Đọc truyện Tớ Sẽ Lấy Cậu… Thật Đấy! – Chương 19
– Con gái gì mà ngủ dậy rõ muộn. – Thằng Kent đấy ạ. Vừa thấy nó bước xuống cầu thang với bộ mặt méo xẹo không khác gì cái bánh bao nhúng nước liền buông câu trêu nó.
Nó hằm hằm nhìn thằng nhóc đang nhe răng cười khoái trá kia. Gầm một tiếng rồi đẩy ghế ngồi vào ăn.
– Hôm nay chị Thư con là còn dậy sớm ấy chứ. Bình thường thì 10 hôm đi học thì 9 hôm muộn rồi. – Ôi chao!! Mẹ nó đấy. “Hix…Mẹ chả biết giữ thể diện cho con gì cả…” Nó mếu máo nhìn mẹ, ánh mắt đầy uất ức, trách móc.
– Hô..hô…Bình thường còn muộn hơn ý ạ. Ôi trời, bà chị yêu mến ơi, chị là con gái đó sao? – Thằng Kent cười sằng sặc thích chí. Ghét thế chứ lị.
– Cậu im mồm rồi ăn nhanh đi. Muộn học giờ. – Nó tức khí hét lên. Trong khi thằng nhóc vẫn cười. Hứ…cười nữa đi. Cười cho lắm vào. Cười cô rụng răng luôn. Hết ăn cháo. Cho chết.
Mà sao, thằng nhóc này giống… Quang thế nhỉ. Cậu bạn chí cốt của nó cũng y chang thằng Kent. Suốt ngày chọc tức nó, rồi nham nham nhở nhở cười cho đến khi nó tức xì khói đầu thì thôi. Chết cha!! Cho 2 tên quỷ này gặp nhau thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra mất…* Một thoáng rùng mình !!*
…
– Hôm nay mẹ tôi gọi cậu dậy đấy hả? – Vừa đi nó vừa hỏi thằng Kent. Trong lòng vẫn còn ấm ức lắm lắm. Nó không tin là cái loại công tử bột như thằng nhóc lại có thể dậy sớm như thế được.
– Hứ…chị nghĩ tôi thế nào. Đừng khinh nhau thế. Bình thường tôi còn dậy sớm hơn thế này ấy chứ. – Kent cười đểu cáng.
– Tôi ko tin đấy. Mẹ cậu chiều cậu như vậy mà cũng bắt cậu dậy sớm sao? – Nó vẫn tức tối.
– Mẹ tôi tất nhiên là không nỡ gọi tôi rồi. Nhưng bố tôi thì lại khác. Bắt tôi dậy sớm lắm. Hôm nào cũng phải dậy đi tập thể dục với bố. Nên bây gìơ quen rồi.
– Hơ…thảo nào. ị
– Còn chị thì sao hả? Con gái gì mà…
– Thôi đi. chẳng qua là…- Nó cố phân bua.
– Tất cả chỉ là nguỵ biện. – Thằng Kent là lưỡi trêu nó.
– Cậu…
Nó cứng họng. Công nhận thằng nhóc cũng cao tay. Có lẽ nó đã đánh giá hơi thấp về thằng nhóc rồi.
Haizzz… !!! (Lại thở dài… !!! – Lời tác giả. )
…
Nó cùng thằng nhóc Kent bước đến bến đợi xe buýt. He he. Hôm nay nó đi sớm, không phải lo đuổi theo xe như mọi hôm nữa. Hãnh diện. Nó ung dung bước đi trước cặp mắt tròn xoe của thằng nhóc mà chả hiểu mô tê gì.
Đứng ở bến, nó để ý là có rất nhiều con gái để ý thằng nhóc kent. (Giống như trước đây lũ con gái ấy nhìn Quang vậy). Ừ thì cũng phải công nhận là thằng nhóc đẹp trai đi. Mặt mày sáng sủa thế cơ mà. Hơn nữa lại cao ráo, trông rất ngầu nữa chứ. Nhìn cặp mắt thèm thuồng của lũ con gái đứng xung quanh, nó thừa hiêủ là thằng nhóc “chói loá” đến mức nào.
“Hứ… đừng có nhìn bề ngoài mà đánh giá tất cả nhá mấy em. ĐẸp trai nhưng đểu lắm đấy…”
Ô…từ xa, nó cũng trông thấy Quang đang bước tới. Cái dáng cao cộng thêm mái tóc lãng tử của cậubạn thì nó lẫn đi đâu được chứ. Dù gì cũng là bạn thân mười mấy năm trời, có nhắm mắt cũng không lo túm nhầm người.
A…bên cạnh còn có cả nhóc Uyên nữa. Hi hi. Con bé hàng xóm của Quang. Cùng tuổi thằng Kent. Hiện đang học lớp 10. Con bé xinh, đáng yêu nhưng trầm tính lắm. Ít nói chuyện. Nó hay sang nhà Hy chơi nên thỉnh thoảng cũng có nói chuyện với con nhóc. Những lần đó, nó phải công nhận một điều rằng, tuy con bé ít nói nhưng nếu nói chuyện sẽ thấy con nhỏ nói chuyện rất có duyên. Nhất là 2 cái má lúm của con bé mỗi ikhi cười ấy. Nhìn yêu cực…!!!
Nó vẫy tay với Quang và nhóc Uyên. Rồi quay sang xem thằng nhóc Kent thế nào…thì…. ôi trời ơi…
Lũ con gái đã bu quanh thằng nhóc từ lúc nào, tíu tít nói chuyện như con chim sẻ. Kinh người, nó không để ý thằng Kent mới có tầm 1 phút thôi vậy mà…
Thằng Kent thì cũng tươi cười chả kém mấy em. Mặt mũi tỏ vẻ ngây thơ lắm. Cười cười nói nói vang cả một góc bến.
Hazzz…Thôi thì mặc kệ. Cứ để lũ con gái ấy biết được bộ mặt thật của thằng Kent xem. Có mà xách dép chạy mười cây số cũng chả hết khiếp sợ.
Quang đứng bên nó từ khi nào, vỗ vào vai nó hỏi nhỏ:
– Ai đấy…?
– Thằng em họ của tớ. Mới từ Mỹ về đấy. Cậu xem, chưa gì mà đã…
– Cậu có thấy thằng nhóc giống tớ không hả? Cũng đẹp trai, cườ duyên lại…
– Thôi đi. Đừng có tự sướng nữa ông cụ ạ.
– Xì, tớ biết cậu đang ghen tị với tớ lẫn thằng nhóc mà. – Quang trề môi. Còn nó thì nhanh tay đấm thùm thụp vào vai cậu bạn không thương tiếc.
– Ai da… đau thế. Con gái mà dữ hơn cả sư tử.Sau này ế chồng thì đừng có trách.
– Hứ. Ế hay ko kệ tớ. Thôi xe đến rồi, đi thôi.
…
Xe buýt hôm nay khá đông. Chen lấn xô đẩy nhau cũng khá nhiều. Nó bị lũ con gái chen lấn xô về hai bên xe. Trời ạ. Chật vật mãi mới đứng vững. Thế mà lại bị một con bé đi guốc 10 phân, mặt phấn son loè loẹt đẩy ra làm nó suýt ngã. Khổ… Có gì lạ đâu. Con nhỏ tranh đứng gần thằng Kent. Nhưng tức ko chịu được. Nó lấy chân giẫm mạnh lên đôi guốc con nhỏ làm nó kêu oai oái.
– Á á… đứa nào…dám giẫm lên chân tao.
– Đứa nào là đứa nào hả? Xe buýt đông thế này mà còn xô đẩy, chen lấn. Chuyện giẫm đạp lên chân nhau là chuyện bình thường thôi em ạ. Mà này, chị khuyên em nhé. Nên đi dép thấp thôi chứ đừng đi cao quá, Có ngày gãy gót giày đấy em.