lão Thiên Thủ Như Lai phóng ám khí ra, hình như chỉ tới gần hắn là tự động rơi cả xuống đất. Thì ra bọn họ đã bày mưu với nhau từ trước!
Ông lại đưa mắt nhìn thi thể tên phu xe, nói tiếp:
– Bần tăng tuy rất căm giận tên phu xe này, nhưng thật quả cũng không định giết hắn. Có lẽ tên kia vì sợ cơ mưu bại lộ, nên phải hạ độc thủ… Có thế mà mãi đến bây giờ bần tăng mới nghĩ ra!
Ba người cùng ngậm ngùi, than thở giây lâu. Bách Nhẫn chợt hỏi:
– Tứ phu nhân nhà Nam Cung thế gia có hẹn với tướng công điều gì phải không?
Nhâm Vô Tâm nghiêm trang nói:
– Vị Tứ phu nhân ấy tên gọi Trần Phượng Trinh. Đó là một người thông minh tài cán, thâm hiểu đạo lý. Chúng ta muốn phá Nam Cung thế gia, tất phải cần nàng giúp đỡ. Nàng hẹn gặp tại hạ tất cố sự gì quan trọng.
Bách Nhẫn nói:
– Tứ phu nhân đã sai Diệp cô nương tới gian nhà tranh tìm tướng công nhưng không gặp. Cô ta có nhờ tôi chuyển cáo với tướng công rằng…
Rồi ông lại đem lời Diệp Sương Y thuật cho chàng nghe.
Nhâm Vô Tâm nghe xong cũng biến sắc mặt, đứng ngẩn người một lúc, rồi thốt nhiên ngửa mặt lên trời, than:
– Trời chẳng giúp ta! Trời chẳng giúp ta!
Bách Nhẫn, Bách Đại thấy thái độ của chàng như vậy, trong bụng cũng đều cảm thấy buồn bực lo lắng. Một lát, Bách Nhẫn sực nhớ ra một việc lại ngẩng lên nói:
– À quên! Suýt nữa thì lão nạp quên khuấy đi mất. Tứ phu nhân còn dặn rằng “bàn tay ma” mà Nam Cung thế gia dự bị để gây sóng gió giang hồ, thì lúc này khí hạn đã thành, Nhâm tướng công cần phải đặc biệt lưu ý…
Nhâm Vô Tâm giật mình, sắc mặt hoảng hốt, hấp tấp hỏi:
– Có thật không? Ai nói thế?
Chàng tuy thừa biết câu ấy là của Tứ phu nhân dặn nhưng vì trong lúc tâm thần bị xúc động mạnh, mới buột miệng hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
Bách Nhẫn nói:
– Đó cũng là lời của Tứ phu nhân dặn. Lão nạp nghi rằng bàn tay tuyệt đẹp đã giết sư đệ Bách Tường có lẽ chính là “bàn tay ma” ấy?
Nhâm Vô Tâm lẳng lẳng một lát, chợt ngẩng lên cười nói:
– Binh tới đã có tướng đương, nước tràn đã có đất chắn. Họ có bàn tay ma thì chúng ta đã có gươm sắc. Việc gì mà lo!