Đọc truyện Tớ Thích Cậu, Thật Đấy! – Chương 62
[Tại tớ…nếu tớ không gọi cậu là gặp mặt thì chuyện này đã không xảy ra, cậu sẽ không phải chịu khổ như thế này]
*Ngày 1
– Này vợ yêu, cậu biết tin gì chưa: nhớ tớ mà cổ phiếu nhà cậu lên giá vùn vụt đấy nhé.Mau tỉnh dậy mà cảm ơn chồng đi chứ
*Ngày 2
– Bé Bi bị sốt rồi đó, mau dậy mà chăm sóc đi.Suốt ngày nằm lì trên giường bệnh viện là sao?? Bộ nằm giường bệnh viện thích lắm hả
*Ngày 3
– Tối nay Candy và Erik về nước rồi, cậu không tính tiễn họ đi sao…nếu cậu không dậy, tớ đi trước đấy nhé! Tạm biệt
*Ngày 4
– Hôm nay, có một cô nhân viên tỏ tình với tớ ý, tớ đã từ chối rồi.Thấy tớ giỏi chưa nào! Cậu không ghen à, mau dậy mà ghen đi này_hắn
Cứ thế, ngày nào hắn cũng đến bệnh viện tự kỉ với nó.Suốt cuộc trò chuyện, hắn tự nói rồi tự trả lời luôn
*Ngày 12
– Tớ không chơi nữa đâu, trò này không vui chút nào, cậu mau dậy đi_hắn
*Ngày 13
– Hôm nay là ngày thứ mười ba rồi đó, cậu ngủ vậy không thấy chán hay sao, cậu mà còn ngủ nữa…tớ giận cậu thật đó.Thiên Hân à…trò này chán lắm_hắn vuốt mái tóc của nó, đôi mắt đã rưng rưng ngấn lệ
Đến ngày thứ 14, ngày mà mạng sống của nó được quyết định bởi chính bản thân nó thì hắn lại không thể có mặt.Nếu qua ngày hôm nay mà nó không tỉnh dậy thì coi như nhà họ Bạch mất một đứa con gái, tập đoàn B&T mất một phó chủ tịch xinh đẹp tài giỏi,…
– Chiều này có lịch gì không vậy_hắn
– Dạ có nhưng không quan trọng_thư ký riêng
– Vậy thì hủy hết cho tôi, chiều này tôi có việc quan trọng_hắn
– Em biết rồi_nam thư kí riêng của hắn khép nhẹ cánh cửa văn phòng.Hắn vò tóc ngả người tựa vào chiếc ghế làm việc
Anh chị của nó đi chăm sóc mẹ, để Bi ở lại cùng với hắn
Một phép màu đi ngang qua khung cửa sổ đã cảm động trước ý chí kiên cường của nó.Nhịp tim và mạch của nó dần trở nên ổn định, ngón tay út cử động.Đôi mắt nặng trĩu hé mở trong cơn hôn mê sâu vô vọng
– B…Bi…à_hắn thôi cưng nựng Bi, giật mình quay lại nhìn nó…Cảm xúc vỡ òa, Bi đòi hắn cho đi xuống, Bi chạy lại ôm tay nó
– Hân…Hân…._Bi
Hắn mừng rỡ, không nói gì mà chỉ cười toe toét
– Bi à, chú kia là ai vậy_nó
Một thau nước lạnh tạt vào người nó trong màn đêm lạnh giá.Hắn như bức tượng, đơ toàn tập
– Cậu không nhận ra thật sao_hắn
– Phải, mà anh là ai vậy? Tôi quen anh sao_nó
Một lát sau, nhà hắn quay lại.Ai cũng sống lại, vui cười khi thấy nó bình an vô sự
– Anh à…._hắn kéo anh nó ra một góc nói chuyện về bệnh tình của nó
– Thật sao? Anh đã kiểm tra rồi, ai em ấy cũng nhớ hết cơ mà.Sao như vậy được cơ chứ_anh nó
– Vậy để em đi gọi bác sĩ_hắn nhanh chóng đi gọi bác sĩ chuyên khoa đến khám cho nó
[Cậu…thật sự không nhớ gì sao]
– Tôi đã kiểm tra rất kĩ rồi, não bộ của cô ấy rất bình thường.Có thể là do di chứng sau phẫu thuật nên bị mất một phần kí ức_bác sĩ
– Vậy, em ấy sẽ như vậy mãi sao_anh nó
– Cũng phải tùy thuộc vào gia đình và người mà cô ấy bị mất kí ức_bác sĩ
– Khi nào em ấy có thể xuất viện_anh nó
– Có thể xuất viện trong ngày hôm nay nhưng cần đi kiểm tra sức khỏe hàng tháng để dõi thêm_bác sĩ
– Cảm ơn bác sĩ_anh nó
Anh nó và hắn rời khỏi phòng nhận kết quả, trở lại phòng bệnh của nó
– Em đừng nói chuyện này với mọi người đó_anh nó
– Em biết rồi_hắn thở dài
Tại phòng bệnh, Tú Linh cùng nhóm bạn đã có mặt, đang nói chuyện rôm rả với nó
– Em muốn về nhà chưa_anh nó
– Muốn lắm rồi ý, em ghét ở bệnh viện lắm_nó
– Vậy thì về thôi_anh nó
– Ngay bây giờ hả_nó
– Chứ em muốn khi nào_anh nó
– Nhanh thôi_không cần áo mũ, nó rời khỏi giường bệnh trong bộ trang phục bệnh viện mỏng lét khiến hắn phải chạy theo, cở áo khoác của mình khoác vào cho nó
– Anh là ai vậy_nó
– Tớ là Hoàng Nam Bảo_hắn
– “Tớ” hả, chúng ta cùng tuổi à_nó
– Ừ_hắn
– Xin chào, tớ là Bạch Thiên Hân…hân hạnh được làm quen Hoàng Nam Bảo_nó đưa tay ra bắt tay hắn
– Hân hạnh làm quen_hắn cũng đưa tay ra bắt lại
Nó chỉ bị mất phần kí ức của hắn chứ căn nhà thì không.Nó có thể nhắm mắt đi vào nhà mà không bị xây xát hay va chạm với bất cứ thứ gì
– Cái này, chẳng phải là poster Khải – Thiên có hạn trên thế giới sao_Nó vừa mở cửa phòng đã thấy thứ mà nó thích nhất được treo chính giữa phòng.Nó chạy ào đến mà ôm hôn
– Thích quá đi à_nó cứ xuýt xoa mãi vì tấm poster hiếm
Hắn bế Bi từ dưới nhà lên lầu hai
– Cậu thích không_hắn
– Hoàng Nam Bảo hả, sao cậu lại ở đây_nó
– Tôi có quan hệ thân thiết với nhà cậu mà_hắn
– Thì ra là vậy, Hoàng Nam Bảo đưa Bi cho tôi đi_nó đưa tay ra bế Bi
Khoảng cách của hắn và nó ngày càng xa…Như một thứ đặc biệt ngay trước mặt mà không thể chạm tới
– Cậu gọi tôi là Nam Bảo được rồi_hắn
– Vậy từ nay tôi gọi cậu là Hoàng Bảo nha_nó
– Hoàng Bảo?_hắn
– Ừ, thì cậu họ Hoàng tên Bảo…Mà Hoàng Bảo nghe cứ như Hoàng Tử ý nhỉ_nó
Chọn đi chọn là thì cuối cùng nó gọi hắn là Nam Bảo
Việc công ra công, tư ra tư.Chuyện công ty vì nó mà đã trì hoãn nhiều lần.Sau khi thăm hỏi nó được một tí, anh chị và ba mẹ nó đã lên công ty vào sáng sớm, còn Bi thì đi học mẫu giáo
– Đói quá đi_nó ôm cái bụng trống rỗng xuống nhà bếp kiếm đồ ăn
Vừa vào bếp, hai phần điểm tâm nóng hổi được bày ra trước mắt.Hắn hai tay cầm hai ly nước để bên cạnh
– Cậu chưa về à Nam Bảo_nó
– Chưa, cậu ngồi xuống đây ăn đi_hắn
Trong phần điểm tâm có hành, mà nó là đứa chúa ghét hành nên hắn biết ý, gắp toàn bộ hành bỏ riêng ra
– Cậu biết tôi ghét hành à_nó
– Ừ, biết chứ_hắn
– Bộ chúng ta thân nhau lắm à_nó
– Ừ, thân lắm_hắn
Dùng chung điểm tâm cùng nó xong, hắn phải lên công ty gấp vì có việc đột xuất
Kính coong_nó bỏ cái điều khiển TV xuống bàn, chạy ra mở cổng
Người đầu tiên đến thăm khi nó trở về từ bệnh viện là Jackson
– Karry, lâu rồi không gặp anh_nó
– Em với Nam Bảo sao rồi_Jackson
– Hoàng Nam Bảo ý hả, em chỉ vừa mới quen cậu ta_nó
– Thôi, không có Bảo ở đây em không cần đóng kịch_Jackson
Nó ngơ ngác, không hiểu Jackson đang nói gì
– Anh nói vậy là sao chứ_nó
– Em chỉ giả bộ mất trí nhớ, từ lúc em tỉnh dậy ở bệnh viện là anh đã biết rồi.Em chỉ giỏi vũ đạo chứ diễn xuất thì vẫn còn thua anh xa_Jackson cười nham nhở
Nó cúi đầu, tỏ vẻ hối lỗi
– Anh đừng nói chuyện này với ai đấy nhé_Jackson
– Em làm vậy để làm gì_Jackson
– Em muốn thử lòng Nam Bảo, thử xem cậu ấy đối xử với em như thế nào khi gặp tình trạng này thôi mà_nó
– Cũng không nên đùa dai quá, nếu không mất cậu ta như chơi đấy_Jackson
– Em biết rồi_nó
Mới nói được mấy câu Jackson đã đứng dậy
– Đến thăm em vậy thôi chứ giờ anh đi đây_Jackson
– Karry đi cẩn thận_nó tiễn Jackson ra tận cửa
Trời đã tối mịt mà nhà nó vẫn chưa về, bỏ lại nó bơ vơ một mình
– Chuyện này đến vậy thôi, còn mọi chuyện các cậu tự lo liệu_hắn gấp bản hợp đồng, rời khỏi phòng họp
– Sếp đi đâu vậy_nhân viên
– Tôi tan ca chứ còn gì nữa, mọi người vất vả rồi_hắn
Nhân viên ai cũng xì xào
– Hôm nay sếp về sớm vậy, bình thường ngày nào sếp cũng tăng ca cơ mà_nv 1
– Hay là sếp đi hẹn hò ta_nv 2
– Chắc không có đâu, sếp nhà ta lạnh lùng cao lãnh như vậy mà_nv3
Vâng! Trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ đến việc chăm sóc nó để nó có thể nhớ lại
– Lấy dùm tớ cốc nước cam_nó
– Lên lầu lấy cái điện thoại của tớ xuống đây_nó
– Tớ đói bụng quá rồi nè_nó
Ai nhìn vào cũng tưởng nó là một bà chủ khó tính còn hắn và người làm cam chịu
[Nhớ lại nhanh đi nhé…Thiên Hân]