Tớ Không Nói ... Cậu Tự Hiểu Đi !

Chương 4: Xin Lỗi Vì Đã Làm Phiền Cậu Suốt 17 Năm Qua


Đọc truyện Tớ Không Nói … Cậu Tự Hiểu Đi ! – Chương 4: Xin Lỗi Vì Đã Làm Phiền Cậu Suốt 17 Năm Qua

6:00 PM
– Hy ơi xuống ăn cơm con _ Papa lên phòng kêu nó .
Tiếng của papa nó làm nó giật mình thoát khỏi giấc mơ, giấc mơ nó chìm trong hạnh phúc với hắn , giấc mơ được hắn yêu . Nó nở một nụ cười chua xót vội bước xuống bàn ăn . Nó cúi đầu xuống bàn , mà cậm cụi ăn có thể nó đang cố che những giọt nước mắt không bao giờ nghe lời nó .
Reng Reng !!!
– Alo , à à bác biết rồi , làm phiền con quá , con chờ tí nó qua liền .
– Hy à _ Mama nhìn nó nhẹ nhàng nói .
– Dạ _ Nó giật mình ngước lên .
– Cô giáo kêu con qua nhà thằng Thịnh học phải không? Ăn cơm xong rồi qua nhà nó đi .
Nó bỗng sực nhớ lại lời bà cô lúc sáng , nó muốn từ chối , hiện giờ nó không thể đối diện với hắn được . Nhưng nghĩ lại kỳ thi này mà không đạt điểm tốt papa mama nó sẽ buồn nên đành cố gắng vậy . Nó lê chân qua nhà hắn , mặt buồn rầu , bỗng :
– Nè cậu có muốn học không vậy _ Cái giọng nói quen thuộc ấy vang lên .
Nó ngỡ ngàng nhìn lên , hắn chờ nó sao , một luồng ánh sáng hạnh phúc chạy qua nó rồi vụt tắt .

– Tớ xin lỗi _ Nó đáp mà không nhìn mặt hắn .
Hắn hơi bất ngờ nhưng rồi cũng mở cửa cho nó vào , bỗng có một một cánh tay nhỏ nhắn đó ôm chặt eo nó từ phía sau :
– Chị Hy sao hai hôm rồi không qua chơi với Thanh chứ , chị Hy ghét Thanh rồi phải không ?_ Bé Thanh nhìn nó mà đôi mắt rơm rớm nước mắt trông cute vô cùng.
Tự nhiên bao mệt mỏi hôm nay vụt bay mất nó đáp :
– Không có đâu chị thương bé Thanh nhất nhất luôn á .
– Thiệt không vậy chị ? _ Bé Thanh ngây thơ nhìn nó .
– Thiệt mà , bộ bé Thanh hổng tin chị nữa sao _ Nó giả vờ hờn dỗi .
– HiHi , không có Thanh cũng yêu chị nhất _ Thằng bé lém lĩnh hôn lên má nó .
Rồi hai chị em đứng nói chuyện liên miên trên trời dưới đất . Quên mất một nhân vật đứng đó nãy giờ , nhìn nụ cười của nó tim hắn lỗi đi một nhịp , nhưng cũng kịp định thần lại , lạnh lùng nói :
– Nè cậu không lên phòng tớ học sao?
Bây giờ nó mới để ý thấy hắn nụ cười nó vụt tắt :
– Bé Thanh ơi , chị lên học bài rồi tí xuống chơi với Thanh nha!!!
– Ứ ứ hổng chịu đâu chị phải ở đây chơi với Thanh cơ _Bé Thanh nũng nịu nắm chặt chân nó .
– Thôi nào , Thanh để chị đi học đi , không chị ấy thi không được , nghỉ chơi với Thanh luôn sao _Hắn ngồi xuống cạnh bé Thanh khuyên nhủ .
– Dạ _ Bé Thanh buồn bã .
– Thôi Thôi đừng buồn xấu lắm í , chị yêu bé Thanh nhất mà _ Nó nhẹ nhàng hôn lên má thằng bé .
– Hihi Thanh qua nhà bé Na chơi đây , chị học bài vui vẻ _ Chưa kịp để nó trả lời bé Thanh đã phi thẳng qua nhà bé Na hàng xóm .Không gian yên ắng bao trùm căn nhà hắn , một lúc sau hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí :
– Lên học thôi

– Ừ .
Vào phòng hắn , căn phòng lạnh băng như hắn vậy , toàn một màu trắng tinh , căn phòng được trang trí đơn giản chỉ vỏn vẹn một cái giường , một cái bàn học và một cái laptop cũng toàn một màu trắng , nó mải mê nhìn mà vấp phải chiếc xe đồ chơi của bé Thanh , hên mà có hắn đỡ không bây giờ nó cũng đã hôn đất rồi , mà cũng không biết là xui hay hên nữa vì trạng thái hiện giờ không được khả thi cho lắm.Nó nhìn vào mắt hắn , khuôn mặt hắn , dường như chẳng kiềm chế được tình cảm của mình nữa nó từ từ cúi xuống , khi khoảng cách còn khoảng 3 cm thì hắn vội nghiêng đầu sang một bên né tránh nụ hôn của nó . Nó giật mình , vội đứng dậy nở một nụ cười chua xót :
– Xin lỗi cậu , mình học thôi .
Hắn im lặng không nói gì có lẽ đang nghĩ về vấn đề gì đó . Hai đứa tiến về bạn học của hắn , hắn thì ngồi giảng huyên huyên còn nó thì cứ nhìn mặt hắn , bất chợt nó quay qua đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.
Nụ hôn kéo dài được 5s , hắn đẩy nó ra khuôn mặt vẫn lạnh như thường ngày :
– Đừng như vậy nữa.
Nó nhìn khuôn mặt đó , tim nó như vỡ ra nhiều mảnh , nó cố kiềm nén không cho nước mắt tuôn ra :
– Tớ xin lỗi , vậy tớ có thể hỏi cậu một câu được không ?
Không đợi hắn trả lời nó nói tiếp :
– Từ trước đến giờ , cậu có bao giờ nghĩ mình sẽ thích tớ chưa ?
Hắn im lặng không trả lời , một lúc sau nó lại nói tiếp nhưng bây giờ có vẻ nước mắt cũng chẳng nghe lời nó :
– Xin lỗi cậu , xin lỗi vì đã làm phiền cậu suốt 17 năm qua , có lẽ tớ đã sai khi yêu một người mà có lẽ suốt cuộc đời này vẫn sẽ không yêu mình .Nói dứt lời nó vụt chạy đi , hắn đứng đó như trời trồng nhìn theo mà tim nhói đau :

– Hì , đáng lẽ không còn cái đuôi phiền phức ấy mình phải vui chứ nhỉ? Nhưng sao tim lại đau như thế này . Mình thích nhỏ ấy sao , không không thể nào chắc mình bị bệnh tim .
– Hai ơi _ Bé Thanh từ đâu xuất hiện .
– Hả ?_ hắn giật mình thoát khỏi cái suy nghĩ ấy .
– Chị Hy đâu rồi hả Hai _ Bé Thanh ngây thơ hỏi .
– À à chị ấy mệt nên về rồi
– Oa Oa oa , hông chịu đâu chị Hy hứa ở lại chơi với Thanh rồi mà _ Bé Thanh khóc to như muốn bể làng bể xóm .
– Bé Thanh nín đi _ Hắn vỗ về .
– Hic…hic…
Khóc một lúc bé Thanh chìm vào giấc ngủ , hắn vội bế nó lên giường mình , nhìn bé Thanh hắn nghĩ tới papa , mama mình họ chỉ là những con người vô tâm , chỉ biết công việc với công việc không quan tâm con cái nghĩ gì , nhưng từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng khóc một lần , có lẽ hắn muốn mình phải mạnh mẽ để sống trong cảnh thiếu thốn tình thương và để bảo vệ bé Thanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.