Đọc truyện Tô nhục tiểu đào hoa – Chương 1:
Đào Y Y nhìn trúng Lê Tô ngay từ khi mới vào trung học.
Về phần vì sao lại vừa ý thì chính cô cũng không biết.
Tám phần là ứng với câu châm ngôn của người xưa, khi tâm trạng tốt thì nhìn cái gì cũng sẽ thấy thuận mắt. Có lẽ vừa khéo ngày hôm đó tâm trạng của cô rất tốt nên nhìn Lê Tô lại càng ưng mắt hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn việc… Là do vị người xưa nào nói?
Không biết.
Lê Tô không những học cùng lớp mà còn ngồi ngay phía sau cô.
Từ trước đến nay cô vốn luôn thích những chàng trai trắng trẻo, mềm mại lại hướng nội.
Vậy không phải là người này, vừa khéo bị cô đụng trúng sao?
Dùng lời của cô mà nói, đây chính là định mệnh rồi.
Buổi đầu đến lớp điểm danh, cô vừa liếc mắt liền thấy, được nha, anh chàng ngồi sau mình còn là một học bá (*)?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*) Học bá: học sinh chăm chỉ học hành nên lấy được điểm cao.
Duyệt, người này trông không tồi, cô chấm anh rồi.
Đừng nhìn vào thành tích học tập nát bét của Đào Y Y, về mặt tán trai thì bản lĩnh của cô cũng ổn lắm đấy.
Thế nên anh trai vẫn thường chế giễu cô không chút lưu tình: Đào Y Y à, nếu em có thể đem cái sức mạnh theo đuổi người ta này vào trong học tập, đừng nói là Thanh Hoa hay Bắc Đại, cho dù là đỗ vào mười cái Harvard cũng không thành vấn đề.
Đào Y Y không thèm tin cái điều vô lý này đâu.
Từ xưa anh hùng đã khó qua ải mỹ nhân. Đứng trước một người đẹp như cô, liệu Lê Tô còn có thể kiềm chế được không?
Nhìn dáng vẻ trầm ổn lại hướng nội kia đi, hoàn toàn không giống thanh niên thời đại này chút nào.
Nếu là trước kia, Đào Y Y nhất định sẽ trợn mắt, dửng dưng mà nói rằng 80% anh chàng này là người của thập niên 70, 80. Chắc chắn là sinh nhầm thời đại rồi.
Nhưng bây giờ không giống vậy.
Nhưng giờ trong lòng đã có dự định, đương nhiên Đào Y Y muốn rút lại lời nói lúc trước, vạch ra một kế hoạch theo đuổi thật tỉ mỉ.
Đúng là Lê Tô có ngoại hình rất đẹp, khiến cho Đào Y Y lần đầu tiên nhìn thấy đã nảy sinh tình cảm.
Không ngờ mình còn là một người si tình đấy. Đào Y Y thầm nghĩ.
Lê Tô cũng không ngờ mình lại vô cùng xui xẻo bị cô bạn bàn trên quấn lấy.
Sau khi tan học đáng lẽ nên trở về nhà.
Lúc Lê Tô đi đến góc cầu thang thì đột nhiên có người gọi:
“Lê Tô!”
Một giọng nữ dịu dàng lại có chút ngượng ngùng vang lên từ phía sau.
Lê Tô lười nhác quay đầu, thấy cô gái đứng trên cầu thang đang nhìn mình bằng đôi mắt sáng lấp lánh: “Lê Tô, cậu chờ mình với!”
Tuy Lê Tô không nhớ được tên, nhưng ngoại hình thì vẫn có thể nhớ sơ sơ.
Cô gái này ngồi trước anh, cả ngày nay vẫn luôn quay đầu lại nhìn anh suốt, mỗi lần nhìn đều khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.
Cô gái gộp ba bước thành hai nhanh chóng chạy xuống, thân hình 1m55 thấp hơn Lê Tô một cái đầu.
Đôi mắt to long lanh nhìn thẳng anh, giống như có thể nhìn anh thành một bông hoa.
“Lê Tô, cậu rất đẹp trai.” Cô sóng vai cùng anh đi xuống tầng, vừa cười vừa vui mừng khôn xiết.
“Tôi biết”. Giọng điệu của Lê Tô rất thản nhiên, vẻ mặt không có chút thay đổi.
Người theo đuổi anh có thể xếp thành hàng dài từ cửa nhà đến ra ngoài khu nhà ở, những cô chú trong khu nhà cứ thấy anh sẽ luôn khen một câu đứa bé này đúng là trời sinh dáng đẹp.
Cho nên đối với những việc này, từ trước đến nay anh đã tập mãi thành thói quen.
Ngược lại, Đào Y Y nghe được câu trả lời này lại tựa như bị sét đánh suýt thì phun ra máu.
Cậu biết? Vậy mà còn thẳng thắn hiên ngang thừa nhận?
Ha, anh trai này đúng là không biết khoe khoang chút nào đâu.
Đào Y Y cố gắng giữ cho khuôn mặt không trở nên vặn vẹo, nhanh chóng kiểm soát tốt biểu cảm: “Lê Tô, cậu đã từng nghe câu nói này bao giờ chưa, chính là – tình không biết bắt đầu từ đâu mà càng lúc càng sâu đậm…”
Chưa nói hết câu đã bị Lê Tô cắt ngang: “Dừng lại, tôi không thích những người nhiều lời. Nói vào việc chính.”
Bà đây bỏ ra biết công sức ra luyện tập cả buổi, vậy mà còn chưa bắt đầu nói đã phải kết thúc?
Lúc này mặt Đào Y Y lập tức biến thành màu gan heo.
Tốt xấu gì cũng phải để cô nói ra câu mở đầu chứ? Vậy mà mà cứ thẳng thắn từ chối cô như vậy à?
Không ngờ cái người này mặc dù là vẻ ngoài hay thành tích đều rất tốt, nhưng tính nhẫn nại lại kém như thế.
Đào Y Y không nhịn được thì thầm trong lòng.
“Cậu có bạn gái chưa?”
Lê Tô không trả lời trực tiếp: “Cậu hỏi làm gì?”
Đào Y Y cố gắng làm ra vẻ mặt mong chờ: “Cậu trả lời trước là có hay không có đi!”
Trong lòng Lê Tô không hề gợn sóng, liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh gần như sắp nhảy dựng lên: “Thế nào, có phải cậu muốn tôi trả lời là không có, sau đó thuận miệng nói “Vậy bây giờ cậu có rồi đó” sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Tô vô cùng thông minh, anh chỉ cần động não một chút đã có thể đoán ra tám chín phần rồi.
“Nhàm chán. Biến đi.” Lê Tô nói xong liền bỏ mặc Đào Y Y đang ngây người, một mình rời đi.
Đào Y Y bị bỏ lại tức giận đến nỗi bực bội trong lòng.
Cái tên Lê Tô này cũng khó theo đuổi quá đi.
Cô đã chuẩn bị sẵn một vở kịch nhỏ trong đầu rồi.
Cô sẽ ngượng ngùng hỏi anh: “Lê Tô, cậu đã có bạn gái chưa?”
Sau đó Lê Tô kinh ngạc nhìn cô, trả lời: “Mình chưa có.”
Cô sẽ đắc ý nói với anh: “Hì hì, từ giờ trở đi, cậu có rồi.”
Nhưng trăm triệu lần không ngờ được… Chuyện xưa còn chưa bắt đầu thì mình đã bị sóng đánh chết trên bờ cát.
Thật sự giống với câu nói nào ấy nhỉ, câu nói kia nói cái gì mà – Đánh giặc chưa thành người đã mất(*).
(*)真是出师未捷身先死. (Một câu thơ trong THỤC TƯỚNG)
Đào Y Y tức đến giậm chân một cái, nhanh chóng đuổi theo.