Tớ Thích Cậu, Thật Đấy!

Chương 46


Đọc truyện Tớ Thích Cậu, Thật Đấy! – Chương 46

Kể từ khi nghe nó thều thào được vài chữ rồi cúp máy đến giờ đã gần một tiếng. Jackson cầm chiếc điện thoại đi qua đi lại trong phòng

– Cứu em ấy à?..em ấy bị sao mà phải cứu?..mà nếu cứu thì cứu bằng cách nào?.._Jackson đang rất rối và hoang mang, không biết phải bắt đầu từ đâu

Trong lúc Jacskon tìm cách để biết tung tích của nó thì hắn tìm nó như muốn phát điên.Đã phượt qua toàn bộ nơi mà có khả năng nó sẽ đến mà vẫn không thấy

– Hay là liên hệ với Black Eyes đi, có khả năng là sẽ liên quan đến Mặt Nạ Máu đó_Tú Linh

– Trong đám này chỉ có mỗi mình Thiên Hiếu có khả năng đó thôi, trong chúng ta có ai quen biết người trong BY đâu chứ?_hắn suy sụp

Trương Nhi thắp lên một tia hy vọng mạnh mẽ

– Mình có quen_Trương Nhi

– Cậu quen sao, quen ai?_cả đám đồng thanh

– Anh Vũ Dương đó!_Trương Nhi

Cả bọn hết trợn tròn mắt nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn Trương Nhi.Ai mà biết được cô bé này lại quen với thủ lĩnh của cái BY khét tiếng này.Sau một hồi tra hỏi dồn dập thì hắn mới biết Vũ Dương là anh trai ruột của Trương Nhi, khi Dương thực hiện nhiệm vụ ở thế giới ngầm lỡ mà có gặp Trương Nhi thì cả hai đã thỏa thuận trước với nhau là không ai quen ai!

– Giờ nhờ vậy nhé: Trương Nhi, Minh Phong, Tuấn, Kim Ngân đi tìm sự giúp đỡ của Black Eyes. Còn những người khác sẽ tìm Tiến Đạt để dò hỏi thông tin của Mặt Nạ Máu_Minh Nhật

Ra đến đường lộ, 7 người tỏa ra hai hướng tìm nó.Hắn bây giờ lại trở về tính cách lạnh lùng kiệm lời nói như trước mà chỉ biết tìm nó và tìm nó

*Nhà riêng của nhà Tiến Đạt

Kính coong_chuông nhà vang to ra tận ngoài cổng

Người giúp việc nhanh chóng chạy ra mở cổng

– Cô cậu tìm ai_người giúp việc


– Chúng tôi muốn tìm Tiến Đạt_hắn

– Đợi một chút

Dì giúp việc đóng nhẹ cổng rồi vào nhà. Một thời gian ngắn sau thì dì ra mở cổng cho tụi hắn vào nhà

Dì rót trà mời tụi hắn uống, Tiến Đạt cũng điền đạm từ trong phòng bước ra

– Các cậu đến đây tìm tôi để tra hỏi thông tin của Thiên Hân phải không_Tiến Đạt bỏ tay ra khỏi túi quần

[Cậu ta nắm thông tin nhanh quá_hắn}

– Cậu biết gì rồi sao_Tú Linh

– Chỉ biết Thiên Hân đã mất tích, thế thôi!_Tiến Đạt

– Chúng tôi đến đây vì nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Mặt Nạ Máu_hắn vào thẳng vấn đề chính

– Sự thật phũ phàng lại là không! Từ sau khi bố tôi mất, mọi chuyện ở MNM đều do một tay tôi quyết định và quản lý và chuyện Thiên Hân do người của tôi bắt là không thể.Cậu biết dù thế nào tôi cũng không hại Thiên Hân mà phải không?_Tiến Đạt

Tia hy vọng mà hắn dò tìm ở Mặt Nạ Máu đã bị một xô nước lạnh dập tắt, bây giờ chỉ còn trông chờ vào Vũ Dương của Black Eyes thôi

– Vậy cậu có thể cho người đi tìm tung tích của Thiên Hân không_Minh Nhật

– Không cần đâu! Tôi đã cho người đi tìm từ khi nhận được tin Thiên Hân mất tích rồi_Tiến Đạt

– OK, cảm ơn cậu.Bây giờ chúng tôi về đây_hắn

Ba người bước ra khỏi nhà Đạt, giờ chỉ còn ngọn nến yếu ớt có nguy cơ dập tắt rất cao kia thôi

Bùm..tát…tát_một chậu nước lạnh lại một lần nữa tạt lên gương mặt trắng bệch của nó.Nó gượng gạo mở đôi mắt nặng trĩu nhìn những người trước mặt


– Ngủ ngon chứ_Kim Ngân

Nó không trả lời,nhìn chằm chằm vào Kim Ngân.Mấy ngày nay nó lả đi vì chưa bỏ được gì vào bụng.Tụi côn đồ đó chỉ biết giam giữ nó, chẳng cho nó một hột cơm hay giọt nước nào nên giờ nó không còn chút sức lực nào để mở miệng

– Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó.Tất cả là do cậu tự chuốc lấy.Nếu hôm đó cậu giúp tôi thì hôm nay cậu đâu có thảm thương đến mức độ này_Nguyệt Ánh

Nó cố gắng mở miệng, mấp máy môi

– Cậu thấy như vậy sao_nó

Kim Ngân nhếch nhẹ môi cười mỉm

– Phải, tại cậu mà tôi đã mất danh dự, tiền bạc và cả cuộc sống giàu sang thôi_Kim Ngân

– Tiền…không phải là tất cả đâu_nó

– Tiền không phải là tất cả nhưng mất tiền là mất tất cả đó, cậu biết không_Kim Ngân rít lên từng câu từng chữ

– Cậu cứ ngồi đây chờ chết đi_Kim Ngân

Kim Ngân bước ra khỏi ghế ngồi, ra khỏi căn phòng với ánh sáng lập lòe rồi nói chuyện to nhỏ gì đây với bọn côn đồ giam nó từ mấy bữa nay

*Black Eyes

– Anh hai à_Trương Nhi

– Nhi…anh tưởng chúng ta_Vũ Dương nhăn nhó mặt mũi

– Bọn họ biết hết rồi nên anh cứ thoải mái đi_Trương Nhi


Vũ Dương quay người lại nhìn nhóm người còn lại, rồi vào nhà nói chuyện.Minh Phong kể toàn bộ sự việc cho Vũ Dương biết

– Sao…chuyện lớn như vậy sao không báo cho Thiên Hiếu_Vũ Dương

– Hiếu nó đi hưởng tuần trăng mật chưa có về đâu_Tuấn

Vũ Dương trầm tư suy nghĩ một hồi rồi thông báo kế hoạch cho cả bọn biết.Ba mươi phút sau thì gặp nhóm của hắn ở điểm hẹn.Chưa ai có thể biết chính xác nó đang ở đâu, chỉ biết tìm kiếm trong cái đất nước rộng bao la

– Anh về ngủ đi, mấy đêm nay anh không ngủ rồi đó_Kim Ngân

– Em không cần lo, anh nhất định phải tìm ra Thiên Hân_hắn

– Không còn gì để nói với thằng này nữa rồi_Minh Phong

Nó lại phải đối diện với căn phòng bóng tối bao trùm nhiều lần nên dần rồi cũng quen.Ông trời lần này lại giúp nó.Nó bấm vội chiếc điện thoại, gửi tin nhắn cho Jackson vì nó tin rằng thời gian không còn nhiều, chỉ có Jackson mới có thể giúp nó

Từ đằng xa, nó đã nghe thấy tiếng của tên côn đồ

– Vào xem con nhỏ đó sao rồi?!

Nó gửi vội tin nhắn với dòng số “037.335” cho Jackson, mày rằng Jack sẽ hiểu

– Chết rồi…ở đây gửi tin nhắn chậm quá, mới 15%_nó

Tiếng bước chân ngày càng ngày càng to khiến nó lo sợ, tim đập nhanh, tay run run

– Nhanh lên đi….57% rồi…._nó nắm chặt hai bàn tay

Có lẽ cái may mắn của nó đã dành cho người khác, ba tên côn đồ đi vào vuốt má nó, nó cố gắng giấu chiếc điện thoại vào sau lưng

– Cô em đang giấu giấu giếm giếm cái gì đấy

Một tên thò vào sau lưng nó lấy chiếc điện thoại ra

– Ái chà chà…cái điện thoại hiện đại phết nhỉ, đang gửi tin nhắn cho ai đấy??_tên côn đồ vừa dứt lời, hắn ta ném mạnh chiếc điện thoại của hắn xuống sàn nhà…chiếc điện thoại rơi ra từng mảnh.Ném xong hắn còn cố ý dùng mũi giày di di vào mảnh vỏ của chiếc điện thoại

– Này thì gửi tin nhắn này_tên côn đồ đó tức giận đóng sập cửa đi ra ngoài


May thay, tin nhắn đã kịp gửi tới Jackson.Hiện tại mấy tờ giấy A4 to tướng đã vào thùng rác, chi chít những lần giải mã sai.Một bóng đèn tỏa sáng hiện ra trong đầu Jackson, anh lập tức lấy điện thoại gọi cho một người bạn

– Roy à, cậu có rảnh không, mình có chuyện muốn nhờ cậu đây (*ROY: Một thiên tài trong việc giải các mật mã kiêm hacker chuyên nghiệp*)

– Mình đang ở nhà, cậu qua đi_Jackson

Jackson cầm chiếc điện thoại đến nhà Roy với dòng suy nghĩ

[Thiên Hân à, Karry đến cứu em đây]

Cánh cổng nhà Roy mở rộng để chào đón Jackson.Vào đến nhà thì Jackson lập tức đưa mật mã “037.335” cho Roy giải mã.Cầm xem qua tin nhắn một hồi lâu, Roy vào phòng tràn ngập màu xanh lá cây của mình lấy ra chiếc máy tính chuyên dụng

Hơn 1h sáng ngày hôm sau

– Xong rồi, được rồi nè_tiếng nói có âm lượng hơi lớn của Roy làm cho Jackson bừng tỉnh

– Karry à, mật mã này có nghĩa là “SEE LEO”, chỉ cần viết dòng số “037.335” bằng những nét thẳng rồi lật ngược lại là có thể giải được

– Nếu là “SEE LEO” thì mình biết Thiên Hân ở đâu rồi_Jackson cầm chiếc điện thọai và cái áo khoác ra khỏi nhà

Dù mới gần 2h sáng nhưng Jackson vẫn phải về nhà để chuẩn bị cho phi vụ tối mật cuối cùng.Roy tốt bụng ra tận cửa để tiễn bạn, trước khi về Jackson còn nhắc nhở

– Tớ nói lại nhé: tên tớ là JACKSON chứ không phải KARRY đây_Jackson cười trừ

– Jackson à, chẳng phải Thiên Hân vẫn gọi cậu là Karry đấy sao_Roy cười cười nham hiểm

Jackson trừng mắt

– Em ấy khác, cậu khác.Thôi tớ về đây, cảm ơn cậu nhé_Jackson

– Nhớ bao tớ một chầu đó_dù Jackson đã ra khỏi nhà được một đoạn nhưng Roy vẫn cố nói vọng lại

Roy ngán ngẩm đóng cổng nhà, vào trong ngôi nhà kính rộng lớn

-Thằng bạn quỷ, chẳng biết chuyện này rồi sẽ ra sao_Roy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.