Đọc truyện Tô nhục tiểu đào hoa – Chương 3:
Đào Y Y cảm thấy mình rất không có tiền đồ.
Không dám thừa nhận giấc mộng xuân kia, bây giờ ngay cả đầu cũng không dám quay lại, sợ phải đối diện với đôi mắt của người ngồi phía sau.
Đào Y Y vừa chột dạ vừa buồn chán đếm chim sẻ bay ngoài cửa sổ, cô cảm thấy buổi sáng hôm nay trôi qua cực kỳ khó khăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng cũng đợi đến buổi trưa, cô rời khỏi phòng học nhanh như một làn khói, tâm trạng gấp gáp đến mức đâm phải người khác cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Ăn trưa xong, Đào Y Y ngâm nga một khúc nhạc trên đường trở về phòng học. Đầu tiên cô ngó đầu vào nhìn một cái, phát hiện Lê Tô không ở đây thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên tâm hơn. Vừa mới chuẩn bị về chỗ ngồi thì bị chặn ở cửa phòng học.
Đào Y Y nhìn theo bàn tay đang ngăn trở mình, là một cô gái có khuôn mặt thanh tú buộc tóc đuôi ngựa.
Chúng ta có quen nhau sao? Đào Y Y cảm thấy khó hiểu.
“Xin chào, bạn… Có chuyện gì sao?” Xuất phát từ phép lịch sự, lời nói của Đào Y Y rất khách sáo.
Nhưng cô gái kia lại trực tiếp lơ đi câu hỏi của cô, từ trên cao nhìn xuống: “Đào Y Y đúng không? Mày nghe kỹ cho tao, tao là Lâm Thi lớp bên cạnh. Nghe nói, mày là người ngày hôm qua đã quấn lấy Lê Tô? Mày cũng không nhìn lại xem mình là loại mặt hàng gì đi. Tao khuyên mày, tốt nhất là cách xa Lê Tô ra một chút.”
Đào Y Y nghe xong có chút tức giận không xả ra được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vị bạn học này, bạn tìm tôi trút giận sợ là tìm nhầm người rồi đi.
Tuy tính tình Đào Y Y khá tốt nhưng cũng không phải con cừu nhỏ mặc người chém giết đâu.
“Thứ nhất, tôi có bám lấy Lê Tô hay không là là chuyện của tôi và cậu ấy, không tới lượt người ngoài nhúng tay vào. Thứ hai, nếu cô thích Lê Tô thì tự mình theo đuổi đi, đến chỗ tôi khóc lóc om sòm chẳng có ý nghĩa gì đối với việc theo đuổi cậu ấy của cô. Thứ ba, nói thật, tôi cũng không nghĩ là Lê Tô sẽ thích loại này mặt hàng như cô. Người chị em à, giữ tự trọng.” Đào Y Y phản kích không chút khách khí.
Dứt lời liền bỏ lại Lâm Thi đang tức đến hộc máu tiến vào phòng học.
Mấy ngày nay toàn gặp những chuyện gì đâu.
Đào Y Y cảm thấy thật nhức đầu.
Con đường theo đuổi tình yêu dài vạn dặm vừa mới đi bước đầu tiên đã bị từ chối, đã thế còn thêm giấc mộng xuân nhảy ra cản bước, đúng là còn cẩu huyết hơn cả cốt truyện Mary Sue.
Có điều cũng phải nói, tên nhóc này đúng là được nhiều người yêu thích.
Nửa đường còn có một sứ giả hộ hoa, à không, sứ giả hộ cỏ.
(*) Hộ hoa: bảo vệ phụ nữ, Hộ cỏ: bảo vệ đàn ông.
Đào Y Y nằm trên bàn bất lực nhìn trời.
Tín ngưỡng cuộc sống của cô chính là đánh thắng được phải đánh, đánh không lại thì chạy.
Nếu con đường phía trước quá khó khăn trắc trở, đuổi được thì đuổi, đuổi không được thì chuyển sang theo đuổi người khác!
Hạ quyết tâm xong, Đào Y Y cảm thấy mình giống như được hồi sinh.
Quả nhiên người biết tự xây dựng cho mình tâm lý thật vững mới có thể dễ dàng thành công.
Buổi khai giảng ngày hôm sau dường như cũng vô cùng gian nan, Đào Y Y nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài.
Không biết con đường học tập dài đằng đẵng sau này nên đi như thế nào đây.
May mắn thay, chiều nay trường học tổ chức tổng vệ sinh, coi như là cho cô một cơ hội xả hơi.
Đào Y Y cảm thấy bắt cô làm gì cũng được, chỉ có duy nhất học tập là không thể.
Giờ phút này Đào Y Y nằm liệt trên bàn chẳng thèm quan tâm tới xung quanh, không đếm xỉa đến người đang phân chia việc dọn vệ sinh trên bục giảng.
Lúc nghe được tên mình thì cô nhanh chóng dựng lỗ tai lên.
“Người phụ trách thư viện: Đào Y Y, Lê Tô.”
Cái gì? Vì sao lại cố tình chọn hai người bọn họ?
Đào Y Y trừng lớn hai mắt.
Đúng là sợ cái gì thì sẽ gặp phải cái đó.
Chẳng lẽ phòng học, sân thể dục, hành lang, WC đều sắp xếp đủ người rồi sao?
Mặt Đào Y Y xám như tro tàn.
Xem ra việc xây dựng tâm lý lần này… Quả nhiên là làm chưa được đầy đủ rồi.
Không nghĩ tới thư viện to như vậy lại thật sự chỉ phân cho hai người dọn dẹp.
Lúc Đào Y Y xách theo non nửa xô nước cùng giẻ lau đi vào còn hít một hơi khí lạnh.
Vóc dáng cô không cao, lau giá sách tầng dưới miễn cưỡng còn được, giá sách tầng trên sẽ rất tốn sức.
Đầu mùa hạ có hơi nóng, mới quét dọn một lát mà Đào Y Y đã đổ mồ hôi, cô thuận tay cởi áo khoác đặt lên ghế sô pha.
Hôm nay cô mặc một cái váy dây ngắn màu đen lộ vai, nếu như ở phòng học thì cô tuyệt đối không dám cởi áo khoác.
Mái tóc hơi dài rủ xuống, rơi tán loạn trước ngực, Đào Y Y cảm thấy quá vướng víu nên tùy tiện lấy dây buộc tóc cột lỏng lẻo sau đầu, động tác thoạt nhìn rất lưu loát.
Đào Y Y nhìn xung quanh, tìm cái ghế leo lên, quả nhiên thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.
Lúc Lê Tô tiến vào trong thư viện thì Đào Y Y đang duỗi tay về phía trước lau chùi kệ sách.
Hai chân tinh tế của cô gái nhỏ giẫm lên ghế, tóc khẽ buông lỏng.
Dưới mái tóc đen là cái cổ thon dài như cổ thiên nga.
Dây áo màu đen trên vai trần trắng nõn, nếp uốn của váy kéo dài phía sau xương bướm(*).
(*) Hai phần xương nhô lên sau bả vai.
Kệ sách hơi cao nên cô phải vươn tay lên mới chạm tới, mép váy cũng từ từ bị kéo lên theo, một góc quần lót dâu tây hồng nhạt bị lộ ra, cảnh xuân kiều diễm bị anh thu hết vào trong mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Tô cách khe hở nhìn sang phía cô, không phát ra tiếng mà chỉ là lẳng lặng nhìn, giống như đang thưởng thức một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ.
Lê Tô thường không quá để ý đến tên của người khác, nhưng khả năng nhận mặt của anh lại rất tốt.
Cô gái này lúc mới gặp vẫn luôn lén lút nhìn chằm chằm anh, còn đối mắt với anh rất nhiều lần. Cô không những không sợ bị anh phát hiện mà còn mở tròn mắt làm bộ như không có gì.
Trong lòng Lê Tô cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không giận, muốn nhìn mấy lần thì cứ tùy ý cho cô nhìn đi.
Anh cảm thấy cô rất thú vị.
Thời điểm tan học buổi tối bị cô gọi lại, lúc chạy xuống đôi mắt cô giống như đang phát ra ánh sáng, anh cảm thấy rất tinh xảo, tâm tình chơi đùa nổi lên, muốn xem đến cuối cùng thì cô muốn nói cái gì với mình.
Thấy bộ dáng nghiêm túc lại tràn đầy tự tin của cô, anh liền nói mấy lời qua loa lấy lệ với cô, xem cô tay chân luống cuống trước mặt mình, hai gò má ửng đỏ.
Không biết là học được mấy lời âu yếm ở đâu rồi muốn sử dụng trên người anh, còn chưa mở miệng đã biết là thứ tầm thường, tâm tư cũng bị anh đoán ra bảy tám phần. Rõ ràng là cô rất sợ nhưng vẫn cố đối phó, muốn giả heo ăn thịt hổ.
Lê Tô cảm thấy nếu mình không đánh gãy lời nói của cô, có khả năng cô còn định kể ra trên dưới 5000 năm chuyện xưa.
Nhưng mà rõ ràng chỉ mới cách một ngày, cô đã hoàn toàn khác với ngày hôm trước. Giống như cố tình trốn tránh, cố ý tránh mặt anh. Lê Tô còn nghĩ có lẽ là do lời nói hôm qua của mình làm cô cảm thấy nản lòng nên trốn tránh cậu như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Lại không ngờ giữa trưa ăn cơm xong về phòng học, thấy cô đang tranh cãi với một nữ sinh khác ở cửa, nhanh mồm dẻo miệng hoàn toàn không giống bộ dáng quẫn bách trước mặt anh ngày hôm qua.
Hơn nữa đề tài vẫn liên quan tới anh.
Nhìn dáng vẻ lẫy lừng kia của cô cũng đủ để đè đầu đối phương xuống.
Lê Tô biết cô gái tên Lâm Thi kia. Là bạn cùng khu nhà chơi với anh lúc còn bé. Sau khi lớn lên anh đã tự giác tránh xa nhưng cô ta vẫn luôn theo đuổi anh.
Lê Tô rất nhạy bén biết cô gái này có chút thích mình. Mặc dù đã ngầm từ chối rất nhiều lần, nhưng dù anh có làm thế nào cũng không xua tan được sự nhiệt tình của Lâm Thi.
Cô chú trong đại viện(*) che chở Lâm Thi từ nhỏ, được nuông chiều nên cô ta nảy sinh ra tính tình tùy tiện, ngang ngược. Hôm nay chịu thiệt ở chỗ Đào Y Y, sau này sợ là sẽ có náo loạn.
(*) Khu nhà có nhiều hộ gia đình ở.
Lê Tô nhìn Đào Y Y trước mặt.
Lúc này cô đang cố sức với lên tầng trên sách, có lẽ do cánh tay vươn lên quá mỏi nên bước xuống ghế, đổi tay lau kệ sách bên dưới.
Khóe miệng Lê Tô gợn lên ý cười.
Anh đi về phía cô.
Bắt gặp được sự bất an cùng hoảng hốt của cô.
Tuy anh không rõ rốt cuộc trong đầu Đào Y Y suy nghĩ cái gì.
Nhưng anh có thể chắc chắn một điều rằng cô gái nhỏ đứng trước mặt anh giờ phút này, hai má đang ửng đỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.