Đọc truyện Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều Phi – Chương 16
Xem đôi mắt ti hí tràn đầy hoài nghi kia của hắn thì ngay cả thần cũng biết hắn đang hoài nghi năng lực của nàng, Lạc Khinh Ca khẽ nhíu lại đôi mi thanh tú, “Cứ chờ xem, bổn tiểu thư nướng thịt chắc chắn chính là mỹ vị thiên hạ đệ nhất.”
Lời này tuy có chút ít khoe khoang, nhưng nàng vẫn thực sự có một chút bản lĩnh .
Nàng là truyền nhân duy nhất của cổ võ thế gia Lạc gia nên từ nhỏ đã bị mọi người rèn luyện khắt khe, đối với loại huấn luyện dã ngoại này thì đương nhiên là không thể thiếu, cho nên việc nàng biết nướng thịt này cũng không phải là nói đùa.
Trong sơn động có một chút củi khô rải rác xung quanh cho nên Lạc Khinh Ca cho liền cúi xuống góp nhặt, đem hai con gà chuỗi ở trên nhánh cây rồi làm một cái dáng vẻ hoàn hảo.
Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng đột nhiên phát hiện không có lửa.
Có gà có củi nhưng nếu không có lửa thì chắc chắn là không nướng được, chẳng lẽ bắt nàng học người cổ đại đi đánh lửa?
Thôi thì cũng chỉ có thể làm như vậy, nếu như là trước kia thì còn dễ làm nhưng hiện tại cỗ thân thể này nửa điểm nội lực cũng không có, ai, bây gìơ mà muốn đánh lửa chắc cũng có chút khó khăn.
Lạc Khinh Ca than nhẹ một tiếng, bắt đầu nâng tay lên.
Cầm lấy một nhánh cây khô, đơn giản xử lý lại rồi lấy một chút cỏ nhung khô ráo, bắt đầu ở trên một dầu khối gỗ chui vào.
Đúng lúc này, nàng cảm giác được sau lưng có tiếng vang răng rắc liền quay đầu nhìn lại thì ngay lập tức hai mắt liền tỏa sáng.
Củi bắt đầu được chất lên để nhóm lửa, còn Long Lăng Thiên đang ở bên cạnh tích cực thổi lửa
“Đệ có diêm, không, đệ có đá lửa?” Lạc Khinh Ca bỏ lại nhánh cây trong tay, trên gương mặt tràn ngập hưng phấn đi qua.
Long Lăng Thiên gật đầu nhàn nhạt, quơ quơ đá lửa trong tay, “Ta có chuẩn bị trước rồi, may mắn là không bị ướt nước.”chuẩn (Nguyệt: ta chém bừa đó, chứ không biết dịch thế nào cả)
Hắn làm sao mà có đá lửa được chứ, đá lửa này là thừa dịp lúc Lạc Khinh Ca không chú ý mà ra lệnh Vân Chiến đang núp ở đằng sau sơn động.
“Tiểu Thiên Nhi, ngươi quá thông minh, lại đây, tỷ tỷ hôn một cái.” Lạc Khinh Ca nói, cũng mặc kệ người trong lòng có nguyện ý hay không, trực tiếp ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Lăng Thiên hôn Bẹp một cái.
Long Lăng Thiên ngây người mấy giây.
Hắn, hắn bị nữ nhân này ép hôn!
Vân Chiến đang núp ở sau sơn động tron lòng mạnh mẽ run lên, chủ tử mà hắn tôn kính nhất bây gìơ đã bị vấy bẩn rồi, hắn bây gìơ trong lòng đang bắt đầu cảm thấy chủ tử thật đáng thương.
Bàn tay nhỏ bé của Long Lăng Thiên không tự giác nâng lên sờ sờ chỗ vừa bị hôn, cảm giác mềm mại vẫn lưu lại ở trên đó như cũ, thật lâu vẫn không biến mất.
Thật lâu sau, mới phục hồi lại tinh thần từ trong kinh ngạc.
Xoa xoa nước miếng trên mặt, nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, đáy mắt có một ánh sáng khác thường lưu chuyển.
Nếu là nàng biết hắn cũng không phải là hài tử bình thường, không biết liệu sẽ có phản ứng như thế nào.
Vừa nghĩ tới đây, Long Lăng Thiên khóe môi khẽ nhếch lên.
“Tiểu tử thúi, ngốc cười cái gì vậy, đem củi khô bên kia nhặt lại đây.” Lạc Khinh Ca véo nhẹ gò má non mềm của hắn, có buồn cười nói.
Đệ ấy vẫn chưa cười với nàng một lần nào, vậy mà lúc này lại âm thầm ngây ngốc cười rộ lên.
Ai, không trách được người khác đều nói suy nghĩ của thiên tài cùng mgười bình thường không giống nhau , nguyên lai nàng cùng Tiểu Thiên đều là thiên tài.
Long Lăng Thiên đưa tay gạt đi móng vuốt trên mặt, gương mặt âm trầm rất là khó chịu, bất quá vẫn đi tới đem củi khô đến.
Cũng không lâu lắm, mùi thơm thịt nướng đã tràn lan khắp nơi.
Lạc Khinh Ca kéo xuống cái đùi gà, đưa tới trước mặt Long Lăng Thiên, “Đến, nếm thử tay nghề của tỷ tỷ cái nào.”
Thịt gà khô vàng bóng loáng, thơm nức xông vào mũi, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là nhất định rất ngon.
Long Lăng Thiên ngừng lại động tác, đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng xétác một miếng cắn một cái, tinh tế nghiền ngẫm.
Ừm, cũng không tệ lắm, nếu mà có mà thêm gia vị thì hương vị sẽ ngon hơn.
Nàng đến cùng là ai? Dựa theo trong tài biểu hiện trong tài liệu thì lấy tính tình của Lạc Khinh Ca làm sao có thể biết nướng thịt.
Còn có, nữ nhân này mặc dù rất vô sỉ, tác phong phóng đãng không kiềm chế được, nhưng nàng cũng không phải là loại người ngu ngốc, kiêu căng ương ngạnh đến cực điểm trong truyền thuyết mà ngược lại làm cho người ta một loại rất cảm giác ở gần nàng rất thỏi mái.
Lạc Khinh Ca hào phóng cắn một miếng thịt lớn, thoải mái mà thưởng thức, hướng về phía Long Lăng Thiên nháy nháy mắt, khoe khoang mà nói: “Như thế nào, tỷ đúng là không có khoe khoang đi, có phải là ăn rất ngon hay không.”
Lúc nàng nói chuyện mặt mày hớn hở, đôi mắt trong như nước lóe ra ánh sáng trong suốt giống như một ngôi sao sánh chói giữa bầu trời đêm vậy, thật chói mắt.
Đôi mắt của Long Lăng Thiên không khỏi híp lại, đáy mắt lướt qua một tia sáng không rõ ràng.
Đột nhiên, tảng đá lớn ở đằng sau phát ra một chút thanh âm, hình như là tiếng nuốt nước miếng của người nào đó
“Ai đó?” trên mặt Lạc Khinh Ca hiện lên chút đề phòng, lên tiếng thăm dò.