Đọc truyện [Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát – Chương 34
Phương Lan Sinh buồn bực nghĩ.
Nghĩ mình và đầu gỗ cuối cùng vẫn không hợp nhau, ngồi cùng một chỗ thì chẳng ai buồn nói câu gì.
Đến y là người thích nói, cứ cạnh hắn là chẳng biết vì sao tự động im lặng lại, không phải không muốn nói, mà chỉ sợ mình lỡ nói sai cái gì.
Y luôn cảm giác bầu không khí giữa mình và đầu gỗ có gì không thích hợp… Y cũng không rõ tâm tình phức tạp của mình, buồn bực đi theo sau hai người.
Đạp chân trên mặt đất đầy lá của Tử Dung lâm, phát sinh tiếng động mềm mại rộn rã. Tương Linh tìm gặp Dung gia gia của mình thì vui vẻ vô cùng. Trong lúc hai người hàn huyên, Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn cây cối to lớn bốn phía, tò mò mở to mắt ngắm nghía.
Hồng Ngọc đứng nói chuyện phiếm cùng Tình Tuyết, hỏi nàng tiếp theo dự định thế nào. Tình Tuyết suy nghĩ một lát lắc đầu tỏ vẻ không biết, đoạn quay lại hỏi người đằng sau.
“Tô Tô, huynh có nơi nào muốn đi không?”
Bách Lý Đồ Tô trầm ngâm một lát, ánh mắt như có như không nhìn Phương Lan Sinh đang ngây ngẩn đứng một bên, sau ngay lập tức nhìn Phong Tình Tuyết đáp.
“Nếu không có chuyện quan trọng, Cầm Xuyên thì sao.”
Hồng Ngọc gật đầu, quay đầu nhìn Phương Lan Sinh, “Đi lâu như vậy, hầu tử chắc cũng nhớ nhà.”
Phương Lan Sinh không để ý, đột nhiên thấy cả đám ai cũng đang nhìn mình.
Y giật mình lùi lại, trợn mắt, “Các ngươi, nhìn ta làm gì?”
Hồng Ngọc khẽ cười, Tình Tuyết bên cạnh bước tời cười nhìn Phương Lan Sinh, “Lan Sinh, cậu có nhờ nhà không?”
“Chúng ta về Cầm Xuyên đi.”
Tương Linh cùng Dung gia gia hào hứng hàn huyên, Phương Lan Sinh ngồi dưới một bụi rậm, miệng nói nghỉ ngơi thực ra là ngủ mất. Đêm qua y ngủ không được ngon, ngủ giờ là nhu cầu cấp bách. Biết tiếp theo mọi người định theo mình về Cầm Xuyên, y khi ngủ thỏa mãn đến mức miệng cười cong hết lên.
Hồng Ngọc nhìn thấy y như vậy không khỏi che miệng cười rộ lên. Tình Tuyết nghi hoặc nhìn theo nàng, thấy Phương Lan Sinh như vậy cũng bật cười, thân thủ đi tới muốn gọi y.
Bách Lý Đồ Tô nhìn mọi người cười vui vẻ, trầm mặc không nói, hắn một mình ra khỏi Tử Dung lâm, ngồi xổm trước một thân cây.
Lôi mặt nạ từ trong ngực ra, nhẹ nhàng đặt giữa lớp lá khô dưới tàng cây.
Phương Lan Sinh bị Tình Tuyết gọi dậy, y dụi mắt đứng dậy, trên đầu còn có lá cây mắc vào, “Phải đi rồi?”
Tình Tuyết gật đầu, quay đầu nhìn về phía sau, “A, Tô Tô đâu rồi?”
Hồng Ngọc vốn đang cùng Tương Linh trò chuyện cùng Dung gia gia, nghe thế mới quay đầu nhìn.
“Hầu tử, tỉnh rồi thì đi tìm công tử đi.”
Phương Lan Sinh nghĩ, dường như nửa tháng nay cuộc sống quá mức áp lực, hôm nay rời khỏi Ô Mốc Linh Cốc ai nấy đều thở phào một lượt. Y đi tìm một vòng trong rừng, đi tới lạc đường mãi mới thấy đầu gỗ đang ngồi dưới một gốc cây cách mình không xa.
“Đầu gỗ! Phải lên đường rồi!”
Nghe y gọi người nọ khẽ ngẩng đầu nhưng cũng không để ý đến y. Phương Lan Sinh thấy lạ vội đi đến thì thấy mặt nạ nằm dưới đất.
“Đây, đây không phải là…”
Bách Lý Đồ Tô đứng lên, hơi cúi đầu nhìn y.
Giơ tay phủi lá cây trên đầu Phương Lan Sinh, y ngẩng đầu nhìn lại hắn, “Là mặt nạ có thể hoàn thành tâm nguyện, ngươi vẫn giữ?”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu.
Phương Lan Sinh gãi đầu, muốn kiểm tra xem trên đầu còn lá cây không, “Không phải đã ước rồi ư?”
Theo quy củ của người ở Ô Mốc Linh Cốc, thì Phương Lan Sinh đã từng ước rồi, Bách Lý Đồ Tô nhìn y nhẹ đáp.
“Có thể ước hai điều.”
“Vậy là còn một điều ước…”
“…Ngươi vừa ước rồi?”
“Ừ.”
“Ngươi ước gì?”
“…”
“Mọi, mọi người quan hệ tốt với nhau cả, ngươi nói với ta cũng có làm sao!”
“…”
“…Không muốn nói… thì thôi!”
“Chẳng lẽ một khúc gỗ cũng có bí mật…”
Phương Lan Sinh bĩu môi lẩm bẩm, tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng cũng không bận tâm mấy. Ngược lại Bách Lý Đồ Tô đang nhìn Phương Lan Sinh, hầu kết giật giật như muốn nói nhưng cuối cùng lại chọn trầm mặc.
“Không nói thì thôi, nhanh đi nào, mọi người đều đang chờ ngươi.” Phương Lan Sinh xoay người chạy ra trước.
Tương Linh lưu luyến từ biệt Dung gia gia, Duẫn Thiên Thương ra ngoài uống rượu vừa vặn trở về, Phong Tình Tuyết cùng hắn nói chuyện, mọi người theo đường mòn trong rừng ra ngoài, không ngờ còn chưa ra khỏi rừng lại gặp người cản đường.
Ba bốn thiếu niên sàn tuổi Bách Lý Đồ Tô, cầm trong tay lợi kiếm muốn bắt Bách Lý Đồ Tô về quy án.
Phương Lan Sinh dò xét cái người mập mạp quen mắt đứng ở giữa nửa ngày, rồi nhìn mấy người thân mặc tử y xung quanh, luôn thấy như thể mình đã gặp ở đâu rồi. Còn chưa nhớ ra, gã mập kia chỉ vào Bách Lý Đồ Tô nói, “Bắt hắn lên núi.”
Bắt đầu gỗ lên núi? Phương Lan Sinh chợt nhớ ra, đây là đồng môn của đầu gỗ, từng tình cờ gặp ở Ngu Sơn.
Khi đó y mới quen đầu gỗ, đã mấy tháng không thấy gì y quên mất tiêu, sao đột nhiên lại tiếp tục muốn bắt.
“Nhìn xem ai đây nào, không phải con rùa đen rút đầu Bách Lý Đồ Tô ư?”
Gã mập mạp nhìn chằm chằm Bách Lý Đồ Tô, hừ nhẹ một tiếng khi thấy Bách Lý Đồ Tô không nói lời nào. Ánh mắt gã quét qua Duẫn Thiên Thương, Tương Linh rồi Hồng Ngọc. Hồng Ngọc lẳng lặng nhìn gã làm gã đột nhiên cảm thấy bị uy hiếp. Gã cau mày cố sức hừ mạnh một tiếng. Phương Lan Sinh đứng bên cạnh Hồng Ngọc nhìn bộ dạng hung hãn của gã còn tưởng gã muốn động thủ, vô thức đi lên che trước Hồng Ngọc muốn bảo vệ nàng.
Gã béo lúc này mới chú ý tới y, khinh thường hừ nhẹ.
Phương Lan Sinh nhìn thấy, cau mày siết phật châu trong tay, “Ngươi, ngươi muốn đánh nhau!”
Gã mập cười nói, “Ai nha, lại là ai đây?”
“Lăng Đoan.” Bách Lý Đồ Tô đột nhiên lên tiếng, rút kiếm, “Ngươi muốn làm gì, thì nhắm cả vào ta.”
Lăng Đoan ha ha cười thành tiếng, bắt đầu ác miệng mắng, nói Bách Lý Đồ Tô là phế vật làm nhục sư môn, chỉ có cái danh là đồ đệ của Chấp Kiếm trưởng lão mà không biết trời cao đất dày. Phương Lan Sinh càng nghe càng không lọt lỗ tai, không đợi y cãi lại Bách Lý Đồ Tô đột nhiên lạnh giọng hỏi mục đích Lăng Đoan đến đây. Lăng Đoan phun ra hai tiếng “so kiếm” Bách Lý Đồ Tô lập tức vung kiếm lao tới.
“Bách Lý Đồ Tô tên đăng đồ tử!” Lăng Đoan tức giận mắng, xoay người bỏ chạy.
Phương Lan Sinh trừng mắt nhìn tên được gọi là Lăng Đoan và Bách Lý Đồ Tô đánh nhau, mấy sư đệ bên cạnh gã không dám xuất thủ dường như rất kiêng kị Bách Lý Đồ Tô. Đại khái chuyện một mình Bách Lý Đồ Tô ở Ngu Sơn đánh bại một đám đệ tử đã được lan truyền nội bộ.
Lăng Đoan rất nhanh thì chạy mất không thấy người đâu, đầu gỗ cũng nhanh chóng đuổi theo, Phương Lan Sinh đứng tại chỗ chớp chớp mắt, dường như còn chưa kịp hoàn hồn.
“Này hầu tử, vừa nãy ngươi đứng trước định bảo vệ ta?” Hồng Ngọc đứng phía sau đột nhiên mở miệng, Phương Lan Sinh mới hoàn hồn quay đầu nhìn thấy nàng đang cười.
Dường như Hồng Ngọc không lo lắng chút nào cho đầu gỗ, mà ngược lại thoải mái rất nhiều. Phương Lan Sinh gãi đầu định nói không phải, Hồng Ngọc đã cướp lời, “Định phủ nhận?”
Hồng Ngọc vừa nói xong, từ xa xuất hiện một thân ảnh, ánh sáng như con thoi lao xuống cách đó không xa, Phương Lan Sinh lắp bắp, “Ta, ta sợ hắn…” Hồng Ngọc ngẩng lên nhìn trời thần tình nghiêm túc.
Tương Linh bên cạnh nói, “Bí đao, Hồng Ngọc tỷ tỷ lợi hại hơn ngươi nhiều, không cần ngươi bảo vệ đâu, ngươi cứ bảo vệ mình cho tốt đã.”
Phương Lan Sinh ỉu xìu, “…Ta ta chỉ muốn giúp một tay thôi, ai biết tên kia vô dụng vậy, đến đầu gỗ cũng đánh không lại.”
“Đương nhiên là vậy, Đồ Tô ca ca lợi hại nhất, ai đánh được ca ca.” Tương Linh hùng hồn nói.
Phương Lan Sinh nghẹn họng, không thể làm gì khác chỉ đành “Ừm” một tiếng.
Mãi vẫn không thấy Bách Lý Đồ Tô trở về, Phương Lan Sinh siết dây lưng túi thư muốn chạy đi tìm hắn. Y nhìn đám đệ tử Thiên Dung thành đợi Lăng Đoang tụ tập thành tốp dưới tàng cây tán gẫu, không nói gì vội đuổi theo phương hướng Bách Lý Đồ Tô biến mất.
Y chạy chỗ này tìm chỗ kia, không tìm thấy đầu gỗ mà lại gặp được tiên nhân.
Đích thị là tiên nhân, ngự trên thân kiếm giữa không trung, tóc bạc hồng nhan, vạt áo phiêu phiêu, thần tình lãnh đạm, còn đầu gỗ và Lăng Đoan đều đang quỳ gối ở dưới.
Phương Lan Sinh từng đọc sách biết đến tiên nhân trong núi, tiên cung trên trời, dùng kiếm tiên ngự phong hành tẩu, bay ngàn thiên lý, kiếm pháp siêu việt.
Trước giờ cũng chỉ là đọc được trong sách, rời Cầm Xuyên đã mấy tháng cũng chưa từng nhìn thấy, lúc này đột nhiên nhìn thấy kiếm tiên thật sự, Phương Lan Sinh đứng dưới tàng cây nhất thời phấn khích đến choáng váng.
“Khởi bẩm sư tôn, đệ tử đã quyết… không về Thiên Dung thành.”
Bách Lý Đồ Tô dứt lời, Tử Dận chân nhân trầm mặc nhìn hắn, chậm rãi tới gần.
“Những lời ngươi vừa nói, lặp lại lần nữa.”
Bách Lý Đồ Tô quỳ trước mặt kiếm tiên, thanh âm tuy thấp nhưng kiên định, “Đệ tử đã quyết, không về Thiên Dung thành.”
Phương Lan Sinh đứng ở xa nên không nghe thấy Bách Lý Đồ Tô và kiếm tiên nói gì, nhìn hai người là quen biết từ trước. Đầu gỗ quỳ trước người này… Phương Lan Sinh suy đoán tiên nhân này có thể là ai?
Y đứng dưới tàng cây đợi một lúc lâu, đầu gỗ vẫn chưa đứng lên, ngược lại Tử Dận chân nhân phát hiện ra y.
“…Sau khi xuống núi đệ tử mới biết, một người sống… thì ra có rất nhiều việc có thể làm. Kết giao bằng hữu, hành hiệp cứu người, không chỉ ngao du vạn lý sơn hà, lòng trải mênh mông cũng tốt hơn việc sống lì một chỗ… Đệ tử không quan tâm mình có thể sống thêm được bao lâu, chỉ muốn làm mọi chuyện theo ý mình.”
Tử Dận đảo mắt nhìn thân ảnh ngơ ngác phía xa, rồi lại nhìn Bách Lý Đồ Tô.
“Làm theo ý mình?”
“Vậy tới khi hung khí trong cơ thể ngươi không thể ức chế nữa nên làm thế nào?”
Bách Lý Đồ Tô trầm mặc chớp mắt.
“Nếu không thể ức chế sát khí, đệ tử… sẽ tới phía đông Bột Hải trước. Cho dù hung khí trong cơ thể khiến đệ tử thành cuồng ma, cũng không lo lắng gây họa nhân gian!”
Tử Dận chân nhân nhìn đồ đệ trước mặt, nghe từng lời hắn nói.
Rời khỏi sư môn… rất nhiều năm trước, từng có người nói với người câu này, rời khỏi sư môn…
“Ngươi đã nghĩ kĩ chưa?”
Thanh âm Tử Dận không hề phập phồng, chỉ có lạnh nhạt.
Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu, “Vâng!”
“…”
Tử Dận ngước nhìn phía trước, đột nhiên nói, “Bằng hữu mà ngươi kết giao, rất quan tâm ngươi.”
Bách Lý Đồ Tô đầu tiên ngẩn ra, theo ánh mắt Tử Dận nhìn về đằng sau, phát hiện thân ảnh màu lam phía sau tàng cây.
Bách Lý Đồ Tô nói, có người thọ hơn trăm tuổi nhưng chưa từng thấy vui vẻ thỏa mãn, có người sống cùng lắm chỉ hai mươi năm, nhưng lại có thể làm rất nhiều việc oanh oanh liệt liệt.
Chỉ một câu nói, đối với Tử Dận chân nhân mà nói cũng đủ rồi.
Tử Dận sống lâu năm, loại người nào chẳng từng thấy qua, Đồ Tô muốn đi người cũng sẽ không ép ở lại.
“Sau này, ngươi không còn là đệ tử của Thiên Dung thành nữa.”
Tử Dận trầm giọng nói, Bách Lý Đồ Tô quỳ trên mặt đất cúi đầu, một quyền phổ thư đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Tử Dận lơ lửng bên tai.
“Sát khí ẩn thân, họa phúc khó lường.”
“Nếu có ngày gây họa khiến sinh linh đồ thán, ta sẽ không lưu tình giết ngươi!”
Có lẽ trừ Hồng Ngọc ra, chẳng ai có thể hiểu được tâm tình của Tử Dận lúc này, Bách Lý Đồ Tô lại càng không hiểu. Hắn trân trọng cầm phổ kiếm bằng hai tay, quỳ trên mặt đất, người trước mặt đã biến mất từ lâu. Phương Lan Sinh nhìn từ đầu tới cuối, thấy kiếm tiên mang tên mập tên Lăng Đoan kia cùng biến mất thì đi tới, vừa đi vừa nhìn ngẩng mặt lên trời nhìn.
“Đầu gỗ, vừa nãy là ai thế?”
Bách Lý Đồ Tô nghe thấy giọng y, hơi nghiêng đầu nhìn, từ dưới đất đứng lên, “Là sư tôn.”
Phương Lan Sinh cúi đầu nhìn phổ kiếm trong tay hắn, “Sao ông ấy lại đi… không phải… ông ấy phái đệ tử xuống bắt ngươi về ư?”
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, nhìn Phương Lan Sinh lắc đầu, “Không phải sư tôn ra lệnh, hơn nữa…”
“Ta đã không còn là đệ tử Thiên Dung thành.”
Bách Lý Đồ Tô trấn định trước mặt sư tôn nói rành rọt từng từ từng chữ, đợi khi sư tôn đi rồi hắn mới thấy khẩn trương. Sư tôn đối với hắn, vừa là thầy vừa là cha, mà với tính cách của sư tôn sẽ không giấu hắn chuyện gì. Khi Bách Lý Đồ Tô nói về chuyện phong ấn trong cơ thể, sư tôn không hề phủ nhận mà chỉ hỏi “Làm sao ngươi biết được chuyện phong ấn”, Bách Lý Đồ Tô khi đó bình tĩnh đáp lại, còn giờ…
Khan Du nói, giải phong ấn rồi, ba ngày sau tán hồn, nếu không giải phong ấn, sát khí phản phệ, thần trí đảo điên, thân thể đổi chủ, không điều khiển nổi bản thân.
“Ngươi có bao giờ cảm giác, có một phần kí ức lẫn thời gian bị đánh mất, sát khí trong người ngươi sinh ra hồn mới, nó ngủ đông đã lâu, chỉ chờ có một ngày nuốt trọn ngươi.”
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, lẳng lặng nhìn tay mình, mở ra rồi siết chặt.
Sát khí… trong người…
Phương Lan Sinh đứng cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn trời vẻ mặt tiếc nuối, “Sư tôn của ngươi… thật lợi hại, là tiên nhân phải không?”
Bách Lý Đồ Tô thu hồi kiếm phổ, gật đầu với y.
Phương Lan Sinh vốn đã quen với việc Bách Lý Đồ Tô không thèm ngó ngàng gì tới mình, hôm nay hắn lại trả lời, trái lại làm y không được tự nhiên.
Y gãi đầu một cái, nhìn rừng cây trước mặt không một bóng người cảm khái, “Là tiên thật… trước đây ta chỉ đọc ở sách, giờ có thể thấy tận mắt rồi!”
Bách Lý Đồ Tô nhìn gương mặt y ngây ngẩn như đứa trẻ ba tuổi, trong đầu đột nhiên hiện lên nguyện vọng mình đã ước khi ở rừng Tử Dung.
Nếu được, chỉ mong mãi mãi thế này…
Bách Lý Đồ Tô cũng không tin tưởng vào chuyện này, ước nguyện căn bản chỉ là một loại kí thác, làm để thỏa mãn chứ không thật sự mong chờ.
Như khi hắn nói sư tôn, sinh tử tự có mệnh, sau này chỉ mong sống theo ý mình, ngày sau có gặp chuyện, quyết không hối.
Phương Lan Sinh ở bên cạnh thao thao bất tuyệt suy đoán chuyện tiên nhân, thân là đệ tử tiên nhân Bách Lý Đồ Tô đi bên cạnh nghe, nghe thấy vẫn biểu tình lạnh như băng, trong lòng thầm nghĩ tốt xấu gì mình cũng từng là đệ tử của tiên nhân, Phương Lan Sinh nếu đã hiếu kì sao không trực tiếp hỏi hắn.
Đương nhiên hắn cũng chỉ là nghĩ trong lòng, Phương Lan Sinh không nghe không biết, nên cũng không biết đường mà hỏi… đầu gỗ trước mặt đến bộ dạng vui vẻ còn keo kiệt không cho y, y biết hỏi cái gì.
Y kì thực đang rất vui, không chỉ vì được tận mắt thấy tiên nhân, mà còn vì tiếp theo đây sẽ được về Cầm Xuyên thăm người thân. Phương Lan Sinh nhớ ở Ô Mông Linh Công còn khoe khoang với đầu gỗ, người nhà mình nhiều, phòng ốc rộng, mọi người có thể ở lại một hai ngày vừa có thể nghỉ ngơi hoặc du ngoạn… Làm vậy, không biết tâm tình của đầu gỗ có tốt lên được hay không.