Đọc truyện To Sir Phillip With Love – Chương 9
… tất cả chúng ta đều nhớ Cha, đặc biệt là thời gian này trong năm.
Nhưng hãy nghĩ anh thật may mắn biết bao khi đã có mười tám năm bên cha.
Ký ức của em không nhiều lắm, và em ước cha có thể biết em,
và biết tất cả về việc em đã trưởng thành.
– từ Eloise Bridgerton gửi đến anh trai cô, Tử tước Bridgerton,
nhân dịp ngày giỗ mười năm của cha cô.
Eloise đến trễ bữa tối hôm ấy là có mục đích. Không trễ nhiều – bản tính cô không phải chậm chạp, đặc biệt vì đó là đặc điểm cô không tha thứ cho người khác. Nhưng sau nhiều sự kiện vào buổi chiều, cô không có bất cứ ý tưởng nào rằng Ngài Phillip có xuất hiện ở bữa tối hay không, và cô không thể chịu được ý nghĩ chờ đợi trong phòng khách, cố không xoay xoay hai ngón tay cái vào nhau khi tự hỏi phải chăng cô sẽ ăn tối một mình. Chính xác mười phút sau bảy giờ, cô tính toán có thể bảo đảm rằng nếu anh không đợi cô, không tham gia với cô, vậy thì cô có thể tiến tới việc ăn tối trong phòng, như việc cố đã hoạch định trong suốt thời gian.
Nhưng cô quá ngạc nhiên, và nếu cô thành thật, cũng hết sức nhẹ nhõm, Phillip đang đứng nơi cửa sổ khi cô bước vào phòng khách, mặc bộ áo buổi tối tao nhã, nếu không phải là thời trang mới nhất, thì cũng chắc hẳn đủ tốt và thích hợp hoàn hảo. Eloise chú ý thấy trang phục anh hoàn toàn chỉ có trắng cùng đen, và cô tự hỏi có phải anh vẫn phần nào đó còn để tang cho Marina, hay có lẽ đơn giản đó là sở thích nơi anh. Các anh em trai cô hiếm khi mặc những màu lòe loẹt như con công, những sắc màu nổi tiếng và ưa chuộng giữa đám thượng lưu, và Ngài Phillip có vẻ cũng không phải loại ăn mặc lòe loẹt ấy.
Eloise đứng ở ngưỡng cửa một thoáng, chăm chăm vào nét mặt anh, tự hỏi liệu anh có thấy cô. Và sau đó anh quay lại, lầm bầm tên cô, và băng qua phòng.
“Tôi hy vọng cô sẽ chấp nhận lời xin lỗi của tôi cho chiều nay.” Anh nói, và dù cho giọng anh dè dặt, cô có thể thấy sự khẩn nài trong đôi mắt anh, nhận thức được anh khát khao mong cô tha thứ.
“Không cần thiết phải xin lỗi.” Cô nói nhanh, và đó là sự thật, cô nghĩ thế. Làm sao cô có thể biết anh có nên xin lỗi không, khi ngay cả cô còn không hiểu việc gì đã diễn ra?
“Cần thiết.” Anh ngắc ngứ nói. “Tôi phản ứng quá mạnh. Tôi–”
Cô không nói gì, chỉ quan sát gương mặt anh khi anh hắng giọng.
Anh mở miệng, nhưng có đến vài giây trước khi nói. “Marina gần như chết đuối dưới hồ.”
Eloise hổn hển, không nhận thấy tay cô đã bay lên che miệng, mãi cho đến khi cô nhận ra những ngón tay trên đôi môi.
“Cô ấy không phải là người bơi lội giỏi.” Anh giải thích.
“Tôi rất tiếc.” Cô thì thầm. “Anh có–” Làm thế nào để hỏi mà không có vẻ như tọc mạch đây? Không có cách gì tránh được, và cô không thể kiềm được bản thân; cô phải biết. “Anh có ở đó không?”
Anh gật đầu dứt khoát. “Tôi đã kéo cô ấy lên.”
“Chị ấy thật may mắn.” Eloise thều thào. “Chị hẳn phải khiếp sợ lắm.”
Phillip không nói gì. Ngay cả gật đầu cũng không.
Cô nghĩ về cha cô, nghĩ về việc cô đã cảm giác vô vọng như thế nào khi ông ngã xuống mặt đất ngay trước cô. Dù cho là một đứa trẻ, cô đã là loại người cần làm vài việc gì đó. Cô chưa bao giờ là một người dõi theo cuộc đời của một ai; cô đã luôn muốn hành động, sửa chữa mọi thứ, thậm chí sửa chữa cả con người. Và khi thời điểm ấy thực sự xảy ra, cô bất lực.
“Tôi mừng vì anh có thể cứu chị.” Cô làu bàu. “Anh sẽ cảm giác rất kinh khủng nếu không thể làm thế.”
Anh nhìn cô lạ kỳ, và cô nhận ra những từ ngữ của cô nghe mới lạ lùng làm sao, nên cô thêm vào. “Chuyện ấy… rất khó khăn… khi ai đó chết đi, và anh chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm gì đó ngăn lại.” Và rồi, bởi khoảnh khắc này dường như khơi gợi lại ký ức, cô cảm thấy nối kết kỳ quặc với người đàn ông đứng quá lặng lẽ, cứng rắn trước cô, cô nhẹ nhàng nói, cũng có lẽ là hơi sầu thảm. “Tôi biết.”
Anh ngước lên nhìn cô, thắc mắc rõ ràng trong đôi mắt.
“Cha tôi.” Cô giản đơn nói.
Đó không phải là chuyện cô chia sẻ với nhiều người; sự thực, Penelope bạn thân của cô hầu như là người duy nhất ngoài gia đình biết Eloise đã là nhân chứng duy nhất trước cái chết lạ lùng và quá trẻ của cha cô.
“Tôi rất tiếc.” Anh lầm bầm.
“Vâng.” Cô bâng khuâng nói. “Tôi cũng vậy.”
Và rồi anh nói điều kỳ lạ nhất. “Tôi không biết các con tôi có thể bơi.”
Điều ấy thật quá mức mong đợi, như một việc hoàn toàn không nhất quán về lý lẽ, nên tất cả những gì cô có thể làm là chớp mắt và nói. “Anh nói gì cơ?”
Anh đưa tay ra để dẫn cô đến phòng ăn. “Tôi không biết chúng có thể bơi.” Anh lặp lại, giọng ảm đảm. “Tôi thậm chí không biết ai đã dạy chúng.”
“Chuyện ấy có quan trọng không?” Eloise khẽ khàng hỏi.
“Có.” Anh chua chát nói. “Vì tôi lẽ ra đã có thể dạy chúng mới phải.”
Thật khó khăn để nhìn vào gương mặt anh. Cô không thể nhớ đã từng thấy một người đàn ông nào quá đau đớn, nhưng theo một cách lạ kỳ lại sưởi ấm trái tim cô. Bất cứ người nào dành nhiều sự quan tâm cho các con anh ta – ngay cả khi anh ấy hoàn toàn không biết phải hành động thế nào xung quanh chúng – à thì, đó phải là một người đàn ông tốt. Eloise biết cô có khuynh hướng nhìn thế giới này theo những sắc màu đen trắng – đúng sai luôn rõ ràng, rằng cô thỉnh thoảng đánh giá ngay mà không dừng lại phân tích những sự chuyển dần sang màu xám, nhưng về chuyện này cô biết rõ.
Ngài Phillip Crane là một người tốt. Anh có thể không hoàn hảo, nhưng tốt bụng, và trái tim anh chân thành.
“À,” cô lanh lợi nói, vì đó là cách của cô, và cô thích thảo luận vài rắc rối bằng cách tiến tới vấn đề và sửa chúng hơn là dừng lại than vãn, “giờ không có gì có thể làm được về chuyện đó. Chúng không thể học lại những gì chúng đã biết.”
Anh dừng lại, giương mắt nhìn cô. “Cô đúng, dĩ nhiên.” Và rồi, nhẹ nhàng thêm vào. “Nhưng dù không biết ai dạy chúng, tôi lẽ ra nên biết chúng có thể bơi.”
Eloise đồng ý với anh, nhưng anh đang quá đau khổ, việc quở trách có vẻ không thích hợp, không kể đến đó là gợi ý tàn nhẫn. “Anh vẫn còn thời gian, anh biết đấy.” Cô dịu dàng nói.
“Chẳng lẽ” anh nói, giọng chế nhạo trở lại, “dạy chúng bơi ngửa để chúng có thể mở rộng thêm tiết mục của mình?”
“À, vâng.” Cô nói, giọng khá sắc bén, vì cô chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn cho sự tự thương tiếc bản thân. “Nhưng cũng học thêm nhiều điều khác về chúng nữa. Chúng là những đứa trẻ đầy sức hút.”
Anh nhìn cô đầy ngờ vực.
Cô hắng giọng. “Chúng đôi lúc cư xử không đúng đắn–”
Một trong hai bên mày anh nhướng lên.
“Tốt thôi, chúng thường xuyên cư xử không đúng đắn, nhưng thật ra, tất cả những gì chúng muốn là một ít chú ý từ anh.”
“Chúng nói với cô thế?”
“Tất nhiên là không.” Cô nói, mỉm cười trước vẻ nghệt ra của anh. “Hai đứa nhóc chỉ mới tám tuổi. Chúng sẽ không nói nhiều thế. Nhưng chuyện ấy khá rõ ràng với tôi.”
Họ đến phòng ăn chính, nên Eloise có thể ngồi xuống chỗ đã được người hầu dọn sẵn. Phillip ngồi đối diện với cô, đặt tay lên ly rượu, kéo nó lại. Môi anh di chuyển, nhưng rất khẽ khàng, như thể anh có gì đó để nói nhưng không chắc làm sao nói ra. Cuối cùng, sau khi Eloise đã hớp một ngụm rượu của cô, anh hỏi. “Chúng có thích thú chứ? Ý tôi là, việc bơi lội.”
Cô cười. “Rất nhiều. Anh nên dẫn chúng đi.”
Anh nhắm mắt và và giữ một lúc, nhưng không quá lâu, dù vậy, lâu hơn một cái chớp mắt. “Tôi nghĩ tôi không thể.” Anh nói.
Cô gật đầu. Cô biết sức mạnh của những hồi ức. “Có lẽ một nơi nào đó khác.” Cô gợi ý. “Chắc hẳn phải có một cái hồ khác gần đây. Hay thậm chí chỉ là một ao vũng.”
Anh đợi cô nhấc cái muỗng lên, rồi nhúng muỗng anh vào chép súp. “Đó là ý kiến hay. Tôi nghĩ…” Anh dừng lại, hắng giọng. “Tôi nghĩ tôi có thể làm được. Tôi sẽ suy nghĩ về việc chúng ta có thể đi đâu.”
Có điều gì đó đau đến xé lòng về biểu cảm nơi anh – sự không chắc chắn, dễ bị tổn thương. Nhận thức rằng dù không chắc đang làm việc đúng đắn, anh vẫn sẽ cố gắng đẩy nó đi. Eloise cảm giác tim cô chới với, ngừng đập một nhịp, và cô muốn với qua bàn, chạm vào tay anh. Nhưng đương nhiên cô không thể. Ngay cả nếu cái bàn không dài hơn cả ba mươi centimet so với chiều dài cánh tay cô, cô cũng không thể. Vậy nên cuối cùng, cô chỉ cười và hy vọng cử chỉ đó sẽ giúp anh yên lòng.
Phillip húp một ít súp, rồi nhẹ lấy khăn ăn chấm miệng và nói. “Tôi hy vọng cô sẽ tham gia với cha con tôi.”
“Tất nhiên.” Cô nói, hào hứng. “Tôi sẽ bị bỏ rơi nếu không được mời.”
“Tôi khá chắc chắn cô cường điệu.” Anh nói với đôi môi nhăn nhở xoắn lại. “Nhưng dù sao đi nữa, chúng tôi sẽ vinh dự, và thật lòng, tôi nhẹ nhõm vì có cô ở đây.” Trước vẻ tò mò của cô, anh thêm vào. “Cuộc đi chơi sẽ chắc chắn thành công với sự hiện diện cùng cô.”
“Tôi chắc anh–”
Anh ngăn cô lại ở giữa câu. “Chúng tôi sẽ sẽ thích thú nhiều hơn với sự hiện diện cùng cô.” Anh nhấn mạnh nói, và Eloise quyết định thôi tranh cãi, và lịch thiệp chấp nhận lời ca tụng.
Anh, rất có thể, đã đúng. Anh và hai đứa sinh đôi không quen với việc cùng trải qua thời gian bên nhau, nên họ sẽ gần như có lợi từ Eloise để làm dịu tình hình.
Eloise thấy cô không phiền với ý nghĩ ấy chút nào. “Có lẽ là ngày mai,” cô gợi ý, “nếu thời tiết vẫn thế này.”
“Tôi nghĩ thời tiết sẽ thế.” Phillip nói. “Cảm giác thời tiết không thay đổi.”
Eloise khẽ liếc anh khi cô nhâm nhi chén súp, gồm nước luộc gà với nhiều rau, và chúng thật sự là cần thêm muối. “Vậy, anh có thể dự đoán thời tiết?” Cô hỏi, khá chắc chắn vẻ hoài nghi hiện rõ trên mặt. Cô có một người họ hàng quả quyết anh ta có thể dự báo thời tiết, và mỗi lần lắng nghe, cô kết thúc với việc khiến mình mẩy ướt nhẹp và đông cứng đến từng ngón chân.
“Không phải tất cả.” Anh trả lời. “Nhưng một người có thể–” Anh dừng lại, hơi nghển cổ lên. “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì là chuyện gì?” Eloise thắc mắc, nhưng khi từ ngữ rời khỏi môi, cô nghe những gì Phillip hẳn đã nghe. Những giọng nói đầy tranh cãi, ngày càng lớn hơn theo từng giây. Tiếng bước chân thình thịch.
Dòng chửi rủa thậm tệ sinh động theo sau bởi tiếng ăng ẳng kinh hoàng, chỉ có thể đến từ viên quản gia…
Và rồi Eloise biết.
“Ôi, lạy Chúa.” Cô nói, nắm chặt cái muỗng cho đến khi súp nhỏ giọt xuống, bắn ngược vào chén.
“Cái quỷ gì vậy?” Phillip hỏi, đứng lên, rõ ràng chuẩn bị bảo vệ nhà anh trước sự xâm lăng.
Ngoại trừ việc anh không có ý tưởng nào về những tên xâm lăng anh sẽ đối mặt. Những tên xâm lăng phiền nhiễu, thích xen vào việc người khác, và quỷ quái mà anh sẽ gặp mặt trong, ồ, gần chính xác mười giây nữa.
Nhưng Eloise biết. Và cô biết ý phiền nhiễu, thích xen vào việc người khác, và quỷ quái không gì có thể so sánh được với điên tiết, vô lý, và vô cùng thẳng thắn khi nó đến từ sự an toàn sắp tới của Phillip.
“Eloise?” Phillip hỏi, hai bên mày anh nhướng lên khi nghe ai đó rống tên cô.
Cô cảm thấy tái nhợt. Cảm giác xác thực về chuyện ấy, biết nó đã xảy ra, dù không thể thấy thứ ấy đào lỗ dưới chân cô. Không có cách nào cô có thể sống sót trước tình huống này, không cách nào cô có thể vượt qua mà không giết ai đó, tốt nhất là ai đó có liên hệ gần nhất với cô.
Cô đứng dậy, những ngón tay siết chặt vào bàn. Tiếng những bước chân (điều mà, thật sự, nghe như cả một lũ đang bị dại) trở nên gần hơn.
“Ai đó cô biết?” Phillip hỏi, khá ôn tồn về việc sẽ đối mặt với ai đó liên quan tới sự qua đời của anh.
Cô gật đầu, và bằng cách nào đó xoay sở thêm vào vài từ. “Các anh em tôi.”
—o0o—
Trong Phillip chợt lóe lên (khi anh bị ghì chặt vào tường với hai đôi bàn tay xung quanh cổ họng) rằng Eloise có thể đưa cho anh nhiều hơn cả lời cảnh báo.
Anh không cần nhiều ngày, ngay cả khi việc ấy sẽ rất tốt, dù thế vẫn còn không đủ chống lại tập thể đông đảo bốn gã đàn ông rất to lớn, vô cùng giận dữ, và từ những nét mặt họ, khá gần giống có quan hệ họ hàng với nhau.
Anh em trai. Anh lẽ ra nên nghĩ tới việc ấy. Tốt nhất là nên gần như tránh xa việc tán tỉnh một người phụ nữ với các anh em trai.
Bốn người trong số họ, chính xác là thế.
Bốn. Thật là một kỳ quan khi anh đã không chết.
“Anthony!” Eloise hét ầm. “Dừng lại!”
Anthony, hay ít nhất Phillip coi anh ta như là Anthony – cái đám đó chính xác đã không bận tâm cho màn giới thiệu cần thiết – siết chặt nắm tay anh ta trên cổ Phillip.
“Benedict.” Eloise cầu xin, quay sự chú ý của cô qua gã to lớn nhất. “Hãy biết điều chút đi.”
Gã còn lại – à ừ, gà còn lại cũng đang siết cổ anh; vẫn còn hai gã khác nữa, nhưng hai gã ấy chỉ đứng vây quanh và trừng mắt nhìn – khẽ nới lỏng tay và quay sang nhìn Eloise.
Đó là một sai lầm kinh khủng, vì, trong việc hộc tốc xé nát từng chi một ra khỏi cơ thể anh, không ai trong số họ nhìn cô đủ lâu để thấy cô đang trưng ra con mắt thâm tím kinh khủng.
Việc dĩ nhiên nguyên đám ấy sẽ nghĩ anh phải chịu trách nhiệm.
Benedict gầm lên một tiếng chói tai và dộng anh vào bức tường mạnh đến mức chân anh cảm giác như nhấc khỏi mặt đất.
Thú vị làm sao, Phillip nghĩ. Giờ mày đang thực sự chết. Cú bóp chặt đầu tiên có hơi không thoải mái, nhưng lần này…
“Dừng lại!” Eloise rú, quăng mình lên lưng Benedict và giật mạnh tóc gã. Benedict hú vang khi đầu giật ra sau, nhưng không may là nắm tay Anthony siết chặt vẫn còn vững chắc, dù ngay cả khi Benedict đang bị buộc bỏ tay ra để chiến đấu với Eloise.
Cô là – Phillip chú ý khi anh có thể, lắp đầy sự thiếu hụt oxi – chiến đấu như một con sư tử Hà Đông lai tạo với một nữ thần báo tử và với cả Medusa. Tay phải cô vẫn còn nắm kéo tóc Benedict, mặc dù ngay cả khi tay trái quấn quanh cổ gã, với cẳng tay đè vào khá gọn gẽ trên dưới ngực gã.
“Chúa tôi.” Benedict nguyền rủa, quay mòng mòng khi cố gắng đánh bật em gái. “Ai đó kéo con bé ra ngay!”
Chẳng lấy làm ngạc nhiên, không ai trong đám nhà Bridgerton vội vàng tới trợ giúp. Thực ra, người dựa lưng vào bức tường trông khá thích thú trước toàn bộ sự việc.
Tầm nhìn của Phillip bắt đầu trở nên cuộn xoắn lại và chuyển sang màu đen lảo đảo, nhưng anh không thể không ấn tượng trước vẻ ngoan cường nơi Eloise. Hiếm có người phụ nào biết cách làm thế nào để chiến đấu và chiến thắng.
Gương mặt Anthony đột ngột xuất hiện gần sát mặt anh. “Có phải… ngươi… đánh con bé?” Anh ta gầm vang.
Làm như anh có thể nói không bằng, Phillip chuếnh choáng nghĩ.
“Không!” Eloise gào lên, ngay tức khắc chuyển sự chú ý khỏi việc giật tóc Benedict. “Dĩ nhiên anh ấy không đánh em.”
Anthony liếc qua với vẻ sắc bén khi cô tiếp tục đấm túi bụi vào Benedict. “Không có gì dĩ nhiên về chuyện ấy.”
“Đó là một tai nạn.” Cô nhấn mạnh. “Anh ấy không làm gì hết.” Và rồi, khi không ai trong cái đám anh em trai đó biểu lột tý chút gì là tin cô, cô dí thêm. “Ôi, vì Chúa. Mọi người thật sự nghĩ em sẽ bảo vệ ai đó đánh em?”
Đó cứ như là mánh bịp, và Anthony bất ngờ thả Phillip, người nhanh chóng sụm xuống sàn nhà, hổn hển để thở.
Bốn người trong số họ. Cô đã nói với anh cô có bốn anh em trai? Chắc chắn là không. Anh sẽ không bao giờ suy tính tới việc cưới một người phụ nữ với bốn anh em trai. Chỉ có thằng ngu mới xiềng xích bản thân vô một gia đình như thế.
“Mọi người đã làm gì với anh ấy?” Eloise gặng hỏi, nhảy khỏi Benedict và vội vàng đến bên Phillip.
“Hắn ta đã làm gì chị?” Một trong đám anh em trai đó yêu cầu. Người mà, Phillip nhận ra, đã đấm vào ngay ngực anh trước khi hai gã còn lại quyết định thay vào đó bóp lấy cổ anh.
Cô bắn cho cậu ta một cái nhìn gay gắt. “Em đang làm gì ở đây?”
“Bảo vệ danh dự chị gái mình.” Cậu ta bắn lại.
“Làm như chị cần sự bảo vệ từ em ấy! Em thậm chí chưa đến hai mươi!”
À à phải rồi, Phillip nghĩ, cậu ta hẳn là người có tên bắt đầu bằng chữ G. George? Không, không đúng. Gavin? Không…
“Em hai mươi ba.” Cậu trai trẻ sừng sộ, với tất cả cáu kỉnh của một gã em trai nhỏ tuổi.
“Và chị hai mươi tám.” Cô quát lại. “Chị không cần sự giúp đỡ của em khi em còn quấn đầy tã, và bây giờ cũng không.”
Gregory. Chính xác. Gregory. Cô đã nói nhiều về điều ấy trong những lá thư. A, chết tiệt thật. Nếu anh biết điều đó, thì anh hẳn phải biết về bầy anh em trai. Anh thật sự phải trách cứ chính bản thân anh.
“Nó muốn đi cùng.” Một giọng nói ở góc phòng, đến từ người duy nhất đã chưa thử giết chết Phillip. Phillip quyết định anh thích gã này nhất, đặc biệt khi hắn vòng tay qua khủy tay Gregory, giữ cậu trai trẻ đó khỏi quăng mình vào Eloise.
Việc mà, trớ trêu thay khi Phillip nghĩ, cô xứng đáng nhận. Những đám tã lót, thật thế.
“Nào, các anh nên ngăn thằng bé lại.” Eloise nói, hiển nhiên ám chỉ việc xông vào quật Phillip. “Các anh không thấy việc này thật đáng nhục nhã đến mức nào sao?”
Cái đám anh em trai đó chòng chọc nhìn cô, hoàn toàn chính đáng, theo ý kiến Phillip, như thể cô đã mất trí.
“Em đã mất quyền,” Anthony tức khí, “để cảm giác nhục nhã, xấu hổ, tủi nhục, hay thực sự là bất cứ cảm giác nào hơn là xuẩn ngốc một cách mù quáng, khi chuồn đi mà không nói đến một từ.”
Eloise trông dịu đi đôi chút, nhưng vẫn lầm bầm. “Không phải như em sẽ lắng nghe bất cứ gì anh ấy nói.”
“Khi chống đối bọn anh,” người chắc hẳn là Colin làu bàu, “với người mà em là tâm hồn của sự hiền lành và sùng bái.”
“Ôi, Chúa lòng lành.” Eloise nói dưới hơi thở, nghe như một lời say mê tầm thường với đôi tai hát ca của Phillip.
Hát ca? Có ai đã bạt tai anh chăng? Thật là khó để nhớ lại. Chống lại việc bốn-chọi-một đầy lạ kỳ đủ làm mụ mị trí óc ai đó.
“Ngươi.” Một giọng nạt nộ mà Phillip gần như cam đoan là Anthony, với một ngón tay xỉa mạnh ngay thẳng đến Phillip. “Không đi đâu hết.”
Làm như việc đó xứng đáng thưởng ngoạn không bằng.
“Và em,” Anthony nói với Eloise, giọng thậm chí chết người hơn nữa, dù Phillip không nghĩ là có thể, “em nghĩ em đang làm cái chết dẫm gì vậy?”
Eloise thử lảng tránh câu hỏi đó bằng câu hỏi của chính cô. “Anh đang làm gì ở đây?”
Và đã thành công, vì anh trai cô thực sự trả lời. “Cứu em khỏi bị hủy hoại.” Anh ta thét. “Vì Chúa, Eloise, em không bao giờ nghĩ chúng ta đã lo lắng thế nào sao?”
“Và giờ em nghĩ anh còn không chú ý tới sự chuyển hướng của em.” Cô cố đùa.
“Eloise.” Anh ta nói. “Mẹ không tự chủ được mình.”
Câu ấy làm cô trở nên nghiêm túc ngay lập tức. “Ồ, không.” Cô thì thào. “Em không nghĩ tới.”
“Phải, em không nghĩ tới.” Anthony trả lời, giọng nghiêm khắc chính xác như những gì người ta có thể trông mong từ một người đã là chủ gia đình trong hai mươi năm. “Anh nên lấy roi da quất em.”
Phillip chuẩn bị xen vào, vì, thực sự, anh không thể tán thành roi da, nhưng rồi Anthony thêm. “Hay ít nhất, khóa mõm em lại.” và Phillip quyết định anh trai biết em gái tốt nhất, thật thế.
“Em nghĩ em đi đâu?” Benedict thăm dò, và Phillip nhận ra anh chắc đã bắt đầu đứng lên trước khi rơi bẹp trở lại vị trí lực bất tòng tâm trên sàn nhà.
Phillip nhìn Eloise. “Có lẽ cần giới thiệu những người còn lại?”
“Ồi.” Eloise nói, nuốt khan. “Vâng, dĩ nhiên. Đây là các anh em trai tôi.”
“Tôi suy ra được.” Anh nói, giọng khô khốc và bụi bặm.
Cô bắn cho anh một cái nhìn hối lỗi, mà Phillip nghĩ ít nhất đó là những gì cô có thể làm, sau khi gần như đẩy anh vào chỗ bị tra tấn và giết chết, rồi quay sang các anh em trai, ra hiệu lần lượt vào mỗi người, nói. “Anthony, Benedict, Colin, Gregory. Ba người này,” cô đế thêm, chỉ đến A, B, và C, “là các anh tôi. Đứa này” – cô phẩy tay thô bạo về phía Gregory – “là thằng nhỏ non dại.”
Gregory trông gần như sẵn sàng bóp cổ cô, việc đơn giản hợp ý khiến Phillip hài lòng, vì hành động đó sẽ làm chệch hướng những mục đích ám sát khỏi anh.
Và rồi cuối cùng Eloise quay trở lại phía Phillip, nói với các anh trai. “Ngài Phillip Crane, nhưng em mong là các anh đã biết.”
“Em bỏ lại một lá thư trong bàn.” Colin nói.
Eloise nhắm mắt đau khổ. Phillip nghĩ anh thấy môi cô hình thành nên những từ Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc.
Colin mỉm cười dữ tợn. “Em nên cẩn thận hơn trong tương lai, nếu em quyết định chuồn đi lần nữa.”
“Em sẽ nhớ.” Eloise bắn lại, nhưng đang đánh mất cơn giận phừng phừng.
“Giờ có phải là thời gian thích hợp để đứng lên?” Phillip hỏi, không nhắm câu hỏi anh đến ai đó cụ thể.
“Không.”
Thật khó để phân biệt gã anh em trai Bridgerton nào nói lớn nhất.
Phillip tiếp tục xãi lai dưới sàn. Anh không có khuynh hướng nghĩ anh là một thằng hèn, nhưng anh thật hèn nhát, nếu anh phải nói thế với chính anh, khá tài giỏi với những nắm đấm, nhưng ôn dịch nó, ở đây có đến bốn gã.
Có thể anh là một tay đấm bốc. Nhưng còn lâu mới là thằng đần muốn tự sát.
“Sao mắt em lại bị thế?” Colin lẳng lặng hỏi.
Eloise dừng lại trước khi trả lời. “Đó là một tai nạn.”
Colin suy nghĩ lời cô trong một thoáng. “Em có phiền giải thích rõ hơn không?”
Eloise nuốt ực không thoải mái và khẽ liếc về phía Phillip, việc anh thật sự mong mỏi cô đừng làm. Nó chỉ khiến họ (khi anh bắt đầu nghĩ tới băng đảng tứ quái) thậm chí càng bị thuyết phục hơn việc anh là người duy nhất chịu trách nhiệm cho thương tổn của cô.
Sự hiểu lầm đó chỉ có thể dẫn đến cái chết và đứt lìa chân tay anh. Cái đám đó dường như không phải loại người cho phép bất cứ ai đặt một bàn tay lên các chị em gái của họ, chứ đừng nói đến một con mắt bầm tím.
“Chỉ cần nói cho họ biết sự thật, Eloise.” Phillip mỏi mệt nói.
“Đó là do các con anh ấy.” Cô nói, cau mày trước từ ngữ. Nhưng Phillip không lo lắng. Họ càng gần việc siết cổ anh bao nhiêu, họ không giống như loại người gây tổn hại đến những đứa trẻ thơ ngây. Và dĩ nhiên Eloise sẽ không nói bất cứ gì, nếu cô nghĩ điều ấy có thể đặt Oliver và Amanda vào nguy hiểm.
“Hắn có con?” Anthony hỏi, nhìn anh với một biểu cảm nhẹ nhàng hơn.
Anthony, Phillip quyết định, hẳn cũng phải là một người cha.
“Hai đứa.” Eloise trả lời. “Thực ra, là hai đứa sinh đôi. Một trai và một gái. Chúng tám tuổi.”
“Tôi có lời ngợi khen.” Anthony lẩm bẩm.
“Cám ơn.” Phillip trả lời, cảm thấy gần như già đi và mệt lử trong giây phút ấy. “Sự đồng cảm gần như có ý nghĩa hơn.”
Anthony tò mò nhìn anh, gần như – nhưng không hoàn toàn – mỉm cười.
“Chúng đặc biệt không thích thú trước sự hiện diện của em tại đây.” Eloise nói.
“Những đứa trẻ thông minh.” Anthony lên tiếng.
Cô bắn cho anh ta cái nhìn dứt khoát là chẳng có gì thú vị. “Hai đứa nhóc giăng một cái bẫy.” Cô nói. “Khá giống cái bẫy mà Colin” – cô quay lại xiên anh trai với ánh mắt sáng lóa căm ghét – “giăng ra cho em vào năm 1804.”
Khóe môi Colin xoắn lại không tin nổi. “Em nhớ thời gian?”
“Con bé nhớ mọi thứ.” Benedict bình luận.
Eloise quay sang trừng trừng với gã ta.
Mặc cổ họng đau đớn, Phillip bắt đầu thực sự thích thú trước sức ảnh hưởng của họ.
Eloise quay lại sang Anthony, vương giả như một nữ hoàng. “Em ngã.” Cô nói đơn giản.
“Dập mặt?”
“Thực sự là, dập hông, nhưng em không có thời gian chống lại việc ngã xuống, và đánh vào gò má. Em hình dung là vết thâm tím truyền ra quanh mắt.”
Anthony cúi xuống nhìn Phillip với vẻ dữ tợn. “Con bé nói sự thật?”
Phillip gật đầu. “Trên nắm mồ anh trai tôi. Lũ trẻ cũng sẽ thú tội, nếu anh cảm thấy cần thiết thẩm vấn chúng.”
“Tất nhiên không.” Anthony cộc cằn nói. “Tôi sẽ không bao giờ–” Anh ta hắng giọng, rồi đề nghị. “Đứng lên.” Nhưng anh ta dịu giọng đi bằng cách đưa tay ra giúp Phillip.
Phillip lắm nấy, cuối cùng quyết định anh trai Eloise sẽ là một đồng minh tốt hơn là kẻ thù. Tuy vậy, anh thận trọng nhìn bốn gã nhà Bridgerton, và tư thế anh phòng thủ. Anh không có cơ hội nào nếu cả bốn gã quyết tâm xử anh cùng một lúc, và anh nghĩ việc ấy có thể xảy ra.
Vào cuối ngày, anh sẽ thấy bản thân mình hoặc chết hoặc đã kết hôn, và anh không chuẩn bị cho việc để các gã trai nhà Bridgerton bầu chọn cho một trong hai vấn đề ấy.
Và rồi, sau khi Anthony khiến bốn người em im lặng với chỉ một cái nhìn trừng trừng, anh ta quay lại với Phillip và nói. “Có lẽ cậu nên nói cho tôi chuyện gì đã xảy ra.”
Liếc nhìn, Phillip thấy Eloise mở miệng ra để cắt ngang, rồi ngậm miệng lại lần nữa, ngồi xuống ghế với biểu cảm mà, nếu không phải là ngoan ngoãn, thì ít nhất cũng ngoan ngoãn hơn bất cứ thứ gì anh từng hy vọng được thấy ở vẻ duyên dáng nơi cô.
Phillip quyết định anh cần học cách trừng mắt giống hệt Anthony Bridgerton. Anh ta hẳn phải bắt con anh nghe theo ngay lập tức.
“Tôi không nghĩ Eloise giờ đây sẽ cắt ngang chúng ta.” Anthony nói một cách từ tốn. “Nào, tiếp đi.”
Phillip khẽ liếc về phía Eloise. Cô trông như sẵn sàng bùng nổ. Nhưng dù vậy, vẫn ngậm miệng lại, thật trông cứ như một kỳ công xuất sắc, với một người như cô.
Phillip nhẩm đếm lại những sự kiện đã dẫn Eloise đến Romney Hall. Anh kể với Anthony những lá thư, bắt đầu với lá thư chia buồn của Eloise, và họ đã trải qua mối quan hệ thư từ như thế nào, tạm dừng câu chuyện khi Colin lắc đầu lẩm bẩm. “Tôi luôn luôn tự hỏi con bé viết gì trong phòng.”
Khi Phillip nhìn anh ta giễu cợt, anh ta giơ tay lên và thêm. “Những ngón tay con bé. Chúng luôn luôn dính mực, và tôi chưa bao giờ biết tại sao.”
Phillip hoàn thành câu chuyện, kết thúc với, “Vì vậy, như các anh thấy, tôi đang tìm một người vợ. Từ âm điệu trong những lá thư, cô ấy có vẻ thông minh và biết lẽ phải. Các con tôi, như khi các anh sẽ nhận ra nếu ở lại đủ lâu để gặp chúng, có thể hơi, ờ” – anh tìm kiếm cho một tính từ ít chân thật nhất – “bướng bỉnh.” Anh nói, hài lòng với từ ngữ đã chọn. “Tôi đã hy vọng cô ấy sẽ khiến chúng trầm tĩnh lại.”
“Eloise?” Benedict khịt mũi, và Phillip có thể thấy từ vẻ mặt của ba gã còn lại, cũng đồng ý với việc đánh giá ấy của anh ta.
Và trong khi Phillip có thể cười trước câu bình luận của Benedict về việc Eloise nhớ tất cả mọi thứ, và ngay cả khi đồng ý với Anthony về việc khóa mõm cô lại, nhưng mọi việc bắt đầu trở nên không thể chối cãi là cánh đàn ông nhà Bridgerton không có sự đánh giá em gái chính xác như những gì cô đáng được nhận. “Em gái các anh,” anh nói, giọng bật ra sắc lẻm, “có một ảnh hưởng phi thường với các con tôi. Các anh sẽ không làm mất uy tín cô ấy trước mặt tôi.”
Anh gần như đã đơn giản đưa ra chứng chỉ chứng nhận cái chết của chính anh. Sau cùng thì, ở đây có đến tận bốn gã, và việc sỉ nhục họ không phải là sự hứng thú nhất ở anh. Nhưng ngay cả khi nếu họ đã băng qua nửa đường đất nước để bảo vệ đức hạnh của Eloise, không có cách nào anh sẽ đứng đây, và lắng nghe họ khịt mũi và hít ngửi và chế nhạo cô.
Không phải Eloise. Không phải ngay trước mặt anh.
Nhưng trước sự ngạc nhiên to lớn của anh, không ai trong số họ vặn lại, và thật ra thì Anthony, người rõ ràng là chịu trách nhiệm, giữ vững một cái nhìn chăm chăm ước lượng, đánh giá cứ như thể anh ta đang lột vỏ anh ra từng lớp, cho đến khi có thể thấy điều gì ẩn giấu trong tâm can anh.
“Chúng ta có nhiều điều để nói với nhau, cậu và tôi.” Anthony lặng lẽ nói.
Phillip gật đầu. “Tôi mong đợi anh cũng sẽ cần nói chuyện với cả em gái mình.”
Eloise bắn cho anh một cái nhìn biết ơn. Anh chẳng ngạc nhiên. Anh có thể tưởng tượng cô sẽ không sẽ bỏ lỡ bất cứ quyết định nào gắn liền với cuộc đời cô. Chết tiệt, cô không phải loại người bỏ lỡ bất cứ thứ gì.
“Đúng.” Anthony nói. “Tôi sẽ làm thế. Thực ra, tôi nghĩ chúng tôi nên bàn về cuộc trò chuyện của chúng tôi trước, nếu cậu không phiền.”
Làm như Phillip đủ đần để tranh cãi với một người Bridgerton, khi ba gã còn lại đang trân trối lườm anh không bằng.
“Hãy sử dụng phòng làm việc của tôi.” Anh đề nghị. “Eloise có thể chỉ đường cho anh.”
Thật là một câu nói sai lầm. Không ai trong số cái đám anh em đó bận tâm nhớ lại Eloise đã ở đây đủ lâu để biết đường đi nước bước xung quanh cô.
Anthony và Eloise rời phòng mà không nói lời nào, bỏ Phillip lại một mình với ba gã Bridgerton còn lại.
“Tôi ngồi được chứ?” Phillip hỏi, vì anh ngờ là anh sẽ bị bầm dập ngay tại đây, trong phòng ăn vào lúc nào đó.
“Cứ ngồi đi.” Colin cởi mở nói. Benedict và Gregory chỉ tiếp tục trừng trừng nhìn. Colin, Phillip chú ý, cũng không trông hăm hở hành hạ một người bạn. Anh ta có thể có vẻ ngoài nhã nhặn hơn các anh em trai, nhưng trong đôi mắt ấy lộ ra vẻ thông minh sắc sảo, khiến Phillip nghĩ anh không thể đánh giá được.
“Xin mời,” Phillip nói, ra dấu về phía thức ăn vẫn còn lại trên bàn, “dùng bữa.”
Benedict và Gregory quắc mắt với anh, cứ như anh đã yêu cầu họ ăn độc dược, nhưng Colin ngồi xuống phía bên kia, và chộp lấy ổ bánh mì nhỏ cứng giòn vào cái đĩa.
“Chúng khá ngon.” Phillip lên tiếng, tuy anh không có cơ hội chia sẻ bữa tối.
“Tốt.” Colin lầm bầm, ngoạm một miếng. “Tôi đói chết được.”
“Sao anh có thể nghĩ tới thức ăn?” Gregory giận dữ hỏi.
“Anh luôn luôn nghĩ tới thức ăn.” Colin trả lời, mắt nghiên cứu cái bàn cho đến khi anh định vị ở chỗ miếng bơ. “Cái gì khác ở đó nhỉ?”
“Vợ em.” Benedict dài giọng.
“À, phải, vợ em.” Colin gật đầu nói. Anh ta quay sang Phillip, chĩa một cái nhìn chằm chặp mạnh mẽ về phía anh, và nói. “Chỉ để anh nhận ra, buổi tối đáng lẽ là thời gian tôi dành cho vợ.”
Phillip không thể nghĩ đến một câu trả lời mà không như một gợi ý đến việc sỉ nhục sự vắng mặt Bà Bridgerton, nên anh chỉ gật đầu và trét bơ lên ổ bánh mì của chính anh.
Colin ngoạm một miếng lớn nữa, rồi nói với cái miệng đầy thức ăn, hoàn toàn vi phạm phép xã giao như một lời xúc phạm đến ông chủ là anh. “Chúng tôi chỉ mới cưới nhau được vài tuần.”
Phillip nhướng một bên mày thắc mắc.
“Mới vừa lập gia đình.”
Phillip gật đầu, vì đó là những lời đáp lại cần phải có.
Colin chồm tới trước. “Tôi thật sự không muốn bỏ lại vợ tôi ở nhà.”
“Tôi hiểu.” Phillip làu bàu, vì sự thật, anh còn có thể nói gì khác?
“Anh hiểu anh ấy đang nói gì?” Gregory dò hỏi.
Colin quay ra và gửi một cái nhìn ớn lạnh cho em trai, người rõ là còn quá trẻ để thông hiểu nghệ thuật tinh vi của sắc thái nơi lời nói và sự cẩn trọng trong ấy. Phillip đợi đến khi Colin đã quay lại bàn, rồi đề nghị một dĩa măng tây (anh ta đã lấy), và nói. “Tôi suy ra là anh nhớ vợ mình.”
Có một nhịp im lặng, và rồi Colin lên tiếng, sau khi gửi thêm một cái lườm khinh khỉnh về phía em trai. “Thật thế.”
Phillip quay sang nhìn Benedict, vì anh ta là người duy nhất không dính đến vụ cãi vã mới nhất.
Sai lầm lớn. Benedict đang uốn éo hai bàn tay, vẫn còn nhìn như thể hối tiếc không vặn cổ anh khi có cơ hội.
Phillip sau đó chuyển cái liếc khẽ của anh về phía Gregory, người mà cánh tay khoanh lại điên tiết quanh ngực. Cả cơ thể cậu ta run lên vì phẫn nộ, có lẽ mục tiêu chính là Phillip, có lẽ là với gia đình cậu, những người đã đối xử với cậu như một thằng nhỏ thò lò mũi xanh suốt cả buổi tối. Cái liếc khẽ của Phillip không được hoan nghênh. Ngực Gregory nhô ra giận dữ, răng nghiến chặt lại, và–
Và Phillip đã nhìn đủ rồi. Anh quay lại phía Colin.
Colin vẫn còn đang làm việc với đống thức ăn, bằng cách nào đó xoay sở quyến rũ đám người hầu vào việc bưng ra một chén súp. Tuy thế, anh ta đặt cái muỗng xuống, và sau đó kiểm tra tay kia, vu vơ cong từng ngón tay lại, lầm bầm mỗi từ như chĩa thẳng vào Phillip.
“Nhớ. Vợ. Tôi.”
“Khốn nạn nó.” Cuối cùng Phillip nổ tung. “Nếu các người chuẩn bị bẻ hai chân tôi, các người có mau làm điều đó ngay bây giờ không?”