Đọc truyện Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều Phi – Chương 11: Sự kiện kì lạ
“…” Lạc khinh ca nghe thấy vậy thì suýt chút nữa là ngã xuống, tiếng ca thánh thót cũng dừng lại.
Giơ tay lên ở trên đầu Long Lăng Thiên gõ một cái, cãi lại: “Tiểu tử thối, đây gọi là nghệ thuật âm nhạc, làm sao có thể sử dụng từ Kêu để hình dung.”
Tâm tình tốt đều bị câu này của hắn khiến cho không còn gì nữa.
Vùng xung quanh lông mày của Long Lăng Thiên chợt nâng lên, đáy mắt hiện lên một tia âm trầm.
Nữ nhân đáng chết! Lại xoa đầu của hắn, việc này hắn sẽ nhớ kỹ, khi nào quay về nhất định sẽ tính sổ.
Nắm chặt nắm đấm, cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, lành giọng nói: “Ngươi nói đúng, so với quạ đen kêu còn khó nghe hơn, đúng là không thể dùng từ kêu.”
Nói xong, phất ống tay áo một cái, chân nhỏ nhắn ưu nhã bước đi.
“…”
So với quạ đen kêu còn khó nghe hơn, được rồi, nàng thừa nhận chính mình không có thiên phú ca hát, nhưng tốt xấu gì thanh âm cũng không khó nghe lắm, cũng không đến nỗi khó nghe như vậy đi.
Lạc Khinh Ca hung hăng trừng mắt nhìn cái hài tử xấu xa kia, khẽ thở dài một tiếng, “Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử,làm sao có thể hiểu được thần khúc tuyệt vời này a.
Sát thủ dưỡng thành phi.”
Cùng một đứa bé thảo luận âm nhạc, quả thực là đàn gảy tai trâu.
Long Lăng Thiên hơi dừng lại cước bộ, có chút im lặng đỡ trán.
Trước đây chỉ biết là nữ nhân này là người có kiến thức kém, hung hăng càn quấy, lại không nghĩ tới nàng lại bị tự kỉ như vậy. (Nguyệt: Ừm ừm, đúng vậy *gật đầu liên tục* )
Lúc Lạc Khinh Ca đang muốn đuổi theo thì đột nhiên, một cỗ mùi hôi thối chui vào mũi khiến nàng không khỏi nhíu mày lại.
Tại sao lại có mùi máu tươi nồng nặc như vậy? Nhịn không được nhìn xung quanh bốn phía.
Chợt, thấy phía trước có một mảng lớn máu loãng màu đen, còn có một vật gì đó huyết nhục mơ hồ giấu ở phía sau mặt cây, loáng thoáng còn có thể thấy được một vật gì đó không rõ ràng.
Lạc Khinh Ca trong lòng có chút hiếu kỳ, rón rén đi đến đó.
Đi tới trước mặt cây, mùi máu tanh nồng đậm tràn đầy xoang mũi, suýt chút nữa khiến nàng nôn ra.
Đợi nàng nhìn thấy được thứ này thì chỉ cảm thấy dạ dày trong bụng như muốn bốc lên, may là tối hôm qua tỉnh lại nàng chưa có ăn bất kì cái gì, bằng không nàng nhất định sẽ nôn ra.
Đây là một con nhìn giống như mãng xà, phía trước có hai cái móng vuốt.
Tình trạng chết rất thê thảm, đầu rạn nứt lộ ra tâm óc bên trong, trên thân đã mất một mảng da lớn, huyết nhục mơ hồ không rõ, còn có chút máu loãng không ngừng tràn ra.
Lột da bổ não, quá tàn nhẫn! Đây rốt cuộc là hận ý lớn như thế nào đây a.
Lúc này, lạc khinh ca nhẹ giọng “A?” nhìn xuống dưới, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.
Da rắn bị cắt ở chỗ miệng rất chỉnh tề, không giống như là bị xé xuống mà giống như là do vũ khí sắc bén gây nên.
Có thể sử dụng vũ khí, ngoại trừ người còn có thể là ai, khẳng định là đã có người đến đây.
Trên thân rắn vẫn còn chảy máu, thời gian lột da hẳn là cách đây không lâu.
Lạc Khinh Ca nhìn quái xà này thật kĩ, bỗng nhiên, một màn tối hôm qua rơi vực sâu ùa vào trong đầu, con ngươi không khỏi híp lại, trên người tản ra một loại khí chất trong trẻo lạnh lùng.
Quái xà này chắc chắn là con quái xà muốn ăn bọn họ tối hôm qua, khi đó trời mặc dù tối, nhưng cơ bản hình dạng vẫn có thể nhìn ra.
Lẽ nào khi các nàng ngã xuống thì đồng thờiquái mãng cũng rớt xuống theo?
Nàng và Long Lăng Thiên đại nạn không chết, nhưng quái xà này cũng không thể nàomay mắn như thế.
Phỏng chừng là đã có người đi qua đây, thấy thi thể của quái xà này rồi muốn lột da của nó, mở đầu lấy ra vật mà hắn muốn.
Lúc này, Lạc Khinh Ca mâu quang chợt lóe, đã hiểu rõ được mọi chuyện.
Vậy thì Vật nặng rơi xuống đất phát ra tiếng động đó, không thể nghi ngờ chính là của hắn, quái xà da rắn hơn phân nửa là do hắn lột, chỉ là tại sao hắn tại sao muốn ẩn núp trốn tránh bọn họ?
Có thể ở trên người quái xà cắt một lớp da chỉnh tề thì năng lực cũng không tồi mới đúng, căn bản không cần thiết trốn một nữ nhân và một đứa bé.
Người nọ cố ý định tránh né bọn họ, hẳn là biết Lạc Khinh Ca và Long Lăng Thiên không có tài cán gì, rốt cuộc hắn là địch hay là bạn?
Trong lòng Lạc Khinh Ca nghi hoặc chồng chất, không để ý liền lùi ra sau một bước, dưới chân mềm nhũn, không biết là đạp phải cái gì, theo bản năng mềm mại kêu to một tiếng, “A —— “