Đọc truyện [Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát – Chương 41
Hắn… đang nói với y?
Phương Lan Sinh cau mày ngẫm nghĩ, y nghĩ đầu gỗ là loại người gì, tích chữ như vàng thường ngày có mấy khi đáp trả lại mình, sao có thể thẳng thắn nói “thích” như vậy.
Không biết có phải do kiếp trước, làm y xuất hiện ảo giác không nữa.
Hơn nữa, bọn họ hai đại nam nhân, cứ coi như là Phương Lan Sinh thực sự đem lòng thích hắn, nhưng xung quanh y cũng không có cô nương nào thích y, coi như chẳng có gì.
Nhưng còn đầu gỗ sao có thể thích y được? Rõ ràng xung quanh có rất nhiều cô nương thích hắn…
Phương Lan Sinh lâm vào mâu thuẫn, lăn qua lăn lại trên giường vẫn nghĩ không thông.
Cuối cùng cũng mơ màng đi vào giấc ngủ, đến nửa đêm lại có người đánh thức. Vừa mở mắt đã thấy gương mặt đầu gỗ gần ngay gang tấc, Phương Lan Sinh vốn vẫn còn ngái ngủ lập tức tỉnh như sáo.
“Đầu gỗ?”
Y buồn bực gọi, trong đầu vẫn còn nhiều hình ảnh hồi sáng của đầu gỗ, đột nhiên tiến tới gần mình như vậy làm y có chút giật mình. Hai mắt trừng lớn nhìn thẳng đôi con ngươi đỏ như máu của đối phương.Việc này dường như cũng đánh động tới đầu gỗ, hắn ôm hông y, cũng nhìn thẳng y một lúc mới đột nhiên cúi đầu cắn bờ môi y.
Phương Lan Sinh vẫn chỉ ngây ngốc há miệng để đối phương xâm nhập vào trong khoang miệng mình, có cảm giác dây thần kinh đua nhau đứt phừn phựt, vang lên những tiếng “lộp bộp”.
Đầu gỗ nâng hai chân Phương Lan Sinh lên, cấp tốc đi vào miệng huyệt đóng chặt làm Phương Lan Sinh đau đến hít sâu một hơi. Hai tay y túm chặt góc áo Bách Lý Đồ Tô, thân thể theo động tác đối phương ma sát qua lại với mặt giường, huyệt động nhỏ hẹp chăm chú bao lấy hạ thân hắn, làm đầu gỗ hắn càng cảm thấy thập phần quen thuộc.
Nhưng Phương Lan Sinh lại cảm thấy không quen, cảm giác thật xa lạ.
Y trợn to mắt nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng.
Đầu gỗ vừa hôn y.
Phương Lan Sinh đầu óc quay cuồng, nghĩ đến duy nhất một chữ, hôn.
Y hầu như quên mất, mấy tháng nay mỗi một buổi tối, mình cùng đầu gỗ vẫn luôn làm như thế. Hai người ôm, hôn môi, làm rất nhiều việc bên ngoài khó có thể tưởng tượng ra được, thân mật đáng ngạc nhiên.
Phương Lan Sinh từng… coi những việc này là “đầu gỗ khi dễ mình”, y tự lừa mình dối người suốt mấy tháng nay, luôn trốn tránh việc nghiêm tục cân nhắc xem quan hệ của mình cùng đầu gỗ, rốt cuộc nên coi là cái gì?
Bách Lý Đồ Tô không hề biết chuyện gì cả, sát khí trong cơ thể hắn không không chế được, trừ Phương Lan Sinh ra không có người thứ hai biết. Phương Lan Sinh cũng không định nói cho hắn biết, y không muốn để người khác biết mình bấm bụng để đầu gỗ “khi dễ” một thời gian dài như vậy được, hết sức mất mặt.
Nhưng sớm hay muộn Bách Lý Đồ Tô cũng biết.
Trước kia Phương Lan Sinh chỉ nghĩ giúp Thiếu Cung đi tìm Ngọc Hoành, cho rằng chỉ cần tìm được rồi mình cũng sẽ thoát khỏi cơn ác mộng hoang đường này.
Chờ đến khi Ngọc Hoành về tay, Phương Lan Sinh không hiểu mình nghĩ gì, ma xui quỷ khiến tiếp tục cùng đầu gỗ đi tìm tiên chi.
Tiên chi cũng tìm được rồi, lại theo đầu gỗ đi cứu mẹ hắn, cùng Tương Linh thăm gia gia nàng, sau đó y còn mời mọi người về Cầm Xuyên chơi.
Cuộc sống cùng bọn họ như thể không định ngày cáo biệt, mà Phương Lan Sinh cũng dần dần quên hẳn chuyện oán giận, tối ngày chung đụng hòa hợp với Bách Lý Đồ Tô.
Tốt đến nỗi… đầu gỗ còn nói thích y.
“Lan Sinh…” Hô hấp của đầu gỗ phả vào ướt đẫm cần cổ Phương Lan Sinh, giọng nói khàn khàn vang vào lỗ tai, làm Phương Lan Sinh vốn đang thở hồng hộc tim cũng đập loạn hết cả lên.
Bên trong thân thể vẫn ôm lấy hạ thân đầu gỗ, Phương Lan Sinh như dính trên người hắn, một tay bị hắn nắm lấy, tay còn lại bám lấy vai áo hắn. Y do dự hồi lâu, mới ngập ngừng dùng môi mình chủ động chạm tới hôn đầu gỗ.
Cứ thừa dịp lúc này hôn… đằng nào, đầu gỗ hắn… cũng không thực sự biết…
Hơn nữa… hắn cái gì cũng làm… Phương Lan Sinh… cũng chỉ là hôn hắn một cái…
Không thể coi là khi dễ hắn…
Phương Lan Sinh bị cái ý nghĩ của mình mê hoặc, mơ mơ màng màng nhìn môi Bách Lý Đồ Tô ngay trước mặt, nhiệt huyết dâng lên tới đỉnh đầu tiến lên.
Tóc rơi tán loạn trên bờ vai che khuất phân nửa gương mặt, chỉ thấy hai lỗ tai y hồng như thấy máu. Y thẳng lưng, ngập ngừng nỗ lực tiến gần, ai biết vừa đụng cũng là lúc Bách Lý Đồ Tô vào sâu hơn làm Phương Lan Sinh đau “a” lên một tiếng.
Phương Lan Sinh chiếm tiện nghi thất bại, Bách Lý Đồ Tô lúc này thấy Phương Lan Sinh chủ động hôn mình thì đôi mắt màu máu trong đêm tối như se lại một khắc. Hắn trừng mắt nhìn, siết chặt hông y, bỗng dưng dùng lực đè y ngã lại xuống giường.
Nhìn thẳng hai mắt đang mở to của Phương Lan Sinh, hắn cúi đầu hôn lên khuôn miệng còn hơi giương vì kinh ngạc trước mặt.
Phương Lan Sinh tiếp tục trải qua một đêm ngủ không ngon, eo mỏi lưng đau chân thì mềm, cả người nép vào một phần trong giường mà nằm ngủ. Bách Lý Đồ Tô ban ngày bị thương không nhẹ, ngủ nằm ngửa trên giường, đương nhiên chiếm một diện tích không nhỏ, chỉ để lại cho chủ nhân của nó một khoảng hẹp phía bên trong.
Đúng là tu hú sẵn tổ. Phương Lan Sinh hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy mình bị chèn ép thành cái bánh như vậy, thầm nghĩ da mặt đầu gỗ đúng là dày không ai bằng. Y ngồi dậy, tốn sức chín trâu hai hổ mặc lại quần áo, đeo túi thư xong xuôi mới xuống khách điếm, ngửi thấy mùi cơm canh buổi sớm thực khách đang dùng dưới lầu, trong bụng như thể theo đó reo lên kháng nghị.
Hôm qua nhờ phúc kiếp trước, y chưa được ăn chút gì tử tế, Phương Lan Sinh thầm nghĩ xoa xoa cái bụng đi xuống lầu. Ai ngờ chân mềm đi không vững, bước xuống cầu thang bị trượt chân lăn một vòng xuống tới nơi.
Tiểu nhị khách điếm vội vã xông tới, “Đây không phải Phương gia thiếu gia ư!”
“Cái gì? Phương thiếu gia ngã!! Mau mau, đi đỡ mau!!” Ông chủ nghe thế vội hô to.
Vài người tay chân luống cuống đỡ người dậy, đợi nửa ngày Phương Lan Sinh mới mở mắt, dường như còn chưa nhận thức có chuyện gì, ánh mắt giả vờ trấn định quét một lượt xung quanh, nhìn thấy những người đang tiến đến gần thì cau mày khẽ.
“Nhìn ta làm gì.”
Giọng điệu vốn bình tĩnh của Tấn Lỗi pha chút nóng nảy.
***
Bách Lý Đồ Tô tỉnh dậy không thấy có người bên cạnh, nhìn khắp phòng một lượt cũng không thấy ai. Hắn ra cửa, xuống dưới lầu hỏi tiểu nhị, tiểu nhị nói Phương thiếu gia sáng sớm đã ra ngoài, “Phương thiếu gia bộ dạng hung dữ, vừa ra khỏi cửa đã đi tìm thanh đao mà hôm qua hồng y cô nương đã vứt đi.”
Bách Lý Đồ Tô nghe thế, trong ngực âm thầm tính toán.
Hắn không đi đâu khác mà trước tiên là quay lại lầu trên, thì đụng phải Phong Tình Tuyết. Tình Tuyết nói Tương Linh đang ngủ, Hồng Ngọc tỷ tỷ đang bàn chuyện với đại ca nàng.
“Sao thế Tô Tô? Có chuyện gì xảy ra?” Phong Tình Tuyết ôm liêm đao, trái phải loanh quanh, tinh thần phấn khởi.
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, hắn có đôi khi rất hâm mộ Phong Tình Tuyết, không bao giờ có phiền não, điều này thực sự tốt vô cùng.
Tấn Lỗi đứng ngoài cửa Tôn gia bị gia nhân chặn lại, nói “Tôn gia không chào đón Phương công tử” đuổi khách. Tấn Lỗi đã lường trước khi mình biến mất nhất định đã xảy ra chuyện gì. Hắn rời khỏi cửa lớn, leo tường vào hậu viện Tôn gia, ngẩng đầu lên có thể thấy Tôn Nguyệt Ngôn đang ngồi trong đình giữa hồ sen, cúi đầu chẳng biết đang suy tư gì. Bên người nàng có một thị nữ, nghe thấy có tiếng động vừa quay đầu đã bị người phía sau điểm huyệt đạo.
“Nguyệt Ngôn.” Tấn Lỗi cau mày đứng đằng sau gọi, Tôn Nguyệt Ngôn nghe thấy giật mình đứng dậy, quay đầu nhìn thấy Phương Lan Sinh, “Phương, Phương công tử!”
Tấn Lỗi mày kiếm chính khí, Tôn Nguyệt Ngôn nét mặt hốt hoảng làm hắn đoán không ra.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Còn Tôn Nguyệt Ngôn kinh ngạc thấy hắn.
Không đúng.
Nàng biết, đây, đây không phải là Phương công tử…
Đây là… yêu vật phụ thân trên người công tử.
“Nguyệt Ngôn… lần đầu tiên gặp công tử, đã từng hỏi công tử…”
“Ta có phải… rất giống một người mà công tử quen biết.”
Tấn Lỗi nghe xong những lời này, đáy lòng lạnh xuống.
“Sao lại bỗng nhiên nhắc đến nó?”
Tôn Nguyệt Ngôn lắc đầu, nàng thu hết dũng khí ngẩng lên đối mắt với Tấn Lỗi, “Phương công tử hôm qua đã tới quý phủ, công tử nói… công tử không hề biết ta.”
Tấn Lỗi ngẩn ra.
“Công tử còn nói, mình bị yêu vật triền thân, không phải bản thân muốn hôn sự này…”
“Yêu vật?” Tấn Lỗi khẽ cau mày một cái.
Phản ứng của Tôn Nguyệt Ngôn hắn thu hết vào mắt, mà cái thị nữ bị mình điểm huyệt kia biểu tình càng thêm đặc sắc, tái mét run rẩy.
“Yêu vật, là nói ta sao.” Tấn Lỗi nói, đưa tay giải huyệt cho thị nữ kia. Ai biết vừa giải xong, thị nữ kinh hoảng lui về sau trừng mắt nhìn hắn, ra vẻ muốn thét lên gọi người. Tấn Lỗi chau mày, nhanh như chớp vuốt chuôi đao, còn chưa rút đao ra Tôn Nguyệt Ngôn lập tức nhào về trước che miệng thị nữ lại.
“Công tử!” Nàng sợ hãi nhìn đao trong tay Tấn Lỗi, “Xin… xin công tử đừng đả thương người!”
Tôn Nguyệt Ngôn chưa từng nhìn thấy mặt nào khác của Tấn Lỗi, nàng chỉ biết Tấn Lỗi hai ngày trước, ôn nhu, trầm ổn, thấu hiểu nhân tâm, kiến thức về kì nghệ tinh thông, lời lẽ dễ hiểu. Dù không thể nói là thông kim bác cổ, ít nhất đối với Nguyệt Ngôn mà nói, đủ để nàng kính phục.
Nàng có hảo cảm với Tấn Lỗi, chuyện này không thể nghi ngờ. Nhưng nàng cũng chỉ là một người thường, chuyển thế đầu thai xóa nhòa đi kí ức kiếp trước của nàng, nhưng không thể xóa đi tâm nguyện có một cuộc sống bình thường hạnh phúc của nàng.
“Hôn sự hai nhà… cha ta đã hủy.” Tôn Nguyệt Ngôn nhớ tới Phương Lan Sinh hôm qua đến, trên mình quấn băng vải thấm máu thì cắn môi dưới, “Xin công tử… không nên tiếp tục liên lụy người vô tội, cũng xin công tử tha cho Phương công tử đi.”
Tôn Nguyệt Ngôn lớn lên không khác gì Hạ Văn Quân, đến giọng nói cũng rất giống. Có đôi khi Tấn Lỗi cùng nàng nói chuyện hồi lâu, sẽ không tự chủ nhắm mắt lại.
Nghe nàng nói, cảm giác như thể Văn Quân vẫn còn ở bên hắn.
“Nếu coi ta là yêu vật, sao còn gọi ta công tử.” Tấn Lỗi nói.
Tôn Nguyệt Ngôn trầm mặc một lát mới thấp giọng đáp.
“Công tử… người cũng không hẳn là người xấu.”
Tấn Lỗi nghe thế bật cười, Tôn Nguyệt Ngôn nói hắn không phải người xấu.
Trong thế giới của Tấn Lỗi, thiện ác như hai sợi dây thừng, ban đầu còn tách bạch rõ ràng, sau đó dần dần chẳng biết từ bao giờ, chúng như hai con rắn quấn lấy nhau, tách cũng tách không ra.
Thế gian này thiếu nợ hắn vô vàn thứ, cha mẹ, sư phụ, sư muội, từng người hắn yêu thương đều bỏ lại hắn. Có một khoảng thời gian rất dài Tấn Lỗi hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Hắn còn trẻ, hắn có thể báo thù, có thể tranh quyền đoạt vị, có thể vì tranh giành giết hết mọi người, nhưng lại có một việc hắn làm không được.
Hạ Văn Quân đã chết, Tấn Lỗi hắn thậm chí không thể chăm sóc nàng cho thật tốt trước khi nàng chết, chứ chưa nói gì đến có thể cưới nàng. Sinh tử như ngọn đèn cạn dầu không ai biết trước, nói về kế hoạch báo thù, Tấn Lỗi trước giờ luôn nung nấu chờ đợi thời cơ.
Nên hắn không lựa chọn từ bỏ, đời trước hắn chết không có gì luyến tiếc, vì hắn biết mình sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Đợi chết đi luân hồi mới là biện pháp nhanh nhất có thể tìm được Văn Quân. Có người nói cho hắn biết, càng là vật thân cận thì càng hiệu quả làm vật dẫn cho linh hồn nhập vào, thanh ngọc tư nam bội không thể dùng, Tấn minh chủ bèn dùng tùy thân đao thử một phen.
Muốn cho thanh ngọc tư nam bội và Bách Thắng đao lưu truyền vào dân gian chứ không phải theo mình xuống mồ, Tấn Lỗi suy nghĩ rất nhiều biện pháp. Thanh ngọc tư nam bội không đáng ngại, còn Bách Thắng đao lệ khí quá nặng, không ai dám nhận. Hắn không thể làm gì khác là dựng lên vở kịch cứu người khôi hài, đem đao này chuyển cho phú thương Tần gia ở An Lục.
Sau đó, Tấn Lỗi rời xa nhân thế, cuốn đi một thời giang hồ mưa máu gió tanh, nhưng cũng đồng thời lưu lại cơn ác mộng lâu dài cho già trẻ gái trai Tần gia. Bách Thắng đao dù mất đi chủ nhân, nhưng thân là hồn chủng gây nên nghiệp chướng hại vô số người thiệt mạng.
Người đã chết, đao vẫn còn, Tấn Lỗi sống lại nhờ Phương Lan Sinh, thời gian của hắn không nhiều lắm, chỉ có ba ngày. Mà ba ngày hết hắn cũng không còn tồn tại nữa, thiên hồn lực trong Bách Thắng đao cũng vừa vặn tiêu hao hết.
Ba ngày nói dài không dài, ngắn chẳng ngắn. Đối với Tấn Lỗi mà nói, một đêm cũng đủ để hắn diệt cả nhà Diệp gia, thì ba ngày hắn đến lên trời cũng có thể làm được. Giết người bên cạnh Phương Lan Sinh, hoàn thành hôn sự, chuyện đơn giản như thế, nên hắn cố tình trì hoãn hai ngày.
Có rất nhiều việc hắn không ngờ tới, không ngờ được người lại biến thành hồ ly, không ngờ hậu thế của mình thân thủ có bao nhiêu vụng về, không ngờ được Bách Lý Đồ Tô —— kẻ không dám ra tay, lại có thể đánh thức thần trí mê man của Phương Lan Sinh, tất cả mọi cái không ngờ làm tình thế nghịch chuyển.
Tấn Lỗi có lợi hại thế nào, cũng chỉ là một người đã chết. Hôm nay là ngày cuối cùng, Tôn Nguyệt Ngôn lại cho hắn biết hôn sự bị hủy, cha nàng không đồng ý. Tôn Nguyệt Ngôn còn nói, hắn là yêu vật, xin hắn buông tha người vô tội, buông tha Phương Lan Sinh.
Tấn Lỗi mặt không đổi sắc, lòng lại không yên, hắn buông tay nắm chuôi đao, cúi đầu nhìn vẻ mặt Tôn Nguyệt Ngôn.
“Hôm qua Nguyệt Ngôn từng đồng ý bày cờ chờ ta, sao hôm nay lại quên rồi.”
“Nếu đã không coi ta là người xấu, ta nghĩ Nguyệt Ngôn cũng không cần quá kiêng kị.”
Tôn Nguyệt Ngôn nghe thế, dù lo lắng có nhưng cũng không cự tuyệt, thị nữ sợ run bắt đầu bày cờ, Tấn Lỗi đứng một bên, bầu không khí đè nén quái dị duy trì, cho đến khi giữa không trung vang lên một tiếng “roạt roạt”.
Tấn Lỗi nhíu chặt lông mày, đây là bụng Phương Lan Sinh reo.
Phương Lan Sinh nhất định là rất đói bụng, sáng chưa kịp ăn cơm, làm Tấn Lỗi mất mặt trước Tôn tiểu thư. Tôn Nguyệt Ngôn mím môi, vẫn không nhịn được cúi đầu nở nụ cười, dù là Tấn Lỗi cũng thấy xấu hổ.
“Công tử… buổi sáng chưa ăn gì sao?” Tôn Nguyệt Ngôn hỏi, “Trong lúc chờ công tử đến, gia nhân có bưng bánh ngọt đến, ăn một chút lấp bụng cũng là ý hay.”
Tấn Lỗi hầu kết giật giật, giả bộ trấn định đáp, “Yêu vật có cần ăn không?”
Tôn Nguyệt Ngôn ngẩn ra sửng sốt một lát, còn chưa kịp nói tiếp thì đột nhiên một đội thị vệ từ đâu chui ra, nháy mắt bao vây xung quanh khắp đình nghỉ chân.
“Bảo vệ tiểu thư! Chú ý an toàn tiểu thư!” Một bên có tiếng hô, Tấn Lỗi quét mắt nhìn thấy đó chính là thị nữ vừa rồi.
Đúng là con kiến hôi không biết sợ chết.
Tấn Lỗi nhíu mày, tay còn chưa đụng tới chuôi đao, Tôn tiểu thư đã cản lại, đằng xa kia có người được hai ba người đỡ chầm chậm đi vào.
“Nguyệt Ngôn!” Người nọ thanh âm khàn khàn, Tôn Nguyệt Ngôn quay đầu cũng thốt lên, “Cha…”
Tấn Lỗi nhìn tràng diện này, trong lòng biết không ổn. Hắn gạt tay Tôn tiểu thư, sờ bên hông một vật lành lạnh, dùng lực kéo xuống.
“Ta sợ là, lại phải thất hứa.”
Tấn Lỗi cúi đầu nhìn thanh ngọc tư nam bội màu xanh ngọc bích trong tay, hắn biết bên trong có một hồn một phách của Văn Quân.
“…Thân thể có bệnh nhẹ, cứ mang theo ngọc này bên người, nhất định có tác dụng.”
Tấn lỗi tươi cười, như thể che lấp biểu tình thật, lại như không phải, Hắn đặt nó trong lòng bàn tay Tôn Nguyệt Ngôn, lại dặn, “Nhớ cất kĩ.”
Dường như ngay lập tức lời vừa nói, thị vệ từ bụi cây chui ra xông vào, như thể đợi thời cơ hắn phân tâm, không ngờ Tấn Lỗi đã lường trước quay đầu, dùng đao đẩy gã ngã xuống nước.
“Công tử!” Tôn tiểu thư nắm chặt thanh ngọc tư nam bội, nàng mở trừng mắt nhìn một mình Tấn Lỗi xông vào đám thị vệ, sau đó bay ra nhảy lên bờ tường.
Bên ngoài viện Tôn gia là con đê dài, một thân ảnh màu đen đã cố thủ từ bao giờ. Tấn Lỗi giương mắt liền nhìn thấy.
“Hừ.” Tấn Lỗi hừ lạnh một tiếng.
Cùng lúc đó rất nhiều thị vệ Tôn gia cũng vọt ra, bọn họ không dám tới gần, chỉ vây xung quanh thành vòng tròn.
Người đứng trên đê chính là Bách Lý Đồ Tô, hắn trừng mắt với Tấn Lỗi, sắc mặt đen đến cực điểm.
“Buông tha cho y.” Hắn nói.
Tấn Lỗi nghe thế, chậm rãi rút đao bên hông, điều khiển tay Phương Lan Sinh chậm chạp vuốt ve lưỡi đao.
“Thả y ra!” Bách Lý Đồ Tô cả người lạnh lẽo, rõ ràng chưa tới mồng một, ánh mắt hắn lại long lên đỏ ngầu như máu.
Tấn Lỗi rất nguy hiểm, hắn còn ở trên người Phương Lan Sinh một ngày, chuyện sẽ đi theo hướng xấu thêm một ngày.
Tấn Lỗi ngẩng đầu khiêu khích nhìn Bách Lý Đồ Tô, tay đang cầm đao đột nhiên đưa ngang lên cần cổ Phương Lan Sinh.
Cặp mắt thường ngày sáng ngời ôn nhuận, giờ chỉ còn trào phúng cùng căm hặn.
“Nếu không cưới được Văn Quân, y sống có ý nghĩa gì. Huống hồ trên đời này làm gì có đạo lý, thiên hồn xảy ra, hậu thế còn có thể sống khỏe mạnh.”
Hắn vừa nói, vừa dùng lực dí đao vào sát, làn da tái nhợt tức thì xuất hiện một vệt dài, giọt máu chói mắt xuôi theo lưỡi đao chảy xuống.
Bách Lý Đồ Tô nháy mắt muốn ngừng hô hấp, đám người xếp thành vòng tròn kinh ngạc lui về sau, lúc này đột nhiên có người ở trong vòng bảo hộ đột nhiên xông ra.
“Tiểu thư!!”
Đàng xa có tiếng thị nữ thét chói tai, xé rách màng nhĩ người ta.
Tấn Lỗi ngẩn ra, tay vẫn cầm đao nhìn thấy Tôn Nguyệt Ngôn thoát khỏi vòng bảo hộ, trong tay nàng cầm một bọc giấy chạy về phía hắn.
“Nguyệt Ngôn?” Tấn Lỗi nhăn mi lại.
Tôn Nguyệt Ngôn nghe thế dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tấn Lỗi cầm đao, tay run lên đánh rơi bọc giấy xuống đất.
Lớp giấy tản ra, bên trong là điểm tâm rơi đầy đất.
“Công, công tử?” Tôn Nguêệt Ngôn mấp máy môi, dường như không hiểu Tấn Lỗi đang làm gì, “Người…”
Tấn Lỗi lại chú ý vào phần điểm tâm rơi trên mặt đất.
“Cho ta?”
Hắn hỏi.
Tôn Nguyệt Ngôn lúc này vẫn sững sờ tại chỗ.
“Người…” Tôn Nguyệt Ngôn nhìn thẳng hắn, “Người muốn giết… Phương công tử?”
Tấn Lỗi cười, ánh mắt chuyển từ trên người Tôn Nguyệt Ngôn sang Bách Lý Đồ Tô.
Hắn không thể nào phủ nhận, giọng nói của Tôn Nguyệt Ngôn và Hạ Văn Quân, cực kì giống nhau.
—— Sư huynh, nếu cha muội dưới suối vàng biết được, chắc chắn cũng không muốn huynh trở thành kẻ sát nhân!
—— Người… người muốn giết… Phương công tử?
—— để báo thù huynh… cái gì cũng có thể làm… thậm chí là lừa dối cảm tình nữ nhi…
—— Xin công tử… không nên liên lụy người vô tội, cũng xin công tử buông tha cho Phương công tử!
…
“Văn Quân, mỗi một câu muội nói, sư huynh ta đều nhớ.”
Chẳng qua là Tấn Lỗi khi đó, trừ báo thù ra đã không còn để ý tới bất luận cái gì.
Năm đó Hạ Văn Quân hết lời khuyên lơn đều bị Tấn Lỗi lạnh lùng cự tuyệt, để sau này không thể vãn hồi. Mà sau này luân hồi gặp được Tôn Nguyệt Ngôn, này dung nhan, này lời lẽ, này thần tình, này thanh âm…
Tấn Lỗi khép chặt mắt, không dám nghĩ tiếp nữa. Nguyệt Ngôn đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, nàng không ngờ Tấn Lỗi sẽ làm tới mức này.
“Công tử vì sao người…”
Cầm Xuyên yên tĩnh mấy ngày nay bị phá vỡ, cho tới ngày hôm nay rốt cuộc cũng phải đi đến hồi kết. Tấn Lỗi nhìn trong đáy mắt Tôn Nguyệt Ngôn đầy khiếp sợ, hắn phát hiện đến cả đôi mắt của Nguyệt Ngôn cũng giống hệt Văn Quân.
Hắn không nhịn được nở nụ cười, như che đậy, lại như không phải.
“Ngoài này gió lớn, nàng mau vào trong đi.” Tấn Lỗi nói với nàng.
Tôn Nguyệt Ngôn mờ mịt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tấn Lỗi, mờ mịt nhìn hắn lui dần về sau, hai tay nắm lấy đao. Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, thanh đao trong tay Tấn Lỗi gãy làm đôi, mà bàn tay do dùng sức quá độ, cứa vào lưỡi đao lộ ra dòng máu đỏ thẫm.
“Công tử!” Tôn Nguyệt Ngôn kinh hô một tiếng, cùng lúc đó Bách Lý Đồ Tô nhảy tới, nhìn Tấn Lỗi khép mắt lại ngã xuống mặt đất.
Đây không còn là Tấn Lỗi nữa, mà chỉ còn lại Phương Lan Sinh. Hắc đao bị gãy làm đôi dính đầy máu chủ nhân nằm lặng trên mặt đất, Bách Lý Đồ Tô cúi người ôm lấy Phương Lan Sinh một thân thư sinh đã bất tỉnh không còn biết gì, ánh mắt chỉ dừng trên thân đao kia nửa khắc rồi dời đi.
Hắn mang Phương thiếu gia rời đi, Tôn gia hộ vệ thấy thế như chim trong rừng tản dần đi. Tôn tiểu tư vẫn đứng tại chỗ hồi lâu, nàng dường như vẫn còn đang khiếp sợ, mãi sau mới có hạ nhân hốt hoảng dìu nàng trở vào.
Chỉ còn thừa lại hai mảnh đao đen dính máu nằm tại chỗ, không ai biết lai lịch thanh đao này, ngay cả Phương Lan Sinh cũng không.
Chuyện này gần như trở thành một giai thoại, trong suốt một thời gian dài được đem làm đề tài câu chuyện đầu đường cuối ngõ của Cầm Xuyên. Có người nói Tôn gia hủy hôn, Phương thiếu gia sống chết làm loạn khôn chịu, lại có người nói Phương gia thiếu gia bị quỷ quấn thân, phát điên phát dại… Muôn vạn trường hợp không giống nhau, trong đó còn có câu chuyện kể Tôn tiểu thư cùng con quỷ trong người Phương công tử cảm mến nhau, ác quỷ muốn mượn thân xác Phương thiếu gia hoàn hồn, đáng tiếc lại bị Phương thiếu gia phát hiện.
Câu chuyện hoang đường này từ miệng một tên ăn mày ăn chực nằm chờ ở ngoài cửa Tôn gia, hắn nói đêm hôm Tôn gia gặp chuyện, hắn nằm ngủ ở ngoài phủ nhìn thấy Tôn tiểu thư nửa đêm lén lén lút lút từ trong phủ đi ra, dùng vải vóc lén thu lại hai mảnh đao của ác quỷ.
Người ngoài cười nhạo hắn đến hình dáng Tôn tiểu thư đều chưa thấy sao có thể, đều nói hắn là ngủ mơ nói linh tinh. Tên ăn mày năm lần bảy lượt khẳng định, nhưng chẳng ai tin tưởng, lâu dần cũng không nói nữa.