Đọc truyện Tớ Sẽ Khiến Cậu Yêu Tớ – Chương 33
Dạo gần đây chỗ nó nổi lên phong trào trượt Patin =)) Người người đổ xô đi trượt, chả nhẽ mình lại thua kém bọn nó.
Quyết tâm không thua mấy thằng bạn cùng lớp, nó rủ Nhi chiều hôm đó cùng nhau đi trượt Patin 😀
– Nhi ơi chiều đi trượt Patin cùng anh không?
– Chiều nay á?
– Ừ. Nhìn bọn nó trượt vui lắm ^^!
– Được thôi, mà em chưa biết trượt, anh phải dậy em đấy.
– Anh cũng đã biết trượt đâu >”
– Trời ạ, chưa biết mà cũng rủ em đi à =.=!
– Đến đó học sau, haha
– Em chịu cái lí của anh luôn. Híc.
*********
3h chiều, nó và Nhi có mặt tại sân trượt.
Lúc này đã có khá đông người , à quên mất, giá trượt ở đây là 20k/1 giờ, cũng khá rẻ nhỉ.
Nó chọn cho Nhi một đôi giầy trượt màu hồng, còn đôi của nó màu đen :
– Để em tự xỏ giầy được mà.
– Nào, yên, có phải lúc nào anh cũng được xỏ giầy hộ em đâu. >”
– Yêu quá. ( Nhi véo má một cái )
– Ái đau !
Xỏ giầy xong, 2 đứa cùng ra sân. Đông thế này lấy đâu chỗ trượt đây @@!
Công nhận là lúc đầu học Patin khó thật, đứng không vững, nghiêng ngả, ngã hết chỗ này chỗ nọ =))
– Á. Á, đỡ em với.
Nhi vừa đứng lên đã suýt ngã rồi
– Từ từ thôi, để anh cầm tay em nhé.
Nó cầm tay Nhi rồi nói tiếp :
– Giờ thì cố gắng giữ thăng bằng, nào, bình tĩnh.
Nhi vẫn hơi sợ thì phải, cứ bám riết lấy tay nó hoài @@:
– Bỏ tay anh ra đi chứ.
– Em sợ >”
– Cố lên, đừng sợ. Anh bỏ tay đây.
Nó buông tay ra, Nhi chới với một lúc rồi cũng đứng yên được :
– Tốt lắm. Giờ tiến về phía anh đi nào.
– Khôngggggggggg
– Cứ đứng yên thế làm sao mà biết trượt được. Nhìn anh này.
Nó định làm mẫu cho Nhi xem, ai dè vừa trượt được vài mét thì trượt chân ngã cái ” bịch ” . Trời ạ, xấu hổ quá @@!
– Lêu lêu, ngã kìa.
– Ai tập mà chẳng có lúc ngã, em trượt đi chứ.
– Được rồi, nhìn em đây.
Nhi lấy hết sức, nhắm mắt lại rồi trượt về phía nó ( Ai đời lại nhắm mắt chứ @@ )
– Aaaaaaa
– Đâm vào anh giờ.
Không kịp nữa rồi, Nhi đâm vào nó, cũng may lúc đó nó bám được vào lan can của sân trượt nên không bị văng ra ngoài =.=!
– Hihi. Thấy chưa, em trượt được rồi nè.
Nghe giọng nói nhí nhảnh của Nhi sao mà đáng yêu thế không biết.
– Cũng may mà đâm phải anh, chứ đâm vào người khác thì khổ.
– Hứ. Biết thế em tìm mấy anh đẹp trai , giả vờ đâm vào để được họ để ý nhỉ. Hihi
– Sao lại có con người hay nghĩ lung tung thế này không biết . Đấy, người đầy ra kìa, đâm vào đi >”
– Khôngggggggg. Em chỉ thích đâm vào anh để được anh ôm thôi.
– Xì. Lại bắt đầu nịnh rồi đó.
– Ở gần anh lâu thành ra cũng nhiễm phải tính của anh luôn.
– Buôn thế đủ rồi, để anh hướng dẫn em trượt nhé.
Bắt đầu từ những bài tập cơ bản, lúc nãy Nhi đã giữ thăng bằng được rồi nên bỏ qua bài này, bây giờ tập trượt khoảng ngắn :
– Em nhìn anh này, từ từ thôi, hướng người ra phía trước. Thế, đúng rồi, giờ thì lấy đà đi, vừa vừa thôi, đừng mạnh quá.
– Thích quá. Hihi
– Chuẩn bị xong chưa, bắt đầu trượt nhé.
– Vâng.
– Đưa tay anh cầm cho khỏi ngã.
– Kì lắm >”
– Có gì mà kì, nhìn xem, các đôi ai cũng thế à.
Càm tay Nhi thật chắc, nó bắt đầu trượt đi chậm chậm, mới học cái gì cũng phải từ từ mà.
– Cảm giác nó trượt trượt thú vị quá.
– Haha. Có muốn nhanh hơn không, anh tăng tốc nhé.
– Không đâu >”
Mà tính ra Nhi học cũng rất nhanh, 30 sau là có thể tự trượt được mà không cần cầm tay nó. 😀
– Học nhanh thế @@!
– Chuyện, em chứ ai đâu.
– Haha. Chờ đấy, để anh bắt em cho coi
Nó trượt đuổi theo Nhi, sân đông người nữa nên cứ trượt được một lúc là lại đâm vào người, cũng may toàn là người quen cùng trường nên không sao.
– Sắp đuổi kịp rồi, chạy nhanh lênnnnnnnnn
– Á. Sao anh trượt giỏi thế.
– Không biết
Bất chợt Nhi va phải thằng Hòa và ngã xuống đất. Bỏ mẹ rồi, họa vô đơn chí.
– Có sao không? Có bị đau chỗ nào không?
Nó chạy lại gần hỏi :
– Hơi đau đau.
– Rõ khổ, tự nhiên lại chơi trò đuổi nhau này =.=!
– Ấy, ình xin lỗi nhé.
Thằng Hòa nhìn 2 đứa rồi cười gian, bỏ đi chỗ khác.
– Đm thằng khốn đó, nó cố tình làm em ngã đây mà.
– Kệ nó đi anh, chân em đau quá.
– Để anh xem nào, chậc, hình như là bong gân rồi thì phải. Em thử đứng dậy đi xem.
Nhi đứng dậy, bước đi vài bước rồi lại ngồi xuống :
– Đau quá T_T!
– Lên đây, anh cõng về phòng, trả giầy rồi mình đi về. Xui xẻo thật, không đâu lại gặp thằng trời đánh đó.
Nó cõng Nhi về phòng , thay giầy, trả tiền, nãy giờ 2 đứa trượt vừa đúng 1h, trả 40k tiền sân. Xong. Kết thúc một buổi chiều tập Patin không trọn vẹn.
– Về nhà anh chữa cho.
– Để em về tự chữa cũng được mà.
– Không cãi. Giờ anh đang bực đây.
Nhi ngồi sau xe, vòng tay ôm lấy nó rồi nói :
– Chân em không sao đâu mà, anh đừng lo quá.
Nó im lặng không trả lời, mãi một lúc sau nó mới nói :
– Nếu anh không còn lo cho em nữa thì chắc chắn lúc đó anh đã hết yêu em rồi, vì vậy , lúc mà anh vẫn còn có thể yêu em thì hãy cứ để anh quan tâm, chăm sóc em nhé. Đừng từ chối gì cả, đơn giản là vì chăm sóc , quan tâm em làm anh cảm thấy hạnh phúc.
Nhi khẽ mỉm cười, ôm nó chặt hơn.
Về nhà, nó lấy nước lạnh đắp ngay vào vết thương, sau đó là xoa thêm dầu vào để giảm bớt nỗi đau.
Nhi ngồi trên ghế đưa chân ra cho nó chữa.
– Giờ nhìn em giống công chúa, còn anh thì giống người hầu của em nhỉ. Hihi
– Làm người hầu cho em cũng được, miễn là được ở bên em.
– Moahhhhhhhhh… Anh lúc nào cũng nói thế được.
Đang nói chuyện vui vẻ thì mẹ nó từ trên tầng đi xuống :
– Nhi đấy hả cháu.
– Dạ, cháu chào bá ạ.
– Bị sao thế kia?
– Cháu bị bong gân chút xíu thôi ạ.
– Cái thằng này, mày làm gì mà để con Nhi nó bị bong gân thế hả?
– Mẹ đúng là, lúc nào cũng nghĩ xấu về con thôi =.=!
– Mày là chúa quậy phá mà.
– Không phải do T đâu bá ơi, cháu gặp chút tai nạn thôi mà.
– Rõ khổ. Tự nhiên lại bị đau thế kia. Thằng T mày chăm sóc Nhi cho tốt đấy, nó mà bị sao thì chết với mẹ.
– Con biết, biết rồi mà..
– Hihi. Mẹ anh quan tâm em quá , em ngại.( Nhi cười rồi thì thầm vào tai nó )
– Xì, việc gì phải ngại. Không muốn ngại thì về làm dâu ẹ anh đi.
– Anh, đúng là……
– Đỏ mặt rồi kìa. Haha
Nhi cấu vào má nó rồi cười tủm tỉm.
– À. Anh này.
– Sao ?
– Lúc trước, cái hôm mà anh ôm em ở trường ấy.
– Hôm đó làm sao.
– Hôm đấy anh đã khóc. Em rất ấn tượng đấy.
– Em thấy anh buồn cười khi khóc hả?
– Không. Ngược lại, em rất thương anh. Em biết mà, con trai mạnh mẽ hơn nên khi khóc nước mắt sẽ mặn chát hơn… Anh luôn nói rằng anh là người mạnh mẽ, nhưng hôm đó em biết anh đã kiệt sức và không còn giữ được sự mạnh mẽ trên khuôn mặt nữa. Anh có thể khóc thoải mái, em hiểu và em luôn thông cảm cho anh mà.
– Em nói thật chứ.
– Từng lời, từng chữ đều là thật… Đơn giản là vì em yêu anh, thế nhé (Nhi nói nhỏ vào tai nó để tránh mẹ nó nghe thấy)
Càng thương Nhi bao nhiêu nó càng ghét thằng Hòa bấy nhiêu, thằng chó này,thích thì cứ nhắm vào nó đây, việc gì phải làm khổ con gái như thế?
Ban đầu thì nó cũng bực lắm, tính gọi mấy thằng bạn đập cho nó một trận, cơ mà về sau bình tĩnh suy nghĩ lại, lớp 12 rồi giờ cũng không muốn đánh nhau, gây gổ , về sau lại bị hạnh kiểm yếu, kém thì bỏ mẹ.
Sau giờ học ngày hôm đó, nó chặn xe thằng Hòa lại ở dưới khu để xe :
– Làm gì thế?
– Nói chuyện với tao chút.
Lúc đó mọi người xung quanh tưởng bọn nó sắp đánh nhau nên có mấy đứa bạn nhảy vào can :
– Thôi, có gì từ từ giải quyết đi
– Đây là nhà trường đấy T ơi.
– Mọi người sao thế? Tao với Hòa chỉ nói chuyện với nhau chút thôi, không có gì đâu mà lo.
Nghe thế thì bọn nó cũng tản ra, nó với thằng Hòa bước ra chỗ rẽ của cầu thang, đứng đó. Nó rút bao thuốc ra, lấy bật lửa làm điếu rồi nói :
– Hút không?
– À được.
Nó quăng một điếu thuốc cho thằng Hòa kèm cái bật lửa, 2 đứa phì phèo khói thuốc một lúc rồi nó bắt đầu nói :
– Tao cũng không muốn gây lớn chuyện đâu. Giờ nói thẳng luôn nhé, Nhi là của tao, của tao, mày hiểu chưa? Với việc mày gây ra với Nhi cũng đủ để tao ày một trận, nhưng tao sẽ không làm thế. Tính tao không thích đánh nhau, mày với tao có thể giải quyết việc này theo hướng hòa bình. Ok?
– Haha. Sao mày lại nghĩ dễ dàng như vậy?
– Tao chỉ nói những gì tao nghĩ thôi.
– Thật nực cười, giờ đây nếu tao có từ bỏ đi nữa thì Nhi cũng sẽ phải rời bỏ mày mà thôi.
– Tại sao?
– Nói ày biết nhé, tháng 4 này Nhi sẽ phải đến Hải Phòng và định cư luôn ở đó. Chà, có lẽ sẽ lâu lắm 2 đứa mày mới có thể gặp lại nhau đấy.
Cái gì?? Nó như chững người lại khi nghe câu đó…
– Mày nói thật không?
– Những việc khác thì tao không chắc, nhưng về việc này thì là sự thật. Bố mẹ tao chơi thân với bố mẹ Nhi nên biết được việc đó. Xuống đó định cư, với lại cũng tiện cho việc học hành của Nhi và công việc của bố nó nữa.
– Sao tao không biết?
– Nhi muốn giấu thì sao mày lại biết được.
Giờ cảm xúc của nó đang rất bối rối, không biết là có nên tin lời thằng Hòa không nữa. Nó vội vàng vứt điếu thuốc xuống đất rồi phóng xe về nhà.
Suốt cả đường đi, nó cứ miên man suy nghĩ, những lời nói của thằng Hòa cứ lởn vởn trong đầu nó, nó bắt đầu nghĩ đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Chết tiệt, tại sao lại có thể có chuyện này cơ chứ???
Về nhà, nó không gọi ngay cho Nhi mà nằm yên trên phòng nghĩ ngợi…Bất giác nó đụng lại vào quyển nhật kí ngày xưa, lật giở từng trang, từng trang, kí ức của nó ùa về một cách không thể kiểm soát. Mọi thứ diễn ra nhanh quá, y như một giấc mơ vậy…
Bây giờ mới là tháng 1, vẫn còn 3 tháng nữa để nó tiếp tục được chăm sóc , yêu thương Nhi. Nó quyết không để Nhi biết rằng nó đã nắm được bí mật mà Nhi định giấu, nó sẽ vẫn tươi cười, vẫn cứ vui vẻ như không biết gì. Để rồi một ngày Nhi rời xa nó, nó hoàn toàn có thể tự hào rằng mình đã không khóc khi 2 đứa chia xa.
*******
27/1/2013.
Dẹp bỏ những áp lực của học hành sang một bên, giờ đây là những giây phút vui chơi thoải mái đón chào một cái Tết an lành sắp đến.
Vẫn là những chỗ vui chơi quen thuộc, quán cafe mèo của anh Hùng, quán trà chanh của bá Hoa, quán bánh đúc của bá Vân… Nó và Nhi đi khắp nơi trong thành phố để cảm nhận được hương vị tươi mới của mùa xuân đang tràn về.
Đôi lúc nó rất muốn hỏi Nhi rằng tại sao Nhi sắp rời xa nó, tuy nhiên, mỗi khi định nói thì nó lại như có vật gì ứ nghẹn chặn ở cổ.
Nó thèm cái cảm giác khi xem phim ma, Nhi ôm chặt lấy nó và không dám mở mắt ra nhìn dù chỉ một chút ( Xem phim 3D kiểu như là nó ngay trước mặt mình luôn, Nhi sợ là phải =.= )
Đôi lúc tính nhi rất trẻ con, nhí nhảnh, nhưng có lúc lại trầm ngâm, triết lí đầy sâu xa, thật đúng là, không làm sao hiểu được hết tâm lý con gái cả.
– Ôm chặt vào .
– Sao tự nhiên lại đòi ôm thế.
– Ôm đi, hôm nay khác với mọi ngày mà.
– Khác gì mà khác?
– 27/3/2011 – 27/1/2013
– À. Hihi, sao anh nhớ được thế, em còn quên mất ngày đó cơ .
– Người ta gây ấn tượng thế mà quên à? >”
– Cái ngày đó là ngày em sợ nhất ý, ai đời lại bỏ người ta đứng ở trường cả tiếng đồng hồ, sợ muốn chết luôn.
– Anh cố tình làm thế đấy. Haha
– Thôi đi ạ, quên thì nói luôn cho nhanh đi.>”
Những giờ phút vui vẻ như này thực sự khiến nó thấy thoải mái, nó không biết sẽ còn tiếp tục trong bao lâu nhưng chắc chắn nó sẽ không để mất Nhi nữa đâu, không có lần thứ 2 ta để lạc mất nhau.
*****
6/2/2013
Một cái Tết nữa đang cận kề, nhà nhà, người người đều tất bật chuẩn bị đón Tết.
Cả buổi sáng nó và anh nó dọn dẹp sạch sẽ 3 tầng nhà, lau dọn bàn ghế, trang trí nhà cửa thật đẹp đẽ :
– Anh ơi, năm nay em còn được lì xì không?
– Cái gì, mày có bị dở hơi không thế? Lớp 12 rồi còn đòi lì xì à?
– Sao không được , mấy đứa bạn em cũng được đấy thôi.
– Mày nhịn đi, để anh bảo với mẹ năm nay không lì xì mày nữa. Haha
– Anh toàn cậy lớn bắt nạt em thôi.
– Đùa mày tý cho vui, thích mừng bao nhiêu anh mày mừng cho.
– 1 củ.
– Phắn ngay, anh mày đi làm mệt mỏi cả tháng, lương mới 3 củ mà ày 1 củ là sao.
– Haha. Em đùa thôi, gớm.
– Tiên sư mày.
Thằng anh cốc đầu nó phát cho bõ ghét rồi 2 anh em lại vui vẻ làm nốt các công việc còn lại.
Buổi chiều thì đến lúc nó phải phụ Nhi đi chợ…
Khỏi nói, không biết có cái gì chán hơn là đi chợ cùng con gái không nữa. =.=!
– Sắp xong chưa?
– Chưa, còn nhiều lắm .
– Ôi trời..
Đi chợ vào lúc Tết như này thì khỏi phải nói luôn mọi người ạ, tuy nhiên nó không hề thấy bực tức hay mệt mỏi gì cả, đây là công việc rất bình thường mà 😀
Loanh quanh một hồi tầm 2 tiếng thì cũng gọi là tạm ổn.
– Xong. Giờ về thôi anh.
– Sao em mua nhiều thế @@!
Nó không khỏi bất ngờ khi nhìn đống đồ mà nó đang xách : cá, thịt, đậu xanh, giò, chả, lá dong… chưa kể đến mấy túi quả mà Nhi đang xách nữa.
– Có khi năm sau không đi chợ cùng em nữa, huhu.
– Á. Không được lười, năm nào anh cũng phải đi cùng em, biết chưa.
Nó thầm nghĩ, năm nào cũng được đi chợ Tết cùng Nhi thì vui quá, đúng, chỉ sợ không được như vậy nữa thôi.
Lọc cọc xánh bịch đồ đi theo Nhi, giờ nhìn nó giống y như một người hầu đang đi theo chủ vậy T_T!
– Ấy chết, quên mất chưa mua cành đào rồi.
– Trời ạ.
– Thôi kệ, để sáng mai đi cũng được. Hihi
– Sáng mai anh bị ốm rồi =.=!
– Điêu, người đâu mà điêu thế, biết trước bệnh của mình cơ à.
– Đi phải được thưởng mới đi cơ.
– Hì. Được rồi, thế Tết em lì xì cho, được chưa.
Nó cười nhăn nhở rồi nói :
– Thật nhé, phải có lì xì đấy
Nó không biết tại sao nó lại thích được mọi người lì xì như vậy nữa, bất kể là lì xì bao nhiêu, miễn là được cầm trong tay phong bao lì xì mới tinh, hít thở cái mùi thơm thơm là nó đã thấy thích thú rồi.